Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 tháng trôi qua nhanh chóng, bây giờ đã vào đông. Vì thời tiết giá lạnh dễ gây bệnh nên Seulgi phải làm việc nhiều hơn nữa, cô thường xuyên tăng ca. Điều này khiến Joohyun rất lo lắng, lo lắng cái đau ở lưng Seulgi sẽ trở nên nhức nhối hơn khi cô phải làm việc nhiều.

Hôm nay cuối cùng cũng rảnh được một chút, cô lái xe nhanh chóng trở về nhà, bởi vì cô nhớ người yêu lắm rồi. Hai người dạo này gặp nhau rất ít, vì Seulgi thường phải rời nhà rất sớm khi Joohyun còn chưa kịp tỉnh giấc và trở về khi trời đã tối khuya, không biết Joohyun của cô có ăn uống đàng hoàng không? 

"Joohyun, em về rồi"

"A! Seulgi"

Seulgi thấy nàng sửa soạn đồ đạc, chắc là chuẩn bị đi đâu đó. Trời lạnh như vậy mà đòi đi đâu?

"Chị định đi đâu sao?"

"Em quên rồi à? Đêm nay là đêm giáng sinh đấy"

Ừ nhỉ? Sao Seulgi lại quên được cơ chứ? Đêm nay là giáng sinh mà, thảo nào đường phố hôm nay đông đúc hơn rất nhiều. Từ khi làm bác sĩ, cô dường như đã không còn khái niệm về thời gian. Nghĩ về điều đó, Seulgi đôi lúc thấy có lỗi vô cùng. Thứ nhất, cô không thể chăm sóc bố mẹ nhiều hơn, anh trai thì ở nước ngoài, anh ấy còn phải lo cho gia đình nhỏ của mình nữa. Thứ hai, Seulgi không thể ở bên Joohyun, từ lúc quen nàng, cô thường xuyên bị gọi tới bệnh viện khi hai người đang đi hẹn hò, mặc dù khó chịu nhưng đó là tính chất  công việc nên không thể bỏ, hơn nữa, Seulgi dường như hi sinh tất cả cho nghề này. Cũng may là Joohyun hiểu, chứ không thì cô khó xử chết mất.

"Chị có muốn đi dạo với em không?"

"Đương nhiên rồi, chị chuẩn bị như vậy là để rủ em đi đây"

"Vậy được, chúng ta đi"

Seulgi cười cười sủng nịnh, đối với Joohyun rất thương yêu, bất cứ yêu cầu nào của nàng cô đều đáp ứng đủ, không dám trái lời. Người ta gọi đó là "Đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử".

Hai người nắm tay nhau dạo bước trên con đường phủ đầy tuyết, chậm rãi, nhịp nhàng. Vài bông tuyết rơi lất phất đáp nhẹ trên mái tóc cả hai khiến cho khung cảnh càng lãng mạn. Giữa tiết trời đầy băng giá, Joohyun không ngần ngại đưa tay ra đón tuyết, môi còn vẽ nên một nụ cười thích thú. Trước mắt Seulgi đây chính là một đứa trẻ 5 tuổi chứ không phải là người phụ nữ sắp đến ngưỡng 30.

"Seulgi em ơi! Chúng ta cùng vào đó đi"

Joohyun vừa cười vừa chỉ tay về phía gian hàng bán đồ lưu niệm. Seulgi nhẹ đáp "Được" rồi dắt tay nàng tới đó. Joohyun chạy qua chạy lại, miệng không ngừng ríu rít tên Seulgi, cô cảm thấy như mình đang đi trông trẻ, nhưng không sao, cô thích như vậy.

"Seulgi lại đây, chúng ta mua nó nhé?"

Joohyun chỉ tay vào quả cầu tuyết, bên trong là hộp nhạc. Quả cầu màu tím rất đẹp, đúng màu mà nàng ấy thích. Seulgi liền đồng ý, còn bảo nàng chọn thêm vài món nữa, nhưng Joohyun chỉ nhất quyết lấy món này thôi.

Hai người dạo chơi một lát rồi cùng dắt tay về. Joohyun về đến nhà chỉ mân mê quả cầu tuyết, Seulgi lấy làm lạ, bình thường nàng đâu có quá nhiều hứng thứ với những thứ như thế.

"Chị thích nó tới vậy?" - cô nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau

"Nó đẹp mà!"

Joohyun cầm quả cầu tuyết vặn dây cót ở dưới đáy, bản nhạc nhẹ nhàng phát lên, mà hai người cũng chẳng có tâm trí để ý đến nó.

