1. Hit me like a (fire) truck

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khái niệm 'ngày đẹp trời', đối với mỗi người mà nói, là hoàn toàn khác nhau. Cũng giống như 'mẫu người yêu lí tưởng' hoặc 'món tráng miệng ngon nhất', lựa chọn của từng cá thể là hoàn toàn độc đáo. Bởi người ta sinh ra hay chết đi đều như một sinh thể độc lập, nên chút ít dấu ấn cá nhân của bản thân họ cũng không thể nào được đúc cùng khuôn với những người khác.

Ví dụ như với một số người, trời xanh mây trắng nắng trong là đẹp trời đấy, nhưng cũng có không ít người cho rằng mưa rào ẩm ướt mới thực là lí tưởng cơ. Dù sao thì, là một người đơn giản, tôi chẳng muốn quan tâm nhiều đến thời tiết làm gì. Nắng mưa là việc của trời, mát mẻ dễ ngủ là yêu đời, thế thôi! Đúng vậy đấy, dù nắng, hay mưa, thì việc yên lành ở một góc lớp mà ngủ gật mới là điều tôi trân trọng nhất trong toàn bộ cuộc đời học sinh này.

Nói như thế thì có hơi quá, nhưng khi đã học những tiết Nghệ thuật Diễn xuất chán còn hơn cả chán như bây giờ, ai không gục luôn tại trận mới là lạ. Nghe tên thì có vẻ mỹ miều thế, nhưng thực chất, tất cả những gì chúng tôi biết là buổi nào cũng ngồi đọc văn bản rồi phân tích các hướng có thể diễn xuất được từ đó. Nó như nào nhỉ, một dạng cảm thụ văn học và hành động hóa câu từ chăng? Nhưng điều đáng nói là người dạy môn này là một bà già không chỉ truyền đạt khô khan mà còn thỉnh thoảng lâm vào lan man vô tội vạ. Tôi lại là kiểu người khó tập trung, nên những lúc bà cô ấy bắt đầu sa vào dòng quá khứ 'vàng son chói lọi, các em ạ' của mình, thì tôi để tâm trí vẩn vơ sa vào một cơn buồn ngủ không cố giấu.

Cảm giác ngủ được một tiết học mà không bị phát hiện hay trách phạt gì đem đến một loại cảm giác sung sướng mãn nguyện kì lạ, còn hơn nhiều lần việc được ngủ nướng trong chăn ngày Chủ nhật. Bài học nhạt như cốc nước lọc cùng với cơn buồn ngủ tê tái do ngủ không tròn giấc khiến tôi dễ dàng chìm vào một cơn mộng mị êm ái. Nào, vẫn như mọi lần, tôi sẽ ngủ hết tiết, và trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cứ nghĩ thế đi, vì học sinh đứa nào chẳng nghĩ thế và ngủ một giấc cả mấy tiết liền.

Tôi thấy mình bước đi trên một con đường mòn, xung quanh tối om. Con đường nhỏ và quanh co, những ngã rẽ khuất sau những khóm cây không rõ hình thù. Thiên nhiên quanh tôi xì xào một thanh điệu không tên, cũng chẳng rõ nghĩa. Tôi vừa bước đi, vừa có cảm giác bị đẩy đi. Dăm ba bước lại có một ngã rẽ. Việc quay hết bên này đến bên khác làm tôi vừa chóng mặt vừa khó thở. Bóng tối phủ lấy tôi, nhưng đó không phải bóng tối, mà giống như một tấm màn nhung nặng nề và khó hiểu ôm trùm lấy mọi vật xung quanh tôi. Thế rồi, hẫng một cái, tôi bước hụt vào khoảng không.

Cảm giác chân thực như sảy chân ngã từ vách núi xuống, gió rít gào bên tai. Trọng lực kéo tuột tôi xuống bằng một lực mạnh đến bất ngờ. Mọi thứ xung quanh sượt qua đáy mắt, những cái bóng lờ mờ tối tăm. Bất giác, mắt tôi nhắm chặt lại; tôi cố không nghĩ đến cảnh cả người mình dập nát dưới vực sâu. Cả người tôi rơi tõm vào khoảng không đen ngòm, các lực vô hình cứ xô kéo tôi không ngừng. Gió thốc lên, trọng lực kéo xuống, mọi thứ nháo nhào – cả bên trong tôi, ruột gan cũng muốn lộn tùng phèo. Cảm giác cứ như đi tàu lượn siêu tốc bị hỏng phanh, cứ thế lao vụt đi trong tích tắc.

