Chap 12: Giảng hòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian sẽ luôn trôi đi mãi mãi mà không bao giờ dừng lại, những chuyện vui, nỗi buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhất định mà thời gian âm thầm lưu trữ như một nghĩa vụ. Đôi lúc ta tự hỏi "liệu thời gian có thật sự quay lại?", câu trả lời cuối cùng chính là thật sự không thể.

Quen thuộc nhất với câu.

Giá như...

Đúng vậy, khi mất đi một khoảnh khắc quý giá, một thứ mà ta không thể nắm giữ lại lần nữa, ta chỉ có thể dùng từ "giá như" để che đậy đi việc làm mà mình lầm lỡ gây ra, Seungwan cũng vậy.

Giá như nàng được quay lại quá khứ, giá như nàng không bỏ Sooyoung lúc đó.

Và giá như nàng chưa từng yêu Sooyoung.

Chỉ có thể quan sát người ấy từ xa, Seungwan đã sớm biết mình không là gì của Sooyoung nhưng vẫn cố chấp bon chen vào đời tư của họ, để rồi giờ đây chẳng còn mặt mũi nào đối diện với cô.

________________

Buổi quảng bá vẫn tiếp tục diễn ra nhưng chỉ còn lại với bốn người với khuôn mặt luôn vẽ lên một nụ cười, luôn tỏ ra như không có chuyện gì để fan không phải lo lắng.

Cho đến buổi fansign, có vẻ những câu hỏi được lặp đi lặp lại:

"Seulgi unnie đã khỏe chưa chị?

"Tại sao Seulgi unnie lại đổ bệnh vậy?"

...

Những câu hỏi chỉ xoay quanh về Seulgi, cũng đúng thôi vì tình huống ngày hôm qua chính các nàng còn sốc chứ huống chi là fan, vậy nên khi nhìn vẻ mặt lo âu xen sự quan tâm nho nhỏ của các bạn khiến các nàng cũng ấm áp phần nào.

Seungwan thông cảm với nhiều cảm xúc rối rắm hiện giờ của nhiều người, nàng đứng dậy lập tức nói đôi lời an ủi.

- Seulgi của mọi người không sao đâu, nhìn hay bệnh vậy thôi chứ được cái khỏe nhanh lắm. Nếu như có tin gì về Seulgi thì chị sẽ nhanh chóng báo lại cho mọi người nha!

Ba thành viên phía sau theo đó gật đầu cười nhẹ, cũng giả vờ nói vài ba câu như là để mong Seulgi khỏe lại.

Quanh đi quẩn lại màn đêm cũng đã buông xuống, không hiểu vì sao thời gian dạo đây khiến các cô cảm thấy trôi qua rất nhanh. Sooyoung và Yerim lúc nào cũng đi về đầu tiên để ghé thăm người chị gái của mình vẫn còn dưỡng bệnh, còn Seungwan và Joohyun về sau vì các nàng bận phải ở lại nói chuyện với anh quản lý về lịch trình tiếp theo.

Dạo bước trên vỉa hè vắng tanh của Seoul không một chút bóng người, hiện giờ chỉ còn là những ánh đèn chớp nhoáng mờ ảo hiện hữu trải dọc trên đường dài. Cái lạnh vẫn còn rét đến mức khiến mọi hoạt động cũng trở nên mệt nhoài và trì trệ, hai nàng đi bộ trở về bệnh viện không nói lời nào. Bầu không khí gượng gạo vô cùng mà không nói gì cũng kỳ, nên Joohyun mở lời trước:

- Dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra nhỉ?

Seungwan ngẩn ngơ vẫn từng bước đi đều, lúc này nàng đang suy nghĩ bâng quơ gì đó mà không để tâm đến người kế bên...

- Seungwan à!

- À hả!?

Mãi mới hoàn hồn lại người kế bên mình là ai. Seungwan cũng nhìn Joohyun một hồi khiến cô nàng một phen giật mình. Khi biết người kia đã sớm giận dỗi Seungwan thì nàng đã bèn cười gian như đứa trẻ tinh nghịch, giả vờ tháo bao tay ra áp vào má cô chị nhóm trưởng:

- Yah Seungwan, lạnh quá! Bộ chán sống rồi hả!?

Nàng hamster cười lớn rồi chạy nhanh mặc kệ Joohyun đứng đằng sau đang sôi sùng sục vì tức giận. Joohyun chạy tới túm lấy cổ Seungwan, hai người đánh lộn qua lại mặc kệ người qua đường đang xì xào chỉ trỏ. Khi làm đủ mọi trò mèo phí thời gian, họ quay qua nhìn nhau nhưng là Joohyun nói trước:

- Seungwan!

