13. Nhưng cáo fake rồi cũng phải quỳ rạp trước cáo real

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cái ôm này, bao trọn lấy cơ thể cậu nhỏ bé. Nhìn thấy cậu an toàn, hắn mới chính thức cho phép bản thân được rơi vài giọt nước mắt mà hắn đã kìm nén suốt từ hôm qua. Những giọt nước mắt hạnh phúc nóng hổi nhỏ xuống vai cậu, thấm cả vào tim. Wonwoo chưa khỏi bàng hoàng khi thấy sự xuất hiện của hắn ở đây. Nhưng nhìn hắn bỗng chốc trở nên vụng về yếu đuối, trong lòng cậu bộn bề một mớ cảm xúc hỗn độn chồng chéo lên nhau. Luống cuống vòng tay qua ôm ghì lấy hắn, đỡ khuôn mặt lem nhem của hắn ra trước, kéo ống tay áo lên cao để giúp hắn lau đi hai hàng nước mắt lăn dài. Yêu thương cho cậu được gửi hết vào tay áo nhé.

Seungcheol chạy một vòng quanh nhà ngó nghiêng, chắc chắn không có thêm tên đồng bọn nào của Taesang thì anh mới cười cợt đánh giá "Mình chú mày sao đấu nổi bọn anh."

"Mingyu nhanh đi thôi! Có gì về nhà rồi chúng bay tha hồ mà hàn thuyên tâm sự."

Hắn lúc này mới định thần lại, xoay cậu vài vòng kiểm tra trên dưới đều lành lặn rồi hắn mới nắm tay cậu vội kéo ra ngoài. Chưa bước đủ một bước thì hắn bất ngờ bị cậu níu lại, dứt khoát rút tay ra.

"Mingyu đi trước đi, mình có chuyện còn chưa giải quyết xong."

"Em nói cái gì cơ?"

"Mình không sao mà. Mingyu nhanh đi đi ở đây không an toàn đâu."

"Em làm sao vậy? Em đã bị tẩy não những gì thế?"

"Không phải..."

"Hay là đúng như tôi nghĩ, em đã thích thằng chó đó rồi. Vậy nên em mới không chịu đi cùng tôi sao?"

"Khi nào xong việc mình sẽ giải thích sau. Mau đi nhanh đi."

"Đã thế tôi sẽ ở đây đợi thằng khốn đó về với em."

"Mingyu điên à?"

"Phải! Em đang làm tôi phát điên lên đây này!"



Trong khi đó ở bên ngoài, team hậu cần có vẻ an nhàn hơn chút.

"Này Seokmin, anh thấy thằng Taesang nó mua một lọ lớn kimchi, chú mày nghĩ tối nay nó định nấu món gì?"

"Canh kimchi đậu phụ non?"

"Chà. Vậy chắc món canh sẽ vừa cay vừa đắng vì nó đã để vụt mất con tin lại còn vô duyên vô cớ phải sửa cái bản lề cửa rồi."

Nghe Soonyoung nói xong cả đám phá lên cười thích thú.

"Mà này, nó đang quay về rồi đấy. Mingyu với Seungcheol ra chưa?"

"Chưa anh ơi."

"Không lẽ trong nhà còn có đồng bọn?"

"Nếu có thì anh Seungcheol đã gọi viện trợ rồi. Đằng này em thấy im re."

"Thế còn làm cái quái gì mà vẫn chưa ra nữa chứ!"



Bên trong căn nhà, cậu và hắn vẫn đang giằng co nhau không ai chịu ai. Seungcheol phát cáu lên được, anh quát lớn.

"Cái thằng Mingyu kia mày cứ bế thốc nó lên chạy một lèo cho xong đi còn nhiều lời làm gì."

"Anh đi trước đi. Em phải ở đây chứng kiến xem người em yêu tàn nhẫn phản bội em đến mức nào."

"Mẹ kiếp. Hai đứa bay có tin anh nắm đầu chúng mày xách ra khỏi đây không?"