Đột nhiên, mọi thứ dừng lại. Tim tôi hẫng một nhịp, cảm giác như nó cũng sốc đến độ không thể đập được nữa, để rồi sau đó nó đập lại với một nhịp nhanh gấp bốn lần. Hẫng, ngưng, rồi lại tiếp tục. Như một cú phanh sốc đến tận óc. Tôi có cảm giác như vừa trải qua một hành trình xóc nảy, nhưng giờ dừng lại bỗng có cảm giác không quen. Cố gắng hít thở một cách khó khăn – gần như là hớp từng ngụm không khí, tôi thấy cổ họng mình đắng chát và rát bỏng vì luồng oxy đi vào quá gấp. Trải qua một cuộc hành trình kinh khủng nhường ấy! Giờ thì ruột gan tôi như đang được đặt sai chỗ vậy, xoay kiểu gì cũng thấy ốm yếu bệnh tật.

Trong cảm giác trống rỗng đến nghẹt thở, tôi mở mắt ra.

Bên ngoài trời đang về chiều. Nền trời hoàng hôn giống như hộp phấn mắt mà ai vừa đánh rơi: màu xanh và màu hồng pastel trộn lẫn, một sự kết hợp khá dễ thương. Tôi đảo mặt nhìn xung quanh. Mọi thứ mờ mờ vì tôi lướt qua chúng rất nhanh trước khi tôi quay lại nhìn lên trên bảng, dụi mắt mấy lần cho tỉnh hẳn. Đến lúc này, tôi mới ý thức được rằng mọi thứ xung quanh tôi bỗng... khác thường một cách khó hiểu.

Seoul Broadcasting High School nổi tiếng với truyền thống đi học sớm hơn cả mặt trời mọc (ừm, nói một cách phóng đại thôi), nên nếu tôi có trót ngủ quá lâu thì cũng chỉ đến gần hết buổi sáng. Hôm nay lại còn là một ngày nắng đẹp, hơi gắt, nên không lí nào bên ngoài lại nhàn nhạt như thế được. Thế mà bây giờ rõ ràng bên cửa sổ lại là trời chiều úa tàn. Tôi tự hỏi không biết thời tiết hôm nay bị làm sao, hay mình có vấn đề gì về thị lực không, nhưng không biết trả lời bản thân sao cho phải.

Nhìn ra xung quanh, tôi thấy ngờ ngợ. Lớp học thưa người và không có giáo viên, thay vào đó là một học sinh trông có vẻ giống cán bộ lớp đang ngồi trên bục giảng. Mọi người xung quanh im lặng đến kì lạ, ai cũng như bị hút vào một luồng suy nghĩ riêng, không ai đụng chạm đến ai. Bàn ghế sơn màu xám trung tính, kết hợp với màu tường kem sáng làm cho không gian phòng học trở nên sáng sủa. Nhưng tôi không quen bất cứ ai trong số những người ở đây. Họ đều có hàng đống sách trên mặt bàn, trong khi Nghệ thuật Diễn xuất chỉ yêu cầu học sinh mang một quyển vở mà nhiều khi có đứa còn quên ở nhà. Tôi đã quá quen với cảnh các mặt bàn và ngăn bàn trống trơn, nên bỗng thấy lạnh sống lưng khi trông thấy nhiều sách đến vậy.

Nghĩ đến đấy, tôi cứng đơ người. Từng dòng mồ hôi lạnh chảy xuông theo lưng xuống khiến tôi không khỏi giật mình. Lạ quá, tôi tự nhủ. Chuyện gì đang xảy ra cơ chứ?

2034, ngày 27 tháng 10.

Ừm, 27 tháng 10 là hôm nay. Dù có ngủ sấp mặt đi chăng nữa thì tôi vẫn không thể lú lẫn đến mức quên ngày tháng được. Nhưng, 2034? Năm nay là năm 2017 cơ mà?

Dụi mắt một lần nữa xem sao. Tôi tự nhủ chắc đó chỉ là một trò đùa ngớ ngẩn của ai đó mà thôi. Vì tôi không muốn thừa nhận rằng mình đang hoảng hốt một chút nào hết.

Nhưng dụi mắt đến chảy cả nước mắt ra rồi, số trên bảng vẫn là 2034, tức 17 năm kể từ lúc tôi ngủ gật.

Tôi đứng dậy, chân tay run cầm cập dù bây giờ mới đang là mùa hè. Mùa hè của 17 năm trước, tôi tự nhủ. Suýt chút nữa là xô đổ vả cái bàn, và rồi tôi nhận ra: bàn đã được đổi mới toàn bộ. Những chiếc bàn nâu mộc sờn đã được thay thế bằng bàn kim loại có dáng dấp thanh nhã, đơn giản. Mọi thứ nứt toác ra, và gần như vụn vỡ.

