Chương 11: Nói Lời Xin Lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Bùi Châu Hiền, vì sao cô luôn nhắm vào tôi? Tôi đã làm chuyện vạn ác gì đến nỗi khiến cô phải dồn ép tôi như vậy? Hả?! Có phải cô nhìn tôi không vừa mắt đúng không? Thấy tôi chướng mắt thì việc gì mỗi ngày đều phải nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?! Nếu cô không phải là giáo viên thì tôi đã sớm đạp cô xuống nước rồi!!!”

Sáp Kì cơ hồ dùng hết sức mà gào to, toàn bộ bể bơi lặng ngắt như tờ, vô số đôi mắt nhìn Châu Hiền, Châu Hiền lại nhìn chằm chằm Sáp Kì, ánh mắt dần dần lạnh như băng, một lát sau, lạnh lùng nói: “Sáp Kì, đây là để cho dịp kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường, tốt nhất nên biết bỏ qua thân phận của chính mình, làm chuyện em phải làm.

Không nhiều lời thêm nữa, Châu Hiềnxoay người đi ra ngoài. Sáp Kì  nắm chặt tay nhìn bóng dáng cô, người phụ nữ này luôn là vậy, dù có hoàn toàn tức giận đi nữa thì cũng không bộc phát, nói cái gì cũng không thèm để ý, quả thực khiến người ta phát điên mà! Không đợi mọi người kịp phản ứng, cửa lại bị đẩy ra, Kim Nghệ Lâm vẻ mặt giận dữ hùng hổ tiến vào.

“Cô chính là Khương Sáp Kì?”

“Phải.” Sắc mặt Sáp Kì không chút thay đổi đáp, nàng nhận ra Nghệ Lâm, đó là giáo viên làm bên công tác Đảng, tuy rằng chưa từng tiếp xúc qua nhưng dù sao cũng có ấn tượng.

“Có chuyện gì?”

“Cô! Đi ra!” Nghệ Lâm cực lực áp chế lửa giận trong lòng, cô sợ chính mình nhịn không được liền sẽ điên cuồng đập Sáp Kì một trận bẹp dí.

Cúi đầu, hai người một trước một sau đi ra sân thể dục. Sáp Kì hét một hồi, đến giờ huyệt Thái Dương còn có chút đau, mím môi nhìn Nghệ Lâm, gần đây mình làm gì cũng thực không thuận lợi, như thế nào giáo viên khắp nơi đều tìm đến mình?

“Cô cho là mình phải chịu ủy khuất phải không?” Nghệ Lâm xoay người, căm tức nhìn Sáp Kì. Sáp Kì biết cô ta đang nói tới Châu Hiền, liền cắn môi cúi đầu, không nói gì.

Hít sâu một hơi, Nghệ Lâm nhìn Sáp Kì: “Nếu đổi lại là một giáo viên khác thì cô đã sớm bị kỷ luật rồi.”

Ngơ ngác, Sáp Kì ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Nghệ Lâm.

“Ngay ngày đầu đi học cô đã xem AV, cô có biết hiện tại trường chúng ta đang quản lí nghiêm ngặt tác phong học tập hay không? Sinh viên cả một lớp đều nhìn thấy, cô cho là sẽ không có người nào bàn tán, không có ai phản ứng à? Hiệu phó muốn bắt cô để lập uy, cô nghĩ là ai giúp cô giải quyết ổn thỏa chu toàn?”

“Là….cô Hiền?"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Sáp Kì, Nghệ Lâm lại càng tức khí: “Châu Hiền bắt nạt cô khi nào? Hả?! Cô cẩn thận nghĩ lại xem, có chuyện nào không phải cô bắt đầu trước đâu? Cô giả quỷ ở phòng vệ sinh dọa người, trước không nói Châu Hiền bị dọa thành cái dạng gì, chỉ riêng việc này rơi vào tai bao nhiêu giáo viên lãnh đạo, cô cho là trường chúng ta sẽ dễ dàng tha cho người giả quỷ này hay sao? Hiệu trưởng nghe xong đã tức giận đến mức nào cô biết không? Châu Hiền đã từng nói nửa câu chưa? Còn có, cô để Đại Bảo mang hoa tặng Châu Hiền, cô từng nghĩ qua chưa, Châu Hiền là giáo viên, là giáo sư, cô làm vậy, bảo thể diện của cô ấy phải vứt đi đâu đây? Sẽ có bao nhiêu lời đồn đãi lung tung truyền đến?!”

