Ba ngày, 72 tiếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày, bao giờ?

72 tiếng, ba ngày của anh em không đợi được nữa rồi. Son Dongpyo tâm can trĩu nặng, mắt ngấn lệ vài giọt nước long lanh rồi chợt vỡ òa trong đêm mưa tầm tã. Em khóc vì hắn, em khóc vì chuyện tình của hai chúng mình và em khóc vì thật ngu ngốc khi đã yêu hắn. Ngay giây phút ấy, em đã biết hắn không còn yêu em nữa rồi, hắn đem vẻ mặt ôn nhu, giọng nói dịu dàng hướng về người con gái ấy, người con gái mà hắn thầm thương thầm nhớ suốt bấy lâu nay, Kim Noon.

Thế rồi, em lại chìm đắm trong những suy tư của chính mình, em vu vơ rụt đầu vào thân, thu mình lại một góc rồi lặng ngắm thả mình vào những phút giây trầm lắng miên man.

Son Dongpyo, anh yêu em, mãi mãi yêu em...Chỉ yêu một mình em.

Lời nói ấy bỗng chợt biến thành mây, biến thành làn sương đêm trong những ngày mây mịt mù, rồi những làn sương ấy lại lặng lẽ ra đi không một lời chào. Em mệt, mệt vì những ngày tháng đau khổ khi không có anh bên cạnh. Người mà em từng thương từng nhớ, giờ đây cũng không nhớ được nữa. Son Dongpyo mang cảm giác u buồn, mơ hồ lặng lẽ chìm sâu vào trong giấc ngủ. Một giấc ngủ dài, để rồi ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp trời. Khi em tỉnh dậy, mọi thứ sẽ chỉ là một cơn ác mộng, đến lúc ấy em sẽ được sống một cuộc sống yên bình trong những ngày tháng tươi đẹp mà không có hắn. Để rồi em sẽ quên hắn sớm thôi. Quên hắn, quên em của ngày xưa đó và cả quên đi những kí ức đau khổ mà hắn đã mang lại cho em.

Ba ngày không dài cũng không ngắn, nhưng đối với em nó trôi qua như một thập kỉ, từng giây từng phút trôi đi khiến em càng ngẫm nghĩ về bản thân nhiều hơn. Hyeongjun nói đúng, em nên yêu bản thân mình nhiều hơn, tự chăm sóc lấy bản thân mình để rồi sau này hắn sẽ mãi mãi không ở bên em nữa.

Em mơ, mơ thấy hắn cùng em đi ngắm sao băng trên đỉnh ngọn đồi hoang vắng. Lúc ấy, hắn nở nụ cười hạnh phúc hướng về phía em, ôn nhu khẽ xoa đầu em rồi nắm chặt lấy tay em cùng nhau hướng về phía bầu trời đêm, thắp sáng hàng ngàn vì sao tỏ sáng rực rỡ. Bỗng chợt những khoảnh khắc êm đềm ấy lại thoáng chốc biến thành cảnh tượng khác, anh mỉm cười hạnh phúc cùng người con gái ấy tung tăng vui đùa trên cánh đồng lúa mênh mông bát ngát dưới ánh chiều vàng. Em mơ rồi lại bỗng nhiên rơi lệ cả trong giấc mơ của mình.

Em quá mệt mỏi rồi. Em muốn mơ, mơ một giấc mơ thật dài không bao giờ kết thúc. Để rồi trong giấc mơ vĩnh hằng ấy, em sẽ không còn được gặp anh.

"Cốc cốc" Em lại chợt tỉnh giấc khỏi giấc mơ của mình. Son Dongpyo thực sự cũng không muốn nghĩ người đó là ai, ểu oải nhấc mình rời khỏi chiếc sofa, nhẹ nhàng bước ra mở cửa. Em dụi mắt, người đàn ông phía trước mặt em lại đột ngột ôm chầm lấy em. Em đâu biết rằng người đàn ông bên ngoài ướt đẫm vì phải đợi em hàng ngàn giờ dưới mưa.

-"Dongpyo, anh xin lỗi..."

Son Dongpyo không hốt hoảng, cũng không phản ứng, mắt ngấn lệ ươn ướt. Em nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cười khổ.

Tại sao anh lại quay về?

Cái chị Kim Noon ấy không đối xử tốt với anh sao?

-"Dongpyo à anh biết sai rồi, anh yêu em. Em có thể cho anh một cơ hội nữa để làm lại từ đầu, có được không?"

Son Dongpyo không nói, không phải là em không muốn nói mà là em không muốn tiếp diễn cuộc tình này nữa. Để rồi em sẽ phải là người hứng chịu tất cả, chứ không phải hắn. Em là một tên hẹp hòi, là đồ cô nhi không có cha mẹ, bây giờ em cũng không có người thân bên cạnh. Em mất cha, mất mẹ, mất ông bà Han và cả mất anh.

Hắn đưa tay quệt đi giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé ấy.

-"Anh xin lỗi, Dongpyo à..."

Han Seungwoo.

Cái tên quen thuộc mà sở dĩ em đã muốn quên từ rất lâu. Bây giờ dù có quay đầu lại, em vẫn sẽ không yêu anh. Quay đầu lại là bến, bước tiếp là đại dương. Em yêu thích đại dương, không muốn mình phải quay đầu lại rồi tự làm đau khổ chính bản thân mình. Em muốn hòa làm một với biển cả mênh mông rộng lớn, hóa thành bọt biển nổi trội giữa lòng đại dương bao la, đến lúc đấy anh sẽ không bao giờ được gặp em nữa. Lọ thuốc em để trên bàn bỗng nhiên rơi xuống đất, từng viên từng viên màu trắng ngà từ trong lọ đổ ra trải đầy khắp sàn nhà. Em buồn, buồn đến nỗi không muốn ngủ, tất thảy là không ngủ được. Vì nỗi buồn của hai chúng mình, em không muốn phải làm anh đau khổ. "Em" ở thế giới song song bên kia sẽ hẹn "anh" ở kiếp sau ở thế giới bên này.

Son Dongpyo nhìn anh đau khổ, lặng lẽ im lặng biến thành làn sương đêm, trắng ngà mỏng manh không được che chở. Từng mảnh vụn vỡ rời rạt bay đi trong gió, lời cuối cùng em muốn từ biệt anh cũng không còn gì nữa rồi. Son Dongpyo cuối cùng cũng chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhàng bay đi. Hắn đau khổ khi mất em, rơi lệ trong giây phút cuối cùng khi không giữ được em.

Han Seungwoo, chúc anh sống tốt.

Em yêu anh.

End.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net