TTL⁴

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mv mới ra, mà sầu riêng dí tuột quần
----------------

Ngoài ruộng lúa mênh mông, Sáp Kỳ không ngại dơ bẩn xả thân chạy nhảy dưới bùn sình, cậu chưa bao giờ được trải nghiệm những thứ này, Sáp Kỳ theo ba Bùi mò cá ông nói Châu Hiền thích ăn cá nướng, nên bắt vài con to to về nướng cho nàng ăn, vì thế Sáp Kỳ không ngại lao xuống bắt cá về cho nàng ăn.

"Sáp Kỳ bắt nó" ba Bùi chụp hụt con cá, nó bơi nhanh lại phía Sáp Kỳ đang đứng mò.

"Ahaha ba ba Sáp Kỳ bắt được rồi nè" Sáp Kỳ thấy con cá lao tới, cậu bay tới chụp con cá ôm nó vào người, con cá vùng vẫy làm bùn văng dầy mặt cậu, Sáp Kỳ không mang vui vẻ khoe chiến tích của mình với ba Bùi.

Bỏ con cá vào thùng đựng, hai người lại tiếp tục mò xem còn con nào to nữa không, mãi mê bắt cá Sáp Kỳ không biết Châu Hiền đã đứng trên bờ khoanh tay lại nhìn cậu từ lúc nào, ba Bùi thấy nàng rồi, ông khều khều cậu chỉ chỉ về phía nàng, Sáp Kỳ tưởng ông chỉ con cá cậu nhìn theo hướng ông chỉ xem con cá ở đâu, chợt thấy Châu Hiền đứng thù lù trên bờ mặt mày hằm hằm nhìn cậu, làm cậu hết hồn rén ngang.

"Lên chưa" nàng hậm hực ra lệnh cho cậu.

Ba Bùi nghe giọng Châu Hiền cũng đủ biết nàng đang tức giận, ông sợ Sáp Kỳ bị con gái mình rầy la lây sang mình cũng tại ông rủ rê, phút chốc ba vợ con rể không ai dám hó hé nữa lời, ông kéo Sáp Kỳ đi lên, cậu mím môi rụt rè đi lại phía nàng, Châu Hiền nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới cả người cậu đầy sình bùn, bộ đồ mắc tiền thành nùi dẻ còn đâu, lúc nảy nói chuyện xong với bác gái Tôn nàng về nhà buồn chán, muốn đi vòng vòng một chút sẵn tiện xem Sáp Kỳ và ba mình làm gì ở ngoài ruộng, nàng nghĩ ba nàng để Sáp Kỳ đứng trên bờ nhìn ông làm việc thôi, nào có ngờ nàng đi ra đây gặp bác Tôn, nàng hỏi thấy hai người đâu không, ông chỉ bảo hai người đang bắt cá dưới đìa, Châu Hiền khó chịu đi lại đìa xem thử, cảnh trước mắt Sáp Kỳ hớn hở chạy theo con cá làm Châu Hiền run rẩy tức giận, mẹ Khương từng nói sức đề kháng của Sáp Kỳ yếu hơn so với người bình thường, chỉ cần cậu bị ướt mưa không làm khô nhanh chóng qua ngày sau sẽ bệnh ngay, cho nên nàng rất sợ Sáp Kỳ ở dưới đó lâu bị bệnh.

Ba Bùi đánh trống lảng ôm cái thùng cá huýt sáo lẻn đi trước, Châu Hiền không nói gì bỏ đi, Sáp Kỳ sợ sệt lẽo đẽo đi theo sau lưng nàng.

"Bà ơi tôi bắt được mấy con cá, bà nướng cho Châu Hiền với Sáp Kỳ ăn, tôi đi ra ao tắm nhé" ba Bùi ôm thùng cá để xuống sàn nước gọi mẹ Bùi thông báo.

"Ông về rồi à, ủa Sáp Kỳ Châu Hiền đâu" bà đi ra thấy mỗi mình ông chồng về, con rể Châu Hiền đâu thì không thấy.

"Chắc Châu Hiền dẫn Sáp Kỳ ra ao tắm rồi, con rễ Sáp Kỳ nó khoái bắt cá lắm bà ơi" ông nói xong máng nón lên chỗ phơi.

