Chương 81: Bắt cô Bùi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Lão Tôn thấy Bùi Châu Hiền không có ý định đáp lời mình, đã nhấc chân định đi, Bùi Châu Hiền lại liếc cô một cái, tiến lên, chặn cô lại.

"Oái, cô Bùi có việc gì ạ?" Lão Đại thắc thỏm nhìn Bùi Châu Hiền, một cô Bùi như vậy ở trong mắt cô mà nói thì có chút xa lạ, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, hơn nữa hiện giờ lão Tứ và cô Bùi chẳng có bất cứ một quan hệ gì, với lão Đại mà nói, cô và cô Bùi lại cũng không liên quan tới nhau, một khi đã như vậy thì cũng không cần mất công nói nhiều, dù sao đối với việc Bùi Châu Hiền cứ như vậy mà rời bỏ Sáp Kì, trong lòng cô vẫn còn có chút khó chịu.

Bùi Châu Hiền nhìn lão Đại, mày hơi nhướn lên, thân mình lại vẫn cố chấp ngăn cản đường đi của cô, cắn môi dưới giống như đang rối rắm điều gì, một lát sau, nhẹ nhàng hỏi: "Em ấy – có khỏe không?"

Vốn không nghĩ tới việc đến nhìn Sáp Kì, nhưng thật sự không nhịn được, rất hoài niệm...Đơn giản là quá nhớ. Mấy ngày nay Bùi Châu Hiền gần như không ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là Sáp Kì, đau khổ dày vò trong nỗi tương tư. Những lúc ấy, Bùi Châu Hiền sẽ luôn ngậm lấy miệng vết thương trên môi mình, nhưng mà một tháng trôi qua, vết thương đã lành lại, nhưng mọi nỗi đau đớn lại không có dù một cách để giải tỏa. Vì thế, một ly lại một ly cà phê dùng để chống đỡ qua từng ngày từng đêm, cuối cùng vẫn là do Tiêu Mạc Ngôn nhìn không chịu nổi, gọi Bùi Châu Hiền vào nhà, nhìn cô chằm chằm thật lâu, chỉ nói một câu duy nhất: "Bùi Châu Hiền, nếu em có gì không hay xảy ra, Sáp Kì sẽ chỉ càng hận em." Câu "chỉ càng hận em" ấy sinh ra tác dụng, Bùi Châu Hiền sợ hãi, sợ tất cả mọi cố gắng của mình đều uổng phí, sợ cả nửa đời về sau, Sáp Kì liền sẽ thật sự sống với nỗi hận về cô.

Lão Đại nhìn Bùi Châu Hiền, mất hẳn bộ dáng say rượu, lập tức tỉnh, cô mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Bùi Châu Hiền. Đây là có ý gì? Là ám chỉ cô nhớ lão Tứ cho nên đến nhìn xem, nhưng lại không có can đảm đi lên gặp? Làm cái gì thế? Cô Bùi, không phải chính cô muốn chia tay sao? Nhớ tới bộ dáng đau khổ vừa rồi khi Sáp Kì uống rượu, lại nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Bùi Châu Hiền, một cỗ lửa giận xông thẳng lên đầu, lão Đại nhún vai, có chút bất cần đời hỏi: "Cô Bùi, nếu em nhớ không lầm thì không phải hai người đã chia tay rồi sao?"

Bốn chữ "đã chia tay rồi" bị lão Đại nhấn mạnh, cô nhìn chằm chằm vào Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền lại chỉ hơi nghiêng đầu, cười cười như tự giễu.

Đúng vậy, đã chia tay rồi...có lẽ, chính bản thân cô đang làm một việc đáng bị coi thường mà thôi.

Vốn lão Đại muốn hung hăng nói móc Bùi Châu Hiền một phen, cũng để cho người đó thấy, không chỉ riêng Bùi Châu Hiền có anh trai có bạn bè, lão Tứ nhà chúng ta cũng có cha mẹ có bạn bè như thế. Nhưng vừa thấy nụ cười bi thương kia của Bùi Châu Hiền, lòng lão Đại vẫn mềm lại, khẩu khí cũng trùng xuống, thở dài, thấp giọng nói: "Cô Bùi...nếu cô muốn gặp nó thì tự mình lên đi. Thật ra, phải...thật ra lão Tứ cũng rất nhớ cô, sinh nhật không tốt lắm, cứ uống rượu mãi, nó –" Khẽ thở dài, lão Đại nhìn ánh mắt đầy tổn thương của Bùi Châu Hiền mà không nói hết lời được, Bùi Châu Hiền vĩnh viễn đều là Bùi Châu Hiền, một khắc khi nhắc tới Sáp Kì, cô vĩnh viễn đều thấp hèn yếu đuối như thế.