- Hửm?

Ánh mắt Joohyun ánh lên sự nghiêm nghị hiếm thấy, như nói rằng: nàng muốn biết mọi chuyện, nàng đã quá mệt mỏi khi cứ phải giấu diếm cảm xúc như vậy, nhưng sau đó lại không biết bắt đầu từ đâu, miệng ngập ngừng không dám hỏi. Joohyun hít thở thật sâu mới dám lên tiếng:

- Kang Seulgi em ấy, từ khi nào đã kỳ lạ như vậy rồi?

Seungwan tròn xoe mắt, giả vờ không hiểu câu hỏi của nàng:

- Ý chị là sao em không hiểu?

- Chị đã suy nghĩ rất nhiều, không phải chỉ duy nhất đêm hôm ấy. Mà là trước đó em ấy đã ít nói chuyện với chị hơn, mà trong đó có sự e ngại và gượng gạo nào đấy. Chị đã nhiều lần muốn hỏi em ấy nhưng lại không thể...

Cô nàng ngạc nhiên, thắc mắc ngược lại:

- Chị thấy kỳ lạ lâu chưa?

- Mới hai, ba tháng thôi...

"Con gấu đó thích chị hai năm hơn rồi mà giờ mới nhận ra sao đồ ngốc!"

Seungwan bất giác cười lớn khiến chị đối diện có chút bối rối. Joohyun đỏ mặt quát vào mặt Seungwan:

- Cái này có gì mà mắc cười chứ!? Trả lời chị coi!

Sau một trận cười hả hê thì nàng lại rơi vào trầm tư, không gian lại quay về trạng thái tĩnh lặng như tiết trời lạnh buốt. Khuôn mặt người nọ đã trở nên nghiêm túc đến mức Seungwan nín cười, nhưng thay vì nàng sẽ biểu hiện như thế thì nàng chỉ có thể thở dài và nhìn ngắm bầu trời nơi có những vì sao đang thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp mây đen kịt.

Có những vì sao sáng như thắp sáng cả vùng trời, ngược lại còn có những vì sao thì lại không. Tự hỏi rằng nàng là trong số "không" đó chăng?

Seungwan lần nữa lại nhìn nhóm trưởng của mình, giọng nhẹ tựa lông hồng:

- Em không thể nói cho chị được...

- Tại sao?

Câu hỏi "Tại sao?" không nằm ngoài mong đợi của Seungwan. Nàng vẫn nói tiếp:

- Em không muốn xen vào chuyện riêng tư của ai kia đâu. Dù gì chuyện gì đến cũng sẽ đến, nếu như chị muốn biết thì chị hãy tìm hiểu vì nếu không em sẽ lại phá đám mất. Duyên đến sẽ đến, không đến cũng sẽ đi.

Câu nói của Seungwan khiến Joohyun ngơ khác khó hiểu.

Ai kia?

Duyên gì?

Joohyun vuốt cằm suy ngẫm mãi vẫn không tiêu hóa hết lời Seungwan đang muốn nhắn nhủ. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của đối phương, Seungwan xua tay bỏ qua câu nói nửa đùa nửa thật và cười ha hả gạt phăng suy nghĩ của nàng.

- Thôi em nói tào lao đó, nói chung chị sớm muộn gì cũng biết thôi!

Đi một quãng đường dài, cuối cùng cũng đến bệnh viện nơi Seulgi đang dưỡng bệnh.

Khi đến phòng, mở cửa ra thì thấy Yerim và Sooyoung đang ngồi nhìn Seulgi, để ý kỹ thì khóe mắt của Yerim vẫn còn đọng một ít nước mắt, còn Sooyoung thì đang vỗ về lưng Yerim nhằm trấn an. Joohyun ngồi bên cạnh hai nàng, mắt nhìn Seulgi buồn bã:

- Mọi chuyện thế nào rồi? Ổn chứ?

- Bác sĩ nói chị ấy ngủ vài hôm nữa sẽ lại khỏi, giờ ta chỉ đợi thôi. Sau khi Seulgi tỉnh dậy thì chị ấy phải nằm nghỉ thêm một ngày mới khỏe lại được, quan trọng vẫn là giấc ngủ và không vận động nhiều.

Sooyoung dặn dò, hai người kia thì cố gắng lắng nghe từng chút một. Cô nàng hamster chỉ đứng đó nhìn Seulgi mà không quan tâm đến lời nói nào khác, cơ bản là nàng không muốn tham gia cuộc trò chuyện này một chút nào.

Vì có Sooyoung ở đó.

