#17. Duyên nợ khó dứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cái ngày Ri Ji đi đến nay đã gần một tháng, Woozi và cả lớp đã lên kế hoạch đi thăm mộ em vào cuối tuần. Woozi trong lòng vẫn còn tiếc nuối và day dứt lắm nhưng chẳng còn thể làm gì nữa! Hoshi thì thấy bản thân trước đây thật sự đã quá đáng với em. Ai cũng nhớ và thương tiếc cho cô bé ấy...

Sớm hôm ấy, sương thu còn phủ trên cành cây ngọn cỏ, mười ba chàng trai mặc âu phục đen nghiêm trang và lịch sự mang theo một bó hướng dương to lướt nhanh trong gió lạnh đến khu nghĩa trang thành phố. Wonwoo đi cạnh Mingyu, cứ dấm dúi đi nép vào lưng cậu Kim. Joshua phát hiện, anh hỏi Wonwoo:

-Làm sao đấy Wonwoo? Chẳng lẽ to đầu như chú mày mà sợ nghĩa trang à?

-Sợ... Sợ quái gì chứ?

Wonwoo run lên bần bật nói. Mingyu chỉ cười rồi đi theo các anh của mình vào bên trong khu nghĩa trang. Bỗng, bác bảo vệ khu lù lù xuất hiện trước như một bóng ma. Khiến không chỉ Wonwoo chết khiếp mà cả đám mười ba người giật mình hét toáng lên.

Seungkwan thì la to nhất, bám chặt lấy Coups mà giày vò. Joshua, Dino, Jeonghan thì ôm đầu ngồi xuống đất. Riêng Hoshi thì bị Seokmin và Hạo đồng loạt đẩy về phía bác bảo vệ.

Thấy đám nhóc lớn mà sợ chết khiếp, bác bảo vệ cầm đèn pin chiếu vào họ rồi đỡ lấy Hoshi bảo:

-Mấy cái đứa thỏ đế này, dám đi thăm mộ mà lại sợ ma! Thật không đáng đàn ông. Mấy đứa còn chưa bằng cô gái trong kia!

-Bác xuất hiện như thế thì ai mà không sợ chết. Mà bác nói ai cơ?

Mingyu hỏi. Bác chỉ tay vào trong khu nghĩa trang rồi đưa đèn pin cho Vernon đứng đầu, nói:

-Làm sao ta biết chứ! Mấy đứa cầm lấy cái này soi đường đi. Chỗ này sương dày lắm!

Sau khi hoàn hồn lại, cả đám cùng nhau mò đường đi vào phần mộ của Ri Ji. Càng đi sương càng phủ đặc, đặc biệt rất khó thấy đường. Hoshi men theo con người đầy cỏ và hương khói và dẫn bọn bạn mù đường vào phần mộ. Đi lâu lắm rồi, cũng gần mười lăm, hai mươi phút nhưng trước mặt còn mịt mờ sương khói. Woozi cảm thấy lạ thường, kêu cả đám đứng lại nói:

-Không đúng, sao lại như thế này? Khu nghĩa trang vốn dĩ không thể dài và rộng như thế này. Hơn nữa, từ nãy tới giờ chúng ta chỉ nhìn thấy mấy ngôi mộ ở đầu cửa còn lúc vào đây thì chưa hề phát giác ra gì cả.

-Có thể là mới mở rộng quy mô. Chúng ta cứ đi thêm chút nữa.

Coups lắc đầu nói mặc dù trong lòng anh cũng có chút nghi hoặc. Đi thêm được vài chục bước thì thấy một người con gái tóc búi cao, y phục có chút cổ quái ngồi trước một ngôi mộ.