Bùi Châu Hiền không nói lời nào, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên vô số ngọn đèn ở trên lầu.

Sáp Kì...

Sinh nhật vui vẻ...

Nhẹ nhàng lắc đầu, Bùi Châu Hiền thở dài, xoay người, dưới cái nhìn chăm chú của lão Đại, hai tay đút túi, cô đơn đi ra ngoài.

"Cô Bùi –" Lão Đại có phần sốt ruột gọi Bùi Châu Hiền, sao cô lại đi chứ? Đã tới rồi mà lại không lên thì không phải là đến vô ích à? Mặc kệ có vấn đề gì đi nữa thì hai người cứ nói hết ra không phải tốt hơn sao? Cô cứ trốn tránh làm gì? Trốn thì có ích gì? Sẽ không sợ lão Tứ thật sự hận cô sao? Cuối tuần này nó sẽ đi Cáp Nhĩ Tân làm chim cánh cụt đó, chỉ có cô có thể ngăn cản nó thôi! Bùi Châu Hiền nghe xong lời lão Đại nói nhưng vẫn không dừng bước, hiện tại, cô còn chưa thể nói hết tất cả cho Sáp Kì, chờ đợi...chỉ có thể chờ đợi.

Lão Đại nhìn chằm chằm bóng dáng Bùi Châu Hiền một hồi, mày nhíu lại, hít sâu một hơi, lấy di động từ trong túi ra, bấm dãy số của Sáp Kì.

Mặc kệ, không thể để cho hai người đó cứ dây dưa rối rắm như vậy nữa! Để ình lại một lần nữa làm Đảng viên ưu tú mười điều tốt đẹp người gặp người thích hoa gặp hoa nở đi!

"Này này." Đầu dây bên kia không có người lên tiếng trả lời, một trận thanh âm ồn ào truyền đến, tựa hồ như di động bị đánh rơi xuống đất, lão Đại đoán chừng Sáp Kì đang ngủ mê, liền bĩu môi coi thường.

"Vũ Hàm......" Thanh âm dịu dàng yếu ớt nhẹ nhàng vọng lại, Sáp Kì như vô thức kêu lên tên của Bùi Châu Hiền, lão Đại nghe xong liền thở dài: "Lão Tứ, mày tỉnh lại đi, nghe tao nói."

Sáp Kì ở bên kia vốn đang mơ màng dán mặt vào di động, trong lúc mông lung tưởng đó là điện thoại của Bùi Châu Hiền, sau khi tỉnh lại nghe được giọng của lão Đại, cảm giác mất mạt đột nhiên trào dâng trong lòng, nắm di động ngẩn người hồi lâu, rồi mới mở miệng: "Lão Đại, có chuyện gì thế?"

Chuyện gì đây cái người này? Không biết ở nhà người ta uống rượu ăn bánh xong xuôi liền mau mau rời đi sao? Hơn nửa đêm rồi còn gọi điện ình? Di động mới mua bị rơi còn không nói, làm ình tưởng là Vũ Hàm, mày nói xem sao mày lại xấu xa như vậy chứ hả?! Sớm tìm một cô nào đó quản mày, tránh ày không có việc gì lại đi chọc tao. Sáp Kì liều mạng thầm mắng lão Đại, mà lão Đại người ta ở bên kia lại một chút tính tự giác cũng không có, dùng ngữ khí đặc biệt đáng yêu nói: "Lão Tứ, giờ mày xuống dưới này ngay đi, vừa rồi ở dưới lầu tao nhìn thấy cô Bùi, trông bộ dáng thì hẳn là cô ấy đã chờ lâu rồi, nếu giờ mày mà xuống, có lẽ còn có thể đuổi –"

Từ "đuổi" còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp, Sáp Kì ở đầu bên kia nghe thấy hai chữ "cô Bùi" đã sớm phát điên rồi, làm gì còn có tâm tình lảm nhảm với lão Đại, ngay cả dép cũng chưa kịp thay, Sáp Kì tùy tiện tóm lấy một chiếc áo choàng lên người, đẩy cửa ra, như thể cơn gió lao xuống dưới lầu. Lão Đại bị cúp điện thoại cũng không để tâm, thậm chí còn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm màn hình một hồi.

