Chương 62: Sẽ không...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nhất thời, không khí có chút đông cứng, Sáp Kì lúng túng nhìn Lâm Nhược Nhiên, không biết lúc này mình nên làm thế nào, mà Bùi Châu Hiền lại vẫn chỉ ngồi một bên, không chớp mắt nhìn cô.

Nhìn bộ dáng có chút ngốc nghếch của Sáp Kì, Lâm Nhược Nhiên lắc đầu cười khẽ, quơ quơ cái ly trong tay, thở dài: "Tôi không nên nhắc tới những chuyện này, có lẽ là bởi em và cô ấy quá giống nhau."

Sáp Kì nhìn Lâm Nhược Nhiên, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó để an ủi, nhưng cuối cùng mọi lời định nói lại đều nuốt xuống bụng.

Lại nhìn chằm chằm cái ly xuất thuần một hồi, thế này Lâm Nhược Nhiên mới ngẩng đầu, nhìn Sáp Kì: "Sáp Kì, em phải đối xử tốt với Châu Hiền đấy."

"Vâng." Sáp Kì dùng sức gật đầu, đưa tay cầm lấy tay Bùi Châu Hiền, nắm chặt như vậy mới phát hiện bàn tay cô lạnh như băng.

Bùi Châu Hiền nhìn Lâm Nhược Nhiên, nét đau lòng tràn đầy trong ánh mắt, nỗi đau khổ tương tư, nỗi khổ thầm mến, người chưa từng trải qua sẽ vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được...Cho dù là cô cũng không thể hoàn toàn cảm nhận hết được nỗi lòng của Lâm Nhược Nhiên. Nhiều năm qua như vậy rồi, người theo đuổi Lâm Nhược Nhiên nối dài không dứt, nhưng chưa bao giờ thấy cô động lòng với bất kỳ ai, ba mươi tuổi, đã ba mươi tuổi rồi, Bùi Châu Hiền muốn hỏi Lâm Nhược Nhiên, chẳng lẽ chị muốn cả đời này cứ tiếp tục như vậy sao? Nghĩ rồi nghĩ lại thôi, đúng vậy, sao cô có thể lại đi vạch trần nỗi đau trong lòng người đó như vậy, thử nghĩ xem nếu như Sáp Kì yêu thương người khác, chính mình có thể nói quên liền quên được không? Có lẽ, còn lại chính là nỗi đau đến tê tâm liệt phế......

Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm Sáp Kì một hồi, sâu kín nói: "Vĩnh viễn cũng đừng hoài nghi tình yêu của Châu Hiền đối với em, phải biết rằng, em bị tổn thương, cô ấy sẽ là người đau đớn nhất, rời xa em, còn sống, cũng sẽ không sống vì bản thân mình." Khóe mắt Lâm Nhược Nhiên hơi ứa ra nước mắt, Sáp Kì trông thấy, trái tim đau nhói như bị dao cắt, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không cô phụ Châu Hiền.

"Mặc kệ người khác nói cái gì thì cũng đừng nghe, em ở trong lòng Châu Hiền vĩnh viễn là ưu tú nhất, nếu em tự phủ định thì chính là tổn thương cô ấy, hiểu rõ chưa?" Lâm Nhược Nhiên từng lời đầy tâm huyết nói với Sáp Kì, cô không muốn để cho em gái mình lại lặp lại con đường cô từng đi, muốn hai người cứ tiếp tục hạnh phúc như thế. Mất đi Sáp Kì, Châu Hiền sẽ còn đau khổ hơn so với khi cô mất đi người kia, dù sao thì cũng đã từng có được.

Sáp Kì lắng nghe lời Lâm Nhược Nhiên nói mà viền mắt đỏ hoe, quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền, dùng sức siết chặt nắm tay.

Nàng sẽ không, nàng mới sẽ không làm tổn thương Châu Hiền như vậy, vĩnh viễn, vĩnh viễn đều phải nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay.

"Ừ, còn có, Châu Hiền." Lâm Ngược Nhiên chuyển đề tài, nhìn về phía Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền gật đầu với cô: "Có chuyện gì sao?"

