Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Joohyun....cô đừng giả vờ nữa....cô tỉnh dậy cho tôi....- Seulgi gào thét với cơ thể mềm nhũn của Joohyun. Cô chồm tới nâng Joohyun lên, sau đó bế Joohyun ra xe, lao vụt tới bệnh viện.
.
.
.
.
.
.
- Bác sĩ, chị tôi thế nào?

- Suy nhược thể chất lẫn tinh thần....lại bị.....cường hiếp quá tàn bạo. Hiện cô ấy còn chưa tỉnh....-  Có lẽ nguyên nhân chính là vì cô ấy không muốn tỉnh, vị bác sĩ chậm rãi nói trong lúc đôi mắt quan sát kĩ Seulgi. Đây là ca cấp cứu liên quan đến vấn đề nhạy cảm, bà không mấy khó khăn khi nhận ra đó là vụ cưỡng hiếp, tuy nhiên lại không tìm thấy tinh dịch của đàn ông. Do đó bà xem xét thật kĩ Seulgi, có phải chính cô gái này làm chuyện đó hay không, bà muốn kẻ xâm hại thân thể người khác phải bị trừng trị, cô gái trong kia tổn thương quá nghiêm trọng. Nhưng sau khi thấy gương mặt hiền lành thật thà của Seulgi, cộng với nét mặt lo lắng hoảng sợ, bà bác bỏ nghi ngờ.

- Chỗ đó là từ huyệt, nếu bị tra tấn thêm lần nữa chắc chắn là sẽ không còn sống. - Nữ bác sĩ tiếp tục nói, bà thấy Seulgi run bắn lên, gương mặt trắng bệch, thôi, có lẽ người ta lo lắng cho chị mình.

- Cô có thể vào thăm.

Seulgi đi vào phòng bệnh, thẫn thờ ngồi xuống bên cạnh Joohyun. Đôi mắt cô ấy vẫn như vậy, nhắm hững hờ như chìm trong giấc ngủ bất tận, không có ý định tỉnh lại.

- Joohyun, chúng ta có thể nói chuyện được không? Tất cả những gì đã diễn ra....tôi không thể hiểu được....

.........

- Joohyun, chị có thể tỉnh lại không? Tỉnh lại và giải thích cho tôi.

.........

- Joohyun đừng ngủ nữa có được không? - Hai mắt Seulgi bắt đầu cay xè, cô đưa tay gọi Joohyun nhưng cô ấy vẫn bất động. Chưa bao giờ Seulgi thấy bất lực như bây giờ.

- Joohyun, xin chị hãy tỉnh lại....em xin lỗi, em sai rồi....Em không được phép làm tổn thương đến chị, đáng lẽ em phải bình tĩnh hỏi chị....bình tĩnh giải thích....Joohyun, em xin lỗi....chị tha thứ cho em đi....

- Joohyun, mở mắt nhìn em một chút thôi! Em là gì cũng được....gái bao cũng được, chị muốn đối xử với em thế nào cũng được. Chị cho tiền em sẽ nhận, chỉ cần chị tỉnh lại thôi!

Hai mắt Seulgi khóc nhòe hết cả tầm nhìn, ước gì lúc ấy mình chịu suy xét chút thì mọi chuyện không đến nỗi như bây giờ. Chỉ tại quá xúc động, con người cô trở nên lỗ mãng, cảm giác như tay mình đánh mất Joohyun khiến trái tim Seulgi như bóp chặt.

- Joohyun, em không thở được....tim em đau quán.....Hyun tỉnh lại đi. Em đã nói là em tha thứ hết cho chị mà, những gì xảy ra nếu buồn thì chúng ta quên đi, nếu vui thì chúng ta nhớ lại....được không? Được không.... Trả lời em đi!

- Em không căm ghét chị đâu, em cũng không hận chị nữa đâu.....Joohyun.....Em yêu chị, em rất yêu chị.....Chị có thể tỉnh lại không?

