Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta với người ... chính là nghiệt duyên..."

"Ta sai rồi, Tịnh Hán ... mau mở mắt, mau mở mắt ra nhìn ta đi ... ta thật sự sai rồi..."

"Em là ánh sáng của cuộc đời ta, nếu em chẳng thể nhìn thấy gì, thì chẳng phải cuộc đời ta đã thiếu đi ánh sáng rồi ư..."

"Ngươi là đồ đại ngốc ... Tại sao lại bỏ ta một mình? Tại sao không đưa ta đi cùng với ngươi? ... Cuộc đời ngươi, không còn cần ánh sáng nữa sao ...?"

"Vốn dĩ ngay từ đầu, đã không nên gặp gỡ..."

"Nhất định không có cách nào sao? Nhất định chúng ta ... không thể sao?"

"Người đã ở ngay trước mắt, ta còn chẳng phân biệt nổi ... Ta xứng đáng được ngươi yêu ư?"

"Ta thật là ngốc, đúng không...?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net