Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Bách Thao khom người bụm lấy nửa người dưới, khó khăn vẩy vùng ánh mắt về hướng Khương Vong, thấy Khương Vong đang từng bước từng bước đi về phía trong biển. Nước biển từ từ ngập qua đầu gối cô, cô đưa tay ôm lấy xe lăn trôi giạt, cả người tựa như mất hết khí lực toàn thân, ôm xe lăn xụi lơ xuống, nước biển, trong chớp nhoáng đã ngập qua thân thể cô, quả thật là điệu bộ không định sống nữa...

Phác Bách Thao cắn răng đứng thẳng người lên, mắt đỏ ửng chạy đi về phía Khương Vong, một bước sâu một bước nông mà lõm vào trong cát biển, dùng hết khí lực toàn thân túm lấy cánh tay Khương Vong, bất chấp sự giãy dụa của Khương Vong, cứ vậy mà gian nan kéo Khương Vong chạy về phía trên bờ, nghiến răng nghiến lợi mà quát mắng: "Bây giờ chị lại định vờ vĩnh tính thể hiện cái gì? Bây giờ chị biết yêu chị ấy rồi à? Có nhớ trước đây chị làm gì không?"

Khương Vong bị nước biển làm sặc, trừng mắt lườm Phác Bách Thao, ho đến chết đi sống lại, nói không ra lời.

Song quyền Phác Bách Thao nắm chặt, trên người vừa đau vừa mệt, nhìn dáng vẻ muốn chết không định sống nữa của Khương Vong như kia, giận không chỗ phát tiết, hung hãn đưa tay xô Khương Vong ngã xuống, tàn bạo mà chất vấn cô: "Đồ điên, mẹ nó Nghệ Lâm chị đúng là đồ điên. Tại sao, chị thà cùng chết với chị ấy, cũng không muốn yên ổn ở bên chị ấy mà sống tiếp. Phải cần chị tôi lấy cái chết ra minh chí, chị mới có thể tin tưởng, chị ấy là yêu chị thật ư?!"

Khương Vong cuối cùng ho đến thở không nổi, một tay chống đất, khó khăn ngồi dậy, cô khàn giọng, gào nhẹ Phác Bách Thao: "Cậu biết cái gì, cậu cái gì cũng không biết!"

Hai má của cô, không biết khi nào đã bị cắt rách, có máu, từ từ chảy ra, mà nước mắt, đang lả chã lướt xuống từ khóe mắt cô, nó cùng máu cả thảy rơi xuống, tựa như, tim của cô...

Phác Bách Thao cái gì cũng không biết, không biết giãy dụa của cô, khổ sở của cô, không muốn của cô, tuyệt vọng của cô, ấm ức của cô... Cái gì cậu cũng không biết...

Phác Tú Anh chị là đồ ngốc, chị cũng không biết gì hết... Sao chị có thể ngốc như vậy, Phác Tú Anh, chị đồ ngốc này...

Cô chẳng qua hy vọng, từ đây về sau, Phác Tú Anh có thể có cuộc sống tốt hơn, có thể có cuộc đời càng tốt hơn mà thôi. Phác Tú Anh nói câu kia với cô, từ nay về sau, không có chị dính líu cuộc đời cô nữa, hy vọng cô có thể hạnh phúc, lại sao biết, cô cũng muốn nói với Phác Tú Anh thế chứ.

Cô thừa nhận, cô đã từng hoài nghi Phác Tú Anh, hoài nghi Phác Tú Anh căn bản không yêu cô như trong tưởng tượng của cô; cũng từng oán hận mình, oán hận sự tưởng bở, nhất sương tình nguyện của mình; càng từng hận Phác Tú Anh hơn nữa, từng hận sự phản bội của chị, từng hận sự vứt bỏ của chị.

Nhưng mà, trong rất nhiều năm sau khi được cứu lên, cô đã liên tục hận Phác Tú Anh, cũng như, yêu Phác Tú Anh. Nửa đêm nằm mơ, cười, khóc, sau khi tỉnh lại, điều cô nhớ cũng đều là chị. Bất luận là loại hình thức gì, là yêu là hận, từ đầu đến cuối, Phác Tú Anh đều là ý nghĩa để cô chèo chống sống tiếp. Sao cô có thể, cam lòng bức chết Phác Tú Anh?

