Chương 95: Nước lửa dung hòa...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Oái...

Làm sao bây giờ? Phải giải thích với Châu Hiền thế nào về mấy bức họa này mới ổn đây? Sáp Kì thận trọng giương mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền, trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Phải biết rằng một năm qua điều nàng nghĩ tới nhiều nhất chính là làm cách nào khiến mình chín chắn hơn, mà hiển nhiên, hành vi vẽ tranh biếm họa trên giấy vệ sinh chẳng khác gì trẻ con mẫu giáo cả, thế này Châu Hiền lại thất vọng rồi.

Sáp Kì ở bên này đang khẩn trương không biết phải làm thế nào cho phải, Châu Hiền bên kia đưa tay đặt khăn mặt lên mặt bàn đá, mắt nhìn Sáp Kì, rồi lập tức đi về phía nàng.

Có chút, có chút khẩn trương đây, Sáp Kì hơi bất an nhìn Bùi Châu Hiền, không biết cô muốn làm gì muốn nói gì. Bùi Châu Hiền vẫn nhìn vào mắt nàng, nhìn ra được nỗi sợ hãi cùng bất an trong đó, liền mấp máy môi, dừng lại một bước trước mặt Sáp Kì, nhìn nàng. Sáp Kì ngẩn ra, môi mấp máy muốn nói gì đó, Bùi Châu Hiền cũng không để cho nàng có cơ hội này, vươn đôi tay, ôm nàng vào trong ngực.

"Thực xin lỗi......"

"Châu Hiền, em –"

"Đừng nói gì cả." Thanh âm yếu ớt kèm theo tiếng khóc nức nở chặn lại những lời Sáp Kì muốn nói, mang theo một chút mờ mịt cùng luống cuống, Sáp Kì đưa tay vòng lấy eo Bùi Châu Hiền.

Đây là làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Tuy tranh biếm họa này vẽ không đúng chỗ, nhưng nội dung hẳn là vẫn rất đáng yêu đấy chứ, thế nào lại khóc vậy.

Bùi Châu Hiền dùng sức ôm lấy nàng, lực trên cánh tay không ngừng tăng thêm, Sáp Kì bị siết đến nỗi có chút thở không nổi, muốn đẩy cô ra, nhưng lại luyến tiếc tấm thân đang run rẩy trong lòng mình.

"Không cho em hâm mộ người khác." Thanh âm bá đạo mang theo nhu tình khác lạ, Sáp Kì giật mình, chớp mắt nghĩ nghĩ, nở nụ cười.

"Em hâm mộ ai?"

"Mặt béo vì cái gì lại khóc?"

"......Không phải mặt béo, vẽ thành hình tròn là vì hiệu ứng phim hoạt hình."

(mấy cái hình chibi ý)

"Trả lời câu hỏi của tôi."

Sáp Kì nghẹn họng, ở bên nhau hơn nửa ngày, nàng ít nhiều đã tổng kết ra được phương hướng biến hóa của Châu Hiền. Châu Hiền trước kia ở trước mặt nàng luôn là yếu đuối nhiều hơn một phần, tự tin ít hơn một phần, cảm xúc sợ nàng rời xa chiếm đa số. Mà Châu Hiền hiện tại lại tựa hồ tràn đầy tự tin...cũng không giống trước kia đối với nàng nói gì nghe nấy, cưng chiều hết mực nữa, cả người toát ra một chút khí thế của nữ vương, còn có nhiều hơn một chút ham muốn khống chế người khác. Người ta nói mặt béo thì chính là mặt béo, ngươi có giải thích ra hoa thì người ta cũng không nghe, tiếp tục vấn đề của mình.

"Em nghĩ cái gì vậy?" Châu Hiền nhíu mày nhìn Sáp Kì.

Sáp Kì ôm eo cô, còn nghiêm túc nhìn cô: "Châu Hiền, đúng vậy, khoảnh khắc ấy em thật sự hâm mộ."

"Hâm mộ hai người đó thân mật?" Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm Sáp Kì, trong lòng nhói đau. Là cô không tốt, là cô khiến cho Sáp Kì phải hâm mộ cơ hội của người khác.