Nhưng muộn rồi. Chiếc xe ô tô đen của Taesang đã đỗ xịch phía trước nhà. Anh ta hoảng hốt nhận ra cửa nhà đã trống hoác, vội vàng lấy từ trong hộc đựng đồ ở ghế phụ lái ra một chiếc hộp gỗ. Anh vừa vươn tay mở cánh cửa xe thì chiếc mô tô phân khối lớn do Jun điều khiển lao tới với tốc độ lớn tông gãy cả cánh cửa. Tiếng va chạm nghe đến chói tai. Jun vẫn vững tay lái phóng xe chạy thẳng. Taesang thấy tình hình nguy cấp ngay trước mắt nên quyết định rút thứ vừa lấy từ trong hộp gỗ ra.

"Su... Súng! Tổ tiên ơi hắn ta có súng!"

Seokmin như không tin vào mắt mình.

"Jun! Mày đừng quay lại. Chết như chơi đấy!"

Soonyoung gào lên trong điện thoại. Hai người kia còn làm cái gì mà chưa thèm ra ngoài nữa. Bây giờ mà để cho tên điên này đi vào nhà thì có mà nguy to. Chắc đến lượt anh phải hành động thôi.

"Jihoonie cài chắc dây an toàn vào. Mèo may mắn của mình, mình tin cậu đấy!"

Soonyoung đặt một nụ hôn dài lên mu bàn tay trắng sữa của Jihoon. Thấy mèo nhỏ gật đầu cái rụp, anh cua tay lái, rồ ga tăng tốc phi sang làn đường bên kia. Tới khi kim chỉ tốc độ đã đạt đến 150km/h, khoảng cách giữa hai chiếc xe chỉ còn một đoạn chừng vài mét, anh đưa tay sang chắn lấy người Jihoon để giảm lực va chạm. Taesang vẫn còn ngồi ở ghế lái, chiếc xe đua lao đến với tốc độ chóng mặt, anh ta không kịp trở tay, chỉ biết ngồi yên hứng chịu cú va chạm. Hai chiếc xe va vào nhau như quả bom nổ giữa con phố vắng người. Vì là xe đua nên khung xe được thiết kế đặc biệt, Soonyoung và Jihoon chẳng chút mảy may, chỉ hơi chấn động nhẹ. Còn Taesang, đầu xe móp méo cùng kính chắn vỡ toang, chắc anh ta chẳng thể nào toàn thây được đâu.

Thấy tiếng động lớn liên tục vang lên từ bên ngoài, ba người trong nhà đã sớm dẹp chuyện tranh cãi qua một bên, khẩn trương kéo nhau ra ngoài. Vừa chạy ra tới khoảng sân phía trước nhà họ đã thấy cảnh xe cộ ngổn ngang, Wonwoo rùng mình nép sát vào người hắn, hắn theo bản năng vòng tay kéo cậu vào lòng như muốn đem giấu đi. Seungcheol ngoắc hai đứa em định chạy tiếp ra xe tẩu thoát. Chợt một viên đạn bay đến trúng đám cỏ ngay phía trước mũi chân anh làm anh đứng hình tại chỗ.

Taesang từ trong chiếc xe nát bấy kia khó nhọc bước ra, tay anh ta vẫn lăm le ống súng chĩa về phía cậu và hắn. Cơ thể anh ta đã có vài vết thương rướm máu đẫm cả mảng áo, chân trái cũng đã bị thương phải lê lết trên mặt đất, nhưng dã tâm quá lớn khiến sức lực anh ta dường như vẫn còn đủ để chống chọi. Taesang nhìn Mingyu đang đứng chắn trước mặt Wonwoo mà không khỏi khinh bỉ. Đám người này đánh hơi ra anh ta cũng nhanh đấy nhỉ? Đúng là không kịp trở tay rồi.

"Gì đây? Cướp người à?"

"Là mày cướp người của tao!"

