[Ngoại Truyện] Seoksoo - Ông già Noel thì cần tuần lộc còn em chỉ cần anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xã hội ngày càng phát triển, trẻ con lại càng được tiếp xúc với những món đồ công nghệ ngày một sớm. Chúng đôi khi có thể học hỏi và hiểu biết một vấn đề nào đó còn hơn cả người lớn. Vậy nên việc chúng đã không còn tin vào những câu chuyện cổ tích hay những nhân vật kỳ diệu của trí tưởng tượng như Tiên Răng hay Thần Lùn Giữ Vườn mà ta hay được kể ngày bé là điều chẳng còn gì đáng ngạc nhiên. Nhưng với Seokmin thì điều này thực sự là một chuyện vô cùng nghiêm trọng và cần phải được để tâm. Tất cả chỉ vì đứa bé mà cậu mới tiếp lúc nãy đã thẳng thừng nói vào mặt cậu rằng: "Chú đùa à ông già Noel làm gì có thật chứ?" khi cậu đang hăm hở đem tờ giấy nhỏ cùng cái bút chì có cục tẩy hình cây thông đến bàn mà mẹ con cậu bé đó ngồi.

"Nó chỉ mới có tám tuổi mà đã không tin ông già Noel có tồn tại. Trong khi em ngày xưa vẫn còn viết thư cho ông già Noel tới tận hết cấp hai."

"Vậy là chú đang lo thằng bé đó không có tuổi thơ, hay là đang sợ trên đời không có ai ngốc hơn mình thế hả?"

"Đương nhiên là cả hai rồi!"

Seungcheol cười lớn vỗ vai thằng em an ủi. Anh hôm nay rảnh rỗi nên đưa Jeonghan đến chơi với Jisoo. Hai đứa này ngang tuổi nên coi bộ thân nhau lắm. Linh vật thực ra cũng không biết chính xác được tuổi, chỉ là khi chúng biến thành người, ta cứ dựa vào cảm giác để tự ước lượng thôi. Seokmin bảo Jisoo tuy là xinh đấy nhưng phong thái đĩnh đạc hơn cậu nhiều, anh làm gì cũng rất từ tốn và tỉ mỉ, không phải kiểu chậm chạp mà nó đem lại cảm giác cẩn thận, chắc chắn ấy. Thành ra đứa lanh chanh như cậu vừa đem nai nhỏ về nhà được ba hôm đã í ới gọi "Jisoo của em ơi", "Jisoo của em à" cả ngày không thấy chán.

Mà Soonyoung bảo có khi chẳng phải là cảm giác gì hết. Gout của Seokmin vốn đã là lái máy bay rồi nên nó thích thì nó gán thêm cho Jisoo chữ "anh" thôi, Jisoo cũng cứ cười tít mắt chả thèm phản đối thế kia thì đúng là chỉ béo Lee Seokmin.



Nhưng cũng may mắn là sau khi chạy chương trình Giáng Sinh đến ngày thứ năm, vấn đề "nghiêm trọng" của Seokmin cũng bớt lo ngại đi phần nào vì hòm thư Gửi ông già Noel mỗi ngày đều đầy ụ những bức thư nhiều màu sắc bé xinh. Và cũng từ lúc đó, cứ đến cuối ngày khi đã dọn dẹp quán xá xong xuôi, cậu lại có thói quen ngồi cùng Jisoo đọc hết từng bức thư được thả vào trong hòm.

Nét chữ trẻ con xiên xẹo, đôi khi còn viết sai chính tả khiến cậu ngẫm mãi mới dịch được ra, giọng văn ngây thơ, hồn nhiên như một chiếc kẹo bông gòn trắng mà người ta tiếc quá chẳng nỡ ăn. Tất cả đây chính là điều mà Seokmin luôn kỳ vọng và mong chờ. Trẻ con là phải như vậy chứ! Nên để chúng tự do phát triển, để chúng cứ tin vào một điều kỳ diệu nằm đâu đó trên thế giới, để chúng biết được rằng thế giới bao la ngoài kia vẫn có vô vàn những điều tốt đẹp đang chờ phía trước.

Lũ trẻ thường hay viết về những điều mà chúng đã làm tốt trong năm qua một cách đáng yêu hết sức. Có thể là về một bảng điểm giỏi, về chuyện đã nhường cho đứa em nhỏ món đồ chơi, hay là một cô bé nào đó đã học được cách cầm đũa, một cậu bé đã tự dậy đi học đúng giờ mà không cần phải để mẹ quát tháo loạn nhà lên. Và tất cả chúng cuối cùng đều mong rằng mình xứng đáng để có thể nhận được món quà tuyệt vời từ ông già Noel. Nhưng đôi khi lẫn trong đống thư của đám trẻ lại có hẳn dăm ba lá thư từ các "anh chị lớn". Seokmin đoán đó là những bạn trẻ có hứng thú với cái hòm thư Gửi ông già Noel của cậu và đang muốn tìm lại niềm tin vào cuộc sống. Bởi những gì mà các bạn ấy viết hầu như toàn là "Mong qua môn để có một cái Tết ngon", hay là "Nếu không thể cho con một anh người yêu thì xin hãy nhét vào chiếc tất treo đầu giường của con một triệu won".