"Cô nghĩ đi đâu vậy......" Sáp Kì nhìn dáng vẻ ảm đạm của Bùi Châu Hiền liền biết khẳng định cô đã hiểu lầm.

"Còn nói không phải, nếu không phải thì em khóc làm gì?"

"Em không hâm mộ cảnh thân mật của hai người đó, chỉ là lúc ấy có phần hâm mộ Tiểu Thảo mà thôi......" Sáp Kì cúi đầu, ngay cả thanh âm cũng trầm thấp xuống.

Bùi Châu Hiền nhìn thấy nàng như vậy thực đau lòng, lại không biết nói gì để an ủi.

"Châu Hiền, cô nhìn kỹ bức tranh cuối cùng mà xem, thật ra không phải hai người hôn môi, mà là Tiểu Thảo bị cưỡng hôn."

"......" Bùi Châu Hiền trầm mặc một lát, cũng không lật lại bức tranh kia để nhìn, nhìn Sáp Kì đánh giá: "Cho nên là nói em hâm mộ Tiểu Thảo bị cưỡng hôn?"

Sáp Kì nghe lời Châu Hiền nói liền đỏ mặt, xấu hổ nói: "Cô nghĩ đi đâu vậy, em không phải dạng M."

Ngữ khí buồn nôn của Sáp Kì khiến cho thân mình Bùi Châu Hiền bất giác khẽ run lên. Sáp Kì cũng không ngờ hành vi làm nũng của mình lại mang đến cho Châu Hiền chấn động mãnh liệt như vậy, lại sợ cô hiểu lầm mình, liền ấp úng giải thích: "Ngày đó không phải em rình coi hai người hôn nhau, là trước đó em ngồi trong phòng nghỉ nói chuyện phiếm với Tiểu Thảo, mặc dù Tiểu Thảo hơi ngốc, nhưng cũng không quá ngu, nó ít nhiều cũng cảm giác được chỗ không bình thường của Phong tổng, nó nói với em rằng muốn từ chức, không muốn bị lún sâu vào, nhà nó vốn là ba đời đơn truyền, đến đời nó lại là một đứa con gái thì coi như chặt đứt hương khói rồi, vốn nó đã cảm thấy rất có lỗi, cho nên không thể làm cho cha mẹ đau lòng thêm nữa. Lúc ấy em cũng không nghĩ nhiều, liền hùa theo nói: Tốt, vậy sáng mai mày nói với Phong tổng xin từ chức, bảo cô ấy bà phải về nhà sinh em bé, sau đó Tiểu Thảo liền bị......" Nói đến đây, Sáp Kì dùng sức nuốt nước bọt, nhớ tới hiểu hiện của Phong tổng ngày đó, còn có chút nghĩ mà sợ.

"Sau đó Tiểu Thảo liền đi thật?" Bùi Châu Hiền cười hỏi Sáp Kì.

Sáp Kì gật gật đầu: "Đúng vậy, em chỉ tùy tiện nói thôi, ai ngờ con ngốc ấy lại coi là thật, vốn buổi chiều em có buổi họp, em và trưởng phòng chờ Phong tổng định đi cùng nhau, kết quả là không biết vì cái gì cửa phòng Phong tổng không khóa. Em và trưởng phòng thực sự không phải cố ý nhìn vào trong......liền nhìn thấy Phong tổng bị Tiểu Thảo chọc tức đến mặt than hoàn toàn biến thành "than", sau đó......ừm......phải, em vẽ bức tranh ấy."

"Vậy vì sao lại khóc?" Ngữ khí Bùi Châu Hiền nhu hòa đi rất nhiều, Sáp Kì nhìn cô, liếm liếm môi, có chút do dự nói: "Em hâm mộ là khi nó nói phải rời đi, Phong tổng đã giữ nó lại."

"......"

Từng giọt nước trong phòng tắm trong nháy mắt ngưng kết lại, không ai nói thêm một câu, mà khóe mắt Bùi Châu Hiền lại cứ như vậy từng chút một đỏ lên.