Lão Tứ, đây coi như là quà sinh nhật tao tặng ày phải không nhỉ? Mày phải gắng sức nha, một người con gái tốt như cô Bùi thì kiếp sau mày cũng không gặp được đâu, nhất định phải bắt trở về! Lão Đại ngẫm nghĩ mà có chút lo lắng, án tính tình xúc động của lão Tứ, sẽ không phải là nhìn thấy cô Bùi rồi hai người nói chưa đến hai câu đã lại cãi nhau ầm ĩ lên đấy chứ? Hơn nữa nó còn uống rượu......Có cần phải dạy nó nên làm thế nào không nhỉ? Lão Đại đang nhíu mày rối rắm liền nhìn thấy Sáp Kì như một trận gió từ trên lầu chạy vội xuống, lúc lướt qua bên người cô, thiếu chút nữa khiến cô ngã. Lão Đại nghiêng người, nhìn Sáp Kì mái tóc rất có cảm giác bị tĩnh điện, trên người khoác chiếc áo ngủ "Shin – cậu bé bút chì", nuốt ngụm nước bọt.

Lão Tứ như vậy, sẽ không...sẽ không khiến cô Bùi sợ đấy chứ.

Sáp Kì thở hổn hển từng hơi, dùng hết toàn lực chạy tới nơi Bùi Châu Hiền ở, cổ họng tràn ra vị tanh của máu, nàng cũng bất chấp nhiều như vậy, máy móc nện bước chân, thở hổn hển, tràn đầy tâm trí đều là câu nói kia của lão Đại.

Vừa rồi tao nhìn thấy cô Bùi......

Vũ Hàm, Bùi Châu Hiền, đến đây rồi bỏ chạy, là sao chứ hả!!! Lần này để em bắt được cô, nhất định sẽ không cứ như vậy thả cô đi! Em đã nói căn bản cô không buông tay em được mà, đến dưới nhà em rình coi làm gì? Có bản lĩnh thì lên lầu tìm em đi! Lần trước đối xử với em như vậy, người ta đã để cho cô "ăn" sạch sẽ rồi, cô thật sự còn muốn trốn? Có thành ý chút được không? Chịu trách nhiệm, phải chịu trách nhiệm!

Sáp Kì bên này nổi giận đùng đùng chạy về phía nhà của cô Bùi, đến nơi, liều mạng đập cửa, dùng sức ồn ào gào thét: "Đi ra, Bùi Châu Hiền, đừng có giả bộ, đi ra, cô đi ra cho em!!!"

Không thấy Bùi Châu Hiền đáp lại, hàng xóm ở cửa đối diện lại lê dép dụi mắt mở cửa ra: "Ồ, là tiểu Dạ à, làm gì thế, quá nửa đêm rồi."

Sáp Kì hít một hơi, thân mình bởi vì vừa rồi vận động kịch liệt mà vẫn còn khẽ run, thở hổn hển, xoay người lại: "Con tìm Bùi Châu Hiền!"

"Vũ Hàm à, gần đây con bé về khuya lắm, bình thường toàn nửa đêm thôi, con đừng gọi nữa, thêm một lát thì tất cả dãy nhà đều bị đánh thức mất."

Sáp Kì cắn cắn môi, thở dài thật mạnh, gật đầu, tựa vào tường.

"Nếu không thì con tới nhà cô ngồi chờ?" Hàng xóm còn rất nhiệt tình, nhìn áo ngủ trên người Sáp Kì, còn có quần bò, cũng hiểu được đứa nhỏ này tìm Vũ Hàm chắc chắn là có việc gấp.

Sáp Kì cau mày lắc lắc đầu: "Cảm ơn cô, con chờ ở ngoài một lúc là được rồi."

