Chap 3: Tên tình địch thông minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kế tiếp,

Trong số hơn chục "cảm tử quân" thấy chết không sợ hay đúng hơn là có sợ cũng... chết dám cua Rin, chỉ còn lại vỏn vẹn hai tên được nhìn thấy bình minh trong trạng thái lành lặn.

Một tên là ningen, một tên là youkai.

Hai tên này còn bình an chẳng phải do thông minh hay tài cán gì cho cam, chỉ tại chúng giỏi... né. Ở đâu mà nghe phong thanh là có Sesshoumaru xuất hiện thì chúng liền liệng dép chạy mất dạng để tránh bị nhớ mùi.

Lý ra thì chúng cũng định bỏ cuộc rồi nhưng khổ nỗi Rin càng ngày càng đẹp. Từ khi Sesshoumaru đến, cô vui vẻ, tươi tắn, lúc nào cũng tràn đầy sinh khí làm cho xung quanh quanh cô luôn rực rỡ như tỏa ra hào quang. Mà thử hỏi đời, có rượu ngon mà không có gái đẹp thì còn gì là cuộc sống? Huống chi ở đây rượu ngon đã không có, chỉ có gái đẹp, bỏ lỡ rồi thì chết xuống diêm đài cũng bị tổ tiên hắt hủi.

Mà hai tên này tính ra cũng... ngu. Thay vì hợp tác nhau bàn mưu tính kế qua mặt Sesshoumaru thì không làm, một phần vì căm ghét nhau, một phần vì tên này sợ tên kia phỗng tay trên nên đơn thương độc mã đi tán Rin

Bởi, người đời thường nói: đã mê gái thì không tàn cũng... đo sàn.

Và kẻ "anh dũng" hy sinh đầu tiên là tên youkai.

Gã này cũng thuộc diện "đồ vớt" giống tên có mắt như mù kia. Nhờ vài tiểu xảo đánh lén, giả đò, gian lận..v.v.. mà rốt cuộc, gã cũng lọt được vào tốp 12 người về đích đầu tiên.

Nghe đồn con gái khoái quần áo đẹp nên gã khăn gói lên đường tiêu diệt đủ loại chồn, cáo, beo, mèo... hằm bà lằn để lấy lông về tặng Rin.

Nhưng tên này được cái đầu to mà óc cỡ... trái nho nên khi săn thú, gã với quyết tâm "thà giết lầm hơn bỏ sót", xử đẹp luôn cả chồn hôi. Mà khổ nỗi tên này bị... viêm mũi mới ác. Thân là yêu quái nhưng gã không giỏi ngửi mùi cho lắm, chỉ khi nào kê sát lỗ mũi thì họa may gã mới nghe thấy thôi, còn không là... hết đường cứu vãn

Sau khi gom đủ hỗn hợp mọi loại lông, gã hí hửng tính kế đem tặng Rin. Biết cô thích lang thang đi hái hoa, gã cẩn thận theo dõi lịch trình của cô.

Và rốt cuộc thì thời cơ cũng đến.

Đó là một buổi hoàng hôn nhạt nắng, thấp thoáng trên nền trời phơn phớt hồng có vài áng mây nhẹ trôi, nói chung là "thiên thời".

Rin theo thói quen lang thang quanh đồi tìm hoa. Vì từ khi Sesshoumaru tới thăm, ngày nào cô cũng hái, riết rồi cái đồi... trụi lủi nên Rin đành đi xa hơn bình thường một chút.

Lợi dụng điểm đó, tên youkai liền lén đi theo. Trước khi đi, gã cũng động được một chút cái bộ não hiếm khi đem ra sử dụng của gã: rải đầy phấn hoa trên đường đi để tránh bị Sesshoumaru phát hiện. Cẩn thận hơn, gã còn cho rắc thêm bột gây ngủ, mượn gió bẻ... giác quan của Sesshoumaru.