Cô gái ấy mặc áo vải thô, phía trên hai vai là giáp đồng lớn, chân đi giày vải cao qua cổ chân, nhìn như một chiến binh thời xưa của Trung Quốc còn mang theo vẻ huyền bí như phim viễn tưởng. Trong thế giới hiện đại thì tìm đâu ra chiến binh cổ, hơn nữa ai lại cosplay đi thăm mộ chứ. Hầu như ai cũng nhìn cô gái kì lạ kia chỉ còn mỗi Woozi là nhìn cả phần mộ trước cô gái đó. Nhìn mãi...

-A, là phần mộ của Ri Ji!

Woozi kêu lên. Cả đám bạn quay mặt lại nhìn cậu rồi nhìn ngôi mộ. Cô gái kia cũng giật mình, quay lại.

-Em là Ri Eun đúng không?

Hoshi cúi đầu xuống nhìn cô gái kia. Rõ ràng là cô em gái của Kang Ri Ji - Kang Ri Eun. Em ngạc nhiên rồi ra dấu cho tất cả im lặng. Em nhảy qua phần mộ của Ri Ji nhìn ngó xung quanh. Bỗng thấy trong sương nhiều bóng đen to lớn đang tiến đến. Em hoảng hốt, lo sợ chạy đến đẩy Hoshi đi, nói:

-Mau đi đi! Các người mau ra khỏi nơi này!

-Bọn anh còn phải thăm mộ, em đang làm cái gì vậy chứ? - Hoshi nói.

-Các anh không đọc mảnh giấy tôi đưa sao? Tuyệt đối không được tìm chị tôi! Đi!!!

Em hét lên nhưng họ còn ngoan cố. Cho đến khi những bóng đen khi hiện thành những người to lớn mặc giáp đen bước đến, nghe thấy tiếng chân nặng nề. Giờ chạy cũng muộn thật rồi!

Ri Eun chắc sợ quá liền mặc kệ đám người họ mà chạy mất. Chẳng ai thấy em chạy đi đâu nên đành đứng lên đó. Sương mà dày đặc như thế này, biết đi đâu mà trốn!

Đám người kia tiến đến... Chúng rú lên một tiếng nhức đầu rồi cả mười ba chàng trai ngất đi!

Sau cơn u mê, mỗi người chia ra một nẻo, một số người may mắn tìm thấy nhau hoặc vốn dĩ đã được sắp xếp cùng nhau!

Woozi và Mingyu khi tỉnh dậy thì thấy bản thân ở trước một cánh cổng gỗ lớn cửa mở vào một con phố lớn tên "Huân Khôi nhai". Coups, Wonwoo rồi cả Vernon bị đưa đến một con hẻm nhỏ tối tăm, bên ngoài con hẻm là tiếng nói cười rôm rả như một khu chợ. Dưới một cây phong lớn, bốn dáng người quen thuộc nằm im ở dưới đó, không ai khác mà là Hạo, Jun, Jeonghan và Joshua. Vậy là đa số đều chung chỗ. Thế Dino, Seungkwan, Seokmin còn cả Hoshi đang ở nơi nào?

-Chủ nhân! Ngài sao lại ở đây?

Một giọng nam cao vọng lên, đánh thức Hoshi dậy. Cậu mở mắt, nhìn thấy một chàng trai dáng vẻ thư sinh. Mái tóc dài không búi, quần áo như thể quý tộc thời Hán quốc, nét mặt tôn kính ngồi bên cậu.

Hoshi ngạc nhiên, nhìn xung quanh thì thấy bản thân ở nơi lạ lùng này - dưới một hiên nhà cũ. Cậu hỏi:

-Đây là đâu? Anh là ai?

Anh chàng kì bí kia trả lời rất nghiêm trang, cung kính đến mà lạ:

-Thưa chủ nhân, đây là Quyền Thuận nhai, là địa bàn canh giữ của ngài. Ta là linh tướng cử ngài, Phục Thủ!

-Quyền Thuận nhai? Linh tướng? Chúng là cái quái gì? - Hoshi nhau mày hỏi.

-Ngài không nhớ gì hết sao?

