Tập 8: Fall Friendships (Chap 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HEARTLESS MONSTER (QUÁI VẬT ĐỘC ÁC)

___________

(Trong khi đó tại căn lều của bà Kaede)

"Kẻ ám sát...yêu quái?" bà Kaede lên tiếng hỏi khi thấy người đứng đầu nhóm và một số người khác đã ngồi vào bên trong lều của mình.

"Bà đã nghe đúng đó, pháp sư. Phái của chúng tôi được lập ra để là những kẻ ám sát yêu quái. Chúng tôi đã có chuyến đi rất xa quê hương vì vậy mà có thể hiểu được việc bà chưa từng nghe nói về chúng tôi."

"Ta đã nghe tới những người diệt yêu, nhưng chưa bao giờ nghe có Những kẻ ám sát yêu quái." bà Kaede đề cập.

"Chúng tôi có nghe về những người diệt yêu, nhưng chúng tôi cũng đã nghe nói về sự tan rã của họ. Đó là một trong những lý do tại sao chúng tôi lại phải đi rất xa nhà như vậy."

Người đàn ông nhấp ngụm trà của mình rồi bỗng bật ra tiếng thở dài khoan khoái bởi dòng nước nóng hổi đang làm cơ thể ông ta ấm lên.

"Để ghi nhận lòng hiếu khách của bà vậy tôi sẽ giới thiệu tên tôi. Tôi là Chun Lee, người đứng đầu nhóm Ám sát yêu quái."

"Chun Lee," bà Kaede lặp lại. "Dường như ngài đã đi rất xa khỏi quê nhà. Mà cái tên như vậy không phổ biến trên khắp các vùng này, ngay cả trang phục cũng thế." bà Kaede quan sát áo giáp kiểu Trung Hoa cũng như trang phục họ mặc. Không khác so với ở đây nhưng cũng có đôi chút khác biệt.

Rin đã pha nốt phần trà cuối cùng. Các binh sĩ còn lại thì thưởng thức những tách trà nóng ở bên ngoài theo lệnh, chỉ để lại duy nhất một binh sĩ đang ngồi cạnh người đứng đầu.

Rin bước đến và lịch sự đưa tách trà với một nụ cười. "Của ngài đây, xin mời."

Người đó nhìn tách trà đã được đưa ra mời nhưng rồi từ chối. "Huh?" Rin lầm bầm.

"Đủ rồi đó," Chun Lee kiên quyết nói. "Cho họ xem khuôn mặt của cháu và nhận lấy chén trà đi. Ta không cần cháu cứ phải giữ chặt lấy ta đâu."

Một tiếng thở dài đã được nghe thấy từ người lính bí ẩn kia, lúc người đó bắt đầu bỏ chiếc mũ rơm ra thì khuôn mặt được lộ diện.

Rin chỉ có thể thốt ra từ duy nhất là...sốc. Đó là một cô gái.

Rin nhìn người phụ nữ trẻ trông cô ta có vẻ lớn tuổi hơn Rin một chút. Tóc cô ta màu đen và cũng được bện lại để thả sau lưng. Đôi mắt cô ta chứa đựng sự giận dữ, điều đó đã đủ rõ ràng, nhưng cái nhìn mà cô ta đã thể hiện làm cho nó có vẻ như thể cô ta căm ghét tất cả mọi người và mọi thứ.

"Trà của ta," cô ta lên tiếng khi đưa tay ra. Rin đưa nó cho cô ta với một nụ cười vẫn còn đọng lại trên gương mặt.

"Thật là một cô gái đáng mến," bà Kaede khen ngợi, còn cô ta thì hơi nhăn mày trong khi nhấp ngụm trà của mình. "Cô ấy là con gái ngài?"

"Không," Chun Lee trả lời. "Con bé là cháu gái tôi. Tôi đã chăm sóc nó từ nhỏ. Tên nó là Sue Lee, nhưng mọi người thích gọi nó là Sue hơn."

"Họ phải gọi cháu là Sue Lee," Sue nói với cơn giận dữ cũng nóng như tách trà. Cả bà Kaede và Rin quá đỗi bất ngờ về sự thô lỗ của cô ta, cả hai chỉ biết giữ chặt miệng họ lại.

Sue đặt tách trà xuống và nhanh chóng đứng lên. "Cảm ơn về tách trà, nhưng tôi không giao du bản thân mình với những người lại đang đi yêu mến lũ quái vật gớm ghiếc đó."

Sue bước đi với tất cả sự kiên quyết mà chẳng có tí gì gọi là vui vẻ.

