15. Cáo nhỏ đại ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo có đồ chơi mới. Mà cũng không hẳn là đồ chơi, nó là món đồ mà cậu rất yêu thích dạo gần đây, đi đâu làm gì cậu cũng phải ôm khư khư bên mình mới chịu. Đó là một chiếc chăn mỏng bằng bông màu tím có thêu hình mấy bông hoa hướng dương màu vàng. Nhìn Wonwoo bên cạnh chiếc chăn này buồn cười lắm, bởi vì cậu khi ở dạng người cũng to tồng ngồng một mét tám chứ đâu có nhỏ bé gì, mà chiếc chăn lại nhỏ xíu có một mét ba đổ lại, thành ra Wonwoo phải ngồi co ro lắm mới chui lọt vào lòng chăn.

Tại sao lại là cái chăn kỳ quặc này mà không phải là thứ gì khác hả? Đến Kim Mingyu còn chẳng biết thì làm gì có ai biết được đây? Chỉ là bỗng một hôm, lúc hắn và cậu đang đi siêu thị mua ít đồ dùng cần thiết, khi đi qua hàng trưng bày chăn ga gối đệm, chiếc chăn bé xinh này lập tức đập vào mắt cậu như một phép màu, ông bà tổ tiên mách bảo rằng cậu cần phải mua nó ngay đi, và thế là cậu nằng nặc dụi đầu vào ngực Mingyu đòi hắn thanh toán cho mình chiếc chăn trước con mắt mở lớn của chị thu ngân.

Thành công có được chiếc chăn yêu thích, cậu mừng lắm, đến mức Mingyu còn phải dỗ mãi cậu mới cho phép hắn được giặt cái chăn hoa hướng dương của mình. Trong lúc chờ chiếc chăn được nhào lộn trong lồng máy giặt, cậu cứ ngồi im re ở ngay bên cạnh để trông như sợ chỉ rời mắt nửa phút thôi là cái chăn sẽ có người nhót đi mất. Hai tròng mắt cậu đảo tròn theo từng vòng xoay của lồng giặt một cách vô cùng nghiêm túc khiến cho hắn bật cười. Thấy tội nghiệp quá, hắn chẳng nỡ mắng cậu vì cái tội ngồi bệt luôn xuống dưới đất, mà còn rón rén lại gần ngồi cùng cậu, chờ cho cái chăn có ma lực phi thường kia được sấy khô hoàn toàn, thơm nức mùi nước xả vải thì sẽ lấy ra trả cho cái đồ cáo nhỏ ương bướng.


Giờ đã là tám giờ tối, như mọi ngày, hắn đang ngồi cắt sẵn dưa hấu thành những miếng vừa ăn rồi bỏ vào một cái tô lớn, còn cậu chỉ việc lấy dĩa xiên một miếng rồi bỏ vào miệng nhai nuốt mà thôi. Lâu lâu cậu còn xiên thêm một miếng đút cho hắn trong khi mắt vẫn dán chặt vào bộ phim giả tưởng chiếu trên TV nữa. Khỏi phải nói, cái chăn màu tím hoa hướng dương đương nhiên là đang được cậu khoác lên hai bên vai dính chặt không rời rồi.

Một buổi tối sẽ trôi qua bình yên như vậy nếu như tiếng chuông cửa không vang lên và Wonwoo bỗng ngửi thấy một mùi hương lạ.

"Mingyu à, nhà mình có khách. Không chỉ một, mà những hai người cơ!"

"Vậy sao? Em ngồi đây để tôi ra mở cửa nhé. Ai mà lại đến không báo trước vậy kia chứ?"

Hắn lau tay vào một tờ khăn giấy ướt rồi lật đật ra mở cửa. Wonwoo hơi nghiêng đầu bởi cái mùi lạ mà cậu ngửi được rõ ràng nó không phải của người. Suy nghĩ này khiến cho cậu hơi lo lắng một chút, càng rúc sâu vào bên trong tấm chăn hơn, ánh mắt dõi theo Mingyu không dám chớp.

