4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.13
Gửi người bạn tưởng tượng của tôi,

Tôi đã gặp một người bạn mới và có cảm giác rất tốt về người này. Cậu ấy tên là Son Seungwan, vừa chuyển từ tận Canada về.

Seungwan đã hỏi rằng liệu cậu ấy có thể ngồi vào chỗ trống bên cạnh tôi hay không và tôi đã vui vẻ đồng ý. Ngay lần đầu nói chuyện, chúng tôi đã rất ăn khớp với nhau. Tôi cũng phát hiện ra một sự thật đó là tôi cũng không phải là một người quá ngại ngùng. Nói đúng hơn, tôi chỉ cảm thấy rất ngại khi người đang nói chuyện với tôi là người tôi thầm thích mà thôi.
Bằng chứng là tôi đã nói chuyện với Seungwan rất nhiều chỉ trong một buổi chiều.

Tôi biết được rằng cuốn sách cậu ấy thích nhất là "Rita Hayworth và nhà tù Shawshank". Tất nhiên là tôi đã từng nghe qua tên tiểu thuyết này vì tôi đã xem qua bộ phim chuyển thể và đó là phim tội phạm mà tôi yêu thích nhất. Son Seungwan nghiễm nhiên giành vị trí số một trong bảng xếp hạng "Đệ nhất bạn thân của Kang Seulgi" chỉ vì điều này.

Tôi còn biết ban nhạc yêu thích của Son Seungwan là Fleetwood Mac. Tôi cũng vậy, tôi thậm chí còn luôn muốn bản nhạc "Landslide" của nhóm sẽ được bật trong đám tang của tôi nếu một ngày tôi rời khỏi thế giới này. Thật trùng hợp, tôi không nghĩ mình sẽ gặp được một người bạn có nhiều điểm chung như vậy. Trông Seungwan rất thông minh, ở cậu ấy toả ra một sự uyên bác vô cùng ấm áp, giống sư phụ Oogway trong "Kungfu Panda" ấy. Vừa nhìn đã biết là người dễ chịu.
Cậu ấy trông giống như một người mà cậu có thể học hỏi nhiều điều.

Tôi còn biết rằng Seungwan có thể hát, và còn hát rất hay nữa. Đương nhiên dự định của cậu ấy là đăng kí vào câu lạc bộ Âm nhạc và tôi đã nói rằng tôi sẽ giúp. Một buổi chiều học Lý thuyết Nghệ thuật đại chúng khô khốc của tôi nhờ có người bạn mới này mà trôi qua nhanh hơn hẳn.

Gia đình của Son Seungwan làm cho tổ chức bảo vệ động vật hoang dã ở Canada, nên cậu ấy biết rất nhiều về động vật.

Và Canada nghe có vẻ là một đất nước rất xa xôi. Seungwan nói rằng nhà cũ của cậu ấy ở cách Nam Cực 800 cây. Từ những kiến thức vụn vặt từ ngày nhỏ của tôi, chẳng phải Nam Cực là nơi tận cùng Trái đất sao? Nơi ông già Noel sinh sống ấy? Lạnh chết mất, nhưng mà nghe cũng thật thú vị.
"Cậu đã nhìn thấy một con nai sừng tấm chưa Seulgi?" Seungwan đã hỏi tôi.
"Chưa bao giờ"
"Ở chỗ tớ, bọn nó suốt ngày đứng rình rập tìm đồ ăn ở rừng thông. Cậu có biết rằng mấy con nai đấy còn nguy hiểm hơn cả cá mập không?" Đây là lần đầu tiên tôi nghe qua kiến thức kì lạ này.
"Vậy sao? Chúng trông dễ thương thế cơ mà"
"Phải, nhưng mỗi năm chỉ có khoảng mười người chết vì bị cá mập cắn thôi, có tới gần cả triệu người đã bỏ mạng vì tai nạn tông phải nai và hươu đấy"
"Cậu biết nhiều thật đấy Seungwan"
"Cậu biết thứ gì mà tớ không biết không?"
"Thứ gì?" Tôi hỏi.
"Đường xá Seoul đấy. Nói thật, tớ không phải là người giỏi nhớ đường đâu, nhưng trông cậu lại rất giống người có thể chữa khỏi bệnh mù đường cho tớ" Seungwan nói rồi cười hì hì.
"Chuyện đó cậu không phải lo"

Tôi có trí nhớ rất tốt, chỉ hi vọng sao tôi có thể nhớ được những gì Seungwan đã kể cho tôi để sau này tôi kể lại cho con mình nghe.
Hi vọng đứa nhỏ sẽ tin lời tôi nói.