Càng ngày số lượng thư cậu nhận được lại càng nhiều, những ngày Doul đông khách thì thư có thể nhét kín cả hòm, đến tối cậu kiểm phải được hẳn năm mươi cái. Cậu thích thì thích thật đấy, nhưng Seokmin được sinh ra chỉ để pha caffee và làm bánh mà thôi, đọc nhiều chữ thế này thì mắt cậu sẽ sớm hoa hết cả lên rồi nhìn chữ tác đánh chữ tộ mất. Và rồi ông trời cũng nhìn thấu điều đó và tặc lưỡi gửi xuống cho cậu một Jisoo ham đọc. Seokmin thề là gối đầu trên đùi Jisoo, nghe anh đọc từng câu chữ ngây ngô bằng cái giọng ngọt mà nhẹ như tơ hồng ấy, Seokmin còn say hơn cả khi uống bảy bảy bốn chín loại rượu ở Moon club.

Với đà này thì Seokmin không mong rằng một ngày nào đó mình sẽ nhận được một bức thư tình nặc danh được gửi đến cho anh chủ Doul caffee đâu, bởi trên đời chỉ có mình Jisoo mới đủ quyền hạn để bóc tem Lee Seokmin mà thôi. Vậy nên các chị đừng cố gắng hi vọng nữa nhé!



Tuy mới vào đầu tháng nhưng vì phải tranh thủ chạy chương trình tri ân kháng hàng nhân dịp Giáng Sinh nên cậu đã thay cho Doul một chiếc áo mới từ sớm. Quán vốn đã có một lượng khách nhất định nhờ vào hương vị và cảm giác thoải mái mà Doul đem lại. Giờ chạy thêm chương trình và nhờ vào việc cậu khá đầu tư cách trang trí quán sao cho độc lạ nữa nên Doul có những ngày còn bị quá tải, anh và cậu cùng sáu bạn nhân viên nữa làm bở hơi tai cũng không xuể.

"Jisoo, lại đây ngồi đi. Em đã nói là anh không cần phải phụ đâu mà. Nhìn anh chạy đi chạy lại đến tuột cả dây giày mà không biết đây này. Rồi lỡ ngã ra đấy thì làm sao?"

Cậu ấn anh ngồi xuống ghế, quỳ một chân xuống thấp rồi buộc lại dây giày thành hình chiếc nơ cho anh. Lần này buộc ba nút sẽ không tuột được nữa.

"Anh chính là không thể ngã được Seokmin à. Mà anh cũng đâu có làm gì nhiều đâu. Anh chỉ phụ có tý nên bột bánh đã dính đầy má em thế này. Em xem nếu anh không phụ thì có phải người ta sẽ tưởng em vội đến mức lấy luôn gương mặt này để lăn bột không?"

Anh nắm lấy tay áo của mình quệt quệt vài vệt bột trắng vương trên má cậu, nhìn cậu ngớ ra mà anh cười toe toe. Mấy đứa nhân viên tranh thủ lúc được ngồi thở một chút, thấy cảnh anh và cậu mùi mùi mẫn mẫn lại thi nhau chép miệng. Làm ở Doul không chỉ nhận lương tháng mà còn được nhận cả lương ngày. Đúng rồi, chính là nhận cẩu lương mỗi ngày từ anh chủ và anh xinh đẹp đó.



Và rồi vào một ngày nọ, cũng vẫn như bao ngày khác, sau khi tiếng mấy đứa nhân viên chào tạm biệt để tan làm hoà vang theo tiếng chiếc chuông cửa đón khách kia, trong quán cuối cùng chỉ còn lại anh và cậu đang chuẩn bị bắt tay mở chiếc hòm thư màu nâu đỏ. Bày đủ các lá thư lên khắp mặt bàn, Seokmin cùng Jisoo lại hí hửng chia nhau mở từng lá một để xem hôm nay các bé nhỏ sẽ kể cho ông già Noel nghe chuyện gì và chúng muốn đòi quà gì nào.