Những lời nói vốn dấu trong lòng được Nghệ Lâm xả ra bằng hết, nếu không phải Châu Hiền ngăn cản thì cô đã sớm đi tìm Sáp Kì tính sổ rồi. Cô không hiểu được, vì sao ngoài miệng thì Châu Hiền nói muốn trả thù Sáp Kì, nhưng thực tế lại đều đi giúp giải quyết đống lộn xộn cô ta bày ra? Thế cho nên giờ Sáp Kì lại lớn gan đến nỗi ngay cả ngày kỉ niệm thành lập trường cũng không thèm để trong lòng. Sáp Kì không bị kỷ luật thì thấy cả người không được thoải mái chắc?
Biểu tình Sáp Kì có chút phát ngốc, sững sờ, ngẩn người nhìn Nghệ Lâm, trong lòng lẫn trong đầu đều là những lời nói của cô.

Sáp Kì đã học ở đây bốn năm khoa chính quy, không thể nào không rõ về phong cách đối với vấn đề đạo đức và kỷ luật của trường, vẫn nghĩ nhiều chuyện xảy ra vậy mà không có người nào tìm đến, bất quá là do các vị lãnh đạo nể mặt mũi mình trước kia….Nhưng không hề nghĩ tới, Bùi Châu Hiền lại….

“Tự cô nghĩ lại mà xem! Còn có, trong đầu cô còn có chút ấn tượng nào không?!” Nghệ Lâm nhìn Sáp Kì, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khẽ cắn môi chạy đi tìm Châu Hiền bỏ lại Sáp Kì một mình đứng sững sờ tại chỗ.

Sáp Kì vẫn cho rằng Bùi Châu Hiền muốn hành hạ mình, cho nên mới chĩa mũi nhọn vào mình, về phần chuyện mà mình làm, cho tới nay vẫn gió êm sóng lặng lại đều cho rằng là do thầy hiệu trưởng chiếu cố….còn chưa từng nghĩ tới lại là Bùi Châu Hiền…..Nàng rất hiểu về tác phong kỉ luật của trường, nhưng Bùi Châu Hiền  lại vì mình…

Ngực có chút chua xót, Sáp Kì chậm rãi cúi đầu, nhớ tới một tia bi thương trong mắt Châu Hiền vừa rồi, cảm giác hối hận tự trách hỗn loạn cuồn cuộn trào dâng.

***

“Châu Hiền, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào? Không phải nói muốn trả thù cô ta sao? Cậu định tính cái gì đây?” Nghệ Lâm vẫn còn chưa tiêu hết tức khí, căm giận nhìn Bùi Châu Hiền.

Châu Hiền đang cúi đầu sửa sang lại văn kiện trên bàn, ngẩng đầu liếc Nghệ Lâm một cái, thản nhiên nói: “Cô bé đó bất quá chỉ là tính tình trẻ con.”

“Tính trẻ con? Dám ở trước mặt của bao nhiêu người mà gọi thẳng tên cậu lại là tính trẻ con? Cậu có nghe thấy vừa rồi ở bên ngoài các giáo viên nói thế nào không? Nói cậu vì muốn lấy lòng sinh viên mà để người ta chỉ thẳng vào mũi mắng cũng không dám nói lại một câu!”  có chút phẫn hận cùng đau lòng chất vấn. Đều nói xã hội như hồ nước sâu, nhưng kỳ thật thì tranh đấu trong trường học cũng rất gay gắt, chỉ có hơn chứ không kém.

Bùi Châu Hiền còn trẻ tuổi như vậy mà đã lên chức phó giáo sư, bởi vì trường học vốn thiếu người, mà cô lại còn kiêm chức giáo viên lẫn giáo sư, cho nên đã sớm bị không ít người dị nghị rằng không biết có phải là do trong nhà có người….

Từ ngày khai giảng đến giờ, mới chỉ có vài ngày thôi mà Sáp Kì đã gây cho cô bao nhiêu rắc rối rồi?

“A, cũng không phải mới ngày đầu tiên.” Châu Hiền tự giễu cười, hơi cúi đầu xuống, những lời nhàn thoại như thế cô đã nghe nhiều rồi, lúc ban đầu cũng thương tâm khổ sở, nhưng lâu ngày, dần dần rồi cũng sẽ thành thói quen, cứ cố gắng dùng nụ cười đi hóa giải, sự thật thế nào thì tự trong lòng mỗi người sẽ hiểu, cô vẫn tin tưởng vững chắc những lời này.

