23. Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi viết chap này trong cơn phê cỏ nên nếu nó có nhàm quá thì sorry nhé, thanks

———————-

Khi đồng hồ điểm 12h đêm cũng là lúc Kang Seulgi đặt chân về nhà chị. Cho dù có muốn buông bỏ đi chăng nữa thì Seulgi vẫn rất yêu chị, mặc dù biết quyết định đến nhà chị là rất ngu xuẩn nhưng tại sao cô vẫn tới? Cô cũng chẳng biết lí do gì đã thôi thúc mình đến nhà chị như vậy. Có lẽ cô nhớ chị.....

Trước thềm nhà có đôi giày đang nằm lăn lốc tại đó, cô đoán chắc nó là của chị. Mở cửa ra, căn nhà tối om không âm thanh, Seulgi bước vào, lần mò đến căn phòng của chị, cánh cửa vừa mở ra. Mùi nồng nặc của khói thuốc và rượu hoà tan vào nhau nối tiếp bay ra. Seulgi bịt miệng và mũi mình bằng chiếc khăn quàng cổ, cô bật đèn lên. Joohuyn đang nằm trên giường.

- Joohuyn?? - Seulgi lên tiếng, giọng cô khàn khàn pha chút mệt mỏi.

Joohuyn từ trên giường nghe thấy tiếng nói của Seulgi thì liền tức giận đứng dậy đứng mặt đối mặt với Seulgi. Chị ra vẻ mặt lạnh nhìn Seulgi với ánh mắt khinh thường, nhưng không như chị nghĩ. Seulgi chồm lên ôm lấy Joohyun. Chị ngây người, cảm nhận được từng giọt nước mắt của Seulgi đang thấm qua chiếc áo sơ mi của mình.

Joohyun đứng im, tiếng khóc dần hoá thành tiếng nức nở, Seulgi vẫn ôm chị thật chặt. Tại sao chị không nói gì? Tại sao bảo dừng lại đi nhưng vẫn để cô ôm? Có phải chị đang thương hại cô?

Seulgi không ôm chị nữa, cũng không khóc nữa. Chỉ còn đôi mắt sưng húp long lanh giương lên nhìn Joohyun.

- Đừng khóc trước mặt tôi, chúng ta vốn dĩ đã chẳng  cùng nằm trên một đoạn thẳng. Em với tôi vốn dĩ đã không hợp nhau, đừng để tôi cảm thấy em đáng thương hại. Tôi đã bảo không thích loại người như em -

Joohyun nhìn trên người Seulgi vỏn vẹn một chiếc áo khoác gió, chân không giày, mũi đã đỏ ửng lên vì trời mùa đông. Nhìn mà xót...có lẽ chị đã từng nghĩ vậy nhưng giờ thì khác, chị không muốn dây dưa với cô nữa.

- Joohyun...Hyun à, em xin lỗi. Chị có thể nghe em giải thích được không?!! Chỉ một chút thôi... em bị cưỡng bức....chị có biết em đã sợ như thế nào khi chị không tìm em không? Chị có biết hắn đã làm gì em không?....chị yêu em thì phải tin em chứ. Tại sao chị không nghe em...tại sao hả Bae Joohyun!!! -

Kang Seulgi bị kích động, cô lại để bản thân yêu mềm trước mắt chị, cô không giữ được những giọt nước mắt ứ đọng trong lòng. Và chị thì luôn biết cách làm Seulgi đáng thương hơn.

Nhưng chị có biết lí do em khóc khi cuộc tình chúng ta tan vỡ như vậy không? Em khóc vì những tức giận, tủi thân và những cảm xúc khác đã giữ quá lâu. Vậy mà chị chưa hề hỏi tới, cũng chưa hề quan tâm. Chính sự vô tâm ấy đã khiến chúng ta chẳng thể bên nhau lâu dài được.

- Em đi đi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa!! Và cho dù em có khóc trước mặt tôi thì cũng đừng hòng tôi quan tâm... -

Mỗi câu nói như một mũi dao nhọn găm mạnh vào tim cô. Đau đớn, tổn thương tích tụ lại khiến Seulgi gục ngã, cô ôm trái tìm đầy thương tích cùng biển trời nước mắt rời khỏi nơi đây.

Kang Seulgi đi ra khỏi cửa nhà của chị thì ngay lập tức gục trước cửa, cô không còn đủ sức để bước thêm, nước mắt cũng chẳng chảy thêm nữa, tận cùng của nỗi đau cũng vừa nếm qua. Thật chẳng có gì tồi tệ hơn, Seulgi cười rồi nhắm mắt tận hưởng cái lạnh của mùa đông thẩm thấu qua lớp da thịt mỏng. Dựa lưng vào cửa rồi co ro đến tận sáng.

.
.
.
.
Hôm sau, Joohyun thức dậy để  đi làm như bình thường. Vừa mở cửa ra, một cơ thể nhỏ đang run lên từng hồi co ro trên nền đất lạnh lẽo lại thêm gió lạnh mùa đông khiến Joohyun lại càng xót xa.

Nhưng Joohyun không thể hạ cái tôi của mình xuống để tin Seulgi một lần, chị cho rằng những gì mình nhìn thấy là thật nên không thể bác bỏ nó.

Seulgi nghe thấy tiếng cửa nhà mở, cô loạng choạng đứng dậy, tự ôm lấy cơ thể băng giá của mình mà sưởi ấm rồi đứng dẹp ra một bên.