Nếu như không phải tên gấu ngơ ngốc nghếch đang nằm trên giường kia thì Seungwan chẳng muốn ở đây, nàng không muốn gặp Sooyoung vì mỗi lần thấy sẽ lại nghĩ đến buổi tối hôm đó, khoảnh khắc có nhiều nỗi buồn bủa vây, từng câu nói của Sooyoung như cứa vào vết lòng của Seungwan. Hiện tại nàng lại càng sợ, sợ đối mặt với Sooyoung, sợ Sooyoung sẽ phát hiện là nàng yêu cô.

Cũng vì vậy mà trong phòng chỉ còn là sự im lặng, im đến mức có thể nghe tiếng máy lạnh phà xuống mang bầu không khí càng lạnh và cô đơn. Không chịu nỗi được nữa, Joohyun không nhịn được nói chuyện:

- Dù gì cũng khuya rồi, mấy đứa về trước đi, chị ở lại chăm sóc Seulgi.

Ba người gật đầu dọn đồ đi về. Trên đường từ đây tới nhà, quả đúng như dự đoán... ba người không nói một câu nào với nhau, đi được một khoảng nhưng chỉ có sự im lặng và im lặng. Seungwan chần chừ rất muốn mở lời xin lỗi Sooyoung vì đã bỏ chạy, nhưng lại không thể nói được vì còn có Yerim ở đây và càng không biết phải mở đầu cuộc trò chuyện như thế nào.

Khi nhận ra con đường đến nhà ngày càng gần, Yerim mệt mỏi đi thật nhanh phía trước vì từ sáng tới giờ chỉ có một mình cô là chạy đi chạy lại chăm sóc cho Seulgi nhiều nhất. Không biết vì sao, giác quan thứ sáu của phụ nữ quá nhạy mà cô em út vẫn biết được giữa hai người kia đang có chiến tranh lạnh, cô chỉ âm thầm quan sát, ngoái nhìn hai người phía sau và giọng như nhũn đi:

- Em lên lầu trước đây, hai người khi nào nói chuyện xong thì hẳn lên lầu nhé! Ngủ ngon hai bà chị già của em!

Khi nhìn Yerim đã đi thẳng trong nhà rồi thì Seungwan mới bất giác kêu tên cô.

- Park Sooyoung!

Sooyoung quay đầu lại nhìn Seungwan, mặt như không cảm xúc quay đi nơi khác:

- Có chuyện gì sao unnie? Ta có thể về nhà nói mà.

- Chị có chuyện muốn nói em...

Sooyoung khựng lại rồi đi đến gần Seungwan, không nói không rằng mà ghé sát mặt nàng khiến nàng đỏ mặt. Áp tay vào má Seungwan, nặn khuôn mặt bánh bao ửng hồng vì cái lạnh từ tay cô.

- Khuôn mặt đưa đám này là sao?! Không lẽ em làm chị sợ hả?

Sooyoung cười, trong nụ cười đó là có sự dịu dàng và nữ tính. Ngoài đời cô rất quyến rũ, rất người lớn, nhưng khi không còn chiếc camera nào nữa thì trông cô rất dễ thương và một chút ngây thơ trong đó, ai mà nhìn em thế này chắc không tin đó là Park Sooyoung yêu nghiệt đâu.

Seungwan thuận tay nắm vào tay Sooyoung đang áp vào má mình, chỉ trong một phút ngắn ngủi, nàng chỉ muốn nhắm mắt tận hưởng từng giây hạnh phúc nhưng rồi phải mở to mắt để bày tỏ sự chân thành trong đáy lòng, nói những thứ đã giấu nhẹm từ lâu.

- Chị xin lỗi... xin lỗi vì chuyện hôm trước vì đã không an ủi em, là một người chị, chị cảm thấy thật đáng trách vì bản thân không làm gì được cho em, cũng như là không hiểu em. Ừm... thôi thì, mong là cậu ấy sẽ đáp lại tình cảm của em, và sẽ yêu thương em hết mực.

Câu chúc cuối cùng không hiểu sao Seungwan lại ngập ngừng, nàng đang cố gắng che đậy nỗi đau trong lồng ngực: cảm giác chúc người mình thương bên người khác thật sự rất khó chịu. Seungwan chỉnh lại áo lông xù của mình cũng như gỡ tay của Sooyoung khỏi mặt, sau đó đi thật nhanh để cô không thấy được nước mắt của nàng đang rơi xuống.

Có lẽ mình làm điều đó là đúng đắn đúng không?

END CHAP
______________

Business friends thành sad gơn cùng nhau ༎ຶ‿༎ຶ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net