Tên youkai lôi theo một bao to tổ chảng chứa đầy lông thú âm thầm đi theo Rin. Lúc đã tiếp cận được Rin, gã đưa tay nhẹ hắng giọng một cái làm cô giật nảy mình.

Rin quay đầu lại nhìn thì thấy một tên yêu quái có ngoại hình rất giống con người. Dáng dong dỏng cao, trông rất thư sinh, mặt mày thì coi cũng khá, được cỡ... cọng lông chân của Sesshoumaru.

Rin thoáng bất ngờ rồi cũng nhẹ nhàng lên tiếng:

"Xin chào, ngài tìm Rin ư?"

Mỹ nhân cất tiếng thánh thót như chuông ngân, ngọt ngào như mật ong làm tên youkai choáng váng. Lần đầu tiên gã có thể đứng gần Rin thế này. Gã lắp bắp:

"Ta... ta ... có cái này tặng nàng!". Sau một hồi cà lăm, rốt cuộc gã cũng phun thành lời.

Nói xong, gã dỡ cái bao to đùng trên vai xuống. Đang loay hoay mở túi ra để dâng phẩm vật cho người đẹp, gã vô tình ngước lên và suýt nữa... sặc máu mũi khi nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của Rin.

Đứng trước nhan sắc lộng lẫy mà thanh khiết hiếm có này, mắt tên youkai nổi hình trái tim đắm đuối nên chẳng mảy may nhận ra là Rin... không hề cười với gã.

Tưởng Rin cười với mình, tên youkai càng gấp gáp tháo dây buộc túi. Hai tay gã quíu đến độ phải mất một lúc sau mới mở được. Gã vội vội vàng vàng lôi đám lông tạp nham ra, hớn hở chìa về phía Rin.

Ngay lập tức Rin lùi về sau hai bước, nụ cười vụt tắt, mũi chun lại khó chịu. Tên yêu quái thấy Rin vậy, hiểu lầm trầm trọng rằng cô bất ngờ trước món quà nên làm ra bộ dáng đáng yêu như thế! (A/N: Ngu dã man! = =)

Gã phởn phơ ôm cả đám lông đủ màu, đủ loại, đủ... mùi, có cái còn dính máu, quỳ xuống, kính cẩn dâng lên Rin như đang dâng phẩm vật cho nữ hoàng.Rin điếc mũi trước mùi hôi cùng tanh tưởi của đám lông nên càng lùi ra xa, khiến gã ngu dại tiến lại gần hơn. Cô một tay bịt mũi, một tay ra hiệu cho gã bỏ chạy nhưng tên này vốn dĩ thấy gái đẹp là tối mắt, chẳng còn biết nguy hiểm là gì. Với cả mũi gã viêm nặng, mùi chồn hôi còn không xi nhê thì cái hương thơm thoang thoảng trên người Sesshoumaru, gã mà nhận ra, gã không phải... yêu quái.

Tử thần ngay sau lưng mà tên youkai đần độn này vẫn tỉnh bơ tán tỉnh Rin.

Rin càng lùi, gã càng được thể xáp tới làm bao nhiêu máu trong người Sesshoumaru dồn hết lên đầu. Dù mặt không biến sắc nhưng mắt của hắn đã hóa thành màu đỏ

Rin thất kinh nhìn biểu hiện của Sesshoumaru, vừa cuống quít ra hiệu cho tên lì lợm kia vừa thầm thở dài ngán ngẩm.

Tên này chết chắc!

Thấy Rin cứ huơ tay làm dấu (do Rin nín thở nên không nói được), tên youkai chơi dại làm càn. Gã đặt đám lông xuống đất rồi tiến đến gần Rin, vừa định nắm tay cô thì ngay lập tức một luồng sát khí cực mạnh dộng thẳng vào lưng gã.

Gã giật mình quay lại thì mém chút là nhảy dựng lên. Trước mặt gã, một daiyoukai đẹp lộng lẫy với khuôn mặt bình thản như không có chuyện gì nhưng ánh mắt thì treo nguyên chữ SÁT to tổ bố.