Cô không nói gì, chị không nói gì cả hai bước qua nhau như người dưng. Seulgi thì nghĩ rằng mình đã không còn níu kéo được thêm, chị thì không quan tâm Seulgi đã trải qua những gì, cả hai người đều đang dần trở thành người xa lạ.

Seulgi cũng cố gắng đến công ty làm việc, nói cho cùng thì cô vẫn muốn nhìn thấy Joohyun. Cô vẫn yêu Joohyun lắm, còn chị thì lưng chừng.

Có vẻ như Joohyun rất ghét Seulgi chăng? Hôm nay Seulgi được giao cho một xấp tài liêu rất dày. Nhìn tình cảnh Seulgi sáng nay lê bước đến công ty ai nhìn cũng thương.

Đôi vai gầy run lên từng hồi dù đang khoác chiếc áo dày cộm từ người đồng nghiệp bên cạnh, Seulgi uống thêm chút trà nhưng có vẻ không khá lên. Hai mắt cô díu lại với nhau, rồi cô nằm gục hẳn xuống bàn quên đi cả công việc của mình.

.
.
.
.

Joohyun có vài làn cố ý đi qua văn phòng nơi Seulgi làm việc để xem cô thế nào, chị biết sức khoẻ của cô không tốt, lại thêm việc cả đêm hôm qua gió rét Seulgi lại nằm ngoài đường. Không phải cảm mạo thì cũng bị bệnh, Joohyun lo lắng mấy lần đi qua thấy Seulgi đi ngủ rồi mới yên tâm trở về làm việc.

Nói chị ghét Seulgi cũng không sai nhưng không còn tình cảm cũng chẳng phải. Chị chẳng muốn buông tay đâu, chị cảm thấy mình hơi quá đáng trong chuyện này thật nhưng chị chưa dám nói ra lời xin lỗi. Vì sao ư? Vì cái tôi của chị không cho phép mình phải hạ thấp bản thân, lòng tự trọng của Joohyun quá cao, lời xin lỗi không phải cứ muốn là được.

.
.
.
.

Khi màn đêm dần buông xuống thành phố Seoul nhộn nhịp cũng là lúc Seulgi tỉnh dậy sau một giấc mộng dài. Cô đứng dậy nhưng chân tay vì mệt nên không còn sức mà đứng vững, Seulgi loạng choạng bám víu vào chiếc bàn rồi rời công ty.

Bước những bước chân nặng nề về nhà, vì không đi xe nên chỉ còn nước đi bộ về nhà. Seulgi mắt mờ mờ đi không vũng nên va phải mấy người cao to đang cười nói vui vẻ trên đường.

Cô vội vàng xin lỗi, mấy người đàn ông trước mặt có vẻ không được tử tế lắm, họ có vẻ khó chịu nhìn Seulgi đứng trước mặt mình. Nhưng chỉ một vài phút sau, biểu cảm họ bỗng thay đổi, một vài người trong số họ bắt đầu hỏi Seulgi có làm sao không, một số lại muốn ngỏ ý đưa cô về nhà vì trông cô không khoẻ cho lắm. Nhưng Seulgi từ chối, cô tiếp tục bước đi, cơ thể cô bắt đầu nóng ran, cô cảm nhận được dạ dày mình đang sôi sục vì cả ngày nay đã chưa được gì lót dạ rôi.

.
.
.
.

Chiếc xe màu đen nãy giờ vẫn cứ chầm chậm di chuyển đằng sau Seulgi và người đang điều khiến không ai khác là Bae Joohyun, chị nãy giờ đều đi phía đằng sau Seulgi, theo dõi chuyển động của cô, mấy lần chị đều muốn nhảy bổ khỏi xe vì nhìn cái dáng vẻ của Seulgi không khác gì một tên thây ma cả.

.
.
.
.
Lần này, Kang Seulgi gục ngã ngay trên đường, cô quá mệt mỏi để có thể tiếp tục bước đi. Thấy vậy, Joohyun mở cửa xe, hấp tấp chạy ra đỡ Seulgi dậy. Cô mơ màng nhận ra vòng tay ấm áp quen thuộc củ chị, một nơi yên bình đến lạ thường.

Kang Seulgi không chống cự mặc chị mang mình lên xe, cô quá yếu để có thể trách móc hay vùng vẫy lúc này. Điều duy nhất cô có thể làm là ngồi yên, để chị đưa mình về nhà.

- Em có sao không? - Joohyun nhìn lên kính xe nơi phản chiếu hình ảnh Seulgi đang nhắm mắt say ngủ.

- .......-

- Nếu tôi nói tôi cần một lời giải thích thì em có sẵn lòng nói lại cho tôi nghe không? -

- ......- Đáp lại chị vẫn là sự im lặng đến đáng sợ, Kang Seulgi lúc này đang hưởng thụ sự thoải mái và nghỉ ngơi, vì quá mệt mỏi nên đã chìm vào giấc ngủ lúc không hay.

Joohyun thở dài một tiếng rồi tiếp tục chuyên tâm lái xe đến nhà cô, chị bế cô hẳn vào phòng rồi rời đi khi nhìn Seulgi đã ngoan ngoãn nằm trong chăn ấm đi ngủ.

————————

Gutnight



23.24
19/10
Hà Nội

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net