"À Kim Mingyu đây sao? Lâu quá không gặp. Ngày xưa chú còn anh anh em em ngọt sớt mà sao bây giờ phũ phàng quá vậy?"

"Tao phỉ nhổ."

"Thôi được, tao cũng chẳng còn hơi đâu mà hơn thua với mày. Người đó đã từng là của mày thôi, giờ thành người của tao rồi."

"Mơ tưởng hão huyền cái gì vậy hả thằng chó?"

"Không tin thì mày trực tiếp hỏi người ta đi. Mày nghĩ ai người cung cấp mọi nước đi của mày cho tao? Hơn nữa, người cũng không phải do tao bắt, là nó tự động vác xác đến đây. Mày nuôi ong tay áo rồi Mingyu ơi. Bao nhiêu năm trời mà vẫn cứ mãi ngu xuẩn như thế!"

Taesang há miệng cười lớn. Hắn bàng hoàng quay sang, im lặng xoáy sâu vào đôi mắt cậu. Ánh mắt của hắn bây giờ toàn là đau thương và vụn vỡ. Cáo nhỏ vì lý do gì mà bỗng dưng lại đối xử với hắn như vậy? Đáp lại hắn, cậu chỉ lặng lẽ cào cào nhè nhẹ những ngón tay thon của mình vào lòng bàn tay lớn ấm áp, như một sự vuốt ve trấn an bí mật giữa hai người.

Wonwoo ngưng lại vài giây toan tính điều gì đó, rồi trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, cậu đẩy hắn ra tiến về phía Taesang. Anh ta lại càng được dịp cười tợn, choàng tay qua đón lấy vai cậu. Cậu ngoan ngoãn đứng lặng yên bên cạnh anh ta, đợi thời cơ tới.

"Giờ mày còn muốn gì nữa mà chưa hạ súng xuống?"

Seungcheol lên tiếng, càng để lâu cái thằng biến thái này lại càng điên lên, chỉ có bất lợi. Không ấy thử từ từ thương thảo, để ít nhất thì nó phải hạ cái ống súng ngắn kia xuống đã.

"Vội gì chứ anh trai?"

"Anh anh cái cù loi!"

Thôi Seungcheol nghĩ lại rồi. Thương thảo đách gì với cái loại người này kia chứ.

"Ngày hôm nay tao phải lấy bằng được cái mạng của Kim Mingyu! Trả thù cho những gì nó đã cướp đi của tao, còn khiến tao nhục nhã ba năm chốn ngục tù."

"Tưởng gì? Ba năm là do tao còn chút tình người đấy. Ngày ấy tao đã định tự tay kết liễu mày rồi."

"Mày đã thua tao một nhát dao mà vẫn còn lớn giọng sao?"

"Một nhát dao để đổi lấy cảnh bây giờ trông mày lếch thếch không bằng con chó thì kể cũng đáng phết."

"Im đi thằng khốn! Mày đi chết đi!"

Cùng với tiếng gào giận dữ của Taesang, một phát súng nổ đoàng lên như xé rách cả bầu trời, viên đạn bay ra xoáy vào không gian. Wonwoo thấy cảnh tượng này quen lắm. Giống y như cơn ác mộng mà cậu đã từ gặp về một bóng đen có đôi mắt đỏ ngầu hiện ra dưới nền trời sấm rền đì đùng. Dường như đã chuẩn bị sẵn, cậu lao rất nhanh ra chắn ngang đường đi của viên đạn đang hướng tới Mingyu. Viên đạn ghim thẳng vào lưng cậu. Trước khi ngã xuống, gương mặt cuối cùng mà cậu nhìn thấy là hắn. Chỉ cần vậy thôi. Cậu mãn nguyện rồi.

Seungcheol lựa lúc sơ hở, anh quăng cho Mingyu một khẩu súng ngắn giấu kỹ ở túi áo trong. Hắn bắt được, lập tức lao đến, một tay đỡ lấy cơ thể đổ rạp của Wonwoo, tay còn lại ngắm vào giữa trán Taesang rồi bóp cò. Taesang chết không kịp nhắm mắt.