"Châu Hiền......em không có ý trách cô mà." Nước mắt trong mắt Bùi Châu Hiền làm cho Sáp Kì luống cuống, nàng nói nhiều như vậy thực sự không phải là muốn trách Châu Hiền, mà là đem những lời trong lòng mình nói ra, ngày đầu tiên trở lại, nàng thật sự không muốn nhìn thấy nước mắt của Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền nhìn Sáp Kì, nhìn bộ dáng sốt ruột của nàng, lòng lại thêm ảo não, nước mắt rơi không ngừng. Sáp Kì hoảng, tay chân luống cuống ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô: "Em chỉ tùy tiện nói thôi, cô đừng để trong lòng."

"Sáp Kì......" Châu Hiền sụt sịt mũi nhỏ giọng kêu.

Sáp Kì nghe thấy liền vội gật đầu: "Sao vậy?"

"Em có thể đừng để ý cẩn thận với tôi thế được không? Cứ như trước kia không phải tốt sao?" Cô không muốn Sáp Kì như vậy, vẫn muốn một Sáp Kì luôn tùy tiện ngây ngô cười ngày trước cơ, Sáp Kì như thế này khiến cho cô thấy xa lạ, ở bên nhau rồi cũng vẫn mười phần khẩn trương, chỉ sợ hơi không cẩn thận liền gợi lên nỗi đau đã qua trong lòng nàng. Thực hối hận, chưa bao giờ lại hối hận như giờ khắc này, nhưng hối hận thì có ích lợi gì đâu, hiện tại việc cô có thể làm chính là dùng tất cả để bù đắp cho Sáp Kì.

"......Không phải cô nói em ấu trĩ sao."

"......" Nước mắt nén nhịn từ lâu vẫn chảy xuống, gắt gao cắn môi dưới, Bùi Châu Hiền lặng yên khóc không tiếng động, lại làm cho người ta thấy đau lòng.

Sáp Kì bối rối lau nước mắt cho Bùi Châu Hiền, dùng sức gật đầu: "Đừng khóc, em trở lại như xưa không phải là được sao, tựa như ban đầu vậy, đừng khóc nữa." Thật cứ như thể Sáp Kì nghĩ nước mắt giống như vòi nước vậy, muốn khóa thì khóa, muốn mở thì mở, toàn bộ tự động trí năng hóa vậy, nhưng mà hiển nhiên Bùi Châu Hiền chẳng cho nàng mặt mũi, nước mắt cứ liên miên không dứt. Sáp Kì lau mãi cũng đành mặc kệ, thở dài, không có biện pháp, chỉ có thể ra đòn sát thủ.

Hơi đẩy bả vai Bùi Châu Hiền ra, Sáp Kì áp cô lên trên vách tường phòng tắm, đối với đôi môi mỏng manh kia, mặc kệ tất cả mà hôn xuống.

Vị mằn mặn......

Mút lấy nước mắt bên môi, Sáp Kì ngậm môi Bùi Châu Hiền không buông ra, giờ nàng cũng không khách khí nữa, bàn tay di chuyển, nắm lấy khối mềm mại đã thèm nhỏ dãi từ lâu.

"Ưm......" Mặt Bùi Châu Hiền đỏ lên, đưa tay đẩy bả vai Sáp Kì, nhưng lại mềm nhũn không xuất ra được nửa phần khí lực, nghiêng đầu, cô nhỏ giọng hỏi: "Em làm gì thế."

Thanh âm mềm mỏng đến mức gần như muốn vò nát trái tim Sáp Kì, Sáp Kì nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Bùi Châu Hiền, nở nụ cười: "Cô nói em định làm gì? Không phải cô muốn em khôi phục lại phong thái trước kia sao."

"Nhưng mà......"

"Muốn để em trở lại giống như trước, vậy cô cũng phải ngoan ngoãn nghe lời." Một ngụm ngậm lấy vành tai Bùi Châu Hiền, Sáp Kì thì thào mơ hồ không rõ, cả người Bùi Châu Hiền run lên, sức lực trên chân bắt đầu biến mất từng chút một.

"Em trước kia thế nào? Hả? Châu Hiền, có từng làm cho cô không thoải mái không?" Vừa hôn da thịt trắng nõn của Bùi Châu Hiền, Sáp Kì vừa lầm bầm, mặt cùng cổ Bùi Châu Hiền liền nhuốm một tầng sắc hồng nhàn nhạt, cô ngửa đầu, hô hấp dồn dập.