Mí mắt Joohyun vẫn không cử động, trêu ngươi sức chịu đựng của Seulgi. Cô gối đầu lên ngực Joohyun, áp nhẹ vành tai lên chỗ tim đập....nó đập nhẹ, hờ hững bất cần....cứ như nó sẵn sàng ngừng lại bất cứ khi nào.

- Em xin lỗi.....- Seulgi thì thầm, cọ má vào cơ thể lạnh toát của Joohyun.

- Tại sao mọi chuyện lại như thế này chứ? Chúng ta đang rất vui vẻ mà. Joohyun...tại sao tài khoản của em lại có tiền của chị? Em bị kích động... Em tưởng chị vẫn cứ coi em là thứ đồ chơi rẻ mạt. Em không chịu đựng được khi bị chị đối xử như vậy.....Hyun....chỉ là em không muốn em là vật mua vui của chị, em mong mình xứng đáng hơn thế. Nhưng bây giờ không cần nữa....chị hãy tỉnh lại đi.....em sẽ làm vật mua vui cho chị suốt đời...suốt đời....em sẽ không đòi hỏi một vị trí nào nữa....cầu xin chị....hãy tỉnh lại và tha thứ cho em....- Nước mắt Seulgi tuôn ra thấm ướt một vạt áo bên của Joohyun, cô cứ nằm như vậy ôm chặt Joohyun, đuổi theo từng nhịp tim yếu đuối.

----------------
Joohyun thả mình trôi vào giấc ngủ....Cô muốn một giấc ngủ thật dài và yên bình. Cô phát hiện chìm đắm vào cơn mê như vậy thì nỗi đau mình giảm bớt, và cứ vậy, cô nhấn thể xác mình trong đó. Càng xa thế giới, nỗi đau càng suy giảm. Joohyun mỉm cười bỏ lại tất cả muộn phiền, tiến về nơi tồn tại sự bình yên và tĩnh lặng, nơi chữa lành đau đớn, nơi có thể giải thoát cô khỏi dày vò.

- Tôi ghét cô....Tôi hận cô....Joohyun....
Tôi hận cô....

Seulgi không bao giờ tha thứ cho cô....Seulgi rất căm hận cô....Câu nói đó xoáy sâu và in hằn trong tiềm thức vào lúc Joohyun dần chìm vào mê man.

Rũ bỏ, buông tha.....Joohyun cất hi vọng của mình đi. Cô vẫn bước xa, rời khỏi thế giới mà cô đã phạm phải nhiều tội lỗi.

- Chị....

Joohyun ngẩng đầu lên, trước mặt cô là Sooyoung. Joohyun mỉm cười, cô bước tới nhẹ nhàng ôm lấy em gái, cảm nhận hơi thở cô bé mơn man trên mái tóc mình.

- Chị rất nhớ em....

- Em cũng vậy! Em đợi chị rất lâu rồi....

Sooyoung đứng ở đây, lành lặn và khỏe mạnh, không có bất kì loại dây nhơ y tế hay máy móc nào hỗ trợ nữa...Cô bé vẫn thở, mở mắt và tươi cười.

- Ở đây tuyệt vời đến vậy sao? Em có thể đi lại, có thể nói chuyện? Không như ở nơi đó..... - Joohyun giơ tay vuốt ve khuôn mặt Sooyoung, nó rất giống Seulgi.....Seulgi....nước mắt cô bỗng dưng tuôn rơi không ngớt....

- Phải, ở đây rất yên bình....ở đây chúng ta sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.....- Sooyoung trả lời.

- Hyunie....Chị có muốn giải thoát cơn đau của mình không?

Tất nhiên là cô muốn....

Giọng nói Seulgi chen vào giữa họ, cả Joohyun và Sooyoung quay đầu nhìn một phía nào đó, Seulgi đang gọi Joohyun, đang cầu xin Joohyun tỉnh lại. Nhưng mà nếu quay lại, cô sẽ rất đau, sẽ rất day dứt.

Seulgi nói cô ấy xin lỗi.... Cô ấy đã tha thứ cho cô tất cả? Tha thứ? Nhưng Joohyun không thể tự tha thứ cho chính mình....cô nhận ra, dù có làm gì thì cũng không thể bù đắp được những năm tháng mất mát của Seulgi.