Nghệ Lâm nhìn Châu Hiền, không đau lòng không được: “Châu Hiền, không phải bác đã tìm cho cậu một nơi công tác không tệ sao? Vì cái gì mà cậu vẫn cố tình muốn làm giáo sư? Một người làm hai chức vụ, còn phải chịu cơn tức giận của học sinh, sao cậu lại vẫn cứ không nghe người khác khuyên bảo như thế? Còn có, cho dù là làm giáo sư đi nữa thì cũng có nhiều trường đại học gửi thư mời như thế kia mà, sao cậu lại không chọn? Cần gì phải ở lại trường này.”

Bùi Châu Hiền trầm mặc, lời này cô đã nghe đến cả trăm ngàn lần rồi, tốt nghiệp tiến sĩ xong rồi ở lại làm giáo sư trong trường, chuyện này không chỉ có người thân trong nhà phản đối, mà ngay cả bạn bè cũng cực lực phản đối, nhưng cô đều vẫn cố chấp kiên trì, chưa bao giờ từng hối hận. Nhưng những lời hôm nay Sáp Kì nói….

Nghệ Lâm nhìn chằm chằm Châu Hiền một hồi, do dự một lát, thử ướm hỏi: “Châu Hiền, cậu nói thật với tôi đi, cậu khăng khăng muốn ở lại đây, có phải là có nguyên nhân gì không?”

“Tôi mệt rồi.” Châu Hiền nhàn nhạt nói xong, liền cất kỹ văn kiện đã xử lý đi, đứng dậy ra ngoài. Nghệ Lâm nhìn thấy cô như vậy liền thở dài, lắc đầu rồi cũng theo ra ngoài.

Thời gian chờ thang máy, Nghệ Lâm nhìn Châu Hiền mà ngây người, đã nhiều năm như vậy mà Bùi Châu Hiền  vẫn không nói đến chuyện yêu đương, ngày thường giới thiệu ai với cô, cô cũng đều uyển chuyển từ chối. Hỏi nguyên nhân đều nói không thích hợp, nhưng chưa từng gặp qua, sao đã biết không hợp? Trừ phi trong lòng Bùi Châu Hiền đã có người….mà lại cố chấp ở lại trường không chịu đi, không phải là vì người kia đấy chứ? Rốt cuộc là ai? Trong số những người lưu lại trường giảng dạy, cũng đâu thấy ai xứng được với Châu Hiền…. Nghệ Lâm đang miên man suy nghĩ, thang máy đã đến, cửa chậm rãi mở ra, nhìn thấy một người hấp tấp vội vàng lao ra từ thang máy, có chút ngẩn người.

Sáp Kì?

Hẳn là vừa thay quần áo, bộ đồ đơn giản màu xanh nhạt, phía trên không cài nút, mái tóc xõa sau lưng có chút ẩm ướt, khi nhìn thấy hai người cũng ngẩn người, trên mặt cũng xuất hiện một tia không được tự nhiên, vụng trộm nhìn Châu Hiền.

Nghệ Lâm cũng đồng dạng quay đầu nhìn Châu Hiền, gương mặt tinh xảo lạnh nhạt không tỏ vẻ gì, trực tiếp không thèm nhìn Sáp Kì , đi vào thang máy.

“Cô Hiền….” Sáp Kì nhẹ nhàng kêu một tiếng, có chút sốt ruột, một bàn tay chống lên thang máy. Châu Hiền ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Sáp Kì.

“Cô Hiền, em có chuyện muốn nói….” Gò má Sáp Kìphiếm hồng, chưa bao giờ lại nhăn nhó khổ sở như vậy.

“Tôi tan làm rồi, có chuyện gì thì để mai nói.” Liếc cũng không thèm liếc Sáp Kì một cái, Bùi Châu Hiền lạnh nhạt nói.

“Năm phút, chỉ năm phút thôi.” Thanh âm Sáp Kì hơi có chút khẩn cầu, vẻ mặt Nghệ Lâm đầy khinh bỉ nhìn nhìn, giờ cô thấy thật phục Sáp Kì, hỗn đến mức so với ai khác cũng đều hỗn hơn, nhưng đến khi giả bộ đáng thương, lại thật đúng là so với tiểu bạch thỏ dường như còn khiến người ta không đành lòng hơn.

