Chương 34: Dùng Thâm Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Lão Tôn, mày làm gì thế, mau tắt đèn đi, không thì lão Văn, lão Bình đều bị mày đánh thức mất!”

Sáp Kì vừa thấy lão Tôn tức giận, cũng không dám cứng đối cứng, chỉ có thể lấy lão Nhị, lão Tam ra làm lá chắn. Quả nhiên, lão Đại làm “chị cả” cũng không phải vô dụng, nhìn nhìn hai người ôm gối ngủ đến chảy cả nước miếng, hít sâu một hơi, lại tắt đèn đi.

“Lão Đại, ngồi xuống cạnh tao, hai chúng ta tâm sự.”

Nụ hôn lúc tối kia vẫn còn hiệu lực rất mạnh, đến bây giờ Sáp Kì vẫn còn hưng phấn không thôi, lão Tôn nhìn Sáp Kì chần chừ một chút, đoán chừng hẳn nàng đã thành công rồi, liền gật gật đầu, đi qua.

“Không phải chứ tao nói mày này, lão Khương, mày ăn vụng trứng gà của lão Bình tao còn không nói làm gì, nhưng thế nào mà giờ mày lại còn bắt đầu lấy trộm táo của tao nữa?”

Lão Tôn tức giận khó tiêu, Sáp Kì vội nịnh nọt lôi kéo tay cô.

“Được rồi, mai mốt sẽ mua một thùng trả lại cho mày, đây không phải là để lấy lòng đàn chị, để người ta lộ ra vài tin tức về cô Hiền cho tao sao?”

“Nói như vậy…mày thực sự thành công?” Lão Tôn có chút kinh ngạc hỏi, cô biết cô Hiền đối xử với Sáp Kì không bình thường, nhưng thế nào cũng không ngờ Sáp Kì lại có thể ôm mỹ nhân về nhanh như vậy.

“Suỵt, nhỏ giọng chút…..”

Trong bóng đêm, Sáp Kì cười đắc chí. Ở trong trường, lão Tôn là người nàng tin tưởng nhất, chuyện tình cảm, nói cho cô cũng rất yên tâm.

“Lão Tôn, mày còn nhớ chuyện tình yêu lần trước tao kể cho mày không?”

“…Nhớ rõ.” Lão Tôn đen mặt nhìn Sáp Kì, này này này, không phải mày lại muốn kể cho tao một chuyện tình thê lương đẹp đẽ nữa đấy chứ, tao chịu không nổi đâu!

Sáp Kì liếm liếm môi, cười nói: “Chuyện kia còn chưa kết thúc đâu, Tiểu Ngư Nhi cùng Tiểu Nê Nhi hạnh phúc sống bên nhau, Tiểu Ngư Nhi một ngụm đem Tiểu Nê Nhi ngậm trong miệng.”

“Mày nói là — hai người hôn môi?!” Thanh âm lão Tôn run rẩy, không thể tin nhìn Sáp Kì.

Sáp Kì gật gật đầu, cúi đầu đầu cười khẽ. Đúng vậy, nàng đã hôn cô Hiền.

Tin tức có sức oanh tạc như thế khiến lão Tôn phải mất thật lâu mới tiêu hóa được, cười ôm lấy Sáp Kì, lão Tôn vỗ vỗ bả vai nàng: “Đối xử với cô Hiền cho tốt đấy.”

“Ừ….” Sáp Kì đáp lời, suy nghĩ một lát, nhìn lão Tôn.

“Lão Tôn, ở bên cô Hiền tao cảm giác có chút kỳ quái.”

“Haiz, bình thường mà, lúc tao ở bên bạn trai cũng rất không được tự nhiên, qua một thời gian sẽ ổn thôi.” Vẻ mặt lão Tôn tỏ ra đúng kiểu tập mãi thành quen.

Sáp Kì lắc lắc đầu: “Không phải, tao nói không phải về phương diện tính cách, là cô Hiền…cô ấy…ừ, cô ấy như thể hiểu tao rất rõ.”

