13. Nhưng cáo fake rồi cũng phải quỳ rạp trước cáo real

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❗️ CẢNH BÁO: Hãy chắc chắn rằng bạn đã chuẩn bị cho mình một tâm hồn đẹp trước khi chinh chiến với 10K+ chữ.
______

Giờ đã là nửa đêm rồi, hắn vẫn đang ngồi thẫn thờ trước bậc thềm cửa phụ của Moon club, ánh mắt mòn mỏi hướng ra phía đầu đường nơi có cây cột đèn giao thông liên tục chớp nháy. Mingyu điên cuồng không ngừng đi tìm Wonwoo suốt từ chiều. Ban đầu hắn nghĩ rằng chắc cáo ngốc nhà hắn chỉ đi lạc đâu đó thôi, hắn chạy vòng quanh dãy phố lớn, gọi vang tên Wonwoo, hỏi thăm cả những người bán hàng ven đường, nhưng nhận lại đều chỉ là cái lắc đầu xua tay. Đến khi hắn chuẩn bị chạy tới vòng thứ mười bốn thì bị Jun giữ lại. Hắn quỳ rạp xuống vỉa hè hít thở nặng nhọc, ánh mắt vô hồn như không tin vào những gì đang xảy ra.

"Mới có một buổi chiều thôi mà em đã trốn đâu mất rồi cáo nhỏ ơi?"

Jun có đưa hắn tới đồn cảnh sát quận để trình báo người mất tích. Đám cảnh sát tiếp nhận vòng đầu là lũ coi sự xuất hiện của người dân như một điều gì đó vô cùng phiền toái. Điển hình là tên cảnh sát trẻ kia, sau khi thấy hai thanh niên cao lớn đi vào đã thở dài một hơi tỏ thái độ. Chắc tưởng rằng bản thân sẽ chuẩn bị phải đi dẹp loạn một vụ ẩu đả nào đó đây mà. Thật mệt mỏi.

"Chúng tôi muốn trình báo tìm người mất tích."

"Có ảnh không?"

Mingyu chìa điện thoại ra, trên màn hình là ảnh một cậu con trai có đôi mắt hẹp và hơi xếch, ủ mình trong chiếc áo phao to sụ, đang đứng giữa con đường trải dài hoa hướng dương.

"Mất tích bao lâu rồi?"

"Khoảng bốn tiếng trước."

"Các anh đùa tôi đấy à? Các anh nghĩ cảnh sát chúng tôi rảnh rang lắm có phải không?"

"Sao cơ?"

"Người này đã đủ trưởng thành để nhận thức về hành vi của mình rồi. Mới đi có bốn tiếng mà các anh đã lên đây trình báo, không lẽ người trong ảnh có vấn đề về thần kinh sao?"

"Mày nói cái gì hả thằng chó?"

Mingyu nhào tới túm cổ tên cảnh sát trẻ nhấc bổng lên. Jun ở ngay bên cạnh với tay cản không kịp. Mấy tên cảnh sát xung quanh đấy cũng phải lao vào để tách hai người ra. Tới khi Jun đã đẩy được Mingyu áp lưng vào tường, vuốt vuốt cánh tay giúp hắn lấy lại bình tĩnh, thì tên cảnh sát bên kia đã trong tình trạng quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời rồi. Tưởng mọi việc đã dừng lại ở đấy, nhưng không hiểu tên cảnh sát trẻ kia nghĩ cái gì mà lại tiếp tục khơi mào cuộc chiến, to gan quơ đại chiếc ống bút đặt trên bàn ném mạnh tới trúng ngay lưng Jun. Cả anh và hắn đều đứng hình mất năm giây. Hắn đang sẵn máu chiến ở trong người, định lao lên tiếp nhưng bị Jun giữ chặt vai lại, sau đó anh từ từ quay mặt về phía tên cảnh sát điên kia.

"Tao đã ngứa mắt lũ cảnh sát chúng mày lâu lắm rồi mà!"

Và lần này thì Mingyu với theo cản Jun không kịp.

Phải một tiếng đồng hồ sau, Seungcheol đã có mặt tại đồn để bảo lãnh cho hai thằng em yêu quý. Chưa vội về, vừa nghe sự tình hai đứa em kể, lại đến lượt anh giận dữ đập bàn rầm rầm đòi xới nguyên cái sở cảnh sát này lên, thậm chí còn nhấc máy làm một đường cơ bản lên trên Bộ khiến cho đám cảnh sát quèn co rúm ró, tên cấp trên còn nắm đầu chàng cảnh sát trẻ gây sự ban chiều kia đến trước mặt Jun và Mingyu cúi gập người xin lỗi.