"Chuyện của hai người, nhất định không thể để cho ba chị biết, hiểu không?" Lâm Nhược Nhiên dặn dò, không ai hiểu con hơn cha, và ngược lại, chuyện của cô đã khiến cho ông Lâm cực kỳ căm hận loại tình cảm này, nếu để cho ông nhìn thấy Sáp Kì, sao có thể sẽ nương tay được. Lâm Nhược Nhiên nghĩ mà lạnh cả người, tuy nói Châu Hiền có lòng muốn ra khỏi nhà, nhưng hiện tại cũng tuyệt đối không phải lúc...

Ba Lâm thương yêu Bùi Châu Hiền bao nhiêu, Lâm Nhược Nhiên đều hiểu rõ hơn so với bất kì ai khác. Ông luôn nói với cô Châu Hiền là giọt máu duy nhất mà em gái ông để lại, nhất định phải chăm sóc con bé thật tốt, để cho linh hồn bà trên trời được thanh thản. Bởi vì quá mức thương yêu cho nên thủ đoạn ít nhiều có chút cực đoan, cũng như năm đó ông đối phó với người kia, nếu không phải cuối cùng chính mình nói câu đó: "Nếu ba dám động đến cô ấy, vậy cả đời này con cũng sẽ không trở về", thì có lẽ ông đã không chịu bỏ qua rồi.

Dặn dò hai người xong, Lâm Nhược Nhiên coi như đã trút được bầu tâm sự, quay đầu cười với hai người: "Hai người ăn đi, trong nhà còn có việc, tôi còn phải trở về xem sao."

"Chị..." Bùi Châu Hiền nhìn cô muốn nói lại thôi, Lâm Nhược Nhiên nhìn cô, lắc đầu: "Chị không sao, yên tâm đi, cũng đã nhiều năm trôi qua rồi mà."

"Vâng..." Bùi Châu Hiền cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ là cùng Sáp Kì đưa mắt tiễn Lâm Nhược Nhiên đi, khoảnh khắc lúc thân ảnh gầy yếu kia đẩy cửa ra mà đi, bàn tay Bùi Châu Hiền gắt gao siết chặt tay Sáp Kì.

"Chị ấy..." Bùi Châu Hiền nhìn Sáp Kì muốn nói lại thôi, cô biết lúc này khẳng định Sáp Kì có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng mà chuyện của Lâm Nhược Nhiên, cô cũng không nói nên lời, mỗi lần nhắc tới, lại sẽ là một lần thương tâm. Cô và chị thật sự quá giống nhau, đồng dạng thầm mến, đồng dạng thực lòng yêu thương, nhưng kết quả đổi lấy lại hoàn toàn khác nhau...Hiện tại cô có Sáp Kì, tận hưởng ngọt ngào của tình yêu, mà Lâm Nhược Nhiên lại vẫn cô đơn, tựa hồ như vĩnh viễn đều chỉ có một mình. Vốn Bùi Châu Hiền không muốn để cho Lâm Nhược Nhiên nhìn thấy Sáp Kì, nhưng mà cô ấy lại cố ý muốn gặp, xem chừng, đêm nay chị lại sẽ một mình một người khóc thầm...

Sáp Kì cười với Bùi Châu Hiền, nâng tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt lên bờ mi cô: "Châu Hiền, sẽ không, chúng ta sẽ không như vậy, cô không phải chị Lâm, mà em cũng không phải người kia, chúng ta sẽ vui vẻ ở bên nhau, không phải sao?"

Bùi Châu Hiền nhìn Sáp Kì, ánh mắt có chút ướt, một lát sau lại cụp xuống, mím môi không nói.

Sáp Kì biết cô còn đang đau lòng chuyện của chị Lâm, cũng không giống mọi ngày vừa ăn cơm vừa trò chuyện mãi không yên, đơn giản ăn xong cơm tối liền lôi kéo Bùi Châu Hiền đi về nhà.

Mở cửa ra, vào phòng, Bùi Châu Hiền đi tắm rửa trước, Sáp Kì lại ở trong phòng đi loạn lên, vẻ mặt hưng phấn.

