21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện bắt đầu như sau:

Ngày xưa, tại một hòn đảo xa xôi, có một nàng búp bê vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt to tròn, làn da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun.
Áo khoác của nàng có đốm nâu và trắng và tai nàng thì có viền bằng sateen màu hồng.
Nàng búp bê luôn được mọi người nói rằng nàng là người xinh đẹp nhất nơi đây. Thế nhưng, nàng lại  rất nhút nhát. Nàng luôn nghĩ rằng, mình chỉ được tạo ra từ lông tơ, có gì mà xinh đẹp cơ chứ?

Cô nàng búp bê sinh ra ở nơi những người bạn tưởng tượng được tạo ra. Ở đó, họ đã cùng sống, cùng vui chơi, và cùng chờ đợi.

Mỗi người đều háo hức chờ đợi để được tưởng tượng bởi một đứa trẻ thực sự.
Hàng đêm, nàng búp bê xinh đẹp đã đứng dưới những vì sao, mong mỏi đến lượt mình được một đứa trẻ chọn và đặt cho một cái tên đặc biệt.
Nàng đã đợi rất nhiều đêm. Thế nhưng, lượt của nàng không bao giờ đến.

Trong một thời gian dài, nàng búp bê đã sống dưới những rặng cây lau phủ bóng xanh mướt, những bãi cát vàng mịn màng hoặc hoặc trên những ngọn sóng bạc màu của biển cả yên bình, nhưng không một ai đã nghĩ về nàng.

Chứng kiến những người bạn của mình lần lượt được chọn, tâm trí của nàng búp bê tràn ngập suy nghĩ về tất cả những điều tuyệt vời ở thế giới thực đang ngăn cản người bạn ấy tưởng tượng ra nàng. Những người bạn tưởng tượng khác đều rất cao cấp, và một khi họ gặp được đứa trẻ của mình, họ đều coi thường những người khác. Nàng cũng không thể trách được, trông họ chứa đầy những ý tưởng hiện đại, và họ luôn biết cách giả vờ như họ có thật. Cậu thuyền mô hình, người đã sống qua hai mùa dứa và mất gần hết nước sơn, đã gặp đứa trẻ của mình trên một bãi biển và không bao giờ bỏ lỡ cơ hội đề cập đến việc này để khoe khoang với mọi người. Và dù có xinh đẹp tới đâu, nàng búp bê cũng không thể tự nhận mình là hình mẫu của bất cứ thứ gì. Ở hòn đảo nhỏ xíu, nàng búp bê không biết rằng ở ngoài thế giới thực kia, có những cô bé thực sự tồn tại bằng xương bằng thịt.
Nàng đã nghĩ rằng tất cả mọi cô gái trên đời đều được nhồi bằng mùn cưa giống như mình, và nàng hiểu rằng mùn cưa đã khá lỗi thời và không bao giờ nên được nhắc đến trong giới hiện đại.
Ngay cả Kevin, chú sư tử bằng gỗ có khớp nối, trông như được tạo ra bởi những người lính tàn tật, và lẽ ra phải có tầm nhìn rộng hơn, cũng đã gặp được đứa trẻ của mình và bắt đầu khoe khoang về nó. Đứng giữa những sắc màu nổi trội của bọn họ, tất cả những gì nàng búp bê nhỏ nhắn và tội nghiệp cảm thấy chính là mình mình thật tầm thường. Sẽ có đứa trẻ nào yêu thích một cô nàng búp bê xinh đẹp tuyệt trần nhưng trống rỗng như nàng chứ? Cô nàng búp bê đã từng rất muốn mình trở thành một thứ khác. Một thứ thú vị hơn.

Nàng đã nghe những người bạn của mình kể về thế giới thực rất nhiều.
Thế giới thực là một nơi vừa thú vị vừa kì quái. Không phải đứa trẻ nào cũng sẽ ăn bánh ngọt. Không phải ai cũng sẽ dừng lại khi nghe thấy âm nhạc. Và mọi người luôn sẵn sàng to tiếng với nhau. Ở nơi đó, có rất nhiều nơi khác với những nơi quen thuộc với nàng trên đảo.
Ngựa vằn có cánh đã gặp đứa trẻ của mình ở một công viên. Gấu trúc giấy lại được tưởng tượng ở một khu vui chơi giải trí. Những đứa trẻ đều vô cùng dễ thương với thân hình mập mạp, bé xíu xiu cùng nụ cười luôn thường trực trên môi. Nàng búp bê rất buồn, đêm nào nàng cũng khóc thật nhiều và tự hỏi bao giờ thì nàng mới có thể đặt chân tới thế giới thực và gặp đứa trẻ đáng yêu của mình.