"Chúng mày sai thì anh chắc chắn không bênh. Nhưng vô duyên vô cớ mà động tới em tao là chết mẹ với tao."

Seungcheol nói thế khi mấy anh em họ đã ra khỏi cổng, thành công náo loạn đồn cảnh sát quận một phen ra trò. Cho hỏi trong đám bọn hắn thì có ai là hiền lành không vậy?

Mingyu nhìn cái màn hình đặt bên cạnh vẫn hiện lên mấy con số điện thoại của Wonwoo. Hắn gọi điện cho cậu muốn nát cái máy, vậy mà không một lần nào nghe thấy giọng cậu trả lời, chỉ toàn là những tiếng tút tút kéo dài vô tận mà thôi. Wonwoo hư quá! Hắn lúc nào cũng nhắc cậu phải luôn chú ý điện thoại, nhất là không được để hắn gọi nhỡ, vậy mà cậu cũng quên. Nhưng hắn sẽ không tức giận, cũng không la mắng cậu đâu. Thật đấy! Chỉ cần ngay lúc này cậu gọi lại cho hắn một cuộc thôi, Wonwoo à.

Bên kia tiếng nhạc trong club xập xình, người người ra vào tấp nập huyên náo. Bên này trong tim hắn dường như đã chết lặng một nửa rồi.

"Em mà có xảy ra chuyện gì, cuộc sống đối với tôi cũng chẳng còn thiết tha."



Chuyện Wonwoo mất tích rất nhanh đã đến được tai tất cả các anh chủ cùng các bé linh vật khác. Mọi người liền đổ dồn tới con phố lớn của Moon club chia nhau đi tìm cậu cả buổi tối, nhưng kết quả vẫn là con số không, chẳng có thêm bất kỳ thông tin gì về cậu cả. Wonwoo như đã tan biến vào trong hư vô vậy. Đánh giá tình hình hiện tại một hồi, Seungcheol quyết định cả đám tạm thời giải tán, đến sáng mai nếu vẫn không có tin tức gì thì sẽ tập trung lại rồi huy động tất cả nguồn lực lớn bé lật tung cái thành phố này lên tìm Wonwoo cho hắn. Mà hắn đâu có dễ dàng buông xuôi vậy, cứ một mực nói ai muốn làm gì thì làm, còn mình sẽ ngồi đợi cậu ở đây. Hắn bảo cậu bây giờ chắc đang sợ hãi lắm, hắn phải là người đầu tiên mà cậu nhìn thấy khi vừa quay về mới được, bởi nếu không thì cậu sẽ khóc rất to, rất khó dỗ.

Mãi cho tới khi Seokmin nhịn không được mà đi tới vả cho hắn một cái nổ đom đóm lấy lại tỉnh táo, nó bảo nhìn hắn bây giờ trông có giống cái xác không hồn rệu rã hết cả không mà đòi dỗ với dành ai? Cả buổi hắn trối chết chạy đi tìm cậu không ăn không uống, ít nhất thì cũng phải về tắm rửa đi đã rồi tính tiếp chứ. Hơn nữa, có khi muộn rồi Wonwoo sẽ về thẳng nhà luôn cũng nên. Chỉ nghe đến vậy thôi là mắt hắn sáng rỡ, toan đứng dậy nhưng đôi chân mỏi nhừ không trọng lực khiến cả cơ thể hắn theo đà đổ ập xuống, Seokmin mà không nhanh ý vịn hắn lại thì sẽ chẳng còn ai dám tin đó là vị tổng giám đốc chi nhánh KW đạo mạo nữa đâu. Hôm nay Seokmin sẽ ở lại nhà của Mingyu luôn để tiện theo dõi hắn. Ai biết ba giờ sáng hắn sẽ lại tông cửa phóng đi tìm cậu tiếp ở đâu cơ chứ? Jisoo cũng vì thế mà theo Seokmin đưa Mingyu về luôn.

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp em ấy sắp xếp lại mấy quyển truyện."

"À không sao, cứ tự nhiên."

"Cậu đừng quá lo lắng. Wonwoo thông minh lắm! Hơn nữa chúng tôi không thể bị thương đâu. Tôi tin em ấy sẽ sớm về thôi."

"Tôi cũng mong là vậy."

Mingyu mới tắm xong ngó qua thấy phòng game của cậu sáng đèn. Trong phút chốc tim hắn như lỡ một nhịp, hắn lao đến mong rằng sẽ gặp được dáng hình mà bản thân đã mong chờ suốt cả ngày hôm nay. Nhưng rất nhanh hắn lại thất vọng thêm một lần nữa, là Jisoo đang nhặt mấy quyển truyện nằm vương vãi dưới sàn, xếp lên giá cho Wonwoo.