Phục Thủ ra vẻ ngạc nhiên vô cùng hỏi Hoshi. Hoshi cứ chau mày rồi gãi đầu nhưng chẳng biết gì. Phục Thủ vẫn kiên nhẫn, ngồi giải thích cho Hoshi nghe:

-Quyền Thuận nhai là con phố lớn nhất Huyết Quốc, nơi trấn giữ mười sáu vạn năm trăm dị tướng và linh tướng. Ngài là trấn linh nhân, người cai quản con phố này! Ngài trông coi các dị tướng, linh tướng và cả linh nhân không cho chúng làm loạn.

Ta - linh tướng của ngài, ta sẽ xuất hiện khi ngài triệu hồi và ra lệnh. Linh tướng gồm nhiều loại: cung thủ, kiếm thủ, đao thủ,... Ta là cầm thủ. Ta và ngài có nghĩa vụ phải bảo vệ "Linh Dược Phong" cho đến khi chúng ta chết!

Phục Thủ giải thích quá kĩ, rất rõ ràng nhưng cái nơi quái quỷ này có phải ở Trái Đất không vậy? Sao cứ kì quái! Không khác gì phim ảo tưởng.

Hoshi ừm à hai câu rồi đứng dậy, trang phục của cậu cũng thay đổi rồi này. Quần áo như một thiếu niên giang hồ, trông oai phết! Cậu thích thú ngắm nghía, định quay lên hỏi Phục Thủ xem có thể tìm bạn mình ở đâu thì đã không thấy anh chàng đâu!

-Phục Thủ! Phục Thủ à!

Hoshi gọi, và bỗng có tiếng đáp trả nhưng không định được hướng.

-Có ta thưa chủ nhân!

-Ế! Anh ở đâu thế? Tôi không thấy anh! - Hoshi ngố vẫn cố tìm xung quanh.

Tinh tinh tinh... Bụi sáng màu xanh biển huyền bí ở đâu kết thành Phục Thủ, anh cười nhìn Hoshi đang trố mắt nhìn.

-Anh có phép thuật sao?

-Phép thuật? Ý chủ nhân là linh pháp sao? Ta có thể diệt trừ yêu ma nhờ có linh pháp mà. Ngài cũng có linh pháp mà!

Phục Thủ vui vẻ nói. Hoshi nghe mà mừng, nhảy cẫng lên. "Mình sẽ tìm ra bọn nhốn nháo trong lớp rồi cho chúng nó lác mắt! Ha ha ha!", ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu cậu Kwon. Hoshi liền đòi Phục Thủ dạy linh pháp cho mình.

Phục Thủ như phận tôi tớ trung thành, nghe lời Hoshi lắm! Anh liền dạy Hoshi cách triệu hồi linh tướng, dịch chuyển tức thời và phép diệt ma. Woo~ Hoshi của chúng ta lợi hại thật rồi!

Mà nhắc đến ma quỷ, không biết cậu bạn Seungkwan sao rồi nhỉ? Phục Thủ vừa kể nơi này nhiều linh tướng, linh nhân rồi dị tướng hay sao?

-A a a a a! Seokmin, Seokmin!

Tiếng Seungkwan vang vọng cả một vùng trời. Cậu lay Seokmin dậy. Dường như có điều gì đáng sợ! Ồ ra là hai người này gặp được nhau rồi. Seokmin choàng mở mắt sau cơn mê thì thấy trước mặt toàn quái vật kinh khủng. Mặt mũi chúng trông thật khủng khiếp!

Chúng đi cả một bầy hơn chục con đang tiến đến, một con nhảy lên vồ lấy Seungkwan thì...

-Hỏa lôi!

Một quả hỏa lôi bay đến đè chết con quái vật kia. Cả đám dị nhân sợ hãi bỏ chạy. Ơn trời, xém mất mạng! Ai là người gọi hỏa lôi nhỉ? Người nào đến đúng lúc thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net