Chương 10: Chào cậu Wen, lần đầu tới Hogwarts nhỉ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
- Tại sao khung cảnh lại đầy chết chóc thế này.

- Đi! Chúng ta đi nhanh! Không Người-mà-em-cũng-biết-là-ai sẽ tới giết em mất! - Jisoo lấy tay còn lại túm lấy Jun.

- Nhưng còn Seungcheol hyung... - Nếu anh đi... Seungcheol hyung sẽ ra sao.

- Cậu ấy chết rồi... - Jisoo thất thần nói.

- Sao...

- Cậu ấy hy sinh để bảo vệ mọi người... Cậu ấy đã bị Người-mà-em-cũng-biết-là-ai giết chết rồi! Bây giờ chúng ta đi! Jeonghan! Đi! - Jisoo nói với chất giọng lạnh như băng, vừa kéo Jun vừa gọi Jeonghan.

Seungcheol hyung... chết... hy sinh... tại sao... người mà hay lo lắng chăm sóc đám em mình... người mà sẵn sàng làm mọi việc để các em mình vui... người mà bây giờ không bao giờ mở mắt và nở một nụ cười... là người đang nằm ở đằng kia.

Tâm trí Jun rối bời, hai chữ tại sao cứ lẫn quẫn trong đầu anh, không thể thay thế bằng chứ khác được. Jun không biết chuyện gì đã, đang và sẽ xảy ra nhưng việc mất đi một người thân... Anh không thể chấp nhận được.

Nhìn Seungcheol nằm ở đây, một mình... cô đơn... Jun bế cơ thể không hồn của hyung mình rồi đi theo hai người hyung đang ở phía trước.

Sau một khoảng thời gian riêng của ba người một xác, Jun cũng được Jisoo và Jeonghan dắt tới một căn hầm. Khi bước vào, chào đón anh là câu hỏi "Hyung đã ở đâu? Cớ sao hyung biến mất vậy?" Sau đó là những tiếng khóc, tiếng nức nở của mấy đứa em. Chúng đã biết chuyện của Seungcheol và Jisoo. Đặt người anh cả lên chiếc giường duy nhất rồi nhanh chóng quay đi, anh không dám nhìn vì bây giờ anh chỉ muốn khóc lớn. Những giây phút cảm nhận cái lạnh của vị anh cả cũng là những giây phút anh cảm thấy mình thật sự quá yếu đuối, vì quá yếu đuối nên không thể bảo vệ được anh mình.

Ngơ ngác nhìn xung quanh xem mọi người. Seungkwan đang vừa nén nước mắt vừa ôm Hansol đang ngẫn ngơ nhìn người anh họ mình nằm trên giường. Thằng bé chết đứng khi vừa thấy anh bế Seungcheol vào hầm. Wonwoo cùng Jihoon đang cố gắng sơ cứu cho Jisoo, mặt hai người căng như dây đàn. Mingyu đang cố gắng nấu cái gì đó lót dạ cho mọi người. Chan cùng Seokmin chỉ nắm tay Jeonghan để giúp anh ấy bình tĩnh, vì người cần được bình tĩnh chính là Jeonghan. Nhìn Jeonghan không khác gì với Hansol, khuôn mặt thẫn thờ vì sốc, đôi mắt đỏ ửng vì khóc. Lòng y đau... Đau! Đau lắm chứ. Chứng kiến cảnh một người mình thương ngã xuống trước mắt mình còn một người mình hết lòng yêu vì mình mà mất đi cánh tay quí giá, hỏi xem người đau đơn nhất có phải là người lành lặn nhất không.

Soonyoung với Minghao đâu...

Nói tới đây Jun mới để ý, thằng bạn thân với người thương không có mặt ở đây. Với Minghao thì Jun không lạ vì em ấy không nhưng Soonyoung, người mà cách xa Jihoon hai mét là sẽ la hét ầm trời.

- Soonyoung với Minghao đâu rồi? - Anh hỏi.

RẦM!

Tất cả đều giật mình vì Jihoon. Con ngươi của Jihoon trở nên rất đáng sợ cứ như sẽ giết chết ai đó nếu người đó xuất hiện.

- Tại sao cậu lại phải đi tìm những kẻ phản bội đó? - Jihoon nhìn Jun.

Phản bội?

- Sao cơ?

- Bộ cậu không nhớ gì Jun? Chắc do hai ta quá mù quáng trong tình yêu nên không phân biệt được địch ta. - Jihoon càng lúc càng bước tới gần Jun.

- Có chuyện gì đã xảy ra? - Anh vẫn không hiểu. Tại sao Soon-young với Minghao lại phản bội?

- CẬU BỊ GÌ VẬY, WEN POTTER JUNHUI!!! CHÍNH SOONYOUNG VÀ MINGHAO ĐÃ ĐẨY CHÚNG TA VÀO CON ĐƯỜNG CHẾT ĐẤY! - người anh cả Malfoy quát anh.