"Em biết rõ, điều tôi nói không phải ý này, a –" Chỉ cần Bùi Châu Hiền vừa mở miệng, Sáp Kì liền sẽ bắt nạt hai khỏa mềm mại của cô.

Bùi Châu Hiền cắn môi, chân mềm nhũn, ngã vào lòng nàng: "Đừng...tôi còn chưa tắm rửa, Sáp Kì......"

Bùi Châu Hiền biết Sáp Kì muốn làm gì, run rẩy bắt lấy tay Sáp Kì, cần xin nhìn nàng.

Vừa nhìn một cái liền thôi rồi......

Châu Hiền a Châu Hiền, nếu cô không dùng đôi mắt nhỏ bé này nhìn em, có lẽ em còn có thể thả cô đi tắm rửa, nhưng mà hiện tại thì cô đừng hòng chạy trốn.

Một phen cởi bỏ đai lưng áo tắm, Sáp Kì ôm eo Bùi Châu Hiền, kéo theo cô di chuyển về phía bồn tắm.

Theo động tác xoay người của Bùi Châu Hiền, áo tắm bằng vải tơ tằm theo thân thể trơn mượt của cô rơi xuống mặt đất, tay Bùi Châu Hiền nắm lấy tay Sáp Kì vẫn còn muốn giãy dụa, nhưng vừa mở mắt lại nhìn thấy hai mắt tràn ngập dục vọng của Sáp Kì, cô ngẩn ra nhìn một lát, thở dài, nhắm hai mắt lại, tùy nàng đi.

Ai da, có chút không nghĩ ra, hình như không có chỗ nào dùng được......

Sáp Kì rối rắm nhìn chung quanh, nói muốn vào bồn tắm, nhưng còn chưa xả nước vào mà, nàng cứ như vậy ôm Châu Hiền nhảy vào, có thể nào sẽ có cảm giác như Twilight không nhỉ? Cảm giác mang theo Châu Hiền nhảy vào quan tài có giống thế không?

Bùi Châu Hiền vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, khẩn trương nhắm mắt đợi thật lâu cũng không thấy động tác gì của Sáp Kì, chần chừ mở hai mắt ra, nhìn thấy chính là Sáp Kì nhìn chằm chằm thân thể cô mà nhíu mày.

"Em làm cái gì thế?" Bùi Châu Hiền đỏ mặt cười, dùng sức đẩy nàng.

Sáp Kì vội vàng ôm cô vào lòng: "Cô đừng vội mà, không phải em đang tìm chỗ sao."

"Cái gì?!" Bùi Châu Hiền tức giận nhìn Sáp Kì, hận không thể một cước đạp bay nàng.

Sáp Kì thấy cô như vậy liền vội vàng giải thích: "A, cô đừng giận mà, em đi xả nước." Sợ Bùi Châu Hiền tức giận mà chạy trốn mất, Sáp Kì một tay ôm cô, một tay đi điều chỉnh nước ẩm, sau đó cẩn thận mở vòi hoa sen. Bùi Châu Hiền vừa tức vừa thẹn chui trong lòng nàng, nghe thanh âm dòng nước chảy, nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra, lại nhìn nhìn bộ dáng Sáp Kì nhàn nhã nhìn chằm chằm dòng nước, không tức không được, liền dùng sức cắn một phát lên chỗ xương quai xanh của nàng.

"Á – em biết rồi! Em biết rồi!" Sáp Kì kêu thảm thiết một tiếng liền vội vàng mở nước đến mức lớn nhất, vốn Bùi Châu Hiền còn không có cảm giác gì, giờ mặt liền hoàn toàn đỏ hồng, nép vào lòng Sáp Kì không chịu ngẩng đầu. Sao có thể......sao có thể có loại người như vậy được chứ.

Nước nóng làm bốc lên từng trận hơi nước, bao bọc phòng tắm nho nhỏ trong một bầu không khí ái muội, Sáp Kì khóa vòi lại, cúi đầu nhìn Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền vẫn như cũ không được tự nhiên, dùng sức bám lấy vai nàng không cho nàng nhìn.

