18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.16
Gửi người bạn tưởng tượng của tôi,

Hôm nay là một ngày thứ sáu tuyệt vời!

Tin buồn là bọn tôi đã để vuột mất cơ hội đi thăm quan vườn quốc gia vào tay sinh viên ngành Phim ảnh. Bọn họ sử dụng tới 5.000 tấm ảnh, ghi lại những hình ảnh tiêu biểu trong TẤT CẢ các bộ phim Giáng sinh kinh điển để ghép lại thành hình chân dung của Jack Skellington đang mặc trên người bộ đồ của ông già Noel trong phim "Đêm kinh hoàng trước Giáng sinh". Quá khủng!
Tôi thấy họ rất xứng đáng nhận được phần thưởng cho công sức mà mình bỏ ra nên tôi cũng sẽ không than phiền về điều đó đâu.
Ngược lại, tôi lại thấy biết ơn vì mình đã thua. Chính vì không ai trong cả hai chúng tôi thắng cuộc nên tôi và Irene đã quyết định cùng nhau đi thuỷ cung thành phố để bù đắp cho buổi dã ngoại.
Đây là ý tưởng của chị ấy và đương nhiên là tôi đã đồng ý không một chút do dự.

Từ nhỏ, ngoài hội hoạ, tôi còn có niềm đam mê vô cùng lớn đối với biển cả.
Cậu có biết rằng khoa học chỉ mới khám phá được 5% môi trường đại dương không? Tận thuở xa xưa, biển cả và những "cư dân" trú ngụ ở đây đã luôn là nơi neo đậu vững chắc trong cuộc sống con người.

Từ những cuốn tiểu thuyết kinh điển như "Moby Dick" hay những bộ phim hiện đại như "Free Willy", các vùng biển trên thế giới và sinh vật của chúng đều gắn chặt với nền văn hóa nhân loại và luôn thành công trong việc khơi gợi trí tưởng tượng và cảm giác phiêu lưu trong chúng ta.
Đối với nhiều người, trong đó có cả tôi, đại dương còn là hiện thân của tự do.

Chính vì điều này mà môi trường biển nghiễm nhiên trở thành một thứ gì đó vô cùng huyền bí, khiến tôi tò mò không ngớt. Tôi đã luôn mong rằng có một ngày, tôi sẽ cùng người mình yêu đi khám phá đại dương bao la.
Và tuy thuỷ cung không phải là đại dương, nhưng tôi đã được chìm đắm trong một màu xanh vĩ đại cùng với Irene, như vậy thì còn gì bằng?

Tôi chưa từng kể cho cậu nghe rằng tôi rất thích nhìn Irene trong trang phục mùa đông phải không? Tôi biết rằng mình đã từng phàn nàn về nó, nhưng đó chỉ là những lời tôi nói khi tôi say mà thôi. Irene trông rất ấm áp và mềm mại khi chị ấy xuất hiện ở trước cửa xe của tôi trong chiếc áo hoodie xanh nước biển cùng áo phao và quần jeans. Trông chị ấy vừa thoải mái, vừa xinh đẹp. Trên đầu Irene còn đội một chiếc mũ len trắng muốt làm chị ấy trông giống hệt như chú thỏ bông nhỏ mà tôi chỉ muốn bắt về ôm ngủ mỗi tối.

Kể từ sau hôm đó, cả tôi và Irene đều không hề nhắc lại chuyện nụ hôn đêm Giáng sinh. Điều này làm tôi có chút băn khoăn, không biết chị ấy có tưởng rằng tôi đã nói đùa trong lúc không tỉnh táo hay không? Sao chị ấy có vẻ thản nhiên thế nhỉ?

Dù sao thì, chúng tôi đã đi qua một đường hầm bằng kính rất lớn. Vì là ngày trong tuần, còn là buổi sáng nên lượng người thăm quan rất vắng. Thế nên chúng tôi đã vô tình chiếm trọn thuỷ cung cho riêng mình.
Cảm thấy như thể đang ở dưới đáy biển vậy.