Tiếng Seokmin gọi í ới từ dưới nhà, mùi thơm của nồi mì cũng theo đó mà tràn ngập cả không gian. Tâm trí hắn thì có thể chẳng bận tâm, nhưng cái bụng hắn réo ọt ọt thì chắc chắn là không biết nói dối. Hắn bị Seokmin dí xuống cái ghế, nó bỏ vào bát hắn cả một gắp mì lớn. Ngoài bản thân ra thì hắn chỉ công nhận tài nấu ăn của duy nhất thằng bạn thân Lee Seokmin thôi. Thấy hắn ăn ngon lành hết gắp mì này đến gắp mì khác, Seokmin cười toe tít cả mắt, còn đẩy đĩa kimchi và mấy lá rong biển lại gần phía hắn hơn. Đợi đến khi hắn húp sạch cả nước mì, Seokmin vừa bóc quýt cho Jisoo xong liền đứng dậy làm bộ xoa đầu hắn rồi khen "Ăn giỏi quá!" nữa.

"Wonwoo, không biết em đã được ăn no bụng hay chưa?"

Tối đó, hắn để Seokmin và Jisoo ngủ trong phòng dành cho khách, còn hắn thì khoác áo ra ngoài sân trước ngồi ngóng cậu. Màn đêm cứ sâu hun hút như bóng cậu mãi chẳng thấy đâu.



"Giờ nói cho anh biết mày lại làm gì khiến nó giận bỏ đi rồi phải không?"

"Em thề là lần này bọn em đang rất vui vẻ, không hề có chuyện gì bất thường xảy ra hết!"

Seungcheol nheo mắt chất vấn hắn. Mới bảy giờ sáng mà nhà hắn đã xuất hiện tổng cộng chín mạng người chen chen chúc chúc. Có lẽ không chỉ một mình hắn mà ai cũng đều mang tâm trạng bất an.

"Cậu Kim Mingyu..."

"Tôi đã bảo là không có gì rồi cơ mà!"

"Không phải, cậu đang dẫm vào dây giày của tôi đấy."

"Xin lỗi. Mà sao đã vào nhà rồi vẫn còn đi giày?"

"À nãy vội quá chưa kịp cởi."

Jeonghan lật đật đứng dậy đi ra cửa để bỏ lại đôi giày. Mingyu nhìn ánh mắt nuông chiều của Seungcheol đang dõi theo anh thỏ trắng mà chẳng thể nói nên lời.

"Anh mày đã suy nghĩ cả đêm hôm qua rồi. Nếu như chú đã khẳng định rằng giữa hai đứa không xảy ra chuyện gì thì chỉ còn lại một khả năng thôi, đấy là tiểu hồ ly đã bị bắt cóc."

Soonyoung vừa dứt lời thì tiếng thút thít của Myungho cũng lớn hơn. Khổ thân đứa nhỏ đã khóc suốt cả đêm hôm qua, hai mắt nó bây giờ sưng húp như hai cái đèn pha ô tô rồi. Nó cứ tự trách mãi rằng nếu lúc ấy nó không mải chơi game để Wonwoo đi một mình thì có lẽ cậu sẽ chẳng mất tích như bây giờ đâu. Jisoo phải xoa xoa lưng cho thằng bé dỗ dành.

"Có khi nào từ vụ phóng hoả, rồi bức thư đe doạ, cho tới chuyện Wonwoo mất tích này đều cùng là một người gây ra không?"

Jun đang lấy giấy mềm chấm nước mắt cho Myungho, mắt sưng thế này thì phải chườm khăn lạnh rồi.

"Nếu đúng thế thật thì Wonwoo đang gặp nguy hiểm còn gì nữa? Phải nhanh chóng đi tìm em ấy!"

Mingyu đạp ghế đứng dậy thì bị Seokmin túm lại.

"Tìm thì đương nhiên là phải tìm rồi, nhưng giờ biết tìm ở đâu? Mày cứ sồn sồn lên thế cũng chẳng giải quyết được cái đách gì hết."

"Seokmin nói đúng đấy. Nó mà đã có ý định bắt cóc thì lại để cho chú mày dễ dàng tìm được chắc? Ngay từ đêm qua anh đã nhờ người toả thông báo đi khắp nơi rồi, nhất là ở mấy bến tàu rồi nhà ga mà cũng chưa có thông tin gì hết kia kìa."