“Có ý gì?” Lão Tôn chớp mắt hỏi, cô Tiếu rất quen thuộc Sáp Kì ? Có quen thuộc mấy đi nữa thì có thể hơn mình sao?

“Tao cũng nói không rõ được, chỉ là có cảm giác dường như cô ấy đã quen biết tao từ rất lâu trước kia rồi, đối với mọi sự tình của tao đều nắm rõ như lòng bàn tay, thậm chí sở thích của tao cũng đều biết cả.”

Sáp Kì trầm tư nói, lão Tôn nghe xong trợn mắt lườm nàng một cái.

“Được rồi mày, đừng có chuẩn bị nói với tao cái gì mà kiếp trước kiếp này đi, vô nghĩa, mau ngủ đi, không phải sáng mai còn bận rộn rất nhiều việc với cô Hiền sao?”

“Ừ…”

Nói xong, lão Tôn đứng dậy xuống giường, Sáp Kì nhỏ giọng đáp lời, những trong lòng giống như có chuyện gì đó, lăn qua lăn lại nghĩ về quãng thời gian ngắn hai người bên nhau. Mặc dù nàng và cô Hiền ở cạnh nhau, những vẫn còn có rất nhiều nỗi nghi ngờ và bận tâm, nỗi buồn bực trong lòng khó có thể xua tan nổi, thở dài, Sáp Kì kéo chăn, xoay người ngủ.

Còn nhiều thời gian mà, thế nào thì nàng cũng vẫn nên hỏi một chút thì hơn.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Sáp Kì đã bị lão Tôn gọi dậy. Bên Đoàn ủy của lão Tôn có việc, mà Sáp Kì lại ở trong ban công tác của lớp chuẩn bị tập luyện cho Tôn hội thể dục thể thao, thành ra bận rộn không ngừng.

Vội vàng ăn trứng gà của lão Bình rồi chạy tới khu giáo viên, chui vào thang máy, Sáp Kì nhìn chằm chằm thang máy mà ngây người. Hôm qua coi như nàng và cô Hiền đã xác định quan hệ rồi, ở sau lưng mọi người có thể gọi người ta là Châu Hiền, trước mặt người khác thì lại phải gọi là cô Hiền……Thế thái độ thì sao? Cũng không thể thân mật hơn trước kia một chút sao?

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Sáp Kì  cất bước đi ra ngoài, chậm rì rì tiến vào văn phòng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy, haiz, đã có không ít người đến rồi.

Lớp trưởng của các lớp đều mở vở ra tham dự cuộc họp, một phần của Đại hội thể dục thể thao cũng là kỷ niệm ngày thành lập trường, mỗi lớp đều rất coi trọng, Sáp Kì đi quá gấp, cái gì cũng không mang, tay không đi tới, Châu Hiền ngẩng đầu liếc nàng một cái, không nói gì.

“Vậy, mọi người đều đến đông đủ cả rồi, chúng ta bắt đầu đi.”

Giáo viên của lớp thứ hai lên tiếng, mấy lớp trưởng đều gật đầu đáp lời, Sáp Kì hơi thất thần, len lén liếc nhìn Châu Hiền.

“Lần này nguyên tắc của Tôn hội thể dục thể thao là ai cũng đều phải tham gia, cho nên chúng ta thay đổi khác so với mọi khi, dựa theo sở trường của mỗi người mà báo danh, mỗi lớp đều phát tờ bảng biểu xuống, để cho các bạn học điền sở trường của mình vào. Tất cả mọi sinh viên đều phải tham gia.”

“Thưa cô, vậy nếu không có sở trường thì phải làm sao bây giờ ạ?”

Lớp trưởng Tín An đặt câu hỏi, bạn học trong lớp toàn một đám lười muốn chết, ai báo danh chứ, chắc chắn sẽ nhắm mắt điền bừa.