"Thiệt tình, ông bày trò cho nó bị Châu Hiền la đi" mẹ Bùi đánh vai chồng mình trách móc.

Ba Bùi nói xong đi ra ao tắm sạch sình bùn trên người mới vào nhà tắm sạch lần nữa, ông đi ra gặp Sáp Kỳ đang được Châu Hiền xối nước lên người, ông cười rồi đi xuống cầu thang nhảy xuống áo tắm, Sáp Kỳ thấy ông xuống lại thích thú muốn xuống đó chơi, ba Bùi nhìn thấy mặt Sáp Kỳ mong muốn xuống ao tắm, ông đưa tay ngoắt ngoắt cậu, Sáp Kỳ mím môi nhẹ lắc đầu không dám cậu sợ Châu Hiền giận.

"Tiểu Hiền, con làm vậy Sáp Kỳ không sạch mà còn lạnh nữa, mau đưa con rể xuống đây ta tắm cho nó" ba Bùi lên tiếng, giúp cho Sáp Kỳ được xuống ao.

"Vậy xuống đó với ba đi" Châu Hiền thấy ông nói cũng đúng nàng rữa nảy giờ mà nó không hết bùn trên người.

Sáp Kỳ được cho phép cậu vui vẻ chạy tới cầu nhẩy vọt xuống ao cái đùng nước văng tung tóe, dưới nước Sáp Kỳ cười đùa giỡn với ba Bùi, Châu Hiền đứng trên bờ bất lực ý là mới về chưa được một ngày, mà Sáp Kỳ đã quậy cỡ này rồi, không biết thời gian vài ngày sắp tới Sáp Kỳ còn cỡ nào nữa, sạch bùn ba Bùi đưa cậu lên bờ về nhà, Châu Hiền đưa cậu đi tăm nước nóng sợ Sáp Kỳ bệnh, mẹ Bùi bên ngoài nướng cá làm bữa tối, ba Bùi cũng đi tắm nước sạch.

"Sáp Kỳ đừng nghịch, ra ngoài với mẹ đi, em đi tắm" Châu Hiền đứng soạn đồ cho mình, nhưng bị Sáp Kỳ câu cổ từ phía sau hôn hít cổ quấy rối, chuyện này khá quen thuộc khi ở nhà chồng, Sáp Kỳ cũng hay làm thế, nên Châu Hiền quen không quan tâm ngăn cản cậu nữa.

"Vậy Sáp Kỳ đi nha" nghe Châu Hiền cho đi, cậu liền buông nàng ra chạy ra ngoài, nảy giờ cậu ngửi thấy mùi cá nướng rất thơm, nhưng không dám đi sợ Châu Hiền giận mình.

Châu Hiền ngao ngán cầm đồ đi vào nhà tắm, Sáp Kỳ ra ngoài ngồi xuống kế mẹ Bùi, cậu thắc mắc không biết bà đang làm gì cứ lật qua lật lại cục đen đen trên lửa, nó có mùi rất thơm lần đầu thấy Sáp Kỳ tò mò hỏi bà nó là gì, mẹ Bùi hỏi cậu không biết nó là gì à, cậu lắc đầu nói ở nhà mẹ cho ăn thịt tôm cá nhìn rất đẹp mắt thôi, chưa ăn thứ bà đang làm lần nào, mẹ Bùi ngẫm nghĩ cũng đúng nhà Sáp Kỳ có điều kiện sống trên thành phố lớn dễ gì ăn nhưng loại món ăn dân dã này, bà bẻ đuôi cá nướng rồi đưa cho Sáp Kỳ ăn thử, dặn dò cậu ăn thịt trắng đừng ăn da màu đen, Sáp Kỳ nghe lời ăn theo lời mẹ Bùi dặn, thịt thơm còn ngọt trong miệng, Sáp Kỳ thấy ngon vui vẻ ngồi ăn hết cái đuôi cá.

Châu Hiền tắm xong đi ra phụ mẹ mình dọn cơm ăn tối, Quốc Đình cũng đúng hẹn giờ ăn tới nhà nàng dùng cơm, cậu còn mua rượu đem tới, ngồi vào bàn Châu Hiền ngồi kế mẹ và Sáp Kỳ bên kia Quốc Đình và ba Bùi nhâm nhi, Châu Hiền gắp cá nướng bỏ vào chén cho Sáp Kỳ ăn cơm, cảnh tượng ân cần của nàng làm cho Quốc Đình ghen tức nắm chặt tay.