Tôi nghĩ rằng mình có thể dành cả buổi chiều để ngắm cá hề, cá mập, cá đuối, rùa và san hô mà không thấy chán.
Được bao quanh bởi chúng khiến tôi cảm thấy như thể cả Irene và tôi đã bước vào một thế giới khác.

Thi thoảng, Irene lại dừng lại một lúc để quan sát một số bể cá. Sau đó chạy lại xem những bể khác mà chị đã nhìn thoáng qua. Tôi cứ nghĩ rằng chị ấy thật thừa năng lượng khi cứ chạy khắp nơi. Cuối cùng, chị lại ngồi yên ở một băng ghế trong góc hẹp, như thể thứ gì đó đã đập vào mắt chị. Khi tôi tiến lại ngồi bên cạnh Irene, tôi mới trông thấy đôi mắt xinh đẹp của chị đang dán vào một đàn sứa.

Chiếc ghế dài bằng gỗ chạm khắc ở trung tâm của căn phòng như mời gọi tôi tới ngồi bên cạnh Irene và đắm mình trong ánh sáng màu xanh neon của những hồ cá xung quanh.

Chúng tôi ngồi và chiêm ngưỡng sự hài hòa của những sinh vật biển xung quanh mình. Cảm giác thích thú ban đầu của tôi dần được thay thế bằng cảm giác yên bình. Từ chỗ ngồi của chúng tôi, tôi không thể không cảm thấy rằng tôi cũng là một phần của đại dương tuyệt đẹp này, ngay cả khi tôi chỉ ngồi ở phía bên kia của bức tường kính.

Đàn sứa có thể là những bậc thầy bơi nghệ thuật xuất sắc nhất ở đây.
Bể sứa có nền màu xanh ngọc bích làm cho màu sắc lộng lẫy của chúng thực sự nổi bật. Với màu hồng và cam của chúng, những sinh vật mềm mại này trông giống như những đám mây có màu của hoàng hôn khi chúng trôi qua mặt nước.
Chúng sặc sỡ đến mức, tôi tưởng như mình đang chiêm ngưỡng những đốm màu sơn tuyệt vời từ tác phẩm của danh hoạ Jackson Pollock.
Những con sứa cũng tạo ra những chiếc bóng tuyệt đẹp. Chúng mang trong mình những màu hồng nhạt, nở ra rồi cúp vào như những bông hoa kiều diễm trên mặt tấm thảm cạnh bể. Thật yên bình khi chỉ ngồi và nhìn chúng từ từ di chuyển như vậy.

Irene lúc bấy giờ như thể bị mê hoặc, không hề biết rằng khuôn miệng từ lúc nào đã vẽ lên nụ đường cong hoàn hảo. Nụ cười trong vô thức luôn là nụ cười đẹp nhất mà.
"Trông chúng..thật bình yên phải không?" Chị hỏi khi không nhìn tôi. Tôi đi theo ánh mắt chị, nhìn chằm chằm những con sứa mang trên mình vệt ruy băng ren uyển chuyển.
Trông chị ấy như một nàng tiên cá đang hoà mình với đại dương mênh mông, khiến tôi phải giơ cao máy ảnh để lưu giữ khoảnh khắc này.
"Phải" Tôi đáp.

