Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một hình bóng nhỏ nhen đang ngồi co ro trên chiếc ghế nhỏ, cái đầu nhỏ đôi lúc lại gật gù vì quá mệt nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo chờ đợi người ấy về chỉ để ăn một bữa cơm. đợi mãi đến tầm nửa đêm vẫn chưa thấy ai, jeongin gọi điện, nhắn tin hàng tá lần nhưng chẳng thấy phản hồi. em vội lau đi những giọt nước mắt, chắc chỉ là em lo lắng thái quá mà thôi. trong lòng ôm mãi chiếc điện thoại mong nó vang lên phản hồi từ người.

cạch.

người ấy vừa mở cửa bước vào nhà đã mang theo trên người nồng nặc mùi rượu cồn, bỏ đi những chiếc giày vướng víu rồi bước chập chững vào trong. jeongin lòng nao nức chạy đến vì cuối cùng anh đã an toàn trở về nhà thế mà cứ để em sốt ruột biết bao.
vui mừng chưa được bao lâu thì em cảm nhận có mùi hương nước hoa thoang thoảng đâu đây, có điều seungmin chẳng hề dùng loại này. em khó chịu, mở giọng nghi hoặc.

- sao người anh lại có mùi này?

- chỉ là gặp đối tác mời rượu anh thôi..anh buồn ngủ quá...

seungmin giọng ức a vì rượu cồn trong người, anh xua tay từ chối chỉ giải thích cho có lệ rồi bước lên phòng. em đứng hình một lúc, trong người cứ có cảm giác lạ lẫm, sáng đi sớm tối lại về trễ, lúc đi ăn mặc chỉnh chu, lúc về lại say xỉn, luộm thuộm, dường như cả ngày trừ giấc ngủ ra jeongin chỉ một mình, có đêm anh cũng chẳng về nhà. thời gian giữa em và seungmin mở chuyện với nhau chỉ đủ để điếm trên đầu ngón tay.

jeongin mở nhẹ cửa trông anh như thế nào, vẫn vậy thôi như mỗi lần em đều phải lau người thay quần áo giúp anh để có thể ngủ thoải mái hơn. dù anh có thế nào đi chăng nữa thì sự lo lắng, xót xa của em đối với seungmin đều đặt lên hàng đầu.

biết làm sao đây. jeongin lại bắt đầu suy nghĩ cứ tưởng như là vu vơ, vớ vẩn, cánh tay em gạt vội nước mắt rơi dài trên má hồng. seungmin chắc vẫn còn thương em mà, mày nghĩ gì thế jeongin? có thương thì anh ấy mới chọn cách ở lại cơ mà...

.

"hôm nay anh về trễ thế? có mệt không?"

"nhìn thấy innie là anh khoẻ re"

seungmin ôm em vào lòng, hôn lên mái đầu bông mềm của jeongin. em vui vẻ ôm lấy anh, khuôn miệng cười không ngừng trót ra sự hạnh phúc.

.

"em bệnh thì anh phải về sớm để lo cho em rồi"

seungmin tộc mạch đặt bát cháo nóng ấm đặt lên bàn, gấp gáp xem đơn thuốc rồi bày sẵn ra, nhẹ nhàng nâng jeongin ngồi dậy rồi giúp em ăn.

"em tự làm được mà"

"ngồi yên đó để anh làm cho"

em vô thức nhìn seungmin rồi bật cười. phải nói rằng rất ấm áp khi có anh bên cạnh.

.

"em đứng đó đi anh chụp hình cho"

"woah..bồ công anh đẹp nhỉ?"

"nhưng jeongin đẹp nhất..."

"em rất muốn như bồ công anh.."

một tấm ảnh seungmin chụp cho em với vườn hoa làm phong cảnh cho sự nổi bật. nhưng seungmin luôn lấy nụ cười của em làm tâm điểm cho sự xinh đẹp của bức hình.

.

nhưng giờ đây tất cả chỉ là những kỷ niệm, chỉ là những thước phim do chính em tua lại...

bên cạnh nhau nhưng chẳng thể trao cho nhau những tình cảm, những tình cảm thời son trẻ năm xưa.

em đã khóc bao nhiêu lần trong một ngày rồi? có thể do em nghĩ nhiều, rồi bật khóc trong những suy diễn do chính bản thân tạo ra. đã bao lâu rồi em và anh chưa hề được vui vẻ bên nhau? quá lâu nên em chẳng thể đếm được.

là do em quá ích kỷ..anh vất vả rồi, chắc hẳn anh sẽ rất thất vọng khi biết em lại nghĩ như thế.

jeongin nắm lấy bàn tay của anh rồi đặt lên gương mặt một nụ hôn nhẹ.

- em xin lỗi...

jeongin khoác lên mình chiếc áo khoác dày, cẩn thận thêm chiếc khăn quàng cổ. đã nửa đêm rồi em lại còn muốn đi ra ngoài. cảm thấy dạo quanh đêm khuya như vậy cũng bớt giác đi nỗi buồn chan chứa trong lòng.

seungmin lờ đờ tỉnh dậy giữa giấc vì có cảm giác thiếu thốn bên cạnh, anh đặt tay sang kia nhưng trả lời anh chỉ là mặt phẳng của chiếc giường. seungmin bật ngồi dậy, dụi mắt bước đi tìm em khắp nhà.

anh điện thoại cho em nhưng em đã để máy ở nhà. đêm khuya khoắt mà jeongin lại đi mất làm seungmin vô cùng sốt ruột, đành với lấy áo khoác chạy ra ngoài tìm người nhỏ. nhưng chẳng biết bắt đầu tìm em ở đâu.

lúc này phía jeongin, đi được một dặm đường, em ngồi xuống băng ghế đá tận hưởng không khí se lạnh giữa mùa đông. ước gì em và seungmin có thể như trước..tại sao đầu em lại dấy lên những suy nghĩ rằng anh đã hết yêu em rồi...thế là jeongin tự trách bản thân mình, em không nên nghĩ người yêu mình như vậy.

- jeongin à...em

seungmin thở hỗn hệt chạy bán mạng về chỗ em, anh không thể kiềm được nước mắt mà ôm chặt thân hình nhỏ. cho dù anh mệt quá có nhìn lầm người đi chăng nữa nhưng anh vẫn muốn đây là người nhỏ của mình.

- anh biết em sẽ ở đây mà..innie à đêm khuya rồi sao em lại ở đây.. có biết là anh lo cho em lắm không?

- seungmin à...anh còn yêu em không?

anh bất ngờ, gương mặt jeongin trở nên ngờ nghệch như một đứa trẻ ngốc. seungmin không nghĩ nhiều, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ gật đầu lia lịa.

- anh yêu em yang jeongin à...về mau nhà về thôi

- ...

jeongin im lặng đi cạnh anh, trên người chỉ độc mỗi chiếc áo khoác giữa mùa đông lạnh giá này, người seungmin run lên vì lạnh. jeongin chà xát hai tay tạo hơi nóng áp lên mặt seungmin. anh như được sưởi ấm bởi người nhỏ mỉm cười rồi nhẹ nhàng hôn lên môi jeongin.

nhưng anh lo lắm, anh chưa từng thấy em hành động như ngày hôm nay chút nào. vừa tỉnh dậy chẳng thấy em đâu làm seungmin cứ sợ em sẽ bỏ anh đi. nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện đó đâu mà..phải không?

- anh sai rồi jeongin à...

- anh sao vậy?

- anh xin lỗi vì suốt bao lâu nay đã để em cô đơn như vậy..anh hứa từ mai sẽ bù đắp cho em

- nhưng mà sẽ khó khăn cho anh lắm...

- vì em anh sẽ làm tất cả

.

.

- anh về rồi!

- anh về sớm vậy công việc có bị gián đoạn không?

- nghĩ đến em là anh sẽ làm thật nhanh rồi về bên em liền. anh đưa em đi chơi nhé

.

- anh lại về sớm nữa à

- người yêu đang chờ nên anh phải tranh thủ về sớm rồi

thế là những ngày hôm đó seungmin đưa em đi chơi từ nơi này đến nơi khác chẳng ngại xa gần.

làm lại những kỷ niệm đẹp...trước sự ra đi.

.

seungmin vén nhẹ những lọn tóc vương trên trán, ngắm nhìn jeongin ngủ. chắc hẳn hôm nay bé con vui lắm, ngủ mà trên môi người nhỏ vẫn đang mỉm cười.

rồi seungmin cũng chìm sâu vào giấc ngủ. sau đó jeongin mở mắt thức giấc, nãy giờ em chỉ giả vờ, chứ thật ra em bị mắc chứng mất ngủ cách đây khá lâu rồi. em không thể ngủ được vì đêm nào em cũng với một mớ suy nghĩ hỗn độn đang bon chen trong đầu, suy nghĩ nhiều trên gương mặt lạnh tanh, rồi em lại bật khóc trong chính thế giới mình tưởng tượng.

đêm nào jeongin cũng lén lút dùng thuốc ngủ để có thể ngủ được..nhưng chẳng thành công, kết quả lại thức trắng đêm. đêm nào em cũng nghĩ, nghĩ rồi lại khóc. tệ thật, nhưng có thứ gì đó như chặn họng em lại nên seungmin chẳng thể nào biết được.

ngoài seungmin ra thì em biết tìm ai? cớ sao em lại chẳng thể chia sẻ điều gì với anh...trầm cảm, nó chính là thứ khiến em luôn câm nín chịu đựng.

- anh à...em mệt rồi...

có lẽ chỉ có chính bản thân em tự giải thoát lấy chính mình. không có cái rời đi nào là không đau đớn. cũng không có sự rời đi nào là dễ dàng.

jeongin sau một trận đau đớn trên giường rồi cũng im bặt đi.

.

.

.

.

ta không biết được người trầm cảm đang nghĩ gì, càng không biết được họ sẽ quyết định số phận của mình ra sao. đôi lúc nhìn họ vui vẻ nhưng thật ra họ chỉ đang cố gượng ép trong hành động. nói trắng ra người trầm cảm chẳng biết cảm xúc là gì. có thể là biết nhưng giờ đây họ chẳng có cảm xúc nữa.

chẳng ai có thể cứu được họ, nhưng chưa chắc gì họ đã thật sự tự giải thoát được mình. chỉ có đất trời mới có thật sự để họ quyết định rời đi hay không.

lần này em đi thật rồi. cuối cùng thì sự rời đi của em cũng đã được cho phép.

nhưng có điều rằng em vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, trước khi đi em vẫn cảm nhận được sự yêu thương cuối cùng bên cạnh. em rất vui vì người luôn bên cạnh em đến cùng vẫn là anh. người em thương.

nhưng tiếc rằng em chẳng thể bên seungmin mãi mãi.

.

.

sáng thức dậy tiếp tục đi làm, thấy jeongin vẫn ngủ ngoan trên giường anh mỉm cười.

- em ngủ ngon thế..chắc hôm qua mệt lắm..chiều anh về nhé..!

.

đến chiều seungmin quay trở lại nhà, còn cầm theo vài túi bánh vui vẻ lên phòng. bất giác mở cửa tủ rồi rớt ra một tập giấy nhỏ, chữ viết lem nhem cứ như nước mắt của người viết hoà lẫn vào.

"em bị ốm và seungmin tức tưởi chăm lo cho em, ấm áp thật"

"hôm nay seungmin đưa em đi chơi, em vui lắm hoa ở đó cũng đẹp nữa... nhưng ngại quá đi.."

"ai cũng sẽ ốm mà, em phải chăm sóc cho seungmin chu đáo mới được"

"em mệt quá...đầu em đau lắm"

"đêm nay anh ấy không về nhà"

"anh ấy lại để em một mình nữa rồi"

"hết yêu sao"

"trầm cảm"

"không thể ngủ"

"chết đi"

"kẻ vô dụng không đáng sống"

"seungmin yêu em lắm. có cảm giác hạnh phúc trong lòng nhưng mà em muốn..."

"chẳng ai có thể cứu được em nữa"

sau đó là những trang giấy bị xé rách, jeongin viết rất nhiều nhưng lại bỏ tất thảy chúng đi. lộ ra tờ giấy bệnh tâm lý, một loại tâm lý khiến người bệnh cảm thấy thất vọng, vô dụng không xứng đáng với những thứ có được. tay anh cầm giấy run lên, seungmin bật khóc. từ khi nào người nhỏ của anh lại trở nên như vậy.

seungmin không tin vào mắt mình rồi chầm chậm tiến lại giường nơi người nhỏ đang nằm mãi ở đấy. đôi mắt anh đục ngầu, giọng run run như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

- em...em ơi dậy đi..em đừng ngủ nữa mà...

tay seungmin đặt lên em cố gắng lay người gọi em dậy. nhưng người jeongin lạnh lẽo, gương mặt trắng bệch, chẳng còn nhịp thở. em đi rồi...nhưng đôi môi vẫn luôn nở một nụ cười thiên thần, một thiên thần nhỏ của anh.

khóc than cũng chẳng thể xóa tan được nỗi đau đớn đang xé nát mòn con tim anh. trách bản thân chẳng biết được vấn đề của em. trách bản thân làm ngọn lửa xấu châm ngòi cho tâm lý của em.

- jeongin à anh xin lỗi...anh thật đáng chết... hãy oán hận anh đi.. em ghét anh, hận anh, giết anh cũng được.. nhưng xin em đừng rời đi như thế..đừng bỏ anh mà..

seungmin đau đớn tột cùng, nói đau cũng thẳng thể lột tả hết nỗi đau mất đi người mình thương. nhưng seungmin à, jeongin yêu anh biết nhường nào nên đừng tự trách bản thân nữa. đến em cũng chẳng dám hận anh đâu. jeongin đi rồi là bản thân em cảm thấy nhẹ nhàng, cũng khiến anh không cần phải lo lắng cho kẻ điên như em nữa.

em chọn cách rời đi. anh chọn cách ôm hận thù chính mình đến cuối đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net