Lúc trước, khi nàng vẫn ngày ngày cầu nguyện dưới những vì sao và mong rằng mình sẽ được chọn, người đã luôn ở đó bên nàng chính là cô voi Emma Kate. Cô được đứa trẻ của mình đặt tên theo cuốn sách cùng tên mà em ấy yêu thích. Thật không may, đứa trẻ của cô đã bỏ quên cô từ lâu. Emma Kate vẫn ngày ngày mong mỏi mình được gặp lại đứa trẻ ấy dù chỉ một lần.

Emma Kate đã sống ở hòn đảo của những người bạn tưởng tượng lâu hơn bất kỳ ai.
Cô ấy già đến nỗi chiếc áo khoác nâu của cô bị rách bươm từng mảng và cho thấy các đường chỉ bên dưới. Hầu hết các sợi lông ở đuôi của cô đã thi nhau bủa ra, khô khốc và héo úa như một chuỗi hạt xỉn màu. Emma Kate rất khôn ngoan, vì cô đã nhìn thấy một loạt những người bạn khác trở về hòn đảo từ thế giới thực sau vài ngày để khoe khoang và vênh váo. Dần dần, Emma Kate đã phát ngán, cô tuy đã bị lãng quên, nhưng cô luôn là người đã trao cho nàng búp bê nguồn động lực vô cùng lớn lao. Emma Kate biết rằng mọi người chỉ là sản phẩm tưởng tượng của những đứa trẻ, và không lâu sau khi những đứa trẻ ấy trưởng thành, tất cả đều sẽ bị lãng quên.
Thế nhưng, Emma Kate đã luôn có một niềm tim lớn lao vào phép màu, vào những điều không tưởng. Có lẽ, đó là thứ ma thuật của thế giới thực, chúng cho những người bạn có những ước mơ rất kỳ lạ và tuyệt vời, nhưng cũng rất mong manh dễ vỡ. Chỉ những người bạn già dặn, khôn ngoan và giàu kinh nghiệm như Emma Kate mới hiểu hết về giấc mộng ấy. Giấc mơ được ở lại trong thế giới thực. Giấc mơ được trở thành một thứ có thật.

"Thế nào là thật? Chúng ta phải làm gì để trở thành một con người thật sự cơ chứ?" Một ngày nọ, nàng búp bê đã hỏi Emma Kate, khi họ đang nằm cạnh nhau trên bãi cỏ xanh rờn ở khu vườn bí mật đằng sau nhà thờ cầu vồng.
"Nó có giống như việc chúng ta có thể tồn tại mãi mãi ở thế giới thực không?" Nàng hỏi.
"Không đâu, ở thế giới thực, không ai có thể tồn tại mãi mãi cả. Ngược lại, nếu trở thành thật, một ngày, cháu cũng sẽ chết đi thôi"
"Thế thì có gì hay cơ chứ?"
"Chính vì không thể tồn tại mãi mãi, con người có xu hướng biến những ngày mình còn sống trở thành ngày vui vẻ nhất. Đó chính là cái hay của việc trở thành hiện thực đấy"
"Trở thành một cô bé bằng xương bằng thịt không phải là cách cháu được tạo ra. Đó là khi phép màu xảy ra với cháu. Khi đứa trẻ của cháu nói yêu cháu và thật sự yêu cháu trong một thời gian dài, không chỉ tưởng tượng ra cháu để né tránh sự cô đơn, mà vì đứa trẻ đó thật sự xem cháu là một người bạn. Khi đứa trẻ của cháu yêu cháu và tin tưởng cháu rất nhiều, thì cháu sẽ trở thành thật"
"Phải nói ra ạ?"
"Phải, nó giống như một câu thần chú để hoá giải lời nguyền vậy. Vì đó chính là cách thể hiện tình yêu thật sự, yêu thì phải nói chứ"
"Những đứa trẻ sẽ biết thế nào là tình yêu sao ạ?"
"Ồ, cưng à, trẻ em luôn biết nhiều hơn ta tưởng đấy. Và niềm tin của một đứa trẻ luôn là thứ mạnh mẽ nhất trên đời này. Vì trẻ em sẽ luôn là những tờ giấy trắng thuần khiết và ngây thơ, niềm tin của chúng đáng giá hơn tất cả mọi thứ"
"'Những người trưởng thành cũng sẽ có niềm tin. Song, họ lại rất dễ bị lung lay và mất đi niềm tin của mình một cách dễ dàng. Ngược lại, khi trẻ em tin tưởng điều gì đó, chúng sẽ không bao giờ bỏ rơi niềm tin của mình"