"Tôi xin lỗi về cách cư xử của cháu gái mình. Nhưng đó chỉ là kiểu cách của Kẻ ám sát yêu quái mà thôi." Chun Lee nói khi ông đã uống hết ngụm trà cuối cùng của mình. "Đó là những gì phân biệt chúng tôi với nhóm diệt yêu. Chúng tôi nghe nói là họ có thể đã giữ lại một số ít yêu quái, nhưng không giống như họ chúng tôi không giữ lại gì cả, thuần túy chỉ là lòng căm thù với tất cả bọn chúng."

"À vậy ta e là ta không đồng tình với các vị được, nhưng đó là cách riêng của mỗi người và ta sẽ không phán xét. Sẽ không có ai, đúng không Rin? " bà Kaede hỏi Rin một cách đặc biệt vì bà đã biết được tình cảm của Rin dành cho vị Lãnh chúa yêu quái. Bà biết là Rin sẽ không bao giờ mở đầu việc cãi nhau như Inuyasha đã làm, nhưng bà không bao giờ có thể là chắc chắn lắm.

"Đúng ạ..." Rin đáp lại.

"Nếu tất cả đã xong rồi thì chúng tôi sẽ đi khỏi đây." Chun Lee nói khi ông ta đã bắt đầu đứng lên.

"Đợi đã," bà Kaede đột ngột gọi giật lại, ông ta vội dừng bước ở chỗ cửa ra.

"Ngài đã đề cập đến một trong những lý do tại sao ngài ở đây là bởi vì sự tan rã của những người diệt yêu. Mặc dù vậy lý do thực sự các vị đến đây là gì?"

Chun Lee quay đầu lại mà không cần ngồi xuống.

"Tôi sẽ làm rõ điều này nhanh chóng cho bà, bà Pháp sư." Ông ta vừa nói vừa hít thở thật sâu.

"Chúng tôi tin rằng thế giới sẽ hạnh phúc hơn khi không còn yêu quái nữa. Giấc mơ và mục tiêu của chúng tôi là tiêu diệt tất cả bọn yêu quái còn đang tồn tại trong cuộc sống. Bọn yêu quái yếu ớt chẳng là gì để chúng tôi xử lý, nhưng có một tên cực mạnh mà chúng tôi đang có vấn đề với nó."

Ông ta quay người lại đối diện với hai người rồi tiếp tục.

"Chúng tôi đã tìm kiếm trong nhiều năm tên yêu quái có năng lực mạnh nhất. Một con quỷ có sức mạnh vượt trội hơn bất cứ loài nào. Cuối cùng sau nhiều năm tìm kiếm chúng tôi tin rằng có thể có tên yêu quái như vậy ở vùng đất này."

"Vùng đất này?" cả bà Kaede và Rin cùng lặp lại.

"Đúng vậy, tên yêu quái này chúng tôi đã được nghe miêu tả là da và tóc màu trắng cũng như có cả hình mặt trăng, mắt màu hổ phách tinh khiết. Hắn cũng được biết là khoác một bộ lông trên quần áo, nhưng chúng tôi không hoàn toàn chắc chắn về phần đó. Chúng chỉ là những lời đồn mà chúng tôi nghe được, nhưng đó cũng là cách đã dẫn chúng tôi đến đây."

Mắt Rin mở to hơn khi nghe đến đọan miêu tả. Có phải ý ông ta là...

"Đó là lý do tại sao chúng tôi lại được dẫn đến làng của bà. Chúng tôi nghe nói có tên yêu quái cũng phù hợp với lời miêu tả mà chúng tôi đang tìm kiếm, nhưng hóa ra hắn ta chỉ là một tên bán yêu yếu đuối."

"YẾU ĐUỐI!" Inuyasha gầm gừ ở bên ngoài như là hắn nghe rất to và rõ ràng họ đang nói chuyện gì. "Ta sẽ chỉ cho bọn chúng thế nào là yếu đuối!"

"Ngồi xuống," Kagome ra lệnh, mặt Inuyasha ngã rầm xuống nền đất. "Geez, Em chỉ ở nhà Sango có ít giờ mà anh đã sẵn sàng đi đánh nhau rồi đấy."

"Không phải lỗi của anh," hắn trình bày với cái mồm đầy lá.

"Ta hiểu," bà Kaede nói và thấy buồn cười với cái cảnh ở bên ngoài kia. "Vậy ngài tin rằng Inuyasha chính là tên yêu quái ngài đang tìm kiếm."

"Tôi đã tin như vậy," ông ta trả lời, "nhưng sau đó tôi quan sát kỹ da của hắn thì không đúng như những gì đã miêu tả cho chúng tôi. Và tôi chắc là cái tai chó cũng không phải như mô tả. Mặc dù vậy tôi sẽ tìm ra hắn, và khi tôi làm..."