Sáp Kì dở khóc dở cười nhìn Bùi Châu Hiền, giờ lại ngượng ngùng cái gì? Vừa rồi ai khó chịu vì dòng nước quá nhỏ mà cắn mình chứ? Giờ như thế nào lại hồng như quả cà chua vậy?

Không bận tâm đến Châu Hiền vẫn còn đang giận dỗi, Sáp Kì ôm cô đứng dậy, lo lắng lấy tay thử nhiệt độ nước, rồi sau đó mới cẩn thận đem cô đặt vào trong bồn tắm đã tràn đầy nước nóng.

Dòng nước ấm áp từ bốn phía chung quanh ập tới, người Bùi Châu Hiền cũng bị nhuộm thành màu mân côi, cô từ từ nhắm hai mắt lại, không dám nhìn Sáp Kì.

Sáp Kì nhanh nhẹn cởi hết sạch quần áo của mình ra, cười ngồi xuống, gạt gạt nước hai bên, Sáp Kì hứng thú nhìn Bùi Châu Hiền đang nhắm mắt: "Châu Hiền, cô xấu hổ sao?"

Mười phần ý tứ trêu chọc, đáng tiếc mặc kệ Sáp Kì nói thế nào Bùi Châu Hiền cũng không chịu mở mắt, cô thực sự khẩn trương, tuy rằng trước kia hai người cũng đã từng làm chuyện ấy vài lần, nhưng ở phòng tắm vẫn là lần đầu tiên, càng miễn bàn vừa rồi biểu hiện của Sáp Kì khi nói muốn mở vòi nước.

Châu Hiền bên này khẩn trương, Sáp Kì ở bên kia lại cười đến sắp méo luôn, nàng thích loại cảm giác này, thích ngắm bộ dáng thẹn thùng của Châu Hiền, thích dùng sức đùa giỡn cô!

Lần này nàng cũng không nóng vội đi hôn người ta nữa, thân mình hơi ngả về phía sau, giang hai chân ra cùng chân Bùi Châu Hiền dây dưa một chỗ.

Ớ......

Nàng vốn tưởng rất tốt, chiều cao hai người không chênh lệch lắm, đôi chân thon dài đan cùng một chỗ sẽ đẹp mắt lắm cơ, nhưng mà...

Lần này, không cần Sáp Kì ép thì Bùi Châu Hiền cũng đã không nhịn được mà mở to mắt cười dài: "Sao chân em lại ngắn như vậy chứ?"

Ăn trộm gà không được lại còn mất nắm thóc, nhìn đôi chân rõ ràng ngắn hơn một đoạn so với người ta kia, Sáp Kì chỉ hận không thể đem hai mắt chôn luôn xuống đất. Nhớ rõ mẹ đã từng nói với nàng, lúc nàng mới sinh ra chẳng hề giống trẻ con nhà người khác, đầu cùng chân đều ngắn, tóc gáy rất dài, không khác gì một con nòng nọc. May mắn là tuy rằng chân ngắn nhưng về tổng thể đều khá dài thì nhìn còn đỡ, nếu thật sự chân ngắn tay cũng ngắn nốt, vậy ôm Châu Hiền sẽ không thoải mái cho lắm.

"Chân ngắn thì làm sao? Chân thì có ích lợi gì chứ!" Sáp Kì đỏ mặt cãi bướng, vốn chính là thế mà, chẳng lẽ khi "yêu" lại dùng chân chắc? Châu Hiền đáng ghét, làm chi lại quấy rầy nhã hứng của nàng thế chứ, nhìn bộ dáng vui vẻ tiểu nhân đắc chí của Bùi Châu Hiền, cơn tức giận trào lên, Sáp Kì cũng bất chấp thưởng thức cảnh đẹp cái gì, thở phì phì gạt nước, bổ nhào vào người Bùi Châu Hiền.

"Em đừng –" Sáp Kì chặn miệng Bùi Châu Hiền lại, dùng sức cắn môi cô, cắn chết cô, ai bảo cô luôn bắt nạt em, chê em chân ngắn, không biết có một câu tên là "anh hùng chân đoản" sao? Em đây là tượng trưng ay mắn đó hiểu không?