"Điều đó có đau đớn không? Ý cháu là, làm một con người thật sự ấy" Nàng búp bê hỏi.
"Đôi khi," Emma Kate đáp, vì cô ấy luôn thành thật. "Thế nhưng, khi cháu trở thành một cô bé thật sự, cháu sẽ không ngại bị tổn thương đâu"
"Vì sao ạ?"
"Vì cháu được sống"
"Những nỗi đau ấy, chúng có xảy ra cùng một lúc như khi bị thương không hả bác?" 'Nàng hỏi.
"Nó sẽ không xảy ra cùng một lúc đâu, đôi khi chỉ là từng chút, từng chút một thôi" Emma Kate nói.
"Một khi cháu trở thành thật, chưa chắc cháu đã có thể là một con người thực sự. Cháu có thể vẫn sẽ là cô búp bê mang lốt da người, đẹp đẽ nhưng vô hồn. Sẽ phải mất một thời gian dài, vì một con người thực thụ luôn cần phải trải qua nhiều thứ. Niềm vui, nỗi buồn, lạc lõng, mất mát. Tất cả. Vì sống thế mới gọi là sống" Emma Kate cầm tay cô búp bê.

"Đó là lý do vì sao thế giới ấy thường không dành cho những người yếu đuối, hoặc quá nóng giận, hoặc những người được bảo bọc quá cẩn thận"
"Nghe giống như..nơi đó thật khắc nghiệt"
"Phải, vào thời điểm cháu trở thành một cô bé bằng xương bằng thịt, cháu sẽ phải chấp nhận rằng sẽ có một ngày, hầu hết tóc của cháu sẽ rụng. Đôi mắt  xinh đẹp tuyệt trần của cháu sẽ sụp xuống và khuôn xương hoàn hảo của cháu sẽ trở nên tồi tàn"
"Nhưng những điều này không quan trọng chút nào, bởi vì một khi cháu trở thành người thật thì cháu sẽ không thể trở nên xấu xí và trần trụi hơn đâu. Vốn dĩ sự thật luôn là như vậy mà, chỉ có những người không thể hiểu cháu mới khiến cháu cảm thấy thật tệ mà thôi"
"Sao bác biết nhiều vậy ạ? Nghe bác nói cứ như bác là một chú voi thật sự ấy" Nàng búp bê nói. Và sau đó nàng ước rằng mình đã không nói điều đó, vì nàng nghĩ Emma Kate sẽ cảm thấy đây là một vấn đề nhạy cảm. Vì nếu Emma Kate trở thành thật, bác ấy sẽ chả ngồi đây nói chuyện với nàng.
Nhưng Emma Kate chỉ cười.
"Bác nghĩ, trong một khoảnh khắc dù là ngắn ngủi, đứa trẻ của bác đã khiến bác trở thành thật, mặc dù cậu ấy chưa từng nói yêu bác, nhưng ánh mắt của trẻ em thì không biết nói dối"
"Và đôi khi, đứa trẻ ấy đã nhìn bác bằng một ánh mắt chứa đựng những vì sao lấp lánh. Nhưng đó đã là điều tuyệt vời của nhiều năm trước đây rồi, bây giờ cậu ấy đã là người đàn ông trưởng thành"

"Một khi đứa trẻ của cháu nói yêu cháu, một khi cháu trở thành thật, cháu không thể ở đây nữa, cũng không thể trở về hư ảo một lần nữa. Cháu sẽ luôn tồn tại. Ở đây, cháu luôn có thể dõi theo đứa trẻ của mình, nhưng khi đã thành thật, cháu sẽ có cuộc sống riêng của mình như một con người thực thụ. Và cuộc đời ấy sẽ xoay quanh cháu, chứ không còn xoay quanh đứa trẻ ấy nữa" Điều này làm nàng búp bê cảm thấy hụt hẫng.
"Vậy tức là cháu sẽ không bao giờ gặp lại đứa trẻ của mình nữa ạ?"
"Điều đó lại là một thứ khác của thế giới thực nữa. Đó gọi là số phận. Nếu cháu thật sự có duyên, hoặc cháu cầu nguyện đủ nhiều, hoặc trái tim cháu luôn hướng về đứa trẻ của mình mà tìm kiếm, cháu sẽ có cơ hội gặp lại đứa trẻ của mình"
"Vậy nếu như.. không bao giờ gặp lại thì sao ạ?"
"Thì cháu sẽ luôn có trong mình những kí ức về đứa trẻ đáng yêu ấy"
Nàng búp bê thở dài. Nàng nghĩ rằng sẽ còn rất lâu nữa mới có phép thuật mang tên hiện thực này xảy ra với nàng.
Nàng đã khao khát được trở thành một cô bé bằng xương bằng thịt. Nàng muốn biết cảm giác được sống là thế nào. Thế nhưng, suy nghĩ về việc nàng sẽ không bao giờ được gặp lại đứa trẻ của mình thật đáng buồn. Nàng ước rằng nàng có thể trở thành người thật mà vẫn có thể gặp lại người ấy.