Và tôi đã nói với cậu rằng Son Seungwan rất thông minh phải không? Những người như vậy thường hay tinh ý. Chỉ gặp mới hai lần, cậu ta đã biết tôi đang khốn khổ vật lộn với mớ cảm xúc tương tư dành cho Irene.

"Chị ấy đang nhìn cậu kìa" Seungwan thì thầm vào tai tôi lúc chúng tôi đang ngồi ở quán cà phê trong trường vào giờ giải lao. Tình cờ làm sao, Irene cũng đang ở đây với hội bạn của chị ấy.
"Sao cơ?"
"Cậu tưởng tớ không biết rằng cậu đã ngoái nhìn muốn gãy cổ khi chị ấy bước vào sao? Cậu rất lộ liễu đấy Seulgi à" Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bị lột tẩy một cách trần trụi như vậy trong đời.
"Th-Thật sao?"
"Và bây giờ thì cậu còn không dám ngước mặt lên nhìn chị ấy" May mắn thay, trước mặt tôi lúc đó là cuốn sổ vẽ, mặc dù tôi không nhớ mình đã nguệch ngoạc thứ gì trong trang giấy.
"Tớ nói cậu nghe cái này được không?"
"Nói đi"
"Mỗi lần nhìn thẳng mặt chị ấy, tớ hơi buồn nôn"
"Tại sao? Chị ấy đẹp thế mà"
"Tớ không biết, có lẽ là do có bướm thật ở trong bụng tớ" Son Seungwan đã phì cười trước câu nói này khiến tôi rất xấu hổ.
"Cậu đáng yêu thật đấy"
"Đáng yêu gì chứ? Cậu bảo tớ phải làm sao đây?"
"Cậu phải kiềm lại, cứ như vậy vài lần, cậu sẽ không còn thấy lo lắng khi chạm mặt chị ấy nữa"
"Thật sao?" Tôi hỏi.
"Ù thật, thực hành ngay bây giờ đi. Chị ấy đang tiến tới chỗ chúng ta kìa"

Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình đã không ngồi vững nếu như không có Seungwan ở đó. Irene cứ như một cơn gió, rất nhanh tới bên tôi, khiến cả thế giới của tôi chao đảo.
"Chị không làm phiền hai em chứ?" Irene hỏi.
"Không, không hề ạ. Em chỉ đang hỏi Seulgi một số thứ thôi" Cậu ấy nói rồi khẽ huých cánh tay của tôi dưới bàn. Có lẽ là vì tôi vẫn chưa chịu nhìn tới người kia. Tôi đã nói điều này một lần, và tôi sẽ nói điều này thêm một vạn lần nữa.

Irene rất thơm.

"Chị là Irene. Em là học sinh mới à? Chị chưa thấy em bao giờ"
"Vâng, em tên là Seungwan, bọn em học cùng lớp"
"Vậy sao? Chào mừng em đến với trường nghệ thuật Hanlim nhé! Chị mượn Seulgi một tí được không?"
"Vâng, chị cứ tự nhiên" Sao tôi giống như một món hàng vậy hả trời. Rất nhanh sau đó, tôi cảm thấy một cặp tay khoác hờ lên vai tôi. Khi tôi quay sang đã thấy khuôn mặt hoàn mĩ của Irene gần ngay trước mắt khiến cả cơ thể tôi co rúm lại.

Gần quá, chết mất!

Chị ấy chìa ra hai tấm vé giống vé xem phim.
"Bạn chị bên câu lạc bộ Kịch nói rằng cuối tuần này họ có một vở diễn. Em đi cùng chị được không? Chị muốn cảm ơn em hôm trước đã giúp chị"
"À.. Không sao mà đội trưởng, em cũng..không giúp gì nhiều" Tôi nói như muốn cắn vào lưỡi.
"Seulgi không muốn đi với chị sao?"
"Không, không. Đương nhiên là muốn" Irene khi đó đã cười rất tươi. Tôi đã từng nói với cậu đó là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy chưa?
"Vậy hẹn em 8h tối thứ bảy ở hội trường nhé, đừng tới trễ đấy" Nói rồi, Irene lại rời đi thật nhanh như cách chị ấy tới, khiến tôi mải mê nhìn theo hình dáng ấy. Mãi tới khi Seungwan vỗ mạnh lên vai tôi khiến tôi choáng váng.
"Trong này có vẻ hơi nóng, Seulgi nhỉ?"

Cùng với đó là nụ cười tinh ranh của cậu ấy. Sau bữa cà phê đó, suốt ngày tôi bị Seungwan gọi là "Seulgi Thỏ đế". Cậu xem có tức không?

Tôi nghĩ có lẽ tôi nên đi ngủ. Cũng muộn lắm rồi. Ngủ ngon.

Nói chuyện sau nhé,
Seulgi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net