- ĐÚNG VẬY! CHÍNH KWON SPROUT SOONYOUNG MÀ TÔI THƯƠNG VÀ XU GRANGER MINGHAO MÀ CẬU THƯƠNG LÀ TAY SAI CHO NGƯỜI-MÀ-CẬU-CŨNG-BIẾT-LÀ-AI ĐẤY! - Jihoon dồn hết sức mà có thể cả cuộc đời Jihoon sống để quát lên như thế.

Không khí đã lạnh lẽo lại trở nên lạnh hơn nữa. Mắt Jun mở to, tai anh ù đi vì câu nói của Jihoon. Minghao... là tay sai của phe địch... người mà Jun đặt hết cả trái tim của mình vào lại là kẻ thù của mình...

- Tôi cũng như cậu... Tôi lại đi thương kẻ thù của mình... - Giọng Jihoon nhỏ dần.

Seokmin không thể nhìn cảnh này mà kéo Jihoon gần mình.

- Hyung... Hyung nghỉ ngơi xíu đi... Đã hơn hai ngày hyung chưa được ngủ rồi... Mọi việc cứ để tụi em lo... Ngoan nha hyung... - Seokmin lúc này phải mạnh mẽ để trở thanh chỗ dựa cho anh mình, một người ngoài lạnh trong nóng.

Sau khi Seokmin dắt Jihoon đi để lại Jun một mình cũng với một mớ hỗn độn. Hết chuyện của Seung-cheol hyung, chuyện của Jisoo hyung giờ tới chuyện của Soon-young với Minghao... Ai đó hãy cho Jun một câu trả lời đi...

Bỗng trước mắt anh trở thành màu đen. Lại chuyện gì nữa? Chưa kịp hiểu thì Jun thấy mình đứng trước cửa căn hầm và cửa của nó đã bị phá. Jun lật đật chạy vào liền thấy Jisoo nằm ôm Jeonghan vào lòng, Hansol nắm chặt tay của Seungkwan, Wonwoo nằm đè lên Mingyu, Seokmin và Chan lại nằm gần bếp lò đang phừng phừng lửa. Jun vẫn thấy anh em của mình nhưng tất cả đều nằm đó, nằm trên cả một biển máu. Điều khiến anh chú ý hơn chính là hai con người một đứng một quỳ ở giữa hầm.

Soonyoung... Minghao...

Anh lại thấy Soonyoung đang khóc, đang gào thét tên Jihoon.

Soonyoung đang ôm xác của Jihoon... Soonyoung đang ôm thiên thần tóc bạch kim của mình trong lòng... Hắn gào thét như một gã điên...

Jun hoang mang... vì sao họ lại làm vậy... Tại sao lại tàn sát anh em của mình... Và điều tiếp theo khiến anh hết sức bất ngờ.

Phập!

Minghao lấy kiếm đâm vào tim của Soonyoung, một nhát kiếm kết thúc một đời người. Soonyoung ngã xuống nhưng tay vẫn không buông Jihoon.

- Tình yêu đẹp quá nhỉ... - Ming-hao lên tiếng.

- Vì sao... - Jun không tin đó là Minghao, là người mình thương cũng là người vừa thẳng tay lấy đi mạng sống của bạn thân mình.

- Chủ nhân không cần những kẻ quá coi trọng tình cảm hơn nhiệm vụ. Phải diệt trừ những thành phần phế thải đó đi. - Giọng Minghao vẫn đều đều.

- Minghao... Sao em lại như thế...

- Sao lại như thế? Vì chủ nhân đã ra lệnh như thế.

Jun sững sờ. Minghao vì lệnh của kẻ đó mà em ấy làm mọi chuyện sai trái này ư...

- Vậy không lẽ từ đó tới giờ em và Soonyoung đều là đóng kịch? - Jun không tin là mình vẫn có thể đứng vững khi phải thấy những cảnh như thế này.

- ... Đúng! Nhưng kẻ phế thải này chỉ vì quá yêu tên họ Lee nên phải nhận cái kết mà hắn đánh nhận. - Minghao lấy chân đá đá Soonyoung.

Lạy chúa trời... Jun thấy tim mình như vỡ thành triệu mảnh... Đúng như Jihoon nói... mình đã đặt cả trái tim của mình lên kẻ thù rồi sao... Không thể nào...

- Chủ nhân cũng bị hyung giết rồi nên... - Tay Minghao nhẹ nhàng đưa lên.

- Hyung hãy sống tốt nhé, Jun của em!

ẦM!

BỪNG BỪNG!!!

Vừa mới nghe tiếng của Minghao, Jun cảm thấy có ai đó đẩy anh. Rất nhanh anh liền bay ra khỏi hầm. Chưa kịp định thần thì anh lại thấy căn hầm... Nó đang bốc cháy...

Không được! Minghao!!! Em ấy!!! TẠI SAO EM ẤY LẠI PHÓNG HỎA??? SỐNG TỐT??? Ý EM LÀ GÌ??? XU MINGHAO!!!

Jun không thể nào buông Ming-hao ra được, không thể rời xa Minghao được cho dù em ấy là kẻ thù của mình vì Minghao là người anh thật sự thương!

Jun đọc thần chú dập tắt lửa nhưng ngọn lửa vẫn lớn. Lửa lớn như có thể thắp sáng cả khu trường hoang tàn này. Jun cứ ra sức đọc thần chú, đọc nhiều tới mức muốn khan cả họng nhưng lửa vẫn không tắt tới khi chỉ còn lại tro tàn thì ngọn lửa mới không còn.

Lúc này Jun mới nhớ anh đã giết chết Người-mà-ai-cũng-biết-là-ai, Soonyoung với Minghao chỉ đóng kịch giả làm tay sai nhưng lại mang kết quả ngược và trước khi vào hầm, Minghao đã tạo kết giới không cho anh vào cứu em ấy...

Minghao tự sát...

Jun đau đớn khi xác căn hầm... Mới vài phút trước nó còn là căn hầm nguyên vẹn cùng những người anh em đang ở trong đó vậy mà giờ tới một bóng người cũng không.

Tại sao mọi chuyện lại xảy ra quá nhanh! Vừa mới gặp mọi người, chưa kịp vui đùa, chưa kịp trò chuyện hết thì giờ chẳng còn một ai...

Jun gào lên... Anh gào lên hết như muốn rách toạt cuống họng của mình

- TẠI SAO??? ÔNG HÃY NÓI CHO TÔI BIẾT ĐI!!! TẠI SAO ÔNG LẠI LÀM VẬY VỚI TÔI!!!

Jun ngước nhìn trời đầy căm phẫn, anh với ông trời cứ như đang chơi ván bài sinh tử.

- TẠI SAO ÔNG LẠI ĐỂ NHỮNG NGƯỜI TÔI YÊU THƯƠNG RA ĐI!!! TẠI SAO!!!

Jun ngẫn ngơ nhìn trời rồi nhìn cái hầm cháy đen kia. Có vật gì đó ánh lên khiến Jun bước lại gần nó.

Cây kiếm của Minghao...

Trên đó còn dính máu khô...

Jun nhìn nó chăm chú rồi nở một nụ cười.

- Coi như tôi thua ván bài này rồi. - Jun nâng đầu lên nhìn bầu trời.

- Em tới đây Seungcheol hyung, Jisoo hyung, Jeonghan hyung.

- Mình tới đây Jihoon, Wonwoo, Soonyoung.

- Hyung tới đây Seokmin, Mingyu, Hansol, Seungkwan, Chan.

Soẹt.

Một ánh kiếm cùng máu chói lên.

Một bóng dáng ngã xuống cùng với nụ cười trên môi.

Anh tới bên em ngay bây giờ, Minghao của anh.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- Ông có cần viết nó như vậy không?

- Ông kêu tui viết cho ông một câu chuyện hường phấn nhưng không được vui, ngược luyến nhưng không được buồn và kết thúc không được là kết thúc buồn cũng không được là kết thúc có hậu! Tui viết như thế này mà ông còn không chịu.

- Nhưng mà ông có cần để cả đám ngủm củ tỏi như thế này không?

- Ai nhờ tui viết?

- Tui!

- Rồi ai viết?

- Ông viết.

- Tui viết là quyền của tui. Ông thấy còn ai còn sống không? Chết hết!!! Tới tui còn đi phơi muối nữa kìa.

- Nhưng mà sao nó kì kì.

- Nè nha! Tui chưa đòi tiền bản quyền, tiền công sức đánh máy, tiền tốn chất xám để viết cho ông nha!!! Giờ tui đòi tiền, ông có tin không?

- Ahihi... Cảm ơn tác giả JnWnWoo đã viết tặng Wen Junhui một tác phẩm đầy tinh tế đậm tính nhân văn ạ!

- Giỏi! Há há há.

Mọi chuyện đều bắt nguồn bởi chuyên viên makeup Wen, người đang trong mùa ăn không ngồi rồi nhờ ông bạn nhà văn nổi tiếng JnWnWoo đang trong thời kì tạm thất nghiệp viết cho bản thân một câu chuyện của riêng về nhân vật chính mang tên Wen Junhui. Và tác phẩm được xuất bản độc quyền, chỉ xuất bản một quyển duy nhất và không có ý định tái bản lần hai.

Goodjob, cậu Wen!

170921

Update

180921

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net