CHAP 6: KANG SEULGI?(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JOOHYUN POV(Đây là góc nhìn của Joohyun từ lúc gặp Seulgi đến hiện tại)

   Quán hôm nay khá đông khách tôi và các nhân viên khác phải cực lực từ trưa đến tối,tầm bẩy giờ quán lúc này chật kín người rồi mà vẫn còn nhiều khách khác vào.À lại có khách...

   Là một cô gái cô ấy vẩy tay gọi tôi đến.Tiến về phía cô gái ấy tôi thấy cô ấy nhìn mình chằm chằm tôi cũng bất giác nhìn theo.Cô ấy có một cặp mắt hí đặc trưng theo tôi là vậy một gương mặt bầu bỉnh nhìn ngũ quan cũng tương đối hài hoà nha.

   'Cô ơi cho tôi một chai rượu gạo truyền thống và một phần gà xào cay kèm một phần đậu phụ xào kim chi'.Cô ấy gọi món rồi cứ quơ quơ tay trước mặt tôi làm như tôi không nghe hay sao á.

   'Dạ cho quán xác nhận lại quý khách gọi một rượu gạo truyền thống và một đậu phụ xào kim chi đúng không ạ'.Đấy tôi đã xác nhận lại đúng luôn.

   'Cô xác nhận thiếu rồi....'.Thiệt tình tự nhiên cô ta nhìn mình như kiểu mặt mình dính gì á.Mình biết mình xinh đẹp rồi mà có cần nhìn như vậy đâu.Hơi quê tôi chạy tọt vào bếp luôn.Tầm mười lăm phút sau món được dọn lên.Đó ăn đi đồ kì cục.

_________________________________

   Hôm nay tôi nghỉ làm một ngày chuyện là vừa kịp bước ra cửa thì tôi thấy say sẩm mặt mày hết trơn nên thôi điện dì xin nghỉ.

   Chiều hôm sau tôi cảm thấy khoẻ hơn vậy nên tôi đến quán làm bình thường vừa đến thì có bạn nhân viên ra nói với tôi hôm qua có người kiếm mình.Tôi hỏi người ấy ra sao thì bạn nhân viên tả lại.

   Thì cao cao nè mặt mày sáng sủa rồi còn gì nữa không ta À một cặp mắt hí.Oải hí..hí á có khi nào.....

__________________________________

   Hôm nay người đó lại tới uống,bia,rượu làm như uống nước lả vậy á.Mà còn quất nguyên chai rượu gạo nữa chứ đúng là bợm nhậu rồi.Mà hôm nay ăn mặc coi bộ sắc à quần jean áo sơ mi chứ.

   Lại gọi mình...gọi thì tôi đến thôi dù gì tôi cũng là nhân viên vip pro nhất quán mà.Vẫn là các món đó hả ăn bộ không ngán sao trời.Mà oder thì làm thôi tôi đi vào bếp kêu món mà khách gọi.Mười lăm phút sau món được dọn lên.Ăn đi bợm nhậu.

   Đúng là uống rượu như nước lả ấy.Tôi có lén nhìn mấy lần mà không để cô ta thấy,mới đó mà hết chai chuẩn bị tính tiền rồi kìa.Tôi nhanh nhảu đi lại bàn.

   Của quý khách tổng là 6000won ạ.Tôi cầm bill đưa cho cô ta.

   'Joohyun cho mình thêm một phần gà xào cay mang về nhé'.Lúc cô ta kêu tên tôi tôi đứng hình luôn.Sao lại biết tên của tôi được chứ.Thường thì khách mà biết tên tôi đa phần sẽ hỏi trực tiếp tôi luôn. ,kiểu chưa từng nói chuyện mà biết tên như cái người này thì chắc thông qua trung gian rồi.Biết chắc rồi nhưng tôi muốn hỏi lại ấy mà.'Sao quý khách biết tên tôi'.'Tôi đoán'.Câu trả lời ngô nghê xen vài phần lãng xẹt khiến tôi cảm thấy mắc cười á.

______________________________

   Tròn một tuần cô ấy đến quán.Tôi biết được cô ấy tên Kang Seulgi nè.Lúc nào cũng là rượu gạo cùng đậu phụ và món gà đáng ghét nè.Lần đầu tiên tôi nói chuyện cùng cô ấy,cô ấy dí dỏm lắm nói câu nào cũng làm tôi cười dường như bản thân tôi có cảm tình với người bạn mới quen này rồi.Vâng và câu chuyện rất hài hước cho đến khi Seulgi đá qua chuyện hỏi tôi có người yêu chưa.Thật sự hiện tại tôi chưa có nhưng ai biết đâu được....

   À Cô ấy cũng giới thiệu bản thân rằng mình năm nay hai mươi bẩy rồi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.Thì Waooo sự thật thì tôi lớn hơn em ấy hẳn ba tuổi có vẻ vì vẻ đẹp này lấn át tuổi thật hay sao ý nên Seulgi độ chừng tôi tầm hai mươi thôi.Hề hước chưa,còn sưng chị nữa.Kiểu này thì Joohyun tôi đây phải gọi là CHỊ Seulgi thôi:)))

______________________________

   Sau hai tuần bợm nhậu Kang Seulgi đến quán,chúng tôi thân thiết hơn kết bạn trên các mạng xã hội.Tôi còn hào phóng giới thiệu với dì của mình đây là người bạn mà mình mới quen từ nay sẽ là khách ruột của quán luôn.

   Tôi còn kể thêm cho Seulgi về hành trình mưa sinh của mình bắt đầu từ tấm bằng đại học được nhiều người mơ ước cho đến phải chật vật kiếm sống từng ngày rồi cuối cùng được dì và anh họ tôi cứu vớt.Gia đình tôi cũng không phải nhà có của ăn của để gì,dành dụm cho từng đồng cho tôi để tôi thực hiện được ước mơ trở thành nhà báo của mình nhưng mọi khác xa tưởng tượng lắm.Bây giờ vẫn được làm việc ở quán lâu lâu gửi tiền về cho bố mẹ là bản thân tôi vui lắm rồi.Nãy giờ tôi kể mục đích không phải để em ấy thương hại hay gì hết mà là tôi chỉ muốn em ấy biết đây là người dì, người mẹ thứ hai của tôi,quan trọng với tôi như thế nào.

   Em ấy mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vai tôi và nói.'Chị yên tâm từ nay bên chị sẽ có thêm em nữa.Chị đừng buồn'.Hả sao giống mấy câu thả thính trên phim dữ vậy nè.Tôi cũng nhẹ nhàng cảm ơn lời động viên của em.Cơ mà em ấy có tật nhiều chuyện hay sao nhỉ không ấp úng Seulgi hỏi tới chuyện sao tôi ở tuổi này rồi vẫn còn độc toàn thân.Hỏi hay ghê..tôi cũng đáp nhẹ em ấy một câu gọn hơ làm nhỏ cứng họng luôn.

ĐỢI

   Nói chuyện đâu đó vài câu nữa thì chúng tôi tạm biệt nhau.Em thì về còn tôi tiếp tục làm việc...trong lúc làm tôi cứ suy nghĩ về em ấy thiệt tình người gì đâu mà ngơ ngơ ghê.Giống con gấu mà là con gấu con ý ...........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net