Nhưng mà, cô hiểu rất rõ Phác Tú Anh, cũng như hiểu rất rõ mình. Phác Tú Anh dịu dàng, thiện lương, mềm lòng, thà ấm ức mình cũng không muốn bạc đãi người khác; mà cô, ích kỷ, bạc bẽo, bá đạo, u ám, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ cũng không muốn người trong thiên hạ phụ ta. Cô rõ ràng hiểu nỗi khổ tâm của Phác Tú Anh, lại trước sau không cách nào thông cảm, cô sợ có một ngày, cô vẫn bại dưới nỗi khổ tâm của Phác Tú Anh, mà cô, hiểu nhưng không cách nào thông cảm, chẳng qua là tô thêm dằn vặt.

Cô là kẻ điên cố chấp, cô từng cho rằng Phác Tú Anh có thể trở thành cứu rỗi hoàn mỹ của cô, cũng từng khắt khe với chính Phác Tú Anh như thế. Chẳng qua, nằm mơ cuối cùng rồi sẽ tỉnh. Sau khi tương phùng, cô nhìn thấy nước mắt của Phác Tú Anh, nhìn thấy cả người đầy mỏi mệt của Phác Tú Anh, nhìn thấy Phác Tú Anh chịu đủ giày vò, lương tâm cô cuối cùng phát hiện, chuyện này đối với Phác Tú Anh, chẳng hề công bằng.

Cô tự tin, mình là người yêu Phác Tú Anh nhất, nhưng mà, cô không phải người thích hợp với Phác Tú Anh nhất. Phác Tú Anh từng cho cô một giấc mơ đẹp, mà cô trả lại Phác Tú Anh, lại là một hồi ác mộng dùng 12 năm cũng khó mà tỉnh lại. Vì thế, cô nghĩ, hãy để cơn ác mộng này của Phác Tú Anh chân chính kết thúc đi, trời sáng rồi, mộng tỉnh rồi, hết thảy đều quên hết rồi, cô và Phác Tú Anh, đều có thể trong một thực tại mới, bắt đầu một cuộc sống mới.

Thế nhưng, Phác Tú Anh, sao chị có thể ngốc như vậy đây?

Khương Vong loạng choà loạng choạng mà đứng lên, lảo đảo lần nữa đi về hướng trong biển, cô nói: "Cậu cái gì cũng không biết, không biết... Tôi cũng không biết, chị cậu là đồ ngốc, cái đồ ngốc ấy..."

Phác Bách Thao đưa tay lôi Khương Vong lại, mạnh mẽ đẩy một cái, Khương Vong làm gì còn hơi sức chịu đựng được, bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã ngửa ra sau vào trên bờ biển: "Đúng, chúng tôi không biết, cái gì cũng không biết, mẹ nó, toàn bộ thế giới chỉ có chị là ấm ức nhất thôi..."

Nơi xa, đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn "Loảng xoảng, ào ào ào...", Phác Bách Thao đột ngột đứng lên, nhìn sang về phía đường cái trên bờ biển...

Mơ hồ, Khương Vong dường như nghe thấy được Phác Tú Anh đang gọi cô: "Nghệ Lâm... Nghệ Lâm...", cùng gió biển. Cô nhắm mắt lại, tưởng là ảo giác, ở trong lòng, ôn giọng mà vỗ về Phác Tú Anh: "Tú Anh, xin lỗi, em mệt mỏi quá, chờ một chút, em đến đón chị đây..."

Nhưng mà, dường như thanh âm một tiếng cấp bách hơn một tiếng, một tiếng vang dội hơn một tiếng...

Khương Vong không nhịn được mệt mỏi mở mắt ra, liền nhìn thấy Phác Bách Thao chạy nhanh về phía đường cái, hoảng sợ rống lớn một tiếng "Chị, chị đang làm gì đó, quay về..."