Giáo viên lớp hai nghẹn họng, quay đầu, nhìn Châu Hiền cầu cứu. Buông chén trà trong tay ra, Châu Hiền liếc nhìn lớp trưởng Tín An, thản nhiên nói: “Không có sở trường gì, vậy tất cả đều tham gia môn điền kinh tám trăm, một ngàn mét đi, thứ hạng không quan trọng, quan trọng là có tham dự.”

“…..”

Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, Sáp Kì ở một bên cười thầm, người này cũng thực lạ, không có việc gì lại đi khiêu chiến với quyền uy của cô Hiền.

“Vậy nếu sở trường mình báo lại không có trong danh mục tham gia Đại hội thể dục thể thao thì làm sao ạ?”

Còn có người muốn lợi dụng sơ hở, Châu Hiền nhìn người nọ, nói: “Chỉ cần ba người có sở trường giống nhau là có thể một mình tạo nên một hạng mục nhỏ, trừ khi người đó có đủ tự tin rằng môn mình sở trường không trùng với bất kì bạn học nào trong toàn trường.”

“……”

Dưới câu trả lời của Châu Hiền, không còn ai có vấn đề gì nữa, buổi họp rất nhanh liền tan, Sáp Kì vừa mới chuẩn bị đi theo mấy lớp trưởng khác cùng nhau chạy lấy người thì lại bị Châu Hiền gọi lại.

“Sáp Kì.”

“Oái…”

Vừa nghe thanh âm kiểu giải quyết việc công của cô Hiền, Sáp Kì đã muốn chạy, gọi mình như vậy, chắc chắn không có chuyện gì tốt cả.

“Em ở lại một chút.”

Châu Hiền nhàn nhạt nói, Sáp Kì gật đầu đáp lời, phất tay với mấy lớp trưởng kia, chầm chậm đi đến bên người Châu Hiền.

“Cô Hiền, có chuyện gì ạ?”

Sáp Kì mở to mắt nhìn Châu Hiền, Châu Hiền ngẩng đầu nhìn nàng.

“Nghe nói em chỉ qua được tiếng Anh cấp bốn?”

“…Đúng vậy ạ, cấp bốn là đủ rồi.” Sáp Kì bị Châu Hiền nói như vậy lập tức liền thấy không yên lòng, đây là muốn gì chứ?

“Em là thạc sĩ, không phải khoa chính quy.” Châu Hiền hơi nhíu mày.

Sáp Kì bĩu môi: “Sau này em có đi nước ngoài đâu.”

“Em là lớp trưởng, bạn học trong lớp em tầm 80% đều vượt qua cấp sáu, tôi hy vọng em có thể trở thành một người dẫn đầu có ích.” Châu Hiền nhìn Sáp Kì nói, thanh âm có chút lạnh lẽo, Sáp Kì nghe mà lòng rất không thoải mái, để làm gì chứ, nàng ghét nhất đọc tiếng Anh.

“Em bận rộn nhiều việc, có rất nhiều công tác của học sinh cần giải quyết.” Ngữ khí Sáp Kì có chút khó chịu, giáo viên lớp hai ở một bên vội vàng nháy mắt với nàng, biết tính cứng đầu của Sáp Kì lại nổi lên, có lẽ nói thêm gì nữa thì sẽ càng rối hơn mất.

Châu Hiền cũng không nói gì, cầm chén trà trong tay, mặt không biểu tình nhìn Sáp Kì: “…….Được rồi.”

Hít vào một hơi thật dài, Sáp Kì gật gật đầu, nhưng vẻ mặt có lẽ không tốt lắm.

Châu Hiền nhìn chằm chằm nàng một lát, thở dài: “Được rồi, em đi mau đi.”