"Wonwoo... Em đừng đùa nữa. Mau mở mắt ra đi. Đã kết thúc rồi mà..."

Nhưng cậu không đáp, mi mắt ngoan ngoãn nhắm nghiền lại im ru, cơ thể vô hồn. Hắn luống cuống lấy tay bịt lại vết thương sau lưng cậu vẫn đang đổ máu ướt sũng. Mắt hắn nhoè đi từ lúc nào. Miệng liên tục gọi tên cậu đến lạc cả giọng. Lúc này tất cả mọi người đã chạy lại đứng vây quanh, bốn bé linh vật thấy cảnh tang tóc đau thương thì ngồi thụp xuống không muốn tin.

"Rõ ràng là không thể bị thương cơ mà? Tại sao giờ em ấy lại nằm đây thế này? Các người nói xem?"

Hắn gào lên ai oán nhìn những người xung quanh. Giờ thì ai đem Wonwoo về cho hắn đây? Cáo nhỏ của hắn phải làm thế nào đây? Nếu cậu đã đi thật rồi thì làm ơn ai đó hãy tặng cho hắn thêm một phát súng đi. Không có cậu thì hắn cũng chẳng thiết sống nữa.

"Wonwoo, tôi còn chưa kịp cho em biết mình yêu em nhiều đến nhường nào. Xin lỗi vì đã để em chờ đợi suốt quãng thời gian qua. Tôi yêu em, Wonwoo à. Tôi cũng muốn được nghe em nói lời yêu tôi..."

"Mình yêu Mingyu mà."

"Nghe được một lần lại muốn nghe thêm lần nữa..."

"Mình yêu Mingyu nhiều lắm."

"Vậy còn không mau tỉnh... dậy... Ơ?"

Hắn đang gục đầu vào lồng ngực cậu, nghe tiếng cậu liền ngẩng phắt lên nhìn. Wonwoo ráo hoảnh ngó cái mặt tèm lem nước mắt nước mũi của hắn. Cậu tỉnh bơ như chưa hề trải qua một sự đớn đau nào hết vậy.

"Làm sao mà em..."

"A đợi chút mình ngứa quá đi mất!"

Wonwoo đẩy Mingyu ra để ngồi thẳng dậy. Cậu vòng tay ra sau lưng xoa xoa gãi gãi, một đầu đạn theo đó mà lăn xuống nền cỏ. Áo cậu đúng là có một vết rách tròn xoe, nhưng trên lưng lại không hề xuất hiện vết thương nào cả, đến sẹo còn không có. Đáng ngạc nhiên hơn là chỗ máu tươi khi nãy thấm đẫm áo cậu và chảy đầy dưới nền cỏ xanh biếc cũng bốc hơi hoàn toàn từ khi nào. Tất cả đều sạch sẽ tinh tươm y như mới.

Đến khi Jeonghan nghếch tai nghe ngóng rồi thông báo rằng còi cảnh sát chỉ còn cách đây hai con phố, thì tất cả mới đồng loạt bồng bế nhau trở lại xe tẩu thoát khỏi hiện trường.



Vụ án của Taesang cảnh sát đưa ra kết luận cuối cùng rằng đây chắc chắn là một vụ giang hồ thanh toán nhau xảy ra đầy rẫy hàng ngày. Chưa rõ nguyên nhân gây án nhưng cảnh sát tìm được 20 gram ma tuý giấu dưới ghế sofa, đồng thời nghi ngờ Taesang buôn bán động vật hoang dã trái phép vì phát hiện vài sợi lông cáo vương lại trên sàn nhà. Vụ án nhanh chóng bị bỏ ngỏ do không đủ chứng cứ, cũng không hề có nhân chứng. Trùng hợp làm sao khi ở đây là khu phố mới, CCTV chưa đi vào hoạt động. Đáng ngạc nhiên hơn là ngoài dấu vân tay và ADN của Taesang ra, cảnh sát không tìm được thêm bất kỳ dấu tích của ai khác tại hiện trường nữa. Cứ như là ma quỷ nào làm nên vậy.