Bùi Châu Hiền tắm rửa xong đi ra liền thấy Sáp Kì mặc áo ngủ cười ha ha đi qua đi lại, thấy cô đi ra liền dừng chân, cũng không nói gì, liền cứ như vậy nhìn cô chằm chằm, Bùi Châu Hiền nhìn Sáp Kì, quẳng một cái liếc mắt xem thường qua: "Nhìn cái gì, nhanh đi tắm rửa đi, bận rộn cả một ngày trời rồi, bẩn chết được."

"Ừ." Sáp Kì sảng khoái đáp ứng, xỏ dép lê đi về phía phòng tắm, muốn nhanh chóng giải quyết.

Làn nước ấm áp trượt trên thân thể, nhìn chính mình trong gương, mặt Sáp Kì hơi hồng lên.

Kỳ thật, đây không thể tính là nàng thô bỉ được...

Nàng trẻ tuổi như vậy, lại mới nếm thử mùi vị trái cấm, cho nên luôn muốn được nếm trải lại khoảng khắc ấy...

Đặc biệt bộ dáng nhíu mày thở dốc rên rỉ của Bùi Châu Hiền đêm đó, nghĩ như vậy, mặt Sáp Kì lại càng đỏ hơn, một dòng nước ấm dâng lên từ dưới bụng, khiến toàn thân rạo rực.

Vì thế lần này tắm gội cùng tẩy rửa lại càng thêm vội vàng, cũng không quản việc gì, tắm qua loa thân mình, tóc chỉ dùng dầu gội đầu gội một lần, ngay cả dầu xả cũng không dùng, lau khô thân thể, thay áo ngủ, Sáp Kì lê dép đẩy cửa đi ra ngoài.

Bùi Châu Hiền đang ở trong phòng ngủ sấy tóc, trong lòng còn đang nghĩ về chuyện của Lâm Nhược Nhiên, khẽ thở dài.

"Nghĩ gì vậy?" Sáp Kì ôm lấy Bùi Châu Hiền từ phía sau, trong lúc nhất thời hương chanh nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, Sáp Kì nhắm hai mắt lại đầy hưởng thụ.

Cảm nhận được hơi thở đặc trưng của người kia, hai mắt Bùi Châu Hiền khép hờ, thân mình ngả về phía sau, an tâm tựa vào trong lòng Sáp Kì: "Sáp Kì."

"Uhm." Sáp Kì lười biếng trả lời, cúi đầu, dùng má cọ cọ cổ Bùi Châu Hiền, thơm quá.

"Em có thể sẽ yêu người khác không?" Bởi vì quá yêu, cho nên thật cẩn thận, thận cẩn thận vì sợ hãi sẽ mất đi, dù biết rõ đáp án nhưng Bùi Châu Hiền vẫn nhịn không được muốn chứng thực.

Quả nhiên, Sáp Kì nghe được những lời này liền nhíu mày lại, không vui nhìn cô: "Nói gì vậy? Sao em có thể yêu người khác được."

Bùi Châu Hiền không nói lời nào, chỉ cúi đầu xuống. Vừa nhìn thấy cô như vậy, trái tim Sáp Kì lại bất giác nhói đau.

"Thôi nào." Sáp Kì vòng tay bám lấy eo Bùi Châu Hiền, đem cô xoay lại đối diện với mình, nâng tay phải lên, nhéo nhéo cái mũi của cô: "Lại nghĩ cái gì thế? Vẫn nghĩ về chị Lâm sao? Không phải em đã nói rồi à, cô không phải chị ấy, em cũng không phải người kia, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

"Ừ..." Bùi Châu Hiền nhỏ giọng đáp lời, thanh âm yếu đuối kia khiến lòng Sáp Kì chua xót không thôi.

"Không rời bỏ cô, cả đời cũng không rời cô!" Đôi môi mím lại như giận dỗi, Sáp Kì không chớp mắt nhìn Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền ngẩng đầu nhìn Sáp Kì, chắm chú đánh giá hàng lông mi bừng sáng của nàng, ánh mắt rất chân thành, cười khẽ, hai tay cuốn lấy eo nàng: "Tôi tin em."

"Thế này mới đúng chứ."