(*mô đi fê từ câu "anh hùng khí đoản" -> ng anh hùng thường chết sớm)

Bùi Châu Hiền bị Sáp Kì hôn đến thở không nổi, bàn tay vốn muốn đẩy Sáp Kì ra lại trườn lên cổ nàng, Sáp Kì chuyên tâm hôn Bùi Châu Hiền, hôn một lát, mở mắt ra, Bùi Châu Hiền cũng mở mắt, mê man nhìn Sáp Kì, vẻ như không biết vì sao nàng lại dừng lại.

Sáp Kì nhìn cô chằm chằm một hồi, lại hôn lên vành tai cô: "Đêm nay em sẽ không tha cô đâu."

Chuyện xảy ra sau đó, trong suốt quãng thời gian một năm xa cách nhau này Sáp Kì đã từng nghĩ tới cả trăm ngàn lần, bởi vì yêu, cho nên sẽ nhớ nhung thân thể người kia, nhớ đến thanh âm nức nở trầm thấp mơ hồ lại rụt rè làm cho người ta mê muội ấy, hết thảy mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, Sáp Kì có chút không khống chế được mà muốn Bùi Châu Hiền, so với trước kia mỗi lần tiến vào đều kịch liệt hơn, thổi quét qua như bão táp, thẳng đến khi từng chuỗi âm thanh động lòng người vang lên bay vào tai.

Giờ khắc này, Sáp Kì say rồi, si mê nhìn ngắm thân thể Bùi Châu Hiền, mỗi một lần rung động, mỗi một tia run rẩy đều khắc thật sâu vào xương cốt, chẳng thèm để ý, nói nàng đáng bị coi thường cũng được mà nói nàng không có lòng tự trọng cũng tốt, trải qua nhiều chuyện như vậy rồi nàng cũng không quan tâm nữa, chỉ cần người trong lòng cô vẫn là mình như cũ, chỉ cần cô vẫn còn yêu mình, vậy cần gì phải tính toán đây? Giữa một đôi tình nhân, sợ nhất chẳng qua chính là một phen dây dưa không dứt, cứ để chuyện cũ bay theo gió đi, vui vẻ hưởng thụ mỗi một khắc của hiện tại.

Nếu không yêu nàng, với tính tình của Châu Hiền sao có thể để cho nàng chạm vào? Từng đợt run rẩy mãnh liệt, cảm giác chặt chẽ bao lấy ngón tay không một khe hở nói cho Sáp Kì biết người nằm dưới thân thỏa mãn đến cỡ nào, chìm nổi của cô hoàn toàn nằm dưới tay nàng, vò nát, vào ra vào ra, sau khi điên cuồng là chiếm hữu như mưa rền gió dữ, thân thể Bùi Châu Hiền run rẩy không ngừng.

Không kiềm chế được, gắt gao ôm lấy Sáp Kì, khoảnh khắc lúc nước mắt và mồ hôi hòa vào nhau, toàn thân Bùi Châu Hiền đã không còn chút sức lực nào, bàn tay bám chặt lấy vách tường không buông, thì thào nức nở: "Bỏ đi, Sáp Kì......đừng......"

Bùi Châu Hiền co rút lại thành một đoàn, sức lực toàn thân như bị rút cạn, cả người mềm nhũn trượt xuống nước, Sáp Kì cả kinh, vội vàng gạt nước, tiến lên ôm lấy cô. Ôm Bùi Châu Hiền, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cô, cảm thụ nhịp tim đập kịch liệt, cả người thỏa mãn nói không nên lời.

"Châu Hiền, có lạnh không?" Sau một trận triền miên như lửa, Sáp Kì cảm giác nước đã biến thành lạnh, liền dịu dàng hỏi Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền vẫn còn thở dốc, vô lực tựa vào vai Sáp Kì, nói không ra lời.

Sáp Kì lại ôm cô nghỉ ngơi một lát, cảm thấy thể lực hồi phục không sai biệt lắm liền một tay ôm eo cô, một tay đỡ lấy chân, dùng hết sức lực từ hồi bú tí mẹ đứng lên.