Cánh cửa nhà vừa bật mở, một người phụ nữ khoẻ khoắn cao ráo lập tức xuất hiện, tuy cô gái này để mặt mộc và đầu tóc thì chỉ được túm đại lên hơi bù xù, thế nhưng khí chất toát ra vẫn khó có ai sánh bằng. À, Wonwoo biết người này, thậm chí còn khá thân nữa là đằng khác. Cô gái ấy chính là thư ký riêng của hắn, cánh tay phải đắc lực của tổng giám đốc Kim Mingyu. Khi hắn còn chưa kịp định hình rốt cuộc cô nàng đến đây để làm gì thì đã bị gạt sang bên một cách thô bạo, sau đó cô thư ký phăm phăm bước vào nhà, khệ nệ xách theo đống đồ gì đó rồi ngang nhiên đặt chúng xuống ngay giữa lối đi, thở phào nhẹ nhõm.

"Này này, Areum, cô làm cái gì thế hả?"

"Sếp! Em chào sếp. Vì em đang có chuyện gấp nên sẽ trình bày ngắn gọn, mong sếp chú ý lắng nghe."

"Có gì vào nhà ngồi xuống rồi nói, vội đến đâu?"

"Dạ thôi em phải đi liền bây giờ... A chào Wonwoo nhé!"

"Vâng, mình cũng chào Areum nhé."

Wonwoo lấp ló sau thành ghế sofa, cười với cô thư ký một cái rồi lại tập trung chăm chăm theo dõi cái đống hổ lốn mà nàng ta mới đặt xuống đất kia, có cái gì đấy ở trong chiếc lồng nhỏ kia lạ lắm...

"Xin được trình bày với sếp, chuyện là bé người yêu em vừa phải vào viện cấp cứu mổ ruột thừa, ca mổ đã thành công nhưng bác sĩ vẫn bắt nằm viện thêm một tuần để theo dõi thành ra em phải luôn có mặt ở đó để túc trực, tranh thủ lắm mới tạt về nhà mang nó đến đây được đấy."

"? nào?"

"Ủa vậy chắc là em chưa kể với sếp rồi, em mới nhận nuôi một bé cún..."

Areum mới nói đến đây, từ trong chiếc lồng vận chuyển nho nhỏ, một bóng đen đạp cửa lao vụt ra, hướng về phía chiếc ghế sofa của Wonwoo mà phóng đến. Tên nhóc con này hẳn là quậy lắm, nó còn chẳng lạ nhà, vô tư nhắm cái ống quần kẻ caro của cậu mà giằng lấy giằng để. Wonwoo quá bất ngờ nên nhất thời đóng băng, cho đến khi cái ống quần của cậu ướt đẫm một mảng nước dãi của con quỷ nhỏ kia thì cậu mới hoàn hồn ré lên.

"MINGYU! Mingyu Mingyu, mau cứu mình với, nó cắn mình nè!!!"

Nghe giọng cậu thất thanh, hắn đang đứng ở thềm cửa, gạt cô thư ký tội nghiệp sang một bên rồi lao vào nhà xem tình hình của bảo bối nhỏ. Con chó con nhìn thấy hắn cao lớn vạm vỡ, mắt gườm gườm đáng sợ như thế, theo lý thì nó phải rụt đuôi về lại rồi mới đúng. Nhưng không, nó nhe răng hớn hở chạy đến, lại nhắm cái ống quần hắn mà giật tới giật lui.

"Kìa kìa nó dám cắn cả Mingyu kìa! Mingyu mau đá đít nó đi!!!"

Wonwoo co cả hai chân lên ghế thu bản thân nhỏ lại hết sức có thể, trân trối nhìn con yêu nhỏ đang giương oai tác quái tại chính căn phòng khách của nhà mình.

Trái lại, Mingyu tuy có bất ngờ nhưng chẳng hề tỏ ra lo sợ chút nào, bởi vì con cún con này nó nhỏ xíu xiu, thậm chí còn đang thay răng sữa, căn bản là chẳng thể làm hại tới ai. Hắn lườm con chó nhỏ đến rách cả mắt nhưng nó chẳng thèm để ý, vẫn gặm cắn hăng say, vậy là hắn một tay nhấc bổng cả người nó lên mà chẳng cần dùng sức, mang nó trả lại vào lòng Areum đang đứng thấp thỏm ngó nghiêng.