Sáp Kì vỗ nhẹ vai Bùi Châu Hiền, hiện tại nàng luôn có một loại cảm giác, đó là Bùi Châu Hiền ở trước mặt người ngoài luôn mạnh mẽ thì ở trước mặt nàng lại luôn lo sợ cẩn thận, sợ nàng rời đi, không hiểu rõ được nguyên nhân khiến cô bất an, điều này làm cho nàng nghĩ mãi không thông, chẳng lẽ mình nhìn lại thực sự giống như dạng người không có định lực đến vậy sao? Nghĩ như vậy, Sáp Kì có chút ảo não, thôi quên đi, có một số việc nói ra cũng vô dụng, không bằng về sau hành động cho cô ấy xem, để cho người ta yên tâm.

"Mệt sao?" Vỗ vỗ lưng Bùi Châu Hiền, Sáp Kì nhẹ giọng hỏi, Bùi Châu Hiền ôm nàng, lắc lắc đầu: "Không."

Tuy nói hôm nay dọn nhà cùng chuyển đồ đạc tiêu phí không ít sức lực, nhưng phần lớn việc đều là do Tú Anh và Sáp Kì làm, sau đi siêu thị mua này nọ, Sáp Kì cũng cố chấp không để cô xách, bình thường cả ngày đứng trên bục giảng đã sớm thành thói quen, chút việc ấy cũng không tính là gì, nhưng thật ra Sáp Kì lại khác.

Chui vào lòng Sáp Kì, Bùi Châu Hiền ngẩng đầu nhìn nàng: "Em mệt à?"

Sáp Kì dùng sức lắc đầu, mệt? Sao có thể mệt được? Nàng tràn đầy tinh thần thì có!

"Em lại nghĩ gì thế..." Bùi Châu Hiền đỏ mặt nhìn Sáp Kì, vừa thấy ánh mắt kia liền biết nàng đã động tâm tư không trong sáng gì.

Sáp Kì thấy bộ dáng thẹn thùng này của Bùi Châu Hiền liền cũng mở lời trêu chọc: "Còn nói em, cô nghĩ gì vậy?"

"Không có! Ngủ đi!" Bùi Châu Hiền trả lời lưu loát rõ ràng, xoay người chui vào trong chăn, Sáp Kì đã sớm quen với chiêu này của cô, vươn cánh tay, một tay mò tới chỗ người kia: "Đừng mà, sớm như vậy đã ngủ? Mới chín giờ thôi!"

Sáp Kì vừa tắm xong, bên trong không mặc cái gì, trống trơn, dựa lưng vào cô, Bùi Châu Hiền lập tức liền cảm giác được thứ đó, sắc hồng như ánh mặt trời nhuộm đỏ khuôn mặt. Bùi Châu Hiền quay đầu, vừa ngượng vừa giận nhìn Sáp Kì: "Sáng sớm mai sẽ đi chơi, còn không chịu ngủ đi?!"

Sáp Kì nhìn cô bĩu môi: "Em đã nghe lão Đại nói rồi, sẽ đi xe buýt tận hơn nửa ngày cơ, lên xe liền ngủ, rất tốt mà."

"Em –" Mặt Bùi Châu Hiền càng đỏ hơn, trách không được buổi tối vừa về nhà liền thấy Sáp Kì mặt mày hơn hở nhắn tin, thì ra là thảo luận với Mộng Điệp về việc này!

Sáp Kì nhìn Bùi Châu Hiền chằm chằm, không buông tha một động tác nhỏ nào của cô, nhìn gương mặt biểu tình khó phân biệt kia, thầm cân nhắc chắc không phải là do lần trước mình làm cô đau nên người ta mới không dám nữa đấy chứ. Nghĩ như vậy, Sáp Kì có chút nhụt chí nhìn Bùi Châu Hiền: "Châu Hiền, có phải là...lần trước em làm cô đau, lần đó em không có kinh nghiệm, lần này sẽ không..."

Chưa nói dứt lời, Bùi Châu Hiền đã vươn tay cầm chiếc gối trên đầu giường, ném toàn bộ về phía Sáp Kì.

_Hết chương 62_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net