Chương 58: Quản giáo tốt...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Bùi Châu Hiền quát một tiếng thật lớn đến nỗi run rẩy, Sáp Kì không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chạy ra phía sau Tú Anh, co người lại nấp đằng sau, sợ hãi nhìn Bùi Châu Hiền.

Tú Anh cùng Nghệ Lâm hai mặt nhìn nhau, hai người đã quen biết Châu Hiền nhiều năm như vậy mà cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ dáng này của cô. Sáp Kì a, quả nhiên không phải người bình thường.

Bùi Châu Hiền ôm hai tay căm tức nhìn Sáp Kì, hai má còn phiếm hồng, Sáp Kì vừa thấy cô như vậy liền càng sợ, gắt gao túm chặt quần áo Tú Anh không chịu buông.

Bùi Châu Hiền thấy Sáp Kì không chịu ló ra cũng không nói câu gì liền nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tú Anh.

Oái......

Tú Anh một phen lạnh người, không nghĩ ngợi gì, trực tiếp nghiêng người, dùng hết khả năng để thuận tiện cho Châu Hiền.

Vì thế...

Tai phải bị nắm lấy mà vặn, Sáp Kì cắn răng, hít một hơi khí lạnh: "Vũ Hàm......"

Bùi Châu Hiền nheo mắt nhìn nàng, độ mạnh yếu trên tay không giảm: "Sáp Kì, tật xấu nói mà không thèm nghĩ này của em khi nào mới có thể sửa đây?"

Sáp Kì nhìn cô, bĩu môi: "Làm sao chứ, không phải cô và cô Mạch cùng lớn lên từ nhỏ với nhau sau, bình thường luôn nằm ngủ cùng nhau, cái gì cũng đều đã từng tâm sự qua, còn để ý vấn đề này?"

"Ừ, tiếp tục nói."

"......Em sai rồi." Cuối cùng vẫn khuất phục dưới bạo lực, Sáp Kì cúi đầu nhận sai, Bùi Châu Hiền thấy nàng như vậy liền buông lỏng tay, vuốt vuốt mái tóc Sáp Kì: "Ngoan."

"......"

"......"

Nghệ Lâm cùng Tú Anh hoàn toàn hóa đá tại chỗ, mình nhìn thấy gì đây? Đây là cái gì? Thật đúng là một bức tranh mẹ hiền con ngoan đẹp đẽ nha!

Được đặc xá, Sáp Kì xoa lỗ tai, hấp tấp đi theo Bùi Châu Hiền: "Vũ Hàm, Châu Hiền, em muốn ăn lẩu."

"Không phải hôm trước vừa ăn rồi sao?"

"Hôm trước ăn sớm đã 'đi' ra ngoài rồi, huống hồ tối hôm qua vận động nhiều như vậy, em phải ăn thật nhiều để bồi bổ."

"Sáp Kì!!!"

"A –"

"......"

***

Ngồi ở trong xe Nghệ Lâm, thông qua gương chiếu hậu, Tú Anh buồn bực nhìn Sáp Kì nghiêng người dựa vào Bùi Châu Hiền ở băng ghế sau, đến bây giờ cô cũng không hiểu được, mới sáng sớm ra như thế nào Châu Hiền lại động kinh đi đáp ứng Sáp Kì ra ngoài ăn lẩu? Còn có, vì cái gì cuối cùng kết luận lại là cô tính tiền? Liên quan quái gì đến cô chứ!

Trái ngược với Tú Anh đang buồn bực, Sáp Kì lại rất vui vẻ, nghiêng người, như thể không xương tựa vào Bùi Châu Hiền: "Vũ Hàm, ngày kia lớp mình đi chơi mùa thu ở đâu thế, cô chuẩn bị thế nào rồi?"

Bùi Châu Hiền nhìn Sáp Kì nằm nghiêng người dựa vào mình, cười cười, hạ cửa kính xe xuống một chút, sợ gió thổi khiến nàng bị cảm: "Ừ, tôi nghe nói là thông báo địa điểm để đi rồi, hình như là một nơi giống vùng quê vậy. Em thân là lớp trưởng mà một chút sức lực cũng không chịu bỏ ra nữa."

Bùi Châu Hiền véo cái mũi Sáp Kì nhỏi giọng nói, Sáp Kì nhìn cô cười, bắt lấy tay cô, than thở: "Linh hồn nhỏ bé của lớp trưởng này không phải là đã sớm bị đại mỹ nữ câu đi mất rồi sao, làm sao còn có tâm tư đi quản chuyện trong lớp nữa."