"Sáp Kỳ uống không" ba Bùi đưa ly rượu qua cho Sáp Kỳ.

Sáp Kỳ nhìn ly rượu lại nhìn Châu Hiền, nàng gật đầu cho cậu uống, Sáp Kỳ mới cầm ly rượu uống cái một sạch ly vị cay sè tê rần đầu lưỡi trôi xuống cổ ấm nóng, ba Bùi thấy cậu uống rượu được vui vẻ lấy ly về rót tiếp, nhanh chóng nàng và mẹ ăn cơm xong, Sáp Kỳ ngà ngà say mặt mày đỏ ửng do rượu.

"Bên nhà chồng đối tốt với con chứ" mẹ Bùi ngồi nói chuyện với Châu Hiền bên thiên nhà, để ba người kia ngồi trong uống rượu.

"Rất tốt ạ" Châu Hiền rót trà cho bà.

"Ta biết con chịu đựng tốt, đừng có dấu ta" mẹ Bùi cầm ly trà uống.

"Thật ạ, mẹ chồng đối xử với con rất tốt, bà luôn sợ con bị ép cưới Sáp Kỳ thiệt thòi, bù đắp cho con đủ thứ hết, Sáp Kỳ cũng rất thương con" Châu Hiền nhỏ nhẹ trả lời, trời se se lạnh nàng rùng mình nhìn ra ánh đèn vàng ngoài đường.

"Còn Quốc Đình, ta thấy tội cho nó, đau khổ rất nhiều" bà nhắc đến anh thì thở dài.

"Mẹ à, bây giờ con đã có chồng, chuyện của chúng con không thể nào quay trở lại như trước được nữa" nàng nhìn lên trời cười buồn.

Trái tim nàng luôn có hình bống Quốc Đình, chỉ là nàng hiện tại là vợ Sáp Kỳ, mặc dù không yêu nàng cũng là vợ,  không thể dan díu ngoại tình, Sáp Kỳ sinh ra mất đi trí tuệ sức khỏe của mình, cho dù nhà cậu có điều kiện tốt cũng không thể cho cậu cuộc sống an toàn, nàng là người chính trực nàng không muốn lừa dối Sáp Kỳ, vì nó trái đạo đức với một quan hệ vợ chồng.

"Haizzz... Tình duyên khó đoán" mẹ Bùi thở dài uống hết ly trà.

Nói chuyện một hồi lâu, hai người thấy ba người bên trong say mèm, nhất là Sáp Kỳ không còn tỉnh táo để biết phân biệt đâu là cái ly đâu là cái chén, Châu Hiền thấy vậy đi vào ngăn cản không cho cậu uống nữa, Sáp Kỳ nhìn thấy Châu Hiền cười tít mắt gọi nàng, Châu Hiền đỡ cậu đứng dậy đi vào phòng ngủ trước, mẹ Bùi thì lo dọn dẹp, còn Quốc Đình với Ba Bùi ra gốc cây uống miếng trà ăn bánh, chỉ mới bảy giờ tối còn rất sớm để mọi người đi ngủ, nhà Quốc Đình không xa cách đây hai cua quẹo cho nên hai người ngồi nói chuyện một chút.

"Khó chịu lắm à" Châu Hiền để Sáp Kỳ nằm xuống giường, cậu cứ lăn qua lộn lại, không chịu nằm yên.

"Châu Hiền...Châu Hiền" Sáp Kỳ giống như  đêm tân hôn hôm đó, cậu say khướt trong vô thức gọi tên nàng.

"Em đây, Sáp Kỳ ngủ đi" Châu Hiền cúi xuống kéo chăn lên đắp cho cậu.

Sáp Kỳ nghe được tiếng nàng mới chịu nằm im nhắm mắt lại, Châu Hiền ngồi bên giường vuốt ve để cậu mau ngủ hơn, đến khi hơi thở của cậu đều đều hít vào thả ra, Châu Hiền mới yên tâm ra ngoài phụ mẹ rữa chén.

"Sáp Kỳ, nó ngủ rồi hả" mẹ Bùi đang dọn thấy Châu Hiền đi ra, bà không nghĩ cậu ngủ nhanh như vậy.