Quả nhiên, Bùi Châu Hiền lại động lòng trắc ẩn, thở dài, bước ra khỏi thang máy.

“Nghệ Lâm, cậu về trước đi.”

“Ừ.” Nghệ Lâm đã sớm đoán được sẽ là như thế mà, liền gật đầu đáp ứng, trong lòng cũng có chút thoải mái. Xem bộ dáng Sáp Kì như vậy, hẳn là đến nhận lỗi, cuối cùng cũng còn có chút nhân tính.

Bùi Châu Hiền  khoanh tay, đứng chính giữa sảnh, nhìn Sáp Kì.
Sáp Kì bị cô nhìn, cả người có chút co quắp, chậm rãi cúi đầu, cắn cắn môi, nói nhỏ: “Cô Hiền, em xin lỗi….”

Đây là lời xuất phát từ trong lòng nàng, tuy Sáp Kì rất hỗn, nhưng cũng biết tri ân báo đáp, huống hồ Nghệ Lâm nói rất đúng, là nàng suy nghĩ không kĩ, ý tưởng trong đầu nàng cũng chỉ có một….Nhưng mà giáo viên cùng học sinh, chung quy cũng có sự khác biệt. Nàng làm ra những sự tình này, vốn cũng không có ác ý, chỉ muốn đả kích Bùi Châu Hiền một chút, cũng không nghĩ đến….

Châu Hiền nhìn bộ dáng biết vâng lời của Sáp Kì, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Không phải buổi sáng rất thái độ sao? Thế nào mà giờ lại như thể thay đổi thành người khác vậy? Cô bực mình Sáp Kì, không phải bởi vì Sáp Kì chống đối mình, mà là vì Sáp Kì lặp đi lặp lại nhiều lần không thèm để ý đến kỷ luật của trường, giờ thì còn có cô chống đỡ, nhưng nếu Sáp Kì vẫn cứ tiếp tục hoành hành như thế, sớm hay muộn cũng gặp rắc rối. Đọc sách nhiều năm như vậy, nếu chỉ vì nóng giận nhất thời mà uổng phí hết mọi công sức, đến lúc đó thì sợ là muốn khóc cũng không có chỗ để mà khóc.

“Thực xin lỗi, cô Hiền, em sai rồi.” Hít sâu một hơi, Sáp Kì cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Bùi Châu Hiền.

Châu Hiền nhếch môi, gật đầu: “Ồ, sai ở đâu nhỉ?”

…..

Sáp Kì cảm giác mình như quả khí cầu bị xì hơi, Châu Hiền chỉ động tay một chút liền đâm thủng. Nàng cúi đầu, mím môi nói nhỏ: “Dù sao thì cũng là sai rồi, muốn đánh muốn phạt gì thì tùy cô, lần này em không phản đối.”
Vẻ mặt vẫn một mực lạnh như băng rốt cục cũng có ý cười, Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu, cười nhìn Sáp Kì:

“Thật sao?”

“…..” Sáp Kì nghẹn họng, cái người này làm sao vậy? Mình chỉ khách sáo một phen thôi, chẳng lẽ cô ta thật sự muốn đánh muốn phạt mình?

“Ai, đánh hay phạt thì thật ra không cần thiết. Như vậy đi, nhìn vào biểu hiện thành tâm xin lỗi của em thế này, vừa lúc tôi có một việc khá bận rộn, em có thể giúp.” Châu Hiền nhàn nhạt nói, Sáp Kì nhìn nụ cười giảo hoạt quen thuộc kia, khẽ rùng mình một cái.

“Chuyện gì ạ?”

“Trường chúng ta đã lên kế hoạch ột buổi khiêu vũ, tôi nhớ rõ lúc còn ở khoa chính quy hình như em còn tự xưng mình là ‘vũ vương’, giờ thật đúng lúc, em giúp tôi việc này đi.”

“Khiêu vũ?” Sáp Kì ngây người, nhìn nhìn Châu Hiền, thật cẩn thận hỏi:

“Em hợp tác với ai?”

Châu Hiền gật đầu, dịu dàng cười với Sáp Kì: “Đương nhiên là tôi.”

“…..”

_Hết chương 11_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net