"Xin phép trả về nơi sản xuất nhé. Nhà tôi không phải là cái trại tị nạn."

"ĐỪNG MÀ SẾP ƠI!!!"

Cô thư ký giả đò mếu máo khóc lóc, ôm vào lòng chú cún vẫn đang nhe nhởn đến phát ghét.

"Trông thế chứ nó ngoan với nghe lời lắm, nhất là còn biết đi vệ sinh đúng chỗ nữa. Đồ đạc của nó em đã mang theo đầy đủ đây rồi, sếp chỉ cần hàng ngày cho nó ăn thôi. Em hứa sẽ qua đón nó sớm nhất có thể!"

"Nhưng..."

"Đại ca! Đại ca giúp em vụ này đi mà. Anh xem nó tội nghiệp như thế..."

Areum vội đổi luôn xưng hô sang hai chữ đại ca khiến Mingyu suýt chút nữa thì phì cười. Cô nàng bế con cún giơ đến ngang mặt hắn rồi ló thêm cả đôi mắt long lanh lấp lánh của mình ra mong đợi. Cô chủ thì dày công năn nỉ là thế, còn con chó con không biết điều kia thì lại chọn đúng lúc này để hắt xì một cái, dãi nó bắn tung toé khiến hắn vuốt mặt không kịp.

Wonwoo lúc này cũng đã xuống khỏi ghế, rón rén tiến lại phía sau lưng Mingyu, âm thầm đánh giá con cún con kia một lần nữa. Areum ranh ma cũng biết điểm yếu của sếp mình chính là người xinh đẹp này đây thì đã nhanh chóng hướng bé chó về phía Wonwoo, đồng thời động viên cậu.

"Nó ngoan lắm, Wonwoo sờ thử bụng nó đi, ấm thật nhỉ?"

Đúng là rất ấm, chắc đứa nhóc này mới được cho ăn cái gì đây này, bụng căng tròn và hồng hào như quả bóng.

"Wonwoo còn có thể nói nó nằm, ngồi và bắt tay, ngoài ra nó còn biết đi nhặt đồ chơi về nữa, rất thông minh đúng không?"

Đấy là do cô chưa thấy một con thỏ, con nai, con mèo, con cáo, con gấu trúc đỏ hay con chinchilla hành động y như con người mà thôi.

"Mình biết Wonwoo sẽ không nỡ để đứa nhỏ đáng thương này cô đơn không ai chăm bẵm cả phải không?"

Wonwoo đưa tay lên muốn sờ đầu nó, khi tay cậu còn chưa tới nơi, chú cún đã chủ động rướn cổ lên dụi mõm vào lòng bàn tay cậu đầy thân thiện. Wonwoo lập tức mỉm cười rất tươi. Ừ thì dù sao nó cũng chỉ là đứa trẻ, giống như Lee Chan vậy.

"Bởi Areum cũng không còn cách nào khác mà, hay mình cứ nhận giữ nó đi Mingyu."

"Em chắc chứ? Chăm sóc nó cũng không đơn giản đâu, nó là động vật chứ không phải linh vật cái gi cũng biết đâu đấy."

"Được mà, mình thấy không sao hết."

Mingyu nhìn Wonwoo một lần nữa để chắc chắn rồi thở dài, đón lấy chú cún từ tay cô thử ký lắm trò một cách nhẹ nhàng như sợ làm đau sinh linh bé nhỏ. Cô nàng chưa kịp mừng thì đã lại nghe thấy giọng đe doạ từ anh sếp khó tính.

"Đúng một tuần!"

"Dạ dạ em đội ơn đại ca, đội ơn cả vợ của đại ca."

"Ơ này, cô nghỉ như thế, còn công việc thì sao?"

"Sếp yên tâm, em đã sắp xếp ổn thoả cả rồi. Tuần tới này sếp không có lịch đi gặp đối tác gì hết ạ, tha hồ mà cùng người đẹp chăm chó nhé."