Khi Seokmin đang dính chặt mắt vào mấy con chữ nhảy dòng loạn xạ của một cô bé nào đó mới tập viết, thì Jisoo ngồi bên cạnh huých huých tay cậu mấy cái. Tuy vậy nhưng mắt anh vẫn không rời bức thư kia, chưa hề có ý định sẽ cho cậu biết trong bức thư đó viết cái gì mà khiến anh phải ngẫm nghĩ lâu đến thế. Á bỏ mẹ hay là thư tình gửi cho cậu thật?

"Sao vậy nai con? Bé nào viết thư tình cảm lắm à mà khiến anh phải chú tâm thế này?"

"Ừm tình cảm thật!"

"Đâu cho em xem với!"

Seokmin lao đến như bằng tất cả sinh mạng của cậu. Cậu không dám giật bức thư trên tay anh mà chỉ ghé sát mặt vào bên má anh, cố gắng trợn mắt để nhồi hết đống chữ in trên giấy vào đầu một cách nhanh nhất.

Khác xa với dự đoán của cậu, đây là bức thư từ một cậu bé mười tuổi. Chỉ cần biết có vậy là Seokmin liền cảm thấy như vừa được cứu một mạng. Rất nhanh sau đó cậu lại chuyển tâm tư của mình lên dòng chữ viết đều nét và ngay ngắn kia. Cậu đã hiểu vì sao Jisoo của cậu lại mang vẻ trầm tư khi đọc bức thư rồi. Vì nội dung bức thư vô cùng đặc biệt.

Ngay đầu bức thư đứa bé này đã làm anh và cậu đã phải đặc biệt chú ý khi nó tự thú nhận với ông già Noel rằng mình không phải là một cậu bé ngoan vì nó đã làm mẹ nó phải khóc rất nhiều. Nó kể rằng hôm nay là ngày mà nó không phải vào viện tiêm thuốc nên mẹ đã dẫn nó đi dạo phố ngắm hoa tuyết rơi. Khi đi qua Doul, nó thấy ngay hòm thư được đặt trước cửa quán, mẹ nó bảo chỉ có bé ngoan mới được viết thư cho ông già Noel thôi nhưng nó vẫn xin mẹ được vào viết một bức thư nhỏ. Mẹ tuy lưỡng lự một hồi nhưng rồi cũng dắt nó vào quán, còn gọi cho nó một ly socola kem sữa nóng, nó bảo chưa bao giờ được uống thứ nước nào ngon như vậy nên ông già Noel nhớ ghé Doul một lần để thưởng thức nha.

Con muốn thay mẹ con viết bức thư này vì mẹ là một người tốt. May quá mẹ không nhìn trộm thư của con vì mẹ đang mải đọc cuốn sách mới lấy trên kệ cạnh lò sưởi rồi.

Đứa nhỏ kể nó đã vô tình thấy mẹ nó khóc đến ngã quỵ ở hành lang bệnh viện, phải có mấy cô bác sĩ mặc đồ trắng chạy lại đỡ mẹ dậy. Sau đó nó không còn đến viện thường xuyên như ngày trước nữa, một tuần chỉ đến hai đến ba buổi thôi nên nó thích lắm, vì ở viện nó bị tiêm rất đau. Nhưng không hiểu sao cũng từ ngày đó, cứ mỗi đêm nó lại bị tỉnh giấc vì tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ. Mẹ vẫn hay cười với nó nhưng nó thấy mẹ càng ngày càng gầy đi nhiều.

Con sinh ra không được khoẻ mạnh như các bạn nên mẹ đã rất vất vả để nuôi con lớn.

Cậu bé muốn xin ông già Noel một món quà dành cho mẹ. Nó bảo vừa rồi vào ngày sinh nhật, mẹ đã tặng cho nó mấy ngôi sao nhỏ để dán khắp tường, ban đêm tắt đèn đi chúng sẽ phát sáng rất thần kỳ. Nhưng mới đây vào sinh nhật mẹ, mẹ chỉ bảo nó hôn má mẹ một cái thôi đã là món quà lớn nhất đối với mẹ rồi. Nó biết mẹ chỉ nói thế vì nó chưa có tiền mua quà cho mẹ thôi. Sau này khi lớn lên nó nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền mua cho mẹ thật nhiều quà mà mẹ thích. Nhưng đợi nó lớn thì lâu quá nên nó muốn nhân cơ hội này xin ông già Noel một món quà để tạo bất ngờ cho mẹ.

Tuy con rất muốn được ngắm thật kỹ những vì sao trên bầu trời đêm kia, nhưng mẹ bảo sau này con cũng sẽ trở thành một ngôi sao nhỏ toả sáng lấp lánh nên con có thể đợi đến khi đó để ngắm cũng được. Con mong ông già Noel có thể tặng cho mẹ con một chