Love and Pain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cao hơn một chút!"

"Thêm ba độ nữa!"

"Giữ năm giây!"

"Tốt, nghỉ!"

Chan gục ngã lên sàn sau khi nghe được lệnh xả hơi, nằm ngửa nhìn trần nhà: "Trời ơi cái chân của tôi..."

Jun mở nắp chai nước đưa cho Myungho, thì thầm vào tai cậu: "Soonyoung lại ăn bom mìn gì rồi."

Hôm nay họ luyện tập từ trưa tới tối, thật ra cường độ không làm khó được họ, chỉ tội cái tên nhóm trưởng Performance team quả thật là nghiêm. Cái mặt bình thường vui vẻ, bựa bệnh bò chứ tập luyện là y ác ma. Chưa kể cậu ta đang quạu, quạu thật sự!

Soonyoung kéo áo lên lau mồ hôi, vuốt vuốt tóc ngồi bệch xuống. Thở dốc từng hơi một, nói: "Về sớm đi, mai tiếp tục."

Chan ngồi bật dậy, mặt méo mó nhìn Jun như cọng rơm cứu mạng. Myungho tằng hắn: "Anh, em biết không nên nói..."

"Biết không nên nói vậy còn định nói làm gì?" Soonyoung cắt lời.

"..."

"..."

"..."

Jun giật giật khóe miệng kéo tay Myungho còn bối rối, lấy đồ rồi rời khỏi. Chan thức thời cũng lon ton chạy theo.

Mồ hồi từng giọt chảy theo góc cạnh của khuôn mặt anh. Hồi tưởng lại mấy ngày nay, Soonyoung thật muốn bạo phát. Hừ!

"Cậu còn ở đây?" Wonwoo ló đầu vô hỏi.

"Chuẩn bị về."

"Không đợi Jihoon?" Wonwoo lại hỏi.

Soonyoung khựng lại, dường như nên nghĩ coi là nhịn hay bùng nổ. Chưa kịp gì Wonwoo đã nói: "Vợ chồng già còn giận nhau mấy cái lặt vặt, mất mặt! Về đây." Vẫy vẫy tay bỏ lại tên Soonyoung đứng hình.

Đúng là giận lặt vặt thật.

Hôm sinh nhật Soonyoung, Jihoon đăng Weverse một cái là không thèm nhắn tin với anh. Cậu bận tới nỗi đêm đó không về ký túc xá, làm Soonyoung phòng không gối chiếc một đêm. Mà cũng đâu phải đêm đầu tiên, rất nhiều đêm là đằng khác.

Đây đương nhiên sẽ không phải lý do anh giận cậu.

Sáng hôm sau thấy cậu về, anh liền đem cậu lên giường hôn hít một trận, cuối cùng bị cậu đá bay.

"Em mệt, anh muốn gì thì để sau." Nói rồi đi tắm rửa lên giường ngủ ngon ơ.

Soonyoung cảm thấy bị tổn thương, em bỏ anh một đêm thì thôi, lại không cho anh hôn?!

Soonyoung vì biết người mình yêu áp lực công việc nên đôi khi cáu gắt, tiếp tục nhịn.

Chiều Jihoon thức thì mọi người đã đi chạy lịch trình riêng. Soonyoung sợ cậu đói liền chạy mua cơm cho cậu. Nhìn cậu ngồi ăn ngon lành tâm tình Soonyoung cũng tốt lên đôi chút.

Anh lựa lúc cậu không để ý hôn cái chóc lên má. Jihoon nhăn mi đẩy đầu anh ra, lầm bầm: "Sao anh dính người thế?"

Soonyoung cũng biết cậu ghét skinskip, cơ mà anh phải là ngoại lệ chứ! Tiếp tục nhịn.

Soonyoung chẳng hiểu được tại sao mấy nay mình hay để ý như vậy. Suốt một tuần từ lúc sinh nhật, anh đếm số lần mỗi khi bị Jihoon không cho hôn, bao nhiều lần không được đụng chạm. Tuy Soonyoung tự nhận ta đây rộng lượng, cuối cùng lại vì người yêu mà nhỏ nhen chi li.

Đỉnh điểm chính là ba ngày trước. Anh đợi cậu tan làm, Jihoon thì coi studio như nhà rồi, làm việc là không biết thời gian là mô tê gì.