Areum bị Mingyu lườm cho cháy cả mặt, nhưng cô nàng biết sếp mình chỉ tỏ ra khó ưa thế thôi, chứ trong lòng sếp là cả một biển trời ấm áp, tại Wonwoo hay nói với cô như thế.

Người mẹ lớn bồi hồi dặn dò rồi tạm biệt bé cún mất một lúc, sau đó mới chịu lên xe rời đi. Chó con đứng ở ngưỡng cửa, vừa thấy bóng xe mẹ khuất dạng là nó liền phủi đít quay vào trong nhà như không có một màn chia tay mùi mẫn nào vừa xảy ra. Như đã nói, tuy nó là con chó nhưng hình như gan của nó lại là gan hùm gan beo, bởi vì ngay sau đó nó thản nhiên nhảy tót lên chọn một góc đệm sofa êm ái rồi nằm phịch xuống giương mắt xem TV, chẳng biết lạ nhà là cái gì.

Đêm đó bé cún cũng nằm ngoan ở trong ổ của mình ngủ thẳng cẳng chẳng hề kêu la tiếng nào. Mingyu đã set up cho nó một góc nho nhỏ tại phòng ngủ để nó vừa có thể nằm thoải mái, mà hắn và cậu cũng vừa có thể tiện để mắt đến nó. Lúc bé con đã ngủ say rồi, Wonwoo vẫn còn ôm chiếc chăn tím ngồi xổm ngay bên cạnh ngắm nhìn chú cún thật lâu. Hay đấy chứ nhỉ? Ra là cậu cũng có cơ hội được thử trải nghiệm qua cảm giác nuôi thú cưng là như thế nào. Thi thoảng chú cún còn quẫy quẫy bốn chiếc chân nhỏ như đang chạy trong giấc mơ khiến cho Mingyu và Wonwoo nhìn nhau bịt miệng cười khúc khích.


Cún con bảy tháng tuổi này được Areum đặt tên là Gạo, mặc dù nó là giống chó Golden với bộ lông ngắn màu vàng kem xem chừng chẳng hề liên quan gì tới cái tên. Nhưng cô thư ký có kể lại rằng, lúc đến trại cứu hộ cô có thử đánh tiếng hỏi bầy chó ở đó rằng, nhà cô chỉ có gạo thôi chứ không có thịt thà cá mú gì cho tụi bây ăn đâu nhé, đứa nào ưng thì theo cô về. Và không nằm ngoài dự đoán, Gạo là đứa duy nhất nhảy cẫng lên níu lấy cổ chân cô chủ. Thế là cái tên Gạo ra đời. Nhưng đến giờ vẫn chẳng có ai hiểu nổi vì sao một bé chó lành lặn, nhanh nhẹn và dễ mến như thế này lại có thể bị người ta tàn nhẫn trùm bao tải rồi quẳng xuống sông. May mà người bên cứu hộ động vật kịp thời vớt được, thành công cứu sống Gạo, chỉ buồn là còn đứa anh của nó lại không qua khỏi.

Sau một đêm ngủ dậy, căn nhà nhỏ có thêm một thành viên tăng động bỗng nhộn nhịp hơn hẳn. Trong lúc hắn và cậu đang đánh răng thì Gạo ở đằng sau lại đi vòng vòng quanh cái khay vệ sinh tìm một tư thế vừa đẹp để xả ra hết cả nỗi buồn. Mingyu đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho Wonwoo nó cũng lẽo đẽo đi theo, ngồi giữa nhà chăm chăm nhìn hắn đi qua đi lại. Phải đến khi hắn rót cho nó một bát sữa tươi không đường và đổ thêm một bát hạt khô để bên cạnh thì nó mới chịu buông tha cho hắn. Công nhận thằng nhóc con nhỏ xíu mà ăn khoẻ gớm, nó đánh chén sạch bách phần ăn của mình xong nom vẫn còn thòm thèm, thành ra Wonwoo phải nhường cho nó thêm một cái xúc nữa. Từ lúc đó, Gạo nhìn Wonwoo bằng một cặp mắt khác hẳn, có phần long lanh và ngưỡng mộ hơn trước nhiều.

Trông thế chứ Wonwoo cũng phải mất một chút thời gian để có thể làm quen được với nhóc con này. Đầu tiên là một vài hiệu lệnh cơ bản, đúng như Areum nói, những trò đơn giản đứa nhóc này đều thuộc lòng hết, lại còn vô cùng hợp tác nữa chứ. Sau đó Wonwoo bắt đầu tiến xa hơn với những cái chạm, cái vuốt ve rồi cái ôm, thằng nhóc cũng chẳng hề từ chối cậu. Và bây giờ trong căn phòng khách của Mingyu, có hai tên trẻ con đang chơi đùa với nhau hết sức thân thiết, ồn ào và giòn giã.

"Mingyu Mingyu, xem mình mới dạy được Gạo cái gì này."

Cậu vừa nhác thấy bóng hắn đi ra từ nhà bếp là đã chạy vội lại khoe, chú cún con cũng mừng rỡ vẫy đuôi tít mù như sẵn sàng để thể hiện tài năng lắm rồi. Mingyu một tay đặt ly nước ép cà rốt xuống bàn, một tay vòng qua eo Wonwoo kéo cậu ngồi lọt thỏm trong lòng mình, khe khẽ thì thào vào cái gáy thơm mùi ngọt mát của cậu.

"Xem thì cũng được thôi nhưng phải cho tôi ôm em một cái trước đã."

"Vậy Mingyu cứ ôm mình thoải mái đi."

"Hôn thêm một cái nữa có được không?"

"Hửm? Không phải nãy mới hôn rồi sao?"

"Chưa đủ."

"Mình nghĩ đối với Mingyu sẽ chẳng bao giờ là đủ đâu nên được thôi, cho Mingyu hôn mình đó."

Mingyu chỉ chờ câu nói này được thốt ra từ làn môi mỏng là lập tức lao vào nuốt trọn lấy, cuốn cáo nhỏ vào một nụ hôn môi lưỡi quyện vào nhau ngọt ngào. Gạo ngồi dưới sàn nhìn lên màn thân mật đột ngột kia thì cũng chỉ nghiêng đầu cụp tai. Ôi dào, cái trò âu yếm này không phải là nó đã quá quen mắt với hai bà mẹ khi ở nhà rồi hay sao?

"Gạo! Nếu muốn nói thì sủa một tiếng..."

"Gâu."

"Còn nếu muốn nói không thì sủa hai tiếng."

"Gâu gâu."

"Rồi, bắt đầu nhé?"

"Gâu." (Dạ.)

"Gạo có thích ăn xúc xích không?"

"Gâu." (Có chứ đương nhiên là có rồi ạ.)

"Gạo muốn được đi chơi chứ?"

"Gâu." (Có có có mình sẽ đi đâu thế ạ?)

"Thế còn đi đến tiệm thú y thì sao?"

"Gâu gâu." (Khồng Gạo ghét chỗ đó kinh dị!)

"Vậy giờ Gạo xoay vòng tròn ba lần rồi mình sẽ đi chơi nhé?"

"Gâu." (Vâng tưởng gì chứ quá đơn giản.)

Rồi chú cún con màu nâu kem uốn cong mình lại, tự chạy theo cái đuôi của nó đúng ba vòng rồi ngồi phệt xuống đất thè lưỡi ngước mắt nhìn cậu chờ mong rằng, với tài năng của mình thì nó sẽ được thưởng một chuyến đi chơi thú vị.

"Em làm được như vậy thật á?"

"Chứ sao? Mình là đại ca của Gạo mà!"

"Gâu." (Đúng vậy Wonwoo là đại ca của Gạo đó!)

Ra là trò mà Wonwoo dạy nhóc Gạo là trò phân biệt có hoặc không. Mingyu quan sát màn trình diễn nãy giờ mà mắt nổ mắt xịt khó tin. Làm sao một con cáo có thể dạy cho một con chó biết những điều vượt ngoài sức tưởng tượng đến thế nhỉ? Mặc dù cậu nói với hắn rằng cậu chỉ hiểu duy nhất tiếng của đám linh vật thôi, còn tiếng của những loài động vật bình thường cậu cũng không hiểu được, giống con người vậy. Thế nhưng có lẽ những loài động vật thông minh như Gạo lại có thể nghe hiểu hết những gì mà con người nói, cùng với một vài điều kỳ diệu từ bản thân cậu, vậy là Gạo từ giờ đã có thể bày tỏ quan điểm của bản thân với mọi người rồi. Tuyệt vời nhỉ?


Không phải là kẻ thất hứa, Mingyu và Wonwoo đã thực sự đưa bé Gạo đi chơi hóng mát. Đứa nhỏ thích mê, ngồi ở ghế sau cứ đòi thò cái đầu ra ngoài cửa sổ cho gió tạt vào mặt mát rượi, đôi mắt chú ta ánh lên vẻ hạnh phúc cực độ khi được trực tiếp đón nhận ánh nắng tươi mới của một ngày cuối tuần xinh đẹp như thế này. Sau khi dắt nhau đi dạo vài vòng quanh công viên rợp bóng cây xanh và hoa vàng, điểm đến tiếp theo của bọn họ lại là Doul cafe, cuối tuần thì làm sao mà thiếu được những buổi gặp mặt bạn bè cơ chứ?

"Ê sao nó cứ xểu dãi ra hoài vậy Wonwoo? Bồ kêu nó ngậm mồm lại đi, gớm quá!"

"Biết sao được? Tụi nó toát mồ hôi qua lưỡi mà? Mới đi chơi về nên nó nóng đấy đợi chút xíu là nó sẽ tự biết ngậm vào thôi."

Wonwoo khoắng ly ép lựu, nhún vai đáp lại Jihoon, con mèo nhỏ bây giờ đang ngồi co cả hai chân lên ghế vì sợ đôi giày thể thao trong bộ sưu tập mới của Soonyoung mà nó đang mang sẽ dính phải nước miếng của đồ con chó con kia mất.

"Nó có bít chơi giả chếc không anh? Trò này hồi trước Hansolie dạy cho em đóa."

Nghe một cái là biết ngay đây là giọng của ai. Seungkwan vừa nói vừa cố gắng miêu tả lại trò này là phải chĩa súng vào đầu bắn bùm một cái rồi nằm ngửa ra giả chết cứng ngắc như vậy nè.

"Ủa cáo có thuộc giống chó không nhỉ? Nhìn con cún đó với Wonwoo cũng có nét giống nhau ghê á."

Jeonghan bụp miệng hí hí, vừa nói dứt câu xong đã bị Jisoo ngồi cạnh huých cho một cái cảnh cáo.

"Bồ cẩn thận tiếng nói một chút, Mingyu mà nghe được lại không hay đâu."

"Đúng rồi, em cũng có thấy giống miếng nào đâu? Con cún đó sao đáo để bằng anh Wonwoo được?"

Myungho buông câu nói xong thì xúc thìa bánh flan núng nính đưa lên miệng. Chà, thì ra đây chính là chân ái của cuộc đời nó.

"Rồi vậy là đang khen hay đang chửi xéo?"

"Ai biết."

Wonwoo đảo mắt lướt qua thằng em gấu trúc đỏ rồi xì một cái tỏ thái độ. Trong cái đám này đáo để nhất cứ phải gọi tên Seo Myungho mới đúng.

"Đây đây, sữa cho nhóc đây, cứ từ từ uống."

Seokmin bê một tô sữa tươi đến, đặt vào góc tường cho Gạo. Nó nhìn bát sữa rồi lại nhìn anh chủ quán Doul vẫy đuôi tít mù, nhưng vẫn còn chần chừ điều gì đó, nó lại đánh mắt sang Wonwoo mong chờ.

"Được rồi uống đi, đừng quên cảm ơn Seokmin nhé." 

Được sự đồng ý của Wonwoo, Gạo chủ động đi lại gẩy mõm vào tay Seokmin để hắn xoè rộng bàn tay ra, sau đó dụi đầu vào lòng bàn tay hắn thay cho lời cảm ơn. Thấy Seokmin phá lên cười khoái chí, còn vuốt ve nó hai cái rồi thì nó mới quay sang đánh chén bát sữa thơm ngon của mình.