Chính là Emma Kate đã nói rằng, ta không thể có được tất cả mọi thứ mình mong muốn ở thế giới thật. Và đứa trẻ của nàng thì vẫn mãi là một ẩn số. Nàng búp bê đã nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi ở trên hòn đảo cùng Emma Kate.

Cho đến một hôm, đứa trẻ của nàng đã xuất hiện.

Tất cả rất khác so với lời kể của Thỏ đen ba mắt và Gấu trúc. Đã không có những phiến ghế đá sáng bóng ánh nắng. Cũng không có những vòng xoắn ốc kì ảo của tàu lượn siêu tốc.

Mọi thứ ở thế giới thực đều khác với những gì trong trí tưởng tượng của nàng.
Lần đầu tiên nàng bước đến thế giới thực, lại là khi nàng được chọn để đặt vào một ngăn tủ tối tăm và chật hẹp. Đứa trẻ của nàng cũng không mập mạp đáng yêu, em ấy gầy nhom và yếu ớt. Em ấy cũng không hề tươi cười rạng rỡ. Ngược lại, người này khi nghĩ về nàng còn đang khóc lóc rất thảm thương. Nước mắt, nước mũi chảy tèm lem trên khuôn mặt phúng phính trắng nõn. Thật lòng mà nói, nàng búp bê đã có chút hụt hẫng. Thế nhưng, điều đó cũng chẳng kéo dài được lâu trước khi nàng đem lòng yêu thương đứa trẻ của mình.
Nàng yêu em vô cùng, vì em đã luôn nghĩ về nàng mỗi khi đêm về. Ngăn tủ nhỏ xíu ấy bỗng trở thành một nơi thật đẹp và diệu kì, nơi những câu chuyện về việc hôm nay mẹ em nấu món gì, anh trai em đã gây ra rắc rối gì ở trường luôn được em huyên thuyên kể nàng nghe.

Nàng dần dần không muốn trở thành người thật, dù biết sẽ phải đánh đổi chuyện một ngày rồi đứa trẻ của nàng sẽ đem nàng quên đi.
Nàng thật sự không muốn rời xa em.

Một buổi tối nọ, đứa trẻ của nàng bị sốt cao, anh trai của em lại có giải thi đấu bóng đá ở thành phố khác nên bố mẹ em không thể nhà mà gửi em cho bà ngoại chăm. Bà ngoại đang rất buồn ngủ, và quá khó để bà có thể ngủ chung với đứa trẻ đang mang mầm bệnh trong người, vì vậy bà ngoại chỉ đơn giản là nhìn về phía em, sau khi đã cho em uống thuốc và chúc em ngủ ngon.
"Tôi cảm thấy không ổn chút nào. Nếu cậu ngủ chung với tôi, cậu sẽ bị lây bệnh đấy." Đứa trẻ của nàng tốt bụng nhắc nhở. Chiếc mũi đỏ ửng thỉnh thoảng sẽ hít lên trông thật đáng thương.
"Tôi không thể bị lây bệnh đâu ngốc à. Tôi là người bạn tưởng tượng của cậu mà. Tôi không có thật. Tôi sẽ canh cậu ngủ nhé" Và em kéo tay nàng búp bê từ tủ quần áo ra và nàng vào vòng tay của em.

Đêm hôm đó, và nhiều đêm sau đó, nàng búp bê đã ngủ trên giường của đứa trẻ.
Ban đầu, nàng búp bê thấy khá khó chịu và lạ lẫm, nàng chưa bao giờ ngủ trên một chiếc giường bao giờ. Và vì đứa trẻ ôm nàng rất chặt, có lúc em còn lăn qua lăn lại trên người nàng, có lúc em còn đẩy nàng ra xa tới mức nàng suýt té xuống đất.