"Miệng lưỡi trơn tru." Bùi Châu Hiền ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng ý cười trên mặt cũng không ít, Sáp Kì nhìn bộ dạng đơn thuần này của cô, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ, người ta nói người con gái khi yêu chỉ số thông minh đều bằng không, Châu Hiền có thể cũng giống như thế không nhỉ?

"Em đang nghĩ cái gì thế?" Bùi Châu Hiền nhìn bộ dáng lấm la lấm lét của Sáp Kì liền biết nàng không nghĩ được ra cái chuyện gì tốt đẹp cả, Sáp Kì ngậm miệng không nói lời nào, nếu nói ra những lời này thì còn không bị giết chết sao. Bùi Châu Hiền nhìn nàng, ánh mắt hơi nheo lại.

"...A, kỳ thật thì cũng không có gì, chỉ là đang nghĩ xem cô có đầu óc hay không thôi."

"......"

"Á – cô Mạch, có thể chạy nhanh lên không!" Sáp Kì quỷ khóc thần gào hét lên.

Nghệ Lâm nghe xong liền nhếch miệng, Tú Anh ngồi ở vị trí cạnh tay lái thì khẽ chép miệng: "Cậu nói xem hai người này cũng thật là, ngần này tuổi đầu rồi mà nói chuyện yêu đương lại cứ như thể thiếu nữ ngây thơ vậy, ngồi đằng sau cứ như thể hai đứa trẻ con vậy."

Nghệ Lâm nghe xong liền trợn mắt liếc cô một cái: "Tôi xem cậu là đang ghen tị mới đúng."

Tú Anh nghe xong không nói gì, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ xem, không biết là suy nghĩ cái gì, Nghệ Lâm vốn đã chuẩn vị tốt đợi cô cãi lại nhưng đợi thật lâu cũng không thấy thanh âm, hơi nghiêng đầu, nhìn cô một cái rồi cũng trầm mặc xuống.

Sáp Kì ở phía sau nhìn hai người rất rõ ràng, dùng cánh tay huých Bùi Châu Hiền: "Này, Châu Hiền, hai người kia làm sao thế?"

Bùi Châu Hiền nhìn Nghệ Lâm, thở dài, lắc đầu: "Hai người tâm sự nặng nề lại đụng phải nhau."

Sáp Kì ngây người một chút, nghiêng người nhìn Bùi Châu Hiền: "Tú Anh tâm sự nặng nề?"

Bùi Châu Hiền lấy tay chọc chọc lông mi Sáp Kì: "Em cho là ai cũng giống mình chắc, không tim không phổi, một tên tiểu bạch nhãn lang."

Đánh giá này làm cho Sáp Kì có phần không vui, không tim không phổi thì nàng chấp nhận, nhưng mà "bạch nhãn lang" thì cũng quá oan cho nàng đi?

"Sao? Em còn không tin?" Bùi Châu Hiền nhìn ra Sáp Kì đang nghĩ cái gì, Sáp Kì bĩu môi, gật đầu, vốn chính là như vậy mà, cái gì gọi là không tin chứ. Bùi Châu Hiền thấy nàng như vậy liền tức giận, nhìn nàng gật đầu: "Vậy được, Sáp Kì, tôi hỏi em, là ai ngày thường làm việc không thèm suy nghĩ, lòng đầy tâm sự đến nỗi bị cảm phát sốt, không có ai chăm lo thì không chịu đi ngủ, ăn một bữa ngon thì cái gì cũng coi như chưa từng xảy ra? Còn có, tối hôm qua em tới làm gì? Không thèm quan tâm cái gì liền......Phải, sau đó em lại sao hả? Cái gì cũng chưa nói đã ngủ mất rồi?! Sáp Kì, từ sáng mai em phải dậy tập thể dục rèn luyện nhiều thêm cho tôi, em –"

"Được rồi!" Sáp Kì cúi đầu, ôm eo Bùi Châu Hiền, đem đầu chôn trong lòng cô: "Em biết rồi, phải rèn luyện tập thể dục thật tốt, như vậy mới sẽ không khiến cho cô đau lòng, mà quan trọng nhất là mới có sức lực để 'yêu' cô thật tốt, phải không?"

"Chết tiệt!"

"Lời này cũng đã nói đến cả trăm lần rồi, có mệt không?" Sáp Kì một bộ lợn chết không sợ nước sôi, Bùi Châu Hiền trợn mắt với nàng: "Sáp Kì!"

"Aish, tôi nói này, hai người có thể ngồi yên không, cứ như thể đôi vợ chồng già khiến cho ai cũng phải ghen tị vậy à? Còn nữa, không phải hai người không quen thân sao? Như thế nào sau một đêm lại cứ như đánh rắm một cái liền nhảy lên mức quen thuộc, thân mật thành như vậy?" Tú Anh thật sự nhịn không được màn đối thoại nhìn như đấu võ mồm mà thực ra lại rất ngọt ngào này liền mở miệng ngăn lại. Bùi Châu Hiền trái lại đang giận dỗi nên không thèm chấp, Sáp Kì lại không thế, cười tủm tỉm nhìn Tú Anh.

"Chị Tú Anh, chính chị nói nha, một đêm liền thân, còn muốn hỏi em thân như thế nào sao? Chị còn muốn biết cái gì? Thân thiết mấy phần sao?"

"Em em –" Mặt Tú Anh có chút hồng, Sáp Kì trợn mắt liếc cô một cái: "Em cái gì mà em? Châu Hiền là của em, người khác cũng không thể chạm, muốn biết đáp án thì ra hỏi cô Mạch đi."

Tú Anh bị chặn họng đến một câu cũng không nói nên lời, mặt đỏ tai hồng ngồi ở vị trí phó lái, Sáp Kì thấy cô như vậy liền bật cười thành tiếng, ngả ngươi nằm xuống, thích thú nằm trên đùi Bùi Châu Hiền, cười rất vui vẻ: "Giỏi thì nói nữa xem..."

Bùi Châu Hiền nghe xong liền không nói gì, ngẩng đầu, có chút đồng tình nhìn Tú Anh. Tú Anh một mình một người ngồi ở kia hờn dỗi, cô có thể để cho người khác coi thường, nhưng tuyệt đối không thể để cho cái đồ nhát gan kia xem thường!

Đến nơi, Sáp Kì dụi mắt ngồi dậy, tự mình mở cửa xe đi xuống trước, cười tủm tủm giơ tay chờ Bùi Châu Hiền.

Bốn người đang chuẩn bị đi vào bên trong, Tú Anh lại đột nhiên đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt kích động nhìn Nghệ Lâm.

"Cậu muốn gì?" Nghệ Lâm cảnh giác nhìn cô, Sáp Kì đứng bên cạnh nhìn bộ dáng hai người có chút buồn cười, Bùi Châu Hiền hơi bực mình với nàng, dùng sức véo tay Sáp Kì, thế này nàng mới nhịn xuống.

Kìm nén thật lâu, ngay lúc mọi người sắp mất kiên nhẫn muốn mở miệng mắng thì cuối cùng Tú Anh cũng nói ra lời: "Mạt Mạt, tôi thích em."

Sáp Kì vẻ mặt hắc tuyến, ông trời ơi, chị Tú Anh của em, chị có cần không có tí lãng mạn nào như thế không chứ! Ở ngay trước cửa quán dê béo, ở ven đường nơi tràn ngập mùi lẩu mùi thịt này mà lại đi thâm tình thổ lộ với người con gái chị đã yêu từ lâu như thế sao?

Bùi Châu Hiền cũng có chút nhịn không được, hơi cúi đầu, cắn môi nghẹn cười.

Nghệ Lâm nghe xong cũng không có phản ứng gì, mặt không chút thay đổi nhìn Tú Anh, Tú Anh vẻ mặt đỏ bừng nhìn cô, tim đập đến nỗi gần như sắp bay ra khỏi lồng ngực, hôm nay thật đúng là do Sáp Kì cùng Bùi Châu Hiền kích thích cô mà. Cô và Nghệ Lâm, vốn đã nên xác định quan hệ từ trước hai người kia, nhưng mà đến bây giờ hai người đó đã thân mật ngọt ngào dính với nhau, vậy mà cô và Nghệ Lâm vẫn lừng khừng chần chờ ở giai đoạn ái muội không tiến, cô thật sự nhịn không được nữa.

Nghệ Lâm vẫn như trước không chớp mắt nhìn Tú Anh, qua thật lâu, vươn tay, nắm lấy tay phải của cô: "Ừm, xem biểu hiện của cậu thế nào."

"Biểu hiện?" Tú Anh vẻ mặt mờ mịt nhìn Nghệ Lâm, thần kinh trong đại não vẫn còn vị vây trong trạng thái căng thẳng nên nhất thời còn không kịp phản ứng, theo bản năng lặp lại, Sáp Kì ở một bên không nhịn được, dùng sức đẩy cô một chút, giơ tay chỉ chỉ về phía Nghệ Lâm đã đi vào trong quán thịt dê, Tú Anh bị đẩy liền lảo đảo một cái, quay đầu nhìn Sáp Kì xin trợ giúp liền nhìn thấy ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo thon dài của nàng chỉ vào Nghệ Lâm, lập tức hiểu ý, rống lên một tiếng: "Tôi sẽ biểu hiện thật tốt, rèn luyện ngón tay thật nhiều!"