"Mình xin lỗi mà!"

"Xin lỗi vô ích! Trần đời tôi chưa từng bị ai lừa ngoạn mục đến vậy."

"Thật vinh hạnh khi là người đầu tiên của Mingyu."

"Em còn nói? Tôi đã bảo là em đừng bao giờ trực tiếp nhúng tay vào mấy cái chuyện như này rồi kia mà? Cứ ỷ bản thân mình đồng da sắt rồi khiến người khác lo lắng phát điên."

"Vậy đúng là linh vật bọn mình không thể nào bị thương được rồi. Nếu có bị thương thì cũng sẽ lành lại ngay lập tức không sót một dấu vết."

Jisoo mắt sáng như sao tuyên bố. Dù là linh vật thần thông quảng đại nhưng cũng phải trải qua nhiều chuyện thì chúng nó mới dần khám phá ra khả năng của bản thân. Seokmin hài lòng xoa xoa mái đầu bông mềm của anh nai nhỏ.

"Nghe giống siêu anh hùng Marvel ấy nhỉ?"

Myungho oà lên quay sang đổ vào lòng Jun thích thú.

"Mình cũng muốn thử bị thương một lần."

"Thôi thôi thà Jihoon cứa vào tim mình một nhát còn hơn."

Soonyoung nhăn nhó bĩu môi đáng thương. Jihoon bật cười tiến tới dí trán mình vào trán anh trêu chọc.

"Choi Seungcheol, rốt cuộc là bạn lấy đâu ra cái khẩu súng kia? Sao mình không nghe nói gì về nó trong kế hoạch vậy hả?"

"Trước khi từ nhà đi Jun nó dấm dúi đưa cho mình phòng hờ đấy chứ! Mình giữ thế nhưng đâu dám dùng đâu, phải quăng cho Mingyu mà."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu thiếu gia đổ đốn kia. Nào là thuốc lắc, vũ khí, lại còn cả ma tuý. Chậc, cái con người hư hỏng này.

"Đừng nhìn tôi. Tuy là cái gì cũng qua tay nhưng tôi chưa từng thử bất kỳ thứ nào đâu nhé! Nghiện mấy cái đó sao bằng nghiện Tiểu Hạo Hạo."

Jun tranh thủ hôn chóc một cái xuống chóp mũi Myungho. Hai bên má thằng nhỏ lại trồng vườn hồng rồi.

"Wonwoo ở đó cả một ngày trời, cái gì cũng chạm qua, thế sao lại không có bất kỳ dấu vân tay nào nhỉ?"

Seokmin cầm điện thoại lướt lướt đọc tin tức. Vụ án hiện đang được khá nhiều người tò mò quan tâm trên các diễn đàn.

"Mình cũng không biết nữa. Chắc là linh vật thì không có dấu vân tay chăng?"

Cả bọn gật gù tán thành.

"Khiến mọi người cất công lo lắng rồi. Cảm ơn mọi người vì đã quan tâm mình thật nhiều."

Wonwoo cúi đầu. Bốn bạn linh vật còn lại tiến tới ôm chầm lấy cậu, tình thương mến thương. Các anh chủ nhìn theo cười hạnh phúc. Cuộc sống từ giờ cứ mãi yên bình thế này thôi nhé.

"Đi ăn gì đi chứ nhỉ? Bữa nay quẹt thẻ em."

Kim tổng đã lên tiếng, ai ngu gì mà cãi lời.



"Tôi vẫn không thể tin là em chỉ vì muốn thử lòng tôi mà đánh cược cả mạng sống như thế!"

"Thôi mà! Sao Mingyu cứ nhắc mãi thế?"

"Phải nhắc cho em nhớ rằng em không hề đơn phương! Chỗ này luôn luôn là của em, nó đập cũng là vì em."

Hắn đặt tay cậu lên ngực trái của mình. Cậu lại cảm thấy tiếng trái tim đập chung nhịp rồi.

"Mingyu dám cả gan bóp cò súng luôn, mình không ngờ đấy."

"Tôi cũng không ngờ nữa mà. Lúc ấy chỉ biết tới một mình em, thằng nào làm đau em đều phải chết!"

"Mình thương Mingyu nhất."

Cậu chủ động dụi dụi cái mũi nhỏ vào hõm vai hắn. Mùi thơm mà cậu luôn nhớ nhung lại lấp đầy cả khoang mũi.

"Nhưng sao em không thể bị thương mà vẫn trúng đạn nhỉ?"

"Chắc có lẽ là do mình muốn vậy. Mình không thể thay đổi cục diện thì mình cũng không để cho Mingyu gặp chuyện được."

"Cáo ngốc! Thế ngay bây giờ em có đang muốn điều gì không?"

"Ưm một cái hôn?"

"Vừa hay đó cũng là điều tôi muốn."

Hắn đặt xuống cánh môi cậu cái hôn chớm nhẹ. Dây dưa một hồi thì cả hai đã chìm vào cái hôn sâu khó dứt. Wonwoo tưởng choco đậu đỏ đã là ngọt lắm rồi, mỗi lần cậu chỉ ăn được nhiều nhất hai viên. Nhưng bây giờ lại phát hiện có thứ còn ngọt ngào hơn, chỉ khác là cậu có thể thưởng thức nó cả đêm không biết chán.



"Mingyu phải đọc truyện cho mình nghe mình mới ngủ được."

"Nỡm ạ. Được một người đẹp trai vừa ôm hôn vừa đọc truyện ru ngủ thế này, sướng nhất em rồi đấy Wonwoo."

Câu chuyện về con cáo già gian ác cướp đi ngôi nhà của một chú thỏ con. Bầy chó cùng bác gấu nâu đã giúp đỡ hết sức mà vẫn không đánh đuổi được con cáo. Khi chú thỏ tưởng mình đã hoàn toàn mất đi căn nhà yêu quý vào tay cáo già thì may mắn gặp được anh gà trống.

"Ta vác hái trên vai
Đi tìm cáo gian ác
Cáo ở đâu ra ngay ra ngay."

Chỉ ba câu nói thôi, anh gà trống đã khiến cáo ta chạy mất xác.

Nhưng nếu con cáo cũng chẳng sợ lưỡi hái hay anh gà trống thì sao?

Thì cũng phải khiếp sợ Wonwoo chứ sao!



______

• Vâng như đã thông báo từ đầu chap đấy, kỷ lục 10,2K chữ sau hai ngày ròng rã các cậu ạ. Muốn trẹo cả đôi vai ㅠㅠ Câu chuyện dựa theo Cáo, Thỏ và Gà Trống kéo dài xuyên suốt từ chap 7 tới chap 13 đã kết thúc rồi.

• Nhưng truyện thì chưa kết thúc đâu nhé! Nhân vật của mình còn chưa lên hết nữa mà uhuhu. À tiện đây mình bật mí nhỏ, Hansol đã được nhắc đến một lần rồi đấy không biết có ai tinh ý đoán ra nó nằm ở đoạn nào không ㅋㅋㅋ

• Thực ra mình bắt đầu viết Wonwoo là cáo phát lộc đó! trong sự hoang mang và mơ hồ cực độ. Đến mình cũng không ngờ được là câu chuyện này nó lại có thể đi đến tận đây đâu. Phần lớn phải cảm ơn các cậu đã luôn là nguồn động lực cho mình đó!

Vì sự chăm chỉ liên tục suốt quãng thời gian qua nên mình xin phép sau chap này sẽ lặn hơi lâu một chút, để nghỉ xả hơi và cũng như có thời gian chuẩn bị cho vài điều xinh đẹp hơn sắp tới.

Mà cũng chẳng biết nữa, có khi mình lại dở chứng bất ngờ lên sớm hơ hơ hơ~~

18/8/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net