Đứa trẻ cũng đã bỏ lỡ những giờ đồng hồ trăng lên cao nhất và sáng nhất. Nhưng khi ngôi nhà rộng lớn chìm trong im lặng, nàng và đứa trẻ luôn có những cuộc nói chuyện rất vui vẻ. Em đã hỏi về nơi ở của nàng và kể cho nàng nghe rằng em bị những bạn học lớn hơn bắt nạt ở trường và chỉ có mỗi nàng là bạn thân. Vì vậy, rất nhanh sau đó, nàng búp bê trở nên yêu thích chiếc giường bé nhỏ của đứa trẻ, vì em sẽ thường nói chuyện với nàng tới sáng và tạo những đường hầm tuyệt đẹp cho nàng dưới lớp ga gối mà nàng đã nói rằng chúng trông giống như những hang động sâu hoắm ở hòn đảo xinh đẹp của nàng. Em nói rằng ở thế giới loài người cũng có những hang động đã được tạo ra từ hàng nghìn năm về trước. Khi nàng hỏi liệu em đã từng đặt chân vào một hang động thật sự chưa, em chỉ cười và nói rằng chúng ta có thể bước tới bất cứ nơi nào thông qua những trang sách.

Đứa trẻ của nàng đã đưa nàng tới với Văn học, thứ mà hòn đảo xinh đẹp của nàng không hề có. Ở thế giới văn học, chúng ta có thể trở thành bất cứ ai, đặt chân tới bất cứ nơi nào mình muốn. Điều này lại làm nàng mong muốn trở thành một cô bé bằng xương bằng thịt. Nếu có thể trở thành người, nàng sẽ đọc thật nhiều sách để khám phá thêm những điều mới mẻ xung quanh.

Và họ đã có những trò chơi tuyệt vời với nhau trong tiếng thì thầm, khi bà ngoại đi ăn tối và để lại ngọn đèn ngủ đang cháy trên lò sưởi.
Và khi đứa trẻ đi ngủ, cô nàng búp bê sẽ chui xuống gầm giường, nghiền ngẫm những trang sách tới khi Mặt trời lên. Quả địa cầu rộng lớn thế nào mà phải mất tận 80 ngày để đi hết mọi nơi? Nàng tự hỏi. Ở hòn đảo của nàng, búp bê có thể đi hết mọi nơi trong vòng 1 ngày duy nhất. Trái đất thật sự tuyệt vời tới thế sao?

Khi màn đêm buông xuống, nàng sẽ rúc gần dưới chiếc cằm ấm áp nhỏ bé của em và mơ về những tháp Eiffel, những tháp nghiêng Piza và những thành luỹ của người Roman cổ với đôi tay em luôn ôm chặt lấy nàng suốt đêm.

Và thời gian trôi qua, nàng đã rất vui - hạnh phúc đến nỗi nàng không hề để ý đến việc chiếc áo choàng đẹp như nhung của mình ngày càng xơ xác và lởm chởm, và đôi tai bằng sateen của nàng đã không còn lấp lánh như trước, tất cả màu hồng đã bị cọ xát khỏi tai nàng, nơi đứa trẻ đã hôn nàng mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ.

Mùa xuân đến, họ đã dành những ngày dài trong vườn bên, vì em đi đâu thì nàng cũng đi theo. Vì nàng là người bạn tưởng tượng của riêng đứa trẻ, chỉ mình em có thể thấy được nàng. Điều đó vừa tuyệt vời, vừa đáng ghét. Tuyệt vời vì thế giới của nàng chỉ có mình em. Đáng ghét vì mỗi khi em tới lớp và phải nghĩ về những thứ khác ngoài nàng, nàng sẽ cảm thấy thật cô đơn.

Nàng yêu thật nhiều hình ảnh đứa trẻ của mình lái con xe cút kít bé tẹo và chở nàng theo sau. Cả hai dã ngoại trên bãi cỏ, và em đã dựng cho nàng những túp lều cổ tích đáng yêu dưới những rặng mâm xôi phía sau cây sồi to lớn. Giống trong một cuốn sách mà nàng đọc được của em có tên "Chú gấu Pooh", nàng chính là Pooh còn đứa trẻ của nàng là Christopher Robin.

"Winnie the Pooh, Winnie the Pooh
Quần dài, béo tròn mũm mĩm và tất cả đều được nhồi bằng lông tơ
Cậu ấy là Winnie the Pooh, Winnie the Pooh
Con gấu già ngớ ngẩn"

Nàng búp bê lẩm nhẩm những câu hát vu vơ khi cả hai đang dạo bước trên bãi cỏ lúc trời chạng vạng.