Cả người Khương Vong ngơ ngơ ngác ngác, chậm mất nửa nhịp, mới đột nhiên phản ứng lại Phác Bách Thao đang nói cái gì. Cô khó khăn chống người ngồi dậy, nhìn về phía phương hướng Phác Bách Thao chạy đi, gương mặt khiến cho cô hồn khiên mộng nhiễu, đột nhiên xuất hiện bên trong con ngươi của cô — Phác Tú Anh đang ngồi trong một chiếc xe, túm lấy cửa sổ xe, thò ra hơn nửa người, ý đồ rời khỏi xe.

Thấy Khương Vong cuối cùng ngồi dậy rồi, Phác Tú Anh dừng lại động tác giãy dụa, vừa khóc vừa cười, đem hết toàn lực từng tiếng mà hô hoán Khương Vong: "Nghệ Lâm, đừng qua đó, Nghệ Lâm..."

Trong chớp nhoáng, nước mắt Khương Vong rơi như mưa, nhìn chằm chặp gương mặt Phác Tú Anh, chặt chẽ cắn răng, lại một lần nữa, đứng lên một cách lảo đảo, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Phác Tú Anh, từng bước từng bước, đi về phía Phác Tú Anh...

Đây không phải mơ, đây không phải mơ có đúng hay không, Tú Anh...

Khương Vong rốt cuộc cao giọng cười to, sau đó, lại là khóc lớn một cách tan nát cõi lòng, chân cô, đau nhức ray rức, nhưng cô lại càng đi càng nhanh, cuối cùng, thậm chí bắt đầu chạy bước nhỏ...

Phác Tú Anh, Phác Tú Anh, em hối hận rồi, chờ em, chờ em một chút...

Mắt thấy cô và Phác Tú Anh càng ngày càng gần kề, tức khắc định chạy khỏi bờ biển chạy lên đường cái... Phác Bách Thao lại giành trước Khương Vong, động tác nhanh chóng mà mở khóa ra, mở cửa xe ra, một tay lôi Phác Tú Anh lại, kéo chị gần lại trong xe, khởi động xe một cách mãnh liệt, tuyệt trần chạy đi, chỉ để lại khói xe thật dài, cùng thủy tinh vỡ đầy đất...

Khương Vong sững người lại, nhìn chiếc xe dương trần đi xa, đứng thẳng lâu rất lâu, đến khi, xe từng chút biến mất trong tầm mắt cô, hoàn toàn không thấy nữa...

Cô toét miệng ra, vừa khóc vừa cười, ngã oặt về phía sau trên bờ biển, lại cũng không có khí lực bò dậy nữa.

Cô ngửa đầu, trong nước mắt mịt mù nhìn bầu trời quang đãng màu xanh thẳm vạn dặm không mây, lần đầu tiên, phát hiện, hóa ra lúc trời quang, bầu trời xanh tinh khiết như thế, mỹ lệ như thế. Cô hơi híp mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "Tốt quá, tốt quá..."

Trên xe, cánh tay Phác Tú Anh bị Phác Bách Thao túm lấy không ngừng mà giẫy giụa, giọng mang theo nghẹn ngào, vừa không ngừng quay đầu lại, vừa khổ sở mà cầu khẩn Phác Bách Thao: "Bách Thao, mau trở về, trở về có được không? Nghệ Lâm em ấy bị thương rồi, Bách Thao, mau trở về..."

Phác Bách Thao nhíu chặt lông mày, nhìn chị gái cậu thật vất vả mới tìm về được, vừa là đau lòng, vừa là phát cáu. Sau khi cậu đọc di thư xong thì chạy ngay về phía cạnh biển, lúc đó Phác Tú Anh đã bắt đầu đi vào hướng trong biển, nếu như, nếu như trước đó cậu trễ thêm mấy phút, cậu đã, cậu đã thật sự không còn gặp lại chị nữa rồi. Vì một Nghệ Lâm, chị thật là, thật là tàn nhẩn mà!

Phác Bách Thao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gầm nhẹ bảo: "Chị, đời này, chị thật sự không thể không có cô ấy sao? Cô ấy có gì tốt, vì cô ấy, thật sự đáng giá không?!"

Phác Tú Anh cay đắng nở nụ cười, trả lời cậu: "Bách Thao, không có em ấy, trái đất của chị, cũng sẽ không bao giờ xoay chuyển nữa, em nói đúng, chị thật sự không thể không có em ấy..."