- Chúng ta cùng đi, được không? Em không cần phải đứng đây đợi chị nữa. Chúng ta sẽ cùng đi.... - Joohyun ôm lấy khuôn mặt Sooyoung, môi mỉm cười nhưng nước mắt tuôn rơi.

Seulgi vẫn kêu gọi cô đằng sau. Seulgi nói cô ấy không căm ghét, không thù hận cô nữa.....Joohyun trầm mặc....Seulgi cũng từng nói vậy đó thực ra chỉ là một lời hứa sáo rỗng, một lời hứa mỏng manh không đủ che lấp tội lỗi của cô. Joohyun không tin, không nghe bất kì lời nào nữa.....

- Em yêu chị, em rất yêu chị.....- Giọng nói Seulgi vẫn vang lên không ngớt. Cô ấy khóc, Joohyun không thể ngăn mình quay đầu về hướng Seulgi.

- Chị cũng rất yêu người ấy phải không? - Sooyoung hỏi nhỏ.

Ai đó chuyển tiền vào tài khoản Seulgi, Joohyun bàng hoàng tỉnh táo lại, cô buông tay Sooyoung ra.

Chút ý thức đó đang giúp Joohyun hiểu những gì Seulgi đang nói. Seulgi đang gặp nguy hiểm, cô ấy sẽ vào tù mất. Minhyung không buông tha cho cô bé, hắn muốn trả thù Seulgi, hắn muốn những ai đắc tội với hắn sống không yên ổn.

Cô chưa được phép chết, cô phải bảo vệ cho Seulgi. Joohyun quay lại, sờ lên má Sooyoung âu yếm.

- Sooyoung.... Em có thể đợi chị thêm một chút được không?
.
.
.
.
.
.
.
Số phận không cho phép cô bước chân khỏi cuộc đời Seulgi...

Seulgi cần cô....cô phải tiếp tục sống....

Seulgi gần như thiếp đi trên ngực Joohyun nhưng cô vẫn đếm từng nhịp tim bên trong lồng ngực Joohyun.

- Đừng bỏ em đi như vậy.....- Seulgi thì thào, tay siết chặt tà áo trên người Joohyun.

Giọng nói nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi mỏng manh.

- Seul......

- Joohyun.....Joohyun.... Chị tỉnh lại rồi ư? Ơn trời.....

- Seul....nói tôi biết....chuyện gì xảy ra....tài khoản của em.... - Joohyun dùng chất giọng yếu ớt gấp gáp hỏi Seulgi.

- Nó....nó nhận được tiền từ cổ phần chị.

- Không được.....- Joohyun cau mày đau đớn vì kích động kêu to.

- Sao vậy? Joohyun, đừng nghĩ ngợi nữa, chị tỉnh lại rồi, giờ chị phải nghỉ ngơi.

- Seulgi....Đưa tôi tới gặp Minhyung!

- Tại sao?

- Minhyung đã đưa cho em một số tài liệu và muốn em xử lí số đó phải không? - Seulgi gật đầu khó hiểu.

- Ngốc! Em không thấy nó rất vô lý sao? Nếu bây giờ Minhyung chuyển tiền vào tài khoản của em và báo cảnh sát, em sẽ bị tội ăn bớt công quỹ của công ty.....

- Em....em sẽ....bị vào tù sao? - Seulgi nuốt khan, đờ đẫn.

- Em sẽ không sao, chỉ cần tôi đi gặp Minhyung. Cứ tin ở tôi!

Seulgi càng thêm hoảng sợ khi nghe Joohyun hứa hẹn....

- Joohyun, em không muốn vào tù.....em sợ lắm....đừng giam em....đừng giam em được không?

- Seul.....- Joohyun đưa tay vuốt ve hai má Seulgi, cô dễ dàng cảm nhận cơ thể Seulgi đang run lên. Seulgi sợ bị giam hãm. Tất cả là do lỗi của cô....

- Không ai bắt giam em cả....- Joohyun trấn an.