Mùa hè đến, gia đình đứa trẻ đã tận hưởng kì nghỉ ở ngôi nhà của dì em, toạ lạc tại một khu ngoại ô yên bình. Gần ngôi nhà họ sống có một khu rừng, và vào những buổi tối dài tháng sáu, đứa trẻ của nàng rất thích đến đó vào buổi chiều để dạo chơi. Em luôn dẫn nàng búp bê đi cùng, và trước chạy đi nơi khác để lang thang hái hoa, hoặc chơi ở những khóm lý chua đen giữa những tán cây, em luôn tạo cho nàng búp bê một cái ổ nhỏ khá ấm cúng ở đâu đó giữa những bụi rậm, nơi nàng sẽ luôn được an toàn, vì đứa trẻ của nàng là một người tốt bụng. Em luôn muốn nàng búp bê được thoải mái.

Một buổi tối, khi nàng búp bê đang nằm một mình trên giường chờ đứa trẻ ăn tối, nàng nghe thấy tiếng cãi cọ vang ra trong phòng bếp.
"Con đừng nói lung tung nữa được không? Mẹ không muốn nghe chuyện này thêm một lần nào nữa đâu" Mẹ em lớn tiếng quát.
"Con nói thật mà, tại sao mẹ lại không tin con?" Đứa trẻ rầu rĩ đáp. Giọng nói của em nghe nức nở như em đang khóc vậy.
Điều đó khiến nàng búp bê rất đau lòng.
"Trong tủ quần áo của con chẳng có ai cả. Trên đời này cũng không có thứ gọi là người bạn tưởng tượng. Chỉ có những kẻ điên điên khùng khùng mới đang nói những gì con đang nói mà thôi"
"Mẹ không được nói như vậy! Cậu ấy có thật, chính mắt con đã nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy có thật, và con yêu cậu ấy!" Em khóc nấc.
"Thôi nào, con chỉ mới bảy tuổi thôi, con không biết tình yêu là gì đâu" Mẹ em bực bội nói.
"Con biết! Mẹ mới chính là người không biết gì về tình yêu. Cậu ấy là bạn của con!"
"Chúa ơi, sao con cứ nhắc lại điều này thế.. Thật hết nói nổi với con. Con chỉ có thể yêu một người có thật thôi! Con không thể yêu một người không có thật được!"
"Cậu ấy có thật, và con yêu cậu ấy" - Sau đó, nàng chỉ còn nghe tiếng khóc rấm rức của em. Mẹ em đã sớm bỏ đi ra ngoài vườn. Thật đáng buồn, đôi khi, ngay cả những bà mẹ tuyệt vời nhất cũng có lúc làm con mình cảm thấy tổn thương như vậy đấy.

Nàng búp bê đã nghĩ rằng khi nghe được tiếng yêu chân thật ấy, nàng sẽ mừng rỡ biết bao, vì cuối cùng những gì Emma Kate nói là đúng.
Phép thuật đã xảy ra với nàng. Và chỉ một đêm nữa thôi, khi Mặt trời thức dậy, nàng sẽ không còn chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng nữa. Nàng sẽ trở thành một cô bé thực thụ, bằng xương bằng thịt. Chính đứa trẻ của nàng đã nói điều đó.
Đáng lẽ ra nàng nên vui mừng, vậy mà không hiểu sao, nàng lại cảm thấy buồn.

Trở thành người thật, đồng nghĩa với việc nàng sẽ không được gặp lại em. Nhưng như Emma Kate đã nói, một khi trở thành thật, sẽ không thể trở về như trước được nữa.
Và ở thế giới loài người, nàng không thể có được tất cả những gì nàng mong muốn.

Đêm hôm đó, nàng ngủ trong vòng tay của em. Đối diện giường là chiếc gương nhỏ, khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu, nàng búp bê đã không nhận ra chính mình. Từ khi nào, nàng lại trở nên già nua và tiều tụy như vậy.
Vậy mà đứa trẻ của nàng vẫn yêu thương nàng vô cùng. Em yêu nàng đến nỗi, yêu hết những vết sờn trên áo khoác của nàng, đốm nâu và trắng đã mờ đi. Lớp màng màu hồng trên tai nàng đã chuyển sang màu xám, nàng không còn là nàng búp bê xinh đẹp nhất hòn đảo của những người bạn tưởng tượng nữa rồi.

Nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net