- Chap 9 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chap 9 -

Trong một khu rừng tối và lạnh đang có ba người bước đi. Một vầng trăng khuyết đang soi đường cho họ. Những đám mây được gió đẩy ra xa đang tụ lại thành đám lớn. Không khí lạnh hẳn trong màn đêm.

Tối thật...

Rin bước từng bước nặng nề trong rừng, phía trước là chàng trai tóc trắng đang dùng một cành cây dọn đường để đi tiếp. Họ đang trên đường tới chỗ Sae. Bây giờ trời rất tối và có hơi lạnh. Ngẫm lại thì Rin thấy mùa thu đã sắp qua mất rồi. Lá cây một phần đã ngả vàng và rụng hết. Chân cô dẫm gãy vô số cành cây nhỏ và làm lá khô nát vụn. Cỏ đã bị vùi lấp gần hết. Sẽ chẳng còn lại gì ngoài tuyết trắng và thân cây gầy guộc khi mùa đông về.

"Cho tôi hỏi câu này nhé?"

Rin nói khi cô gỡ một cành cây ra khỏi gấu quần của mình.

"Tên của cậu... không phải là Inuyasha đâu nhỉ?"

Người đi trước ngay lập tức dừng lại, sau đó tròn mắt nhìn Rin.

"Tôi chưa nói tên của mình đúng không?"

"Đúng rồi."

Rin ngẩng đầu lên.

"Thế sao bà chị lại biết vậy?"

"Ơ..."

Rin ngạc nhiên.

Đúng thật sao trời?

Cô lắc đầu nguầy nguậy. Inuyasha mà cô biết là một tên ngốc không hơn không kém, nên không thể là người này được. Dù khuôn mặt, mái tóc hay cách nói có giống nhau đi nữa, chắc chỉ là một sự trùng hợp hơi quá một chút thôi. Cậu ta không thể nào là Inuyasha được, lúc nãy trông cậu ấy ngầu thế cơ mà.

"Chỉ là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên thôi. Đừng để ý."

Rin xua tay. Gió lạnh thổi qua tóc cô. Nhìn xuyên qua tán cây, cô thấy trăng đã bị mây vùi lấp. Sực nhớ ra, cô ngay lập tức quay đầu lại. Nhìn thấy một điểm sáng ở xa xa, cô thở phào rồi giơ một tay lên, hướng về phía điểm sáng đó.

"Tôi bỏ anh lại bây giờ đấy."

Sesshoumaru ngoảnh mặt đi. Hắn vốn không muốn đi theo Inuyasha dù chẳng hiểu lí do vì sao lại thế. Hắn đã khiến cho vết thương của Rin bị đau, và cô ấy sử dụng lí do đó để lôi hắn đi cùng. Tuy không muốn nhưng hắn đành phải tự cách xa cô và Inuyasha cả đoạn đường thế này đây. Không ưa thì vẫn là không ưa, có chết Sesshoumaru hắn cũng không đi cùng với tên Inuyasha đó.

"Đến rồi đây."

Inuyasha nói khi cậu dừng lại và vén lên một loạt những dây leo rủ xuống. Phía sau tấm rèm thiên nhiên này là một hang đá sâu và rất tối.

"Con bé ở một nơi như thế này sao? Cậu có lừa tôi không đấy?"

Rin nghi hoặc, cô có cảm giác bóng tối của cái hang này cứ như đang muốn nuốt chửng cô vậy. Inuyasha chỉ mỉm cười rồi đi vào bên trong cái hang đó.

Sesshoumaru đã đứng bên cạnh cô từ lúc Inuyasha biến mất vào bóng tối của cái hang. Mà xung quanh cũng tối sẵn rồi nên Rin cũng không để ý lắm. Chính vì thế cô đã giật bắn người khi có một cánh tay nhấc cô lên. Rin bắt đầu giãy giụa như trẻ con khi Sesshoumaru đưa cô đi qua cái hang ấy.

"Thả tôi ra! Tôi tự biết đi mà!"

"..."

Sesshoumaru không nói gì cả. Hắn cứ giữ khuôn mặt mình ẩn trong bóng tối khi đang bước trên mặt đất. Không khí trong hang càng vào sâu thì càng ấm lên. Rin thả lỏng người, cô không nói gì nữa. Tranh cãi với một bức tượng biết đi chỉ khiến cô tức thêm thôi.

Chẳng bao lâu sau Rin nhìn thấy một cánh cửa đang phát sáng phía cuối lối đi. Sesshoumaru đưa tay chạm vào cánh cửa, nó tự động mở ra.

"Nơi này..."

Rin khẽ thốt lên, cô không thể tin vào mắt mình.

Phía dưới bầu trời đêm, thành phố cô sống với ánh sáng tràn ngập đang hiện lên trong mắt của cô. Mọi thứ đều giống y hệt trong ký ức của cô. Rin vừa vui vừa ngờ vực. Lỡ như đây chỉ là ảo ảnh thì sao?

Sesshoumaru thả cô xuống, hắn cau mày khi thấy một khung cảnh vừa lạ vừa quen. Suốt quãng thời gian lang thang trước kia, hắn cứ có cảm giác như bản thân đã đánh rơi mất cái gì đó.

"Sesshoumaru, anh có đang nhìn thấy thứ mà tôi đang thấy không?"

"Hm?"

"Nhà tôi đó!"

Nhà sao?

Ngẫm một lúc, Sesshoumaru mới lên tiếng.

"Cô sống ở trên núi à?"

Rin trợn mắt khi nghe thấy lời nói đó của Sesshoumaru. Núi? Núi nào chứ? Sao hắn lại nói như thế? Chuyện gì vậy?

"Anh đang nói gì vậy?"

"Một ngọn núi."

"Không thể nào. Tôi đâu có thấy ngọn núi nào đâu?"

Sesshoumaru nhướn mày nhìn Rin rồi hắn xòe móng tay ra.

"Ảo ảnh à?"

Đầu móng tay của Sesshoumaru lóe lên tia sáng xanh như màu sợi dây ánh sáng của hắn. Hắn dùng móng xé rách không gian trước mắt. Những mảng không gian rời rạc rơi xuống trước mắt Rin. Ngôi nhà, con đường nhựa trải dài, cây cối xanh tươi, tất cả đang dần rách ra và rơi xuống như một tấm poster bị rạch rát. Riêng bầu trời đêm thì vẫn còn nguyên vẹn. Những ngôi sao nhấp nháy trong màn đêm trên kia, chúng đang nhòe đi trong đôi mắt của Rin.

"Không thể nào... chỉ là tôi tự tưởng tượng ra thôi sao?"

Bàn tay cô quờ quạng trong không khí. Từng mảnh không gian rơi xuống đang xuyên qua bàn tay cô. Ảo ảnh, toàn bộ đều là ảo ảnh. Rin không thể chấp nhận được.

"Không đâu, tôi không muốn thế! Tôi muốn về nhà..."

Cô ngồi phịch xuống mặt đất lạnh giá. Cô thấy cổ mình nghẹn lại, khóc không thành tiếng. Nước mắt rơi xuống nhanh như những thứ trước mắt cô.

Cô muốn về nhà. Cô thật sự rất nhớ nhà. Kohaku, Kagome, Inuyasha... và cả... Shiro. Cô nhớ mọi người.

Chưa bao giờ cô thấy tiếc nuối đến mức này, chưa bao giờ kể từ khi cô tới đây.

Những giọt lệ lớn rơi xuống mu bàn tay của Rin.

Cô phải làm sao đây?

"Sao anh không để tôi nhìn thêm một chút chứ?"

Rin giương đôi mắt ngập nước lên nhìn Sesshoumaru. Những ngón tay cô bấu chặt vào mặt đất. Dù cho đó chỉ là ảo ảnh, cô vẫn muốn được nhìn lại những hình ảnh đó, để cô không quên đi nhà của mình. Sesshoumaru chỉ nhìn xuống cô một chút rồi ngẩng đầu lên.

"Nếu cô bước vào ảo ảnh đó, cô sẽ không bao giờ thoát ra được."

"Làm sao anh biết chứ? Tôi đâu có nói là sẽ vào đó đâu."

Sesshoumaru im lặng. Hắn biết rằng bây giờ hắn nên để cô yên. Càng nói thì hắn chỉ làm cho cô khóc nhiều hơn thôi. Hắn chẳng muốn thấy cảnh đó chút nào. Sesshoumaru hắn không giỏi dỗ dành người khác.

Những mảnh không gian rơi xuống bắt đầu thưa dần. Một màn sương mù hiện ra che đi ánh nhìn của hai người.

Gì nữa đây...

Khi sương mù tan hết cũng là lúc cả hai nhìn thấy một điều kỳ lạ. Những dãy đèn lồng vàng được treo lên thành rất nhiều hàng dài phía trên cao. Chúng chiếu sáng cả một vùng trời đêm rộng lớn. Rin căng mắt nhìn nhưng cũng chẳng thể biết được những dải sáng này kéo dài đến tận đâu.

Không chỉ ở trên trời mà cả ở dưới mặt đất, có hàng ngàn người đang cầm những chiếc đèn lồng trên tay, đứng dạt sang hai bên tạo thành một lối đi khá rộng và rất sáng. Họ đều nhìn Rin và Sesshoumaru bằng đôi mắt ngưỡng mộ và cung kính.

Rin liếc nhìn hai đống lửa lớn ở hai bên cửa hang. Chúng đang tỏa ra rất nhiều nhiệt. Vậy ra đây là lý do tại sao càng vào sâu bên trong cái hang đó thì không khí lại càng ấm lên.

"Chị Rin! Chị Rin! Em ở đây nè! Sae ở đây!

Một cánh tay bé nhỏ giơ lên trong biển người. Sae nhanh chóng luồn lách trong không gian chật hẹp, cuối cùng cũng chạy được ra ngoài. Cô bé bay đến ôm chặt lấy Rin.

"Em làm chị lo lắm đấy!"

Rin cười thật tươi rồi xoa đầu cô bé. Sae cũng cười với cô.

"Em xin lỗi."

"Phải là chị xin lỗi em mới đúng. Tại hắn ta mà chị đã để em lại đó."

Rin liếc Sesshoumaru một cái. Hắn không nói gì cả, chỉ cau mày nhìn đám đông, trong đầu đầy dấu hỏi chấm to đùng đoàng.

Chuyện quái quỷ gì đây?

Hắn không tài nào tìm ra được câu trả lời cho câu hỏi của mình.

"Rin, Sesshoumaru."

Inuyasha bước ra từ trong đám đông, một tay cho ra phía sau, một tay hướng về phía hai con người đang ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.

"Chào mừng hai người trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net