Seungcheol nhìn hắn nghiêm túc. Mingyu là em anh thì Wonwoo cũng là em anh cơ mà, dù là đứa nào gặp chuyện anh cũng đều lo lắng hết.

"Đêm qua anh đây có cho bọn đàn em ngơi chân phút nào đâu? Cả mấy con phố lân cận cũng bị chúng nó bới tung lên nhưng vẫn chẳng thu được gì."

Cả bọn nghe xong bỗng chìm vào một khoảng tĩnh lặng vô hình. Nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt hắn chẳng một ai ở đó dám đối diện, bởi nó đau thương và xót xa vô cùng.

"Nếu là bắt cóc thật thì có giống như trong phim không? Kiểu kẻ bắt cóc sẽ gọi điện hoặc gửi tới nhà nạn nhân cái gì đó để đe doạ ấy."

Jihoon ngồi lặng im mãi bây giờ mới cất lời. Siêu năng lực của con mèo này đúng là không thể xem thường được đâu. Bởi ngay lúc đó anh bảo an gác cổng nhà hắn vừa mới gõ cửa thông báo rằng hắn có một đơn hàng được gửi đến.



Giờ thì mười con người cao lớn đang ngồi vây quanh cái thùng hàng nhỏ được đặt trên bàn. Người giao hàng ban nãy chắc đã sợ khiếp vía khi hắn cứ thế xồng xộc chạy ra vô ý tứ nắm chặt vai người ta rung lắc dữ dội. Sau khi Seungcheol tra hỏi và khẳng định anh ta chỉ là người giao hàng trung gian vô tội thì lúc đó Mingyu mới đồng ý thả cho người ta đi. Tất cả những gì mà họ biết chỉ là đơn hàng này được đặt giao khẩn cấp, địa chỉ người gửi cũng không có vì bên kia người ta cố tình đem thùng hàng tới tận bưu cục để không lộ thông tin. Muốn có thêm manh mối thì chắc là phải mở cái thùng trước mặt ra mới rõ.

Mingyu bây giờ đang nằm trong mớ suy nghĩ rất mơ hồ. Hắn sợ bản thân sẽ hối hận ngay sau khi thấy cái thứ bên trong thùng hàng này. Hắn không muốn tin rằng Wonwoo gặp phải chuyện gì không may đâu. Nhưng nếu muốn có thêm manh mối để tìm ra cậu thì hắn bắt buộc phải mở chiếc thùng được dán kín bưng này ra. Đấu tranh một hồi, cuối cùng hắn cũng quyết định tiến tới cầm con dao rọc giấy từ từ rạch lớp băng dính trắng. Mọi người chẳng ai bảo ai đồng loạt nín thở dõi theo.

Chiếc thùng hàng trông thì lớn đấy, phải to ngang ngửa một lốc coca sáu lon hẳn hoi, thế nhưng mở ra chỉ trơ trọi đúng một chiếc USB bé tý bằng ngón tay, còn lại thì toàn là nilon chống sốc và giấy báo. Tên bắt cóc cũng cẩn thận quá rồi.

"Để em đi lấy máy tính."

Chẳng để hắn phải đợi lâu, xuất hiện trên màn hình lúc này chính là hình bóng nhỏ bé duy nhất trong lòng hắn, cậu đang nằm im lìm trên một chiếc giường lạ hoắc, mắt nhắm nghiền không nhúc nhích. Tim Mingyu như rơi rớt từng mảnh sau mỗi giây chiếc clip này chạy qua. Đoạn clip chỉ vỏn vẹn có bảy giây, vừa hay lòng Migyu cũng đứt thành bảy khúc, không ngừng rỉ máu.

"Tất cả chỉ có vậy thôi sao? Không kèm theo yêu cầu gì khác? Cái tên khốn chết tiệt này!"

Soonyoung quăng mạnh cái thùng giấy không vào tường. Jihoon bên cạnh nắm chặt tay anh, biểu lộ vài phần lo lắng.

"Trước mắt chúng ta phải xem thật kỹ lại đoạn clip này đã, biết đâu có sơ hở. Khả năng cao là hắn sẽ tiếp tục làm trò thế này để nhử chúng ta, vậy nên phải hết sức bình tĩnh và tỉnh táo."

Seungcheol ra lệnh, ai cũng nương theo đồng tình.

"Wonwoo..."