Sáp Kì bĩu môi, gật gật đầu, cúi đầu ra ngoài, trong lòng có phần không thoải mái. Nàng biết Châu Hiền muốn tốt cho nàng, nhưng mà……Nàng không có thói quen bị người khác quản, haiz, mà thêm nữa, như thế nào mới qua một đêm cô Hiền lại thay đổi nhiều như vậy, thực nhớ Châu Hiền dịu dàng thẹn thùng tối qua quá đi…..

Đẩy cửa ra khỏi khu giáo viên, vừa ngẩng đầu lên, Sáp Kì liền nhìn thấy Nghệ Lâm cùng Phác Tú Anh hai người, không biết đang đứng làm gì mà vừa lôi kéo lại vừa tranh cãi kịch liệt với nhau.

“Làm sao vậy?”

Sáp Kì đi đến gần Tú Anh, hỏi. Tú Anh thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng nhìn Nghệ Lâm.

“Sáp Kì, cô tới đúng lúc lắm!” Nghệ Lâm vừa thấy Sáp Kì liền quát lên, thân mình Sáp Kì cứng đờ, nặn ra một nụ cười với Nghệ Lâm. Liên quan gì đến mình chứ?

“Hai người đều cùng một loại cả, lòng lang dạ sói!”

“…Cậu kéo con bé vào làm gì hả?!” Tú Anh còn thực che chở Sáp Kì, Sáp Kì bị Nghệ Lâm mắng liền không hiểu ra sao. Sao mình lại lòng lang dạ sói?

Nghệ Lâm không thuận theo không buông tha, ngón tay chỉ thẳng vào Sáp Kì: “Khương Sáp Kì, tôi thật không nhìn ra cô có chỗ nào tốt cả, sao lại có thể khiến Châu Hiền khăng khăng một mực yêu thương đến vậy. Cô là cái đồ đần vô tâm, làm ra cái chuyện xấu xa rồi cũng không nhớ rõ, có chuyện gì cũng chỉ biết dựa vào sự hăng hái hăm hở bốc đồng của mình, cô có thể thay Châu Hiền suy nghĩ một chút không hả?”

“Em như thế nào mà lại vô tâm hả?” Sáp Kì bị Nghệ Lâm quát đến nóng nảy, cô ta làm sao vậy!

Phác Tú Anh vừa thấy chiến tranh giữa hai người liền biến thành khói thuốc súng giữa ba người, liền vội lôi kéo Sáp Kì muốn đi. Tính bướng bỉnh của Sáp Kì lại nổi lên, đứng lì tại chỗ, sừng sững bất động.

Nghệ Lâm vừa thấy nàng như vậy, lửa toàn thân liền ngùn ngụt bốc lên: “Được, coi như em không biết đi, vậy tôi hỏi em, Khương Sáp Kì, lần đầu tiên em gặp Châu Hiền là lúc nào?”

“Thì khai giảng đó thôi, đại hội tiến cử nhân tài!” Sáp Kì thở phì phì đáp, hỏi mình cái này làm gì?

“Đại hội tiến cử? Trí nhớ thật đúng là không tệ nhỉ? Tôi đây hỏi em, Khương Sáp Kì, hồi năm nhất ấy, lúc em bắt trộm có từng thuận tay đè Châu Hiền dưới thân không. Em có từng say rượu tóm phải ngực Sáp Kì lưu manh đùa giỡn không? Có không?”

“…..” Sáp Kì bị Nghệ Lâm hỏi đến bối rối, đứng cứng ngắc tại chỗ, nhìn cô.

Người đó…là cô Hiền?

Nghệ Lâm nhìn thấy bộ dáng lỗ mãng thiếu suy nghĩ này của nàng thì lại càng thêm tức giận: “Khương Sáp Kì, em thôi cái kiểu cáu kỉnh như thế đi, đừng tưởng rằng chỉ mình khổ sở tương tư, so với Châu Hiền thì em kém xa. Vài ngày trước tôi dọn nhà, tìm được một cái thùng, một thùng đầy ắp, bên trong tất cả đều là ảnh chụp của em, em nói văn vẻ lắm.”

“Em…” Lúc này Sáp Kì đã không thể dùng từ “kinh ngạc” để hình dung tâm tình mình nữa rồi, nàng không biết, chưa bao giờ biết việc này, cô Hiền chưa từng nói, một câu cũng chưa từng nói…

“Mấy bữa trước em còn tới nhà tôi, giả bộ trẹo chân? Để Châu Hiền xoa bóp cái chân thối kia của em, không sai chứ hả? Tôi nói cho em biết, từ thời điểm lúc em học năm thứ ba biểu diễu rồi ngã từ trên đài xuống, Châu Hiền liền cố ý đặc biệt đi học mát xa!” Nghệ Lâm đem mọi chuyện từ gốc tới ngọn đều nói ra hết, chuyện này, không chỉ có Sáp Kì ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Phác Tú Anh cũng đứng đực ra tại chỗ.

Châu Hiền cậu ta…thật đúng là dụng tâm lương khổ mà.

Nghệ Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Sáp Kì, nhìn nàng chằm chằm, qua thật lâu, nhìn thấy Sáp Kì cúi đầu hai mắt đỏ lên, lửa giận trong lòng mới vơi đi chút ít.

“Sáp Kì.”

“Vâng….”

Sáp Kì đáp lời, trong thanh âm mang theo giọng mũi.

“Đối tốt với Châu Hiền đi.”

Nghệ Lâm nhẹ nhàng nói xong, đôi mắt đã đẫm nước.

“Từ nhỏ cô ấy đã không có cha mẹ, là chú hai nuôi lớn. Thi đỗ tiến sĩ được một năm thì chú hai lại bị bệnh mà qua đời, mấy năm nay cô ấy đều một mình cả, tính tình lạnh lùng cũng là có nguyên nhân. Cô ấy…cô ấy thực sự không có cảm giác an toàn, chuyện tình phải lo lắng cũng nhiều, em hãy đối xử tốt với Châu Hiền, đừng phụ lòng cô ấy.”

Nói xong, Nghệ Lâm quay đầu chạy lấy người, nước mắt vòng quanh đôi mắt Sáp Kì, nhớ tới khẩu khí không kiên nhẫn vừa rồi của mình khi cô Tiếu muốn nàng học tiếng Anh, trong lòng liền cực kì hối hận.

Phác Tú Anh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm bóng dáng Nghệ Lâm một hồi, thở dài: “Mình con mẹ nó thế nào lại cũng rơi vào trò cẩu huyết tình tay ba này vậy chứ!”

***

Trên đường trở về, hai người đều trầm mặc, trong đầu đầy tâm sự, đến ký túc xá, Tú Anh vỗ vỗ vai Sáp Kì.

“Được rồi, đừng khổ sở nữa, ít nhất em còn biết cô ấy có tình cảm với em, bù đắp lại đi, đối xử tốt với người ta một chút.”

“Chị Linh Đang.”

Sáp Kì ngẩng đầu nhìn cô, Tú Anh cười cười.

“Đừng dùng ánh mắt đáng thương ấy nhìn tôi, tôi nói cho em biết, đừng nhìn cô giáo Kim của các em hiện tại ra vẻ thâm tình như thế, đến cuối cùng, nhất định cô ấy sẽ phải quỳ dưới váy quần thạch lựu của tôi thôi.”

Nhìn bóng dáng Tú Anh, Sáp Kì thở dài, đúng vậy, nàng quả thực rất không chín chắn, một mảnh dụng tâm lương khổ của cô Hiền như vậy, nàng lại đạp hỏng…Nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, Sáp Kì đỏ mặt cảm thán, đồng thời lại không tự giác mà trào dâng một tia ngọt ngào, thì ra, khi đó định mệnh giữa nàng và cô Hiền đã lôi kéo quấn chặt lấy nhau.

Đi vào phòng ký túc, Sáp Kì cầm bảng biểu trong tay ném cho lão Tôn, lặp lại ý nghĩ của mình một lần nữa, còn bản thân thì ngã lên giường, lăn qua lộn lại ngẫm về những lời của Nghệ Lâm.

Trừ cảm động ra, thì vẫn là cảm động, Sáp Kì không biết phải hình dung cảm thụ của mình thế nào, áy náy, tự trách, hối hận, may mắn, ngọt ngào đồng thời tràn ngập trong tim, nàng có tài đức gì đây chứ.

“Lão Khương, mày báo cái gì?” Lão Tôn viết xong, đưa cho Sáp Kì.

Sáp Kì đang mơ màng, nghe lời lão Tôn nói liền nhăn mày: “Tao không định báo, chuẩn bị bắt đầu từ sáng mai đi học tiếng Anh.”

“Cái gì? Đầu mày bị nhét phân vào à?” Lão Tôn không thể tin được nhìn Sáp Kì, bình thường ai là người luôn mồm nói đánh chết cũng không học tiếng Anh chứ.

Sáp Kì phiền não phất phất tay: “Không báo.”

“Tự mày nhìn đi, lời cô Hiền nói đâu có kẽ hở, có bãn lĩnh thì mày đi báo một môn sở trường độc nhất vô nhị trong toàn trường đi.”

Lão Tôn nhún vai không quan tâm Sáp Kì, thấy nàng như thế thì chắc là bị cái gì đó đả kích rồi. Sáp Kì cũng không để ý tới cô, ấm ức từ trên giường đứng lên, cầm bảng biểu gạch vài nét bút lên đó, đi giày vào, chạy về phía văn phòng.

Dùng tốc độ nhanh nhất xông vào thang máy, ngay cả thở cũng không kịp thở Sáp Kì đã vọt vào văn phòng, Châu Hiền đang cúi đầu xem văn kiện bị Sáp Kì làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng.

“Sao lại trở lại rồi?”

“Xong rồi ạ, cô Hiền.”

“Nhanh như vậy sao?”

Châu Hiền có phần không tin nhìn Sáp Kì, lau mồ hôi trên trán, Sáp Kì gật đầu: “Không tin thì cô xem đi.”

Châu Hiền nghi hoặc tiếp nhận bảng biểu trong tay Sáp Kì, cúi đầu xem, thật đúng là đều đã báo cáo tốt cả. Đơn giản lật qua vài tờ được điền trước, sở trường cơ bản đều là bơi lội điền kinh nhảy xa linh tinh gì đó, Châu Hiền gật gật đầu, lật về phía sau vài tờ, bắt đầu tìm bảng biểu của Sáp Kì.

……

Nhất định Sáp Kì không điền cái thứ tốt gì, Châu Hiền tìm được tờ của Sáp Kì ở cuối cùng, vừa mở ra nhìn, liền cười đến nỗi cây bút trong tay thiếu chút nữa văng đi.

“Sáp Kì, đây là sở trường mà em hứng thú?” Trong nháy mắt, trên mặt tràn đầy ý cười, Châu Hiền ngẩng đầu, nhìn Sáp Kì.

Sáp Kì còn nghiêm trang nhìn Châu Hiền gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy tốt lắm, em đọc lên cho tôi nghe, sở trường yêu thích của em là cái gì? Tôi xem có phải tôi nhìn nhầm hay không.” Buông bảng biểu trong tay xuống, thân mình hơi dựa về phía sau, cầm chén trà nhẹ nhàng đặt lên miệng, Châu Hiền cười nhìn Sáp Kì.

Sáp Kì cũng rất hào phóng, trước mặt giáo viên toàn văn phòng thản nhiên thừa nhận, đọc: “Khương Sáp Kì, sở trường — ngực toái đại thạch*.”

(* là một trò trong xiếc ảo thuật, đặt một tảng đá lên ngực, dùng búa đập lên cho vỡ)

_Hết chương 34_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net