[#'′]! Là ai nói với nàng "yêu" ở trong phòng tắm sẽ rất kích tình, mệt chết đi được mới phải!

Ngay cả dép cũng không đi, Sáp Kì đi chân không bế Bùi Châu Hiền hỏa tốc nhằm phía phòng ngủ mà phóng, vào phòng, nàng liền bổ nhào lên giường lớn, đặt Châu Hiền xuống, kéo chăn phủ lên người.

May mắn, nhờ máy sưởi nên bên này còn ấm, nếu không Sáp Kì sẽ đông lạnh chết mất, kéo tấm chăn mỏng để phủ giường bình thường dùng để ngủ trưa ở gần đó ra choàng lên người, Sáp Kì lại đi tới phòng tắm lấy khăn tắm. Sau một phen vật lộn cũng trở lại được phòng ngủ, tỷ tỷ trên giường rốt cục cũng khôi phục được một chút sức lực, một cánh tay chống đầu nhìn nàng, trong mắt nổi lên một phiến lửa giận.

"Ách, cô nhìn em thế làm gì?" Sáp Kì vốn định lau khô tóc cho Châu Hiền, nhưng vừa tiến được một bước liền bị ánh mắt của cô làm cho đông cứng.

"Em bắt nạt tôi?!"

"Cái gì chứ, em làm gì có......" Sáp Kì đỏ mặt biện hộ, Bùi Châu Hiền trợn mắt lườm nàng một cái, trên người vẫn không chút sức lực nào, phất phất tay, lười biếng nói: "Lại đây, để cho tôi ôm một cái."

"Dạ." Sáp Kì cầm khăn tắm hấp tấp chạy qua, Bùi Châu Hiền ôm lấy eo nàng, híp mắt lại, thoải mái để cho Sáp Kì lau khô tóc ình.

"Sáp Kì." Châu Hiền ôm Sáp Kì dịu dàng gọi, Sáp Kì chuyên tâm lau tóc cho Bùi Châu Hiền: "Uhm, sao vậy?", không phải là đói bụng đấy chứ? Cũng phải, vừa rồi tiêu hao thể lực thật sự nhiều mà.

"Lần trước......" Bùi Châu Hiền có chút do dự, cánh tay đang ôm lấy eo Sáp Kì liền siết chặt.

"Lần nào cơ?" Sáp Kì vui sướng hài lòng lau tóc cho Châu Hiền, thơm quá, cũng là hương chanh.

"Lần trước có đau không......" Ngập ngừng thật lâu, Châu Hiền vẫn hỏi ra miệng, Sáp Kì vẫn còn chăm chú lau tóc cho Châu Hiền, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, giật mình nhìn cô.

"Đau? Sao lại đau?" Vừa nói ra miệng, Sáp Kì liền hiểu được Châu Hiền hỏi là cái gì, nháy mắt mặt liền hồng rực, lần này tóc cũng không lau nữa, khăn bông quẳng qua một bên, vén chăn Châu Hiền đang đắp lên, chui vào.

Bùi Châu Hiền hơi kinh ngạc nhìn Sáp Kì, cô vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng nhìn dáng vẻ Sáp Kì như vậy...theo lời của nàng mà nói, tư thế này của em, nếu tôi còn không hiểu phong tình thì đúng thật là quá khi dễ người mà......

Kỳ thật lần này thật sự là Châu Hiền hiểu lầm Sáp Kì, nàng làm ra bộ dáng thẹn thùng kia tuyệt đối không phải là muốn làm thần mã dụ thụ, nàng đây là đang chống lại ý định muốn cầm lấy tay Châu Hiền mà cường ngạnh......Vì thế mà có chút xấu hổ, cho nên khi Bùi Châu Hiền đè lên trên, Sáp Kì liền trợn tròn mắt.

Bùi Châu Hiền nhìn dáng vẻ Sáp Kì mà nhẹ nhàng cười, nâng tay lên, áp lên mặt nàng. Sáp Kì khẽ rùng mình, theo bản năng túm chặt ga giường, Châu Hiền chính là có hiệu quả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net