Chơi xong cả game là gần một giờ sáng, Jihoon vẫn còn ngồi đấy chỉnh sửa mấy bản nhạc. Soonyoung từ phía sau nhìn Jihoon, thấy thân ảnh của cậu liền không nhịn được đi đến ôm cậu, rồi hôn hôn cổ cậu.

Jihoon ngứa ngứa lảng tránh những cái âu yếm của anh, chau mày nói: "Anh xong việc rồi thì về đi, đừng làm phiền em."

Như có tiếng đứt phựt trong đầu. Soonyoung buông cậu ra, mặt lạnh truy vấn: "Em ghét anh đụng chạm em?"

"Không có, em cần chuyên tâm, anh làm vậy em không thể tập trung." Jihoon bình tĩnh trả lời.

Soonyoung bất thình lình xoay cái ghế của cậu lại, chống hai tay nhìn cậu: "Vậy bình thường thì sao? Em rốt cuộc có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh không?"

"Anh biết em ghét skinskip, ok cái này bỏ qua. Nhưng mà anh là người yêu của em, dành cho anh một chút thời gian đối với em khó khăn như vậy à?"

"Lee Jihoon rốt cuộc em có yêu anh không? Lúc nào anh cũng cảm thấy như chỉ mình anh yêu em." Soonyoung rầu rĩ nói.

Lúc này thì Jihoon cũng không nhịn nữa, cậu bỏ tai nghe xuống: "Anh nói nhảm cái gì đó, ráng thời gian này thôi là em sẽ đỡ bận hơn, anh biết comeback tới là ai cũng tối mặt tối mày, anh lại đi chấp nhặt cái này, anh trẻ con thế?"

Soonyoung thở dài một hơi: "Jihoon, em muốn chia tay phải không?"

Jihoon giật mình nhìn anh. Do Soonyoung đội mũ lưỡi trai che đi phần mắt nên cậu không thấy được đôi mắt của anh. Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay, cậu có bận cỡ nào cũng không chọn công việc bỏ người yêu.

Chỉ là sắp comaback, cậu...

Soonyoung không thấy Jihoon trả lời, như buông bỏ tất cả, anh đứng thẳng dậy, cười như không cười: "Anh hiểu rồi." Sau đó đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.

Jihoon mấp máy tên anh, thấy anh bỏ đi, cậu rối bời bực dọc đưa tay bóp trán.

Tuy chuyện hai người xảy ra lúc không ai hay nhưng mọi người có thể nhận ra là họ đang lục đục. Ba ngày này lúc tập luyện hay gặp nhau ở ký túc xá, đều được thu vào mắt mười một con người kia.

Soonyoung dọn dẹp phòng tập, lòng bồn chồn không yên. Hôm đó anh hỏi như vậy thôi, cho dù cậu trả lời thế nào anh cũng nhất định không chia tay, có mà điên!

Thất vọng đấy, giận thật đấy, nhưng anh yêu cậu. Được rồi, dẫu sao cũng phải nói chuyện rõ ràng.

Soonyoung quyết định đến studio.

Jihoon không ngừng nhìn màn hình, tay kéo chuột từng chút từng chút chỉnh chi tiết mấy đoạn nhạc. Nghe tiếng mở cửa, tưởng Wonwoo nên bảo: "Cậu mua giúp tớ lon cà phê đi, sắp chịu không nổi rồi."

"Mệt thì về, ở đây làm gì?" Giọng nói trầm thấp quen thuộc.

Tay cầm chuột của Jihoon dừng, bỏ tai nghe qua một bên quay đầu lại, nhìn cái người đang tựa nửa người cạnh cửa khoanh tay, Jihoon cắn cắn môi như đang nghĩ phải nói gì trong tình huống này.

"Muốn uống cà phê? Đợi anh." Nói rồi Soonyoung quay người đi.

Bầu không khí quỷ dị cực kì, Soonyoung thông thả ngồi ở sofa nhìn cậu, Jihoon uống một ngụm cà phê, lúng túng: "Cảm ơn, anh có thể về."

"Đuổi anh?" Soonyoung nhướng mày.

Jihoon mím môi, mắt nhìn lon cà phê, tay bóp chặt thân lon.

"Ghét anh như vậy?"

"Anh thừa biết là không phải!" Jihoon cuối cùng cũng phản ứng.

Soonyoung dựa hẳn lên sofa, ngả ngớn nói: "Có đuổi anh cũng không đi. Anh đợi em."

"Không phải anh muốn chia tay sao? Còn ở đây làm gì?" Jihoon lầm bầm.

Soonyoung nghe xong nhíu mày, bật dậy, nửa ngồi nửa quỳ dưới chân Jihoon nhìn cậu: "Anh có muốn sao? Từ khi nào trở thành anh muốn chia tay vậy?"

Danh Jihoon thì ai cũng sợ đấy, Soonyoung cũng sợ. Nhưng nếu Soonyoung nhăn mặt, giọng điệu không cảm xúc thế này, Jihoon quả thật hơi run người.

"Là hôm trước anh nói..."

"Anh chỉ hỏi thôi!" Soonyoung ngắt lời cậu.

Soonyoung hít một hơi, nhìn thẳng mắt Jihoon, chậm rãi giải bày: "Jihoon à, chúng ta yêu nhau bao lâu rồi em biết không, tám năm hơn, là tám năm hơn rồi. Có niềm vui nào chúng ta không cùng trải qua, có nỗi đau nào chúng ta không cùng chịu đựng. Mọi khoảnh khắc hơn tám năm này đều là anh có em ở bên chia sẻ. Từng nụ cười, từng giọt nước mắt của anh, em là người chứng kiến tất cả. Anh yêu em như vậy, làm sao có thể buông tay em ra hả?"

"Lee Jihoon anh yêu em, anh nói vậy chỉ muốn kích động em thôi. Anh muốn nghe em nói em cũng yêu anh, không thể sống thiếu anh, nếu anh ra đi em sẽ đau lòng thế nào. Sự im lặng của em làm anh bức bối vô cùng, thậm chí phát điên. Nhưng biết sao được, em là người mà Kwon Soonyoung anh yêu nhất, có giận thì anh vẫn sẽ mặt dày mày dạng như thế này, tìm cách cho chúng ta nói chuyện để hiểu nhau hơn. Anh yêu em nhiều vậy, sao em nỡ nói anh bỏ là bỏ được?"

Jihoon nghe tới đây thì mắt đã đỏ, thì thào: "Em cũng không muốn chia tay, bên nhau nhiều năm vậy, tình cảm sâu nặng vậy, em làm sao buông bỏ? Chỉ là em không biết nói thế nào cho anh hiểu, em yêu anh rất nhiều."

Cậu ngẩng mặt nhìn anh: "Soonyoung, em yêu anh. Dẫu bận rộn bao nhiêu em cũng muốn cuối ngày được anh chờ tan làm, được anh ôm trước khi ngủ. Sắp comeback rồi, áp lực công việc dồn dập, em chỉ có thể tập trung một cái tạm thời, em xin lỗi, đáng lẽ em không nên làm anh buồn."

Soonyoung thở dài: "Anh cũng xin lỗi, anh không nên trách em, em bận vậy..."

Soonyoung kéo Jihoon vào lòng: "Nhưng anh vẫn có chút tủi thân, anh hôn chút thôi mà!" Anh siết tay đem cậu ôm chặt.

Ngửi thấy mùi người yêu, Jihoon cảm thấy thoải mái hơn, cậu bật cười: "Qua đợt này anh muốn hôn bao nhiêu thì hôn."

"Giờ hôn được không, mấy ngày rồi, anh chịu không nổi." Chưa kịp để Jihoon phản ứng, Soonyoung nâng mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Jihoon cũng nồng nhiệt đưa tay ôm lấy anh.

"Xem ra anh không cần mua cà phê cho cậu ấy làm gì a." Wonwoo nhìn thấy cảnh tượng bên trong vừa vui vừa thất vọng than.

Bất ngờ bị ôm từ đằng sau, xém nữa là Wonwoo la lên. Mingyu kéo anh ra cầu thang, giật lấy lon cà phê, mỉm cười: "Cho em uống nè!"

"Hay há, đồ cơ hội." Wonwoo liếc xéo cái người kia.

Uống xong một ngụm, Mingyu kéo Wonwoo lại hôn một cái rõ to lên mặt anh: "Em vốn luôn thích cơ hội thế này."

Hai người này thì chí chóe, hai người kia trong phòng vẫn còn say đắm hôn nhau.

"Chẳng cần bất cứ lý do gì, chúng ta cứ thế luôn tiến về phía đối phương, sát vào nhau như sắp phải chia xa. Vì em đã chia sẻ tình yêu, nỗi đau và cả nước mắt... cùng anh!" Love and Pain – Lee Suhyun


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net