Để mười cặp mắt không phải chen nhau chúi vào cái máy tính bé tẹo nữa, Seokmin mang cái USB cắm vào màn hình lớn trong phòng game của Wonwoo, nó còn được kết nối với hai cái loa khủng hai bên. Đoạn clip bảy giây ngắn ngủi cứ được mở đi mở lại, ai cũng dán chặt mắt vào từng chi tiết nhỏ mà tên hung thủ đã thu lại. Đoạn clip được mở đến lần thứ tám thì mấy bé linh vật đồng loạt tiến lại gần hơn với màn hình và chiếc loa. Tới khi Seokmin replay lần thứ mười, bốn bé quay sang nhìn nhau gật đầu, ánh mắt chắc nịch.

"Thực ra có chuyện mà đáng lẽ bọn này phải nói sớm hơn."

Mingyu mở lớn mắt khi nghe Jihoon kể về chuyện gặp người đàn ông lạ ở siêu thị, rồi hôm đi triển lãm sách với Jisoo cậu đã vắng mặt một lúc lâu và Jeonghan chốt hạ bằng màn bao che cho Wonwoo giấu hắn đi cùng với người khác. Cái quái gì đang diễn ra sau lưng hắn vậy? Cáo nhỏ mà hắn hàng ngày yêu thương làm sao có thể?

"Tuy ánh sáng của đoạn clip không được tốt cho lắm, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra Wonwoo chỉ là đang ngủ thôi, ngực nó vẫn phập phồng kia kìa. Bọn này đâu có dễ chết như thế?"

Jihoon nói Seokmin zoom lớn màn hình lên, chỉ vào khoảng áo trước ngực cậu khẽ động đậy nhịp nhàng.

"Seokmin mở lớn tiếng hơn chút nữa giùm. Nếu nghe kỹ ở giây thứ sáu thì sẽ phát hiện có một tiếng hừ nhẹ như tiếng cười trầm ấy."

Mọi người theo lời Jeonghan mà hướng tai gần hơn vào chiếc loa. Seokmin tua chậm lại đoạn clip. Đúng là có nghe thấy thật, nó chỉ rất nhỏ thôi, như kiểu tên này biết mình đã lỡ phát ra tiếng nên tắt vội máy quay vậy.

"Mình đã nghe qua giọng của người đàn ông này rồi. Chính là người hôm ấy đã gọi điện cho Wonwoo."

"Chắc không?"

"Cậu Mingyu, cậu đừng có coi thường cái tai thỏ này chứ?"

Lúc này Jisoo tiến đến gần Seokmin, nói nó zoom lên cái cửa kính đối diện giường ở giây thứ năm ấy.

"Không rõ nét lắm nhưng cái bóng lớn phản chiếu trên mặt kính này có thể cho ta biết chắc rằng đây là một người đàn ông. Dáng người này lại giống hệt với người mà mình đã nhìn thấy đi cùng Wonwoo hôm triển lãm."

Mingyu vẫn còn đang bán tín bán nghi thì đến lượt Myungho mang tới một thông tin sốt dẻo vô cùng.

"Em không biết chuyện này có liên quan gì không nhưng trước lúc mà Wonwoo mất tích, anh ấy có hỏi em với Jun về vết sẹo gì đó trên người Mingyu."

"À phải rồi! Anh đã kể cho nó nghe về nguồn gốc cái sẹo của chú mày, tại nó cứ nằng nặc đòi biết cho bằng được ấy."

Hắn vô thức sờ tay lên cái sẹo bên bụng trái. Rồi như thoáng nhận ra gì đó, hắn đứng phắt dậy chạy ra khỏi phòng. Khi trở lại, trên tay hắn là một cuốn album ảnh đã phủ bụi. Hắn lật lật mấy trang album ra như cái máy, bàn tay chỉ dừng lại khi bức ảnh sáu người con trai chụp tại sân bóng rổ hiện ra.

"Mọi người đều quen biết người đàn ông ở siêu thị sao?"

"Jihoon nói gì vậy? Người đàn ông nào?"

"Đây này. Mình đã gặp người này ở siêu thị cùng với Wonwoo đó."

Jihoon vừa nói vừa chỉ tay vào bức ảnh, ngón tay nhỏ chạm đích danh vào một gương mặt mà không ai trong năm anh em hắn muốn nhớ tới.

"Go Taesang?"

Vậy là hắn nghĩ đúng rồi. Chết tiệt! Tên điên đó chỉ vừa mới ra tù có vài tháng mà đã lại tìm tới hắn thật rồi.

Lúc mọi người vẫn chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng, đầu óc họ hiện tại đang quá tải thông tin rồi. Thì chợt Soonyoung hét lên phá tan bầu không khí nặng nề như ghim tạ, tay anh run run chỉ vào cái màn hình lớn. Trên chiếc kệ cạnh cửa kính in bóng người đàn ông là một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net