Gã thấy không ổn bèn vội xoay người... hốt đám lông cho vào túi định chuồn. Nhìn hành động vừa hèn vừa dơ của tên youkai hạ đẳng này, Sesshoumaru càng điên tiết hơn. Đã chuồn mà còn ráng ôm đồ theo? Thế ra đám lông hôi như cú ấy còn quan trọng hơn Rin?

Kỳ thực thì Sesshoumaru đã bực tên này ngay khi gã rải phấn hoa và bột ngủ trên đường đi của gã rồi. Tưởng Sesshoumaru hắn không nhận ra sao? Đang tận hưởng không gian im ắng với cô gái nhỏ xinh đẹp chạy nhảy xung quanh, làm tâm hồn hắn dịu lại thì bị gã mũi điếc này phá đám. Thứ phấn hoa gã rắc không những không gây tác dụng đánh lạc hướng mà ngược lại, bay hết vào mặt Sesshoumaru làm hắn... hắt xì đến muốn rớt lỗ mũi.

Còn bột ngủ? Nói đến là phát quạu. Sesshoumaru vốn dĩ đang lim dim trước khung cảnh trời thanh, gió mát thì bỗng dưng một cái mùi... thum thủm xộc thẳng vào khứu giác của hắn.

Chết tiệt cái thằng đã ngu mà còn bày đặt làm màu. Bột ngủ đâu không lấy, lấy nhầm bột... hôi mà rải đầy đường, báo hại Sesshoumaru hắn nếu không phải có "thần kinh thép" thì e rằng đã lăn quay ra giống Jaken - bất tỉnh vì cái mùi kinh dị của nó.

Bị thằng ngu phá hỏng giấc ngủ và tâm trạng đang tốt đẹp, Sesshoumaru đã nổi máu lắm rồi, giờ gã còn cả gan đến tán tỉnh Rin. Đúng là chưa thấy quan tài chưa sợ chết mà. Được lắm, Sesshoumaru hắn sẽ tiễn gã xuống đất đàm đạo với... dế.

Trong lúc tên youkai não phẳng còn đang loay hoay hốt đồ đặng vọt cho kịp thì Sesshoumaru đã bay đến đứng trước mặt gã từ đời tám hoánh nào rồi.

Gã hoảng hồn quăng hết đồ đạc định xách mông chuồn lẹ thì ngay lập tức "Độc hoa trảo" của Sesshoumaru ập thẳng vào mặt gã. Mũi không ngửi được thì độc cho chết luôn chứ để làm gì nhìn ngứa mắt.

Gã sợ hãi giãy giụa lung tung làm mấy mớ lông chồn hôi trên người văng đầy về phía Sesshoumaru khiến hắn càng bực bội hơn. Sesshoumaru buông tay ra khỏi mặt gã, xoay người táng một cú trời giáng làm tên youkai ngu hết thuốc chữa ấy bay vèo vèo trong không trung vài giây, rồi "hạ cánh" cái rầm vào một thân cây cổ thụ.

Gã dính bẹp dí trên lớp vỏ xù xì, nham nhám với đám lông thú còn sót lại trên lưng nhìn hệt như con cù lần leo cây.

Sesshoumaru sau khi xử xong tên youkai ngu nhất thập kỷ, liền ôm Rin bay đi thiệt lẹ để tránh cái mùi lông chồn hôi làm ô nhiễm khứu giác của hắn và cô.

Rồi, vậy là xong thêm một em "cảm tử quân có sợ cũng chết"!

Mà tính ra thì tên này cũng rất tội nghiệp. Gã thất thểu mang mặt mũi sưng húp đi cà nhắc xuống âm phủ trình diện Diêm vương. Không được cảm thông đã đành, gã còn bị lão tặng miễn phí... hai trái ổi trên đầu vì tội đã ngu mà còn lì, rồi đạp thẳng xuống tầng thứ 18.

Tương lai sao mà mù mịt quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net