"A, vậy cũng được." Hàng xóm nghi hoặc liếc nhìn Sáp Kì, không nói nữa, đóng cửa vào nhà. Sáp Kì hít một hơi, đứng ngoài cửa chờ. Vừa rồi nàng chạy quá vội, không cảm thấy lạnh, giờ vừa dừng lại, gió lạnh nhằm thẳng thân mình mà thổi, hai tay ôm chặt chính mình, Sáp Kì chậm rãi ngồi xổm xuống. Nhìn gạch men sứ dưới chân, nghĩ tới Bùi Châu Hiền, Sáp Kì hung hăng cắn răng.

Bùi Châu Hiền, tất cả mọi thứ em phải chịu đựng hôm nay, về sau sẽ đòi lại hết từ trên người cô, cô cứ chờ đi!

***

Bùi Châu Hiền lang thang không mục đích trên đường, cô đã nghĩ về nhà, nhưng trong nhà đã không có người kia thì trở về còn có ý nghĩa gì nữa. Thở dài, cô quay đầu, đi về phía công viên trước kia hay đi cùng với Sáp Kì.

Trời đã quá khuya, trong công viên đã không còn ai, Bùi Châu Hiền đi qua cổng lớn, đi vòng đường nhỏ đến bên ghế dựa ngồi xuống, thân mình tựa về phía sau, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên trời.

Cô đã ở Thiên Hoàng được một tháng, lúc mới tới gặp phải nhiều thứ chưa thích ứng. Vốn đã quen với cuộc sống giáo viên điềm đạm, đột nhiên lại chuyển tới nơi thương trường người lừa ta gạt......May mắn, Bùi Châu Hiền cũng chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Nhắc tới mấy ngày vừa qua, Bùi Châu Hiền thở dài. Cô thực sự hẳn phải cảm ơn Tiêu Mạc Ngôn. Là Tiêu Mạc Ngôn làm cho cô hiểu được cái gì chân chính gọi là lời nói ác độc. Mỗi ngày Tiêu Mạc Ngôn đều đúng giờ bảo thư ký bưng cà phê vào văn phòng của cô, lấy tên gọi tốt đẹp là "Bá Nhạc đến quất roi thiên lý mã", mà thực tế chính là nhìn cô làm việc. Nguyên bản Bùi Châu Hiền rất phản cảm với Tiêu Mạc Ngôn, nhưng mà hai tuần trôi qua, tựa hồ đã quen với tiếng quát tháo của người đó. Tiêu Mạc Ngôn không cho Bùi Châu Hiền thời gian để làm quen với hoàn cảnh, những chuyện mà giám đốc sáng tạo phải làm, một việc Bùi Châu Hiền cũng không thể thiếu.

Mệt muốn chết, lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện buông xuôi, vô luận Tiêu Mạc Ngôn có giao cho cô nhiệm vụ thế nào, Bùi Châu Hiền đều cố gắng hoàn thành. Gặp mặt khách hàng, xã giao gì đó luôn luôn không thể thiếu, vốn Bùi Châu Hiền không có tửu lượng tốt, nhưng khách mà kính rượu, cô cũng chẳng bao giờ từ chối. Ngửa đầu uống, mặc kệ rượu kia có khiến cho cô khó chịu đến mức nào, cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì, khổ sở, đau đớn, nôn mửa, về nhà là sẽ ổn thôi...để lại một mình cô.

Thở dài thật dài, Bùi Châu Hiền đứng lên, chà chà hai chân, đi về nhà. Trời đã hoàn toàn tối đen, con đường mờ mờ không thấy rõ, Bùi Châu Hiền thả chậm bước chân, tay vô thức nâng lên, chầm chậm vuốt ve chiếc vòng trên cổ.

Qua chỗ đèn xanh đèn đỏ, không quá vài bước liền tới tiểu khu, lấy chìa khóa từ trong túi ra, thình lình, một trận mùi rượu xông vào mũi từ bên người truyền đến, Bùi Châu Hiền nhíu nhíu mày, ngừng động tác trên tay lại mà ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn một cái, cả người đều cứng đờ tại chỗ.

"Cuối cùng cô cũng đã trở lại?!"

_Hếtchương 81_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net