"Cái gì?" Rin thì thầm những cũng đủ lớn để ông ta nghe được. "Ngài sẽ làm gì khi tìm được yêu quái đó?"

"Chúng ta sẽ giết nó," Sue đột ngột lên tiếng, cô ta xuất hiện trở lại trong lều. "Chúng tôi sẽ giết nó hoặc là sẽ chết. Hủy diệt con quái vật đó sẽ từ từ bắt đầu để giảm dần số lượng yêu quái. Nếu chúng tôi có thể đánh bại con quỷ mạnh nhất, chúng tôi chắc chắn có thể giết chết tất cả."

"Có phải là đang giết a...dù vậy thì nó có phải là câu trả lời không?" Rin hỏi khi Sue nhìn xoáy vào cô một cách giận dữ. "Điển hình cho lời nói như vậy đến từ một trong những người hòa nhập với tên bán yêu." Ồ, Sue đã không biết được điều gì nhiều hơn chỉ là tên bán yêu mà Rin đã trò chuyện cùng.

"Cô chưa bao giờ nhìn thấy những mặt xấu của bọn yêu quái, vậy để tôi miêu tả thế này nhé. Con quái vật này, chúng tôi đang tìm kiếm không khác gì hơn một con quái vật xấu xa, một con thú chỉ có mục đích duy nhất trong cuộc đời là chém giết những người yếu đuối và vô tội."

Đó – đó không phải là sự thật...

"Nó tàn sát hết người này đến người khác mà không thấy thương xót, chính nó gây ra đổ máu còn nhiều hơn cả chiến tranh. Nó là con yêu quái thuần chủng cả bên trong lẫn bên ngoài, và như vậy cô nên biết là lũ yêu quái đều đến từ hố sâu của địa ngục."

Không...không phải là Sesshomaru mà tôi biết...

"Một con thú hoang dã!"

Không...

"Một con quái vật độc ác, đó là tất cả, phải là tất cả và nó sẽ mãi là thế." Sue nói xong rồi nhìn vào Rin, chờ cô gái trẻ đồng tình với mình.

Một con thú hoang dã... Rin không thể không cho phép trong đầu cô đã bị chứa đầy hình ảnh về hình dạng thật sự của vị Lãnh chúa. Một Khuyển chúa vĩ đại với những chiếc răng nanh lớn như tảng đá và một kích thước sẽ làm cho cả khu rừng rùng mình. Ngay cả khi hắn biến đổi hình dạng thực sự của mình thì cũng đã thể hiện ra hết sức mạnh và quyền lực tuyệt đối, hòa vào với đôi mắt đỏ thẫm của hắn cùng những vết bớt hình răng cưa. Cô cũng nghĩ về sức mạnh của hắn lúc sử dụng thanh Bạo Toái Nha, và toàn bộ sức mạnh điên cuồng của hắn.

Hắn là một yêu quái... Cô đã biết điều đó. Cô nhớ lại mỗi lần khi cô nhìn sâu vào trong đôi mắt màu hổ phách đó mà không bao giờ có thể thuộc về con người.

Một con quái vật độc ác... Có phải con thú độc ác đó đã vuốt ve má cô theo cách riêng của hắn khi lần đầu tiên hắn để cô lại trong làng. Có phải chính hắn đã lau khô những giọt nước mắt cho cô, hay nhắn nhủ cô với lời an ủi "đừng khóc"?

Có phải con quái vật ấy đã bảo vệ cô bất chấp mọi khó khăn, và dường như luôn tìm kiếm sự an toàn cho cô trước cả bản thân hắn? Hay đưa cô những món quá mà không cần lý do, nhưng luôn mang nó đến cho cô vào thời điểm thích hợp nhất.

Có phải con quái vật độc ác đó đã để bản thân hắn phải làm quen với việc đến khu vực đầy những sinh vật mà hắn cho là tầm thường chỉ để có thể gặp được cô, hay tham gia vào nghi lễ hắn xem như một truyền thống vượt xa sự quan tâm của mình chỉ để nhìn thấy niềm vui của riêng cô?

"Tôi đang đợi đây," Sue nhắc nhở khi trông thấy cô gái đang run người lên với đôi mắt giấu dưới mái tóc có vẻ như sắp khóc.

"Cô – cô nhầm rồi," Rin thầm thì, bắt được sự chú ý của Sue. "Cái gì chứ?"

"Rin," bà Kaede khẽ gọi Rin cảnh báo.

"Tôi nói là CÔ NHẦM RỒI!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net