"Bách Thao, quay đầu lại, xin em..."

Tay cầm vô-lăng của Phác Bách Thao, dần dần nắm chặt...

Xe lại chạy về bờ biển kia, từ từ dừng trên bờ biển Khương Vong nằm vật xuống. Xe vừa dừng lại, không kịp đợi Phác Bách Thao xuống xe qua đây ôm chị xuống, Phác Tú Anh đã vội vã mà mở cửa xe ra, liều lĩnh nhào ra phía ngoài, trực tiếp ngã ở trên bãi cát, ngã đau mà khẽ rên một tiếng.

Phác Bách Thao kinh ngạc thốt lên một tiếng, gấp rút mở cửa xe xuống chạy về phía Phác Tú Anh.

Phác Tú Anh cũng không chú ý đến đau đớn mà lập tức chống mình vươn thẳng người lên, dùng hai tay chống người, ở trong đất cát, từng chút từng chút kéo hai chân của mình xê dịch đến bên cạnh Khương Vong, dịu dàng ôm lấy đầu Khương Vong tựa ở trên hai chân mình, từng tiếng từng tiếng, dịu dàng khẽ gọi tên Khương Vong: "Nghệ Lâm... Nghệ Lâm..."

Khương Vong cảm giác được, có chất lỏng ấm áp, từng giọt từng giọt mà rơi xuống trên khuôn mặt mình, trên môi, là mùi vị mằn mặn chan chát.

Cô vốn đã mỏi mệt gần như sắp mất đi ý thức, nhưng vẫn cố giẫy giụa mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt lê hoa đái lệ [1] kia của Phác Tú Anh. Cô không chớp mắt nhìn Phác Tú Anh chằm chằm, gian nan đưa tay lên định chạm đến mặt Phác Tú Anh, Phác Tú Anh thấy Khương Vong vậy, vội vàng nắm chặt lấy tay cô, kề sát ở trên mặt của mình.

Khương Vong nhẹ nhàng chạm đến sườn mặt Phác Tú Anh, sâu sắc nhìn Phác Tú Anh, nhẹ giọng kêu: "Phác Tú Anh, Phác Tú Anh..."

Phác Tú Anh dịu dàng đáp lại cô: "Nghệ Lâm, chị đây, chị ở đây..."

Khương Vong mệt mỏi hơi híp mắt lại, nhìn Phác Tú Anh chăm chăm. Suy yếu lại nghiêm túc bảo: "Phác Tú Anh, tôi chịu thua rồi. Tôi đã cho chị cơ hội tự do, cho chị rời khỏi tôi, nhưng chị không biết quý trọng. Nếu như, chị đã chọn tôi rồi, vậy thì, đời này của chị, đừng mong sẽ buông tôi ra nữa."

Phác Tú Anh cPháclệ cười lắc đầu, nói: "Sẽ không, chị sẽ không, đời này, chị sẽ không buông em ra lần nào nữa."

Khương Vong lại yếu ớt cười cười, hỏi: "Vậy nếu như, chuyện trước đây xảy ra một lần nữa, chị sẽ thay đổi sự lựa chọn của chị ư?"

Thân thể Phác Tú Anh cứng đờ, trong lúc nhất thời không còn gì để nói, lúng ta lúng túng. Phác Bách Thao bên cạnh nhìn không nổi, thấp giọng mắng Khương Vong: "Nghệ Lâm, chị đủ rồi!"

Khương Vong tựa như sáng tỏ, vô lực nở nụ cười, nói: "Tú Anh, chị sẽ không, đúng không?" Đây là một giọng điệu khẳng định, Khương Vong cũng không chờ Phác Tú Anh tiến hành phản bác, cô nói tiếp: "Tôi vẫn luôn biết, chị sẽ không, xảy ra một lần nữa, chị vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Ban đầu tôi yêu chị, thật ra chính vì chị là người như thế. Những năm qua tôi từng oán chị, lại từng hận chính tôi hơn. Tôi hận chính tôi, biết rõ chị là người như vậy - không cho tôi được một tình yêu ngang bằng như tôi trả giá - nhưng vẫn cứ yêu chị; cũng hận tôi rõ ràng yêu chị đến thế, lại không thể thông cảm cho chị. Bởi vì dịu dàng thiện lương của chị mà yêu chị, cuối cùng, lại bởi vì dịu dàng cùng thiện lương của chị mà hận chị. Phác Tú Anh, thật ra tôi biết chị không có lỗi, nhưng tôivẫn cứ trách chị. Có lẽ, tôi thật không phải là người thích hợp nhất với chị."