Rất lâu sau, tôi mới nghe tiếng thì thầm của Irene:
"Thứ năm tuần sau là buổi họp câu lạc bộ cuối cùng cho học kì này đấy" Tôi đã có chút bất ngờ khi nghe điều này. Thời gian trông qua thật nhanh! Mới đó thôi mà bọn tôi đã làm bạn được nửa năm rồi.
Nửa năm.. nữ hoàng nắm giữ trái tim tôi vẫn không phải là của tôi..
"Chị sẽ cho bọn em đọc quyển sách nào trong kì nghỉ đông này đây đội trưởng?" Đã lâu rồi tôi không gọi Irene bằng danh xưng này. Và có vẻ chị cũng biết điều đó nên cười khúc khích.
"Hmm, bí mật, chị sẽ không nói Seulgi nghe đâu, chỉ cần biết đó là một cuốn sách dành cho trẻ em về đề tài Giáng sinh là được rồi"
"Chuyến tàu Bắc cực" sao?" Irene liếc tôi một cách đầy tình nghịch, sau đó tròn mắt hỏi.
"Sao em biết!?" Trông chị ấy thật đáng yêu với bộ dạng hốt hoảng như vậy.
"Vì đó là cuốn sách trẻ em về chủ đề Giáng sinh duy nhất em đã đọc" Irene nhìn tôi. Ánh mắt của chị ấy vẫn không thay đổi, luôn tìm cách trêu chọc trái tim nhỏ bé tội nghiệp của tôi.
"Vậy thì riêng em, chị sẽ cho đọc một cuốn khác" Tôi chỉ cứng họng nhìn chị.
Không biết đây là tin tốt hay xấu đây?
"Đôi khi, chị lại quên mất rằng thật ra thế giới này chưa bao giờ xoay quanh chúng ta. Ngồi ở đây thế này mới thấy mình thật nhỏ bé trước vũ trụ rộng lớn" Chị nói một cách nhỏ nhẹ, không hiểu sao tôi lại nghe ra một chút buồn bã. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một người luôn tươi cười như chị sẽ là người có nhiều tâm sự. Có lẽ tôi đã nhầm, đằng sau một người hoàn hảo, chắc Irene cũng giống như tôi, chỉ là một cô bé đang vật lộn trên con đường tìm kiếm bản thân trong thế giới rộng lớn.

Còn thế giới của em không biết từ bao giờ đã luôn xoay quanh chị, chị có biết điều đó không Irene?

"Chị đã từng hỏi em, sau này em muốn làm gì, còn chị thì sao? Chị muốn làm gì?" Đột nhiên, tôi lại muốn hỏi điều này. Khi đó, Irene chỉ nhìn tôi, rất nhanh đã quay về trạng thái tươi tắn.
"Chị muốn trở thành nhà văn viết truyện cổ tích cho trẻ em. Đó đã luôn là ước mơ của chị" Một cô bé nhỏ nhắn và một ước mơ vĩ đại. Tôi đã ngồi sát lại gần Irene và ôm lấy chị ấy. Tôi không hề nghĩ nhiều, khi đó chỉ mong sao có thể tiếp thêm một chút năng lượng cho chị. Irene đã rất bất ngờ trước sự mạnh dạn của tôi, cơ thể chị cứng đờ trong cái ôm một lúc lâu mới thả lỏng. Chiếc bóng của chúng tôi ngồi ôm nhau phả xuống mặt đất, xung quanh là ánh sáng lấp lánh của đại dương. Một con cá voi trắng đã nhìn trộm cách tôi chìm đắm trong cái ôm trước khi bơi đi xa.
Tôi biết điều này vì trong một khắc, tôi đã bắt gặp ánh mắt của nó.
"Chị sẽ làm được thôi. Có lẽ chị sẽ không tin em khi em nói điều này, nhưng chị Irene là một người rất đặc biệt. Những gì chị muốn, chị đều sẽ đạt được. Em tin chắc là như vậy" Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ trước khi Irene vòng tay đáp lại cái ôm của tôi. Cái đầu nhỏ nhắn dụi vào lòng tôi như một chú mèo nhỏ đang làm nũng. Tan chảy!
"Cảm ơn em, Seulgi"

Tôi đã lại bỏ qua một cơ hội nữa để hôn Irene, nhưng không sao, tôi đã rất hạnh phúc, chỉ vì thấy được nụ cười trên môi chị.

Không biết chị ấy đã chuẩn bị gì cho tôi đọc vào ngày cuối cùng họp câu lạc bộ nhỉ? Tôi rất tò mò đó.

Nói chuyện sau nhé,
Seulgi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net