......

Sáp Kì gắt gao cắn môi dưới, thân mìn run rẩy cuộn lại thành một đoàn, Bùi Châu Hiền cũng nhịn không được mà bật cười thành tiếng, Nghệ Lâm đi tuốt đằng trước nên không nhìn thấy biểu tình, nhưng chỉ cần nhìn bước đi như trên sàn catwalk kia là cũng có thể nhìn ra tâm tình của cô. Tú Anh quay đầu, ảo não nhìn Sáp Kì.

Cười một lúc thật lâu xong, cuối cùng cũng nhịn xuống, Sáp Kì ngẩng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, vô cùng chân thành nói: "Vũ Hàm, trước kia có phải em cũng không khác gì Tú Anh không, quả thật không dễ dàng gì cho cô."

Bùi Châu Hiền nghiêm trang đưa ra lời bình: "May mắn, so với cậu ta thì tốt hơn một chút."

"......"

Bốn người trước sau đi vào quán, gọi thật nhiều đồ ăn, một nồi lẩu sôi sùng sục được mang lên, mọi người liền vui vẻ trò chuyện.

Trải qua tối hôm qua, có lẽ là tâm tính Sáp Kì thay đổi, hoặc là thứ gì đó vẫn ngăn cách trong lòng đã không còn nữa, giờ nàng muốn giơ cao cờ xí cô Tiếu không lay chuyển được trong tim mình, vì chính mình xác định tư tưởng chủ đạo, nỗ lực tiến sát lại gần cô ấy hơn, tuyệt đối không làm phản.

"Ái chà, chị hai Dạ!"

Sáp Kì đang tưởng tượng tốt đẹp lại bị tiếng hét chói tai đầy vui mừng này làm cho giật mình hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy thân ảnh to khỏe của Đại Bảo xuất hiện trước mắt.

Đại Bảo cùng bạn học đến ăn cơm, ở xa xa nhìn thấy một nữ sinh đang cười giống như Mai Siêu Phong liền suy nghĩ không biết có phải Sáp Kì không, đi gần đến nơi liền thấy đúng là thế, này thật ứng với câu nói kia, xa xa nhìn giống Mai Siêu Phong, đến gần nhìn lại đích thị chính là Sáp Kì.

"Ồ, Đại Bảo à, khỏe không." Sáp Kì rất có phong phạm lãnh đạo gật gật đầu với hắn, liếc Bùi Châu Hiền một cái, không khỏi chột dạ.

Bùi Châu Hiền không có phản ứng gì, mỉm cười với Đại Bảo, cúi đầu tiếp tục dùng bữa. Nhưng thật ra Tú Anh lại nhìn ra chỗ tinh tế trong đó, chớp mắt nhìn nhìn Đại Bảo, lại nhìn nhìn Sáp Kì cười xấu xa. Thế nào, nhóc con, lại một đóa hoa đào nữa tới cơ à? Xem chị đây hôm nay thu thập ngươi thế nào, để đóa hoa đào này tan nát bởi chính miệng em.

"Em Đại Bảo phải không? Ngồi đi, lại đây, ngồi đi." Tú Anh bật dậy từ trên ghế, nhiệt tình lôi kéo Đại Bảo, từ bên cạnh kéo một chiếc ghế dựa lại, dùng sức ấn hắn xuống.

Đại Bảo mặt không hiểu gì nhìn bộ mặt cười đến có chút biến dạng của Tú Anh, Nghệ Lâm ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, Sáp Kì lại ho một tiếng, miếng thịt vừa mới ăn mắc trong cổ họng, Bùi Châu Hiền rất dịu dàng cầm lấy cốc nước ở bên cạnh đưa cho nàng: "Ăn từ từ."

Cầm lấy cốc nước, Sáp Kì dùng sức gật đầu, thật cẩn thận đánh giá Bùi Châu Hiền, thầm than, may mắn, may mà không nổi giận, thanh âm còn bình thường, lời nói ra cũng vẫn rất dịu dàng.

Bùi Châu Hiền nhìn Sáp Kì uống nước xong, nhận lấy cái cốc, nhẹ nhàng cười: "Cũng không làm việc gì trái với lương tâm, khẩn trương cái gì?"

Nói xong, bàn chân ở dưới bàn hơi hơi động đậy, Bùi Châu Hiền mỉm cười nhìn Sáp Kì, gót giày cao cao nâng lên, tao nhã dẫm lên giày thể thao của nàng.

_Hết chương 58_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net