Phác Tú Anh cầm tay Khương Vong, liều mạng lắc đầu, khóc lóc nói: "Nhưng mà, Nghệ Lâm, em là người chị yêu nhất mà. Chị thừa nhận chị sẽ không thay đổi lựa chọn, thế nhưng cũng không phải vì chị không yêu em nhất, chỉ là bởi vì, Bách Thao cách chị gần hơn, chị không thể thấy chết mà không cứu được. Nghệ Lâm, trên thế giới này, thiếu ai, chị cũng có thể nỗ lực dũng cảm kiên trì đi tiếp, duy độc, không thể không có em được."

Đây là lần đầu tiên Phác Tú Anh nói thẳng thắn như thế, chị yêu cô nhất ư. Trong một lúc, Khương Vong có phần ngơ ngác, đôi mắt mệt mỏi tối tăm, hơi có chút tia sáng.

Phác Tú Anh nói: "Nghệ Lâm, xin lỗi, năm đó, chị nhát gan như thế. Những năm qua, chị không ngừng hối hận, năm đó, chị lại không thẳng thắn nói với em rằng chị yêu em, yêu em nhất, mãi mãi yêu em. Xin lỗi, để em cô độc đợi lâu như vậy, xin lỗi, xin lỗi, chị yêu em..."

Ánh mắt Khương Vong dần dần nhu hòa xuống, bên môi, dần dần có độ cong thoải mái, cô nói: "Phác Tú Anh, đừng nói xin lỗi, dùng nửa đời sau chứng minh đi." Thanh âm cô càng ngày càng suy yếu, càng ngày càng nhẹ: "Đời này, chị đừng mong rời khỏi tôi, nếu có một ngày chị hối hận rồi, tôi sẽ giết chị, chúng ta sẽ cùng nhau chết chung."

Phác Tú Anh nín khóc mỉm cười, cúi đầu hôn trán Khương Vong, đáp ứng cô: "Được." Chị nói: "Nghệ Lâm, cám ơn em còn yêu chị."

Nhưng mà... Khương Vong lại nặng nề mà nhắm hai mắt lại, không còn đáp lại Phác Tú Anh nữa, không động đậy nữa. Phác Tú Anh hoảng sợ nghẹn ngào gào lên: "Nghệ Lâm, Nghệ Lâm... Bách Thao, đến bệnh viện, mau đến bệnh viện!"

Chú thích:

[1] lê hoa đái lệ: trên hoa lê trắng mang theo từng giọt từng giọt lệ trong suốt, hình dung mỹ nhân khi khóc.

Lời tác giả: A, thẳng thắn mà nói, kết cục của bản sơ thảo thật ra định dừng ở chương trước. Thế nhưng, ngẫm lại vẫn thôi, trong cuộc sống đã có nhiều cuộc lướt quá nhau thân bất do kỷ đến thế, trong tiểu thuyết cần gì phải vậy đây! Vẫn phải nên vui vẻ một chút chứ (∩_∩) 6

À, đúng rồi, thật ra tính cách Khương Vong thật sự khuyết thiếu một chút, có lẽ còn có chút méo mó tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan). Nhưng cô ấy thật sự rất yêu Phác Tú Anh. Cả thế giới, cô ấy chỉ quan tâm Phác Tú Anh nhất, nếu chuyện giống vậy xảy ra ở trên người Khương Vong, bất luận là ai, cô cũng chỉ sẽ chọn mỗi Phác Tú Anh, cho dù biết rõ không cứu Phác Tú Anh về được, cả nhất định có thể cứu về một người khác, cô cũng chỉ sẽ không chút do dự mà bơi về phía Phác Tú Anh.

Hết ngược rồi, các cậu có nghe thấy tiếng xuân về rồi chưa nè?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net