"Đẹp hơn cả em sao?" - Seulgi giả bộ giận dỗi

"Em nhìn trang trí trong đây đi. Là một cô gái đang dựa vào thân cây đọc sách, nhìn rất giống em"

"Nhưng cô gái đó chỉ có một mình, chị nỡ bỏ em một mình vậy sao?"

"Không đâu đồ ngốc, chị sẽ không bao giờ bỏ em. Dù trời sập đi nữa cũng không rời xa em"

Seulgi lại mỉm cười ôm chặt lấy Joohyun, câu trả lời của nàng làm cô vô cùng hài lòng. Chợt, Seulgi đưa tay sờ soạn khắp người nàng, quen nhau cũng khá lâu rồi mà đến bây giờ cô mới nhận ra cơ thể Joohyun nuột nà và quyến rũ tới vậy. Seulgi chẳng thể hiểu nổi mỗi đêm khi chợp mắt cùng nàng lại có thể nhịn được như thế. Bây giờ cô đang rất rạo rực trong người, nếu Joohyun không nhanh chóng chạy đi thì con sói này sẽ ăn thịt nàng mất.

Joohyun nhận ra có sự khác biệt từ Seulgi, cô trở nên...không đứng đắn! Từ khi nào mà Seulgi trở nên như thế? Nàng không biết. Nhưng kể từ sau cái đêm đó, Joohyun đã không thể hy vọng gì ở cô nữa rồi. Nàng từng nghĩ cô là một người rất trong sáng, thậm chí còn không biết "chuyện kia" là gì. Và có lẽ Joohyun đã lầm rồi, có một con sói đang ngủ sâu trong người Seulgi, và nó sẽ thức dậy nếu đối phương biết cách "đánh thức".

Nụ hôn của Seulgi chính xác đáp xuống vành tai nàng rồi từ từ đi xuống dưới. Joohyun tham lam dựa hẳn vào người Seulgi, tạo điều kiện cho cô rải từng nụ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của mình. Hai tay Seulgi hư hỏng chui vào trong áo, nhẹ vuốt vùng bụng có chút mỡ của nàng. Quái lạ thật, cả người đều ốm tong teo riêng chỗ này là có mỡ. Cô cũng chẳng quan tâm, một lực xốc nàng lên để hai chân quấn vào eo mình, từ từ tiến vào phòng ngủ.

Đêm khuya, một người đẩy, một người đưa thì chuyện gì cũng sẽ tới...

-----------------------------------------------

🎶Let power up🎶

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Seulgi, dư âm ngọt ngào đêm qua còn chưa dứt, cô với lấy đồng hồ nhìn, không cần xem cũng biết là ai gọi tới nên cô mặc kệ ngủ tiếp, thời gian qua Seulgi đã gần như là đóng đô ở bệnh viện, mệt muốn lả người đi rồi. Do người bên cạnh động đậy, Joohyun cũng lờ mờ tỉnh giấc, tiết trời sáng sớm vào mùa đông có chút se lạnh nên nàng lười biếng kéo chăn trùm kín đầu, hơn nữa cả hai đều đang không mặc đồ, nàng nhẹ giọng.

"Nghe điện thoại đi em"

Seulgi nhăn mặt, tiếp tục ôm Joohyun.

"Kệ đi, giờ còn rất sớm"

Joohyun chỉ phì cười, hôn nhẹ vào môi Seulgi.

"Nghe đi, lỡ có chuyện gì quan trọng thì sao?"

Cô bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại, là cuộc gọi nhỡ từ khoa cấp cứu, cô bắt đầu gọi lại, người bên đầu kia lập tức bắt máy.

"Alo, phó khoa Kang à?"

"Ừ tôi đây, có chuyện gì à?"

"Phó khoa Kang đến bệnh viện ngay bây giờ đi ạ, có bệnh nhân cần trao đổi với cô"

"Có gì để tí nữa vào giờ làm rồi nói không được sao?"

"Sợ rằng...sẽ không kịp"

"..."

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tới ngay"

Seulgi lập tức bật dậy nhặt từng món quần áo lung tung trên nền đất cho vào máy giặt. Cô vệ sinh cá nhân, thay quần áo với tác phong cực kì nhanh nhẹn, nhanh đến nỗi Joohyun chớp mắt một cái đã thấy cô làm xong. Seulgi lấy áo sơmi của mình quấn lên người Joohyun, hôn nhẹ vào trán nàng thủ thỉ.

"Bệnh viện có việc, em phải đi rồi"

Joohyun chỉ gật đầu nhẹ.

"Đi cẩn thận"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net