- Phải làm sao đây? Em thực sự sợ.....

Không khỏi xót xa, Joohyun ôm hai bên má Seulgi, nâng đầu cô lên. Dịu dàng nhìn.

- Seul, chúng ta bỏ trốn được không? Chạy thật xa thì cảnh sát sẽ không bắt được em!

- Trốn? Trốn đi đâu?

- Tới Busan.

Seulgi cắn môi lưỡng lự. Nếu cô cùng Joohyun biến mất lúc này cũng là lúc cô phải rời xa những người thân thiết. Một chút lưu luyến trỗi dậy....rồi thì gia đình cô sẽ đối mặt thế nào?

Nhìn được rõ sự do dự của Seulgi, Joohyun chỉ im lặng chờ đợi. Bởi nếu không bị Minhyung chơi xỏ thì cô cũng sẽ định đề nghị Seulgi tới Busan, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần từ lâu với việc Seulgi từ chối.

Nhưng giờ đây, cô không thể để Seulgi từ chối. Cô không muốn nhìn thấy Seulgi bị hãm hại, cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh cô bé bị kìm hãm. Cho dù biến mình thành tòng phạm hay biến Seulgi thành kẻ chạy trốn, Joohyun nhất định không để Seulgi phải chịu khổ.

Trông Seulgi còn có vẻ hoang mang, Joohyun đành khẩn trương cất tiếng:

- Đỡ tôi dậy nào!

Chạm chân xuống đất nhờ Seulgi, cơn đau từ bụng khiến Joohyun ngã quỵ xuống. Cô cắn môi, tựa vào người Seulgi cố gắng di chuyển..

- Em có mang túi xách của tui theo chứ?

- Có.

Joohyun mừng rỡ đón nhận, cô đang tưởng phải quay về nhà một chuyến. Joohyun lôi từ trong đó ra hai vé tới Busan, chuyển bay khởi hành vào ba ngày nữa.

- Cái này là gì vậy?

- Tôi đã đặt trước.... Sau khi chuyển cổ phần cho Minhyung, tôi nghĩ hắn sẽ đá chân em ra khỏi công ty....
Minhyung không để em làm việc yên ổn. Tôi muốn đưa em tới Busan, sống cuộc sống mới. Hôm nay tôi đã tới Busan nhìn lại căn nhà trước đây mua cho em, nó vẫn còn rất tốt, chúng ta có thể sống ở đó.... - Joohyun nặng nề nói, từng câu đứt quãng vì đau.

- Lúc em tới....tôi chỉ vừa xuống máy bay nên rất mệt, tôi định nói cho em biết vào ngày mai. Nếu trong vòng ba ngày em đồng ý, chúng ta sẽ tới Busan luôn....còn nếu không....một mình tôi sẽ đi....

- Joohyun? Tại sao chị lại mua nhà cho em....mấy năm trước?

- Chuyện đó....không còn nhiều thời gian giải thích! Bây giờ chúng ta trốn đi được không? Nhỡ cảnh sát tìm đến thì không kịp.

- Chị còn yếu lắm.....

- Không sao, tôi cố được.

Ngay sau đó, Seulgi đưa Joohyun trốn thoát khỏi bệnh viện, Joohyun nói họ nên trốn vào một nhà nghỉ nào đó hẻo lánh ít sự chú ý. Trên đường đi, Seulgi dừng xe lại trước hiệu thuốc tây, Joohyun khó hiểu cau mày.

- Joohyun, em mua thuốc cho chị.

- Không cần đâu, tôi chịu được. Mau tìm chỗ an toàn đã - Joohyun níu tay Seulgi lại, bộ dạng khẩn trương lo lắng.

- Chị chịu được nhưng em không chịu được.... - Seulgi rút tay ra khỏi tay Joohyun, chui ra khỏi xe chạy vào cửa hàng thuốc. Joohyun đành yên lặng nhìn bóng lưng cao gầy của Seulgi, lần nữa hạ quyết tâm bằng mọi cách phải giúp Seulgi thoát khỏi rắc rối lần nay....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net