"Dạ vâng, Sáp Kỳ lúc say rất ngoan đi ngủ, không quậy phá gì hết" Châu Hiền chất chén lên lâu bưng xuống sàn nước.

Mẹ Bùi lau chùi bàn, Châu Hiền ngồi rữa chén úp lên kệ, bỗng Sáp Kỳ trong phòng tung cửa ra làm hai người giật mình, Sáp Kỳ ôm miệng tìm kiếm, chạy lại chỗ Châu Hiền đang ngồi đem những gì trong bụng nôn ra hết, Châu Hiền lo lắng vỗ lưng cậu, Sáp Kỳ ói đến mặt mày tái nhạt, mẹ Bùi thấy vậy bật nước sôi pha nước rừng cho cậu uống giải rượu.

Ói xong Châu Hiền lấy nước rữa mặt cho cậu súc miệng, súc miệng xong cậu hoàn toàn không còn tỉnh táo vô lực đỗ gục lên người nàng, Châu Hiền ôm cậu lại vội gọi ba mình giúp đỡ Sáp Kỳ dậy, ba Bùi nghe nàng kêu gấp gáp thì chạy vào xem có chuyện gì, Quốc Đình cũng chạy theo xem tình hình, hai người chạy vào thấy Sáp Kỳ trên người Châu Hiền bất động, còn nàng thì cố gắng chịu sức nặng của cậu lại, Quốc Đình mạnh tay chạy đến kéo Sáp Kỳ ra đem cậu về giường nằm, Châu Hiền cũng chạy theo xem cậu.

"Nó sao vậy bà" ba Bùi nhìn vợ mình hỏi.

"Chắc uống rượu này không quen, uống nhiều bị rượu quật ói thôi" mẹ Bùi dầm ít rừng thêm miếng chanh và đường, lấy nước nóng đỗ vào ly đem vào phòng.

"Ói ra được thì tốt, lúc nảy tôi thấy nó uống tốt, tưởng nó uống mạnh mới cho nó uống nhiều nếu biết nó yếu tôi cho nó uống ít rồi" ba Bùi lắc đầu lấy nước dọi sàn nước giúp vợ mình.

Quốc Đình để Sáp Kỳ lên giường, cậu cũng tỉnh được một chút không ngừng thở hổn hển khó thở, Châu Hiền thấy để cậu nằm không ổn đỡ cậu dậy dựa vào người mình vuốt lưng để cậu dễ chịu, nhăn nhó tự trách để cậu uống rượu làm gì không biết, nhở cậu làm sao nàng ăn nói với ba mẹ chồng thế nào đây, mẹ Bùi đi vào tìm cách đút nước rừng cho cậu uống mau khỏe, Quốc Đình đứng một bên chứng kiến Châu Hiền dịu dàng chăm sóc  cho người khác, anh nhìn không nổi nữa nhanh chân đi ra ngoài, chào ba Bùi một tiếng rồi đi về.

Uống hết nước rừng mẹ Bùi đút, bà cũng không tốn sức lắm chỉ cần Châu Hiền kêu cậu há miệng uống Sáp Kỳ điều nghe theo uống hết ly rừng, mẹ Bùi bảo nàng cứ chăm sóc cho cậu rồi ngủ, ông bà cũng đi ngủ luôn, mẹ Bùi đi ra giúp nàng đóng cửa phòng lại, Châu Hiền ngồi ôm Sáp Kỳ thật lâu đến khi cậu bớt thở hơn mới để cậu nằm xuống đứng dậy đi tắt đèn mở đèn ngủ mới quay lại giường, giường nàng không bự như giường nhà Sáp Kỳ, nàng lên nằm nữa là vừa đủ không dư không thiếu, kéo chăn lên chuẩn bị đi ngủ thì Sáp Kỳ từ sau ôm eo nàng kéo nàng nằm xuống,  lật người để nàng nằm dưới thân mình, tay cậu bắt đầu không yên phận kéo áo nàng lên, Châu Hiền ngạc nhiên biết Sáp Kỳ đang muốn làm gì, không để Châu Hiền nói lời phản kháng cậu cúi xuống hôn môi nàng, từ từ chầm chậm dẫn dắt Châu Hiền chìm vào dục vọng.

---------------

ʕっ•ᴥ•ʔっ cày mv đi mays ní






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net