"Bồ hiểu nó nói gì à Wonwoo?"

"Không, chỉ có nó hiểu mình nói thôi."

"Ờ phải rồi, chứ nó mà biết nói thì nó lại chả bảo bồ đúng là thằng dở, mùa hè nóng nực lại cứ ôm cái chăn bông đi bảy bảy bốn chín nơi."

"Mặc xác bố!"

Jihoon nhìn cái chăn tím đang được gấp gọn để trên đùi Wonwoo mà ngứa cả mắt. Thằng bạn thân dạo này có sở thích gì mà lạ lùng quá thể vậy?

Wonwoo nghĩ điều mà Jihoon cần phải học ngay lúc này chính là tôn trọng sở thích cá nhân của người khác. Sao mà nó dám phỉ báng cái chăn cưng của cậu như vậy cơ chứ? Cái chăn xinh đẹp và thơm tho, mềm mại và êm ái, chẳng có điểm nào chê được cả. Và hơn hết là cậu thích nó vô cùng, chỉ vậy thôi cũng đã khiến nó đặc biệt hơn hàng vạn cái chăn ở ngoài kia rồi.

Gạo liếm sạch bong cả bát sữa rồi nằm ịch xuống phè phỡn chờ cho hai anh chủ tạm thời chơi xong thì sẽ đưa nó về.


Ở đâu thì không biết, nhưng ở nhà Mingyu thì bắt buộc phải sạch sẽ. Vậy là ngày hôm sau, hắn và cậu mỗi người nắm một chân Gạo, lôi xềnh xệch nó vào nhà vệ sinh để đi tắm. Mingyu đã có kinh nghiệm tắm chó hồi hắn đi làm tình nguyện viên cho trạm cứu trợ động vật rồi, hơn nữa tay nghề hiện tại đã được nâng cao do thi thoảng còn phải tắm cho Lee Chan nếu thằng nhóc ghé chơi và ngủ lại nữa. Đương nhiên là tắm cho người và tắm cho chó là hai khái niệm khác nhau rồi, nhưng chung quy cũng chỉ là xịt nước, xoa xà phòng, kỳ cọ rồi lại xịt nước thôi. Mingyu thấy rốt cuộc nó cũng như nhau cả.

Cứ tưởng là Gạo sợ tắm thì hắn và cậu sẽ vất vả đây. Thế nhưng vừa nhìn thấy nước từ vòi hoa sen rào rào xả ra là thằng nhỏ đã cong đít vẫy đuôi tít mù. Lúc hắn và cậu tạo bọt xà phòng nó còn cố với lên hòng đớp mấy đám mây nhỏ trắng xoá làm Mingyu phải quát loạn lên.

"Nào! Gạo! Cái này không ăn được..."

"Đúng rồi, nó thơm đấy nhưng vị của nó lạ lắm..."

"Ăn sẽ bị đau bụng đó!"

"Nhưng mình có bị đau bụng đâu?"

"Em ăn thử rồi à Wonwoo?"

"Ưm mình có thử một lần..."

Và không gian ngưng đọng tại đó mất hai phút.

Sau đó Mingyu giảng giải cho hai đứa ngốc nhà mình rằng xà phòng là hoá chất, cơ thể không tiêu hoá được nên nếu nuốt phải thì nó sẽ biến thành chất độc, tuyệt đối không được ăn. Con cún và con cáo trước mặt gật gù tiếp nhận thông tin. Mingyu nhìn cảnh này chỉ muốn ký đầu hai đứa mỗi đứa một cái, tội ngốc và cả tội đáng yêu.


Sự xuất hiện của bé Chan trong nhà Mingyu đã chẳng còn gì là lạ nữa, đến mức hàng xóm còn tưởng anh và cậu mới rước một đứa con nuôi về để hoàn thiện tổ ấm. Chan đang trong kỳ nghỉ hè, chuẩn bị vài tháng nữa là thằng bé đã lên lớp một rồi, trẻ con lớn nhanh lắm, quay đi quay lại có khi đã trưởng thành lúc nào chẳng hay. Giờ Chan còn thân với hắn và cậu hơn cả hai cậu của nó là Seokmin và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net