Bước đến bên một người lạ, tôi ngần ngại vỗ vào vai bạn ấy, mong nhận được một câu hỏi thăm. Người ta có vẻ giật mình, nhưng thay vì nhìn lên tôi, ánh mắt của bạn ấy xuyên thẳng qua người tôi sang một người khác ở gần đó, "Soojin à, đừng trêu mình nữa." Tôi để ý thấy ánh mắt của cô nàng dại đi vì đống chữ nghĩa lộn xộn trong vở.

"Hả mình có làm gì đâu?" Người tên Soojin lên tiếng phàn nàn, tỏ rõ vẻ oan ức. Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, tông giọng cao lên đôi phần.

"Cậu chỉ toàn vỗ vỗ vai mình như thế thôi. Mất tập trung vãi, urghh."

"Cậu bị làm sao đấy, Yuha? Mình đã bảo là mình không làm gì cơ mà?"

Hai người trông như sắp cãi nhau đến nơi vậy. Sự căng thẳng đột ngột này làm tôi lo lắng và tội lỗi vì đã trót làm nhưng không dám nhận. Gượng gạo mở lời, tôi nói, "Thật ra là mình chạm vào cậu cơ, xin lỗi Yuha nhé...". Nhưng cả hai cô nàng, Soojin và Yuha đều nhìn xuyên qua tôi như một tấm kính, ánh mắt trách móc lẫn nhau của họ làm tôi như có cái gì thiêu đốt sau lưng, Tôi lại lại một bước, đập vào một cái ghế con không biết từ đâu xuất hiện và khiến nó lật nhào. Một tiếng vang chát chúa vang lên khi nó tiếp xúc với mặt đất. Tất cả mọi người quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu xen lẫn hoảng hốt.

Yuha sợ hãi lên tiếng, "Cái ghế làm sao thế?" Cả căn phòng rì rầm trong sợ hãi, rồi một người con trai lạ hoắc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tiến đến và nhặt cái ghế lên. "Chắc là do gió thôi." Cậu ta đi xuyên qua tôi, rồi trở về chỗ ngồi.

Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm đâu, là đi – xuyên – qua đó.

Trong giây phút người ta nhằm hướng người tôi mà đi, tôi thấy một phần sinh lực trong người mình bị bục ra và trôi theo họ. Đến bây giờ, tôi mới nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc: không chỉ bị "quăng tới" tương lai 17 năm sau, mà tôi còn hoàn toàn vô hình trong mắt mọi người. Hoàn. Toàn. Vô. Hình. Cảm giác như bị cô lập và rơi khỏi rìa thế giới vậy. Một cảm giác chấn động ùa tới nhấn chìm tôi. Lập tức da gà da vịt của tôi nổi lên, đầu óc tôi quay cuồng và tôi thấy lợm giọng khủng khiếp. Lảo đảo đi từng bước một, tôi vội vã rời khỏi phòng, chạy thục mạng ra ngoài.

Tôi chắc chắn mình vẫn đang ở trong khuôn viên Seoul Broadcasting High School đấy thôi, bởi kiểu kiến trúc quen thuộc này vẫn nguyên như vậy, cộng thêm huy hiệu trường làm tôi càng chắc chắn hơn cảm quan của mình. Nhanh chóng lần theo lối cũ, tôi chạy ra bên ngoài, tìm ra một cái ghế trống và ngồi xuống.

Chuyện này thật khủng khiếp. Tôi vẫn không thể nào bình tĩnh lại nổi.

Sợ hãi, tất nhiên là có. Thậm chí, kinh hãi. Song tôi không cách nào hiểu được tại sao mình lại bị xuyên đến đây, trong khi tất cả những gì tôi làm chỉ là ngủ trong lớp? Nếu đây chỉ là một giấc mơ, có lẽ mọi thứ đang hơi quá đà. Và tôi thực sự mong mình có thể tỉnh dậy càng nhanh càng tốt, vì tôi bắt đầu thấy nhớ nhung tha thiết bố mẹ rồi.

Tôi nhắm mắt lại, hít thở sâu, tự nhủ, "Đây là mơ thôi, dậy nào Kim Mingyu. Dậy đi thôi."

Mở mắt ra, vẫn nền trời chiều hồng rực những đám mây từ phương xa mang cái ánh nắng sắp tắt của ngày tàn. Tôi lại nhắm mắt vào, nhưng không kiểm soát được hơi thở của mình nữa. "Chỉ là một cơn ác mộng thôi. Đến giờ thức dậy rồi." Tôi biết mình đang run, run ghê lắm. Giống như cái cốc đựng rượu sóng sánh đặt trên mặt bàn giữa một cơn động đất vậy.

Nhưng mọi thứ vẫn thế.

Chưa bao giờ, sự thật cán qua tôi như một cái xe tải thế này. 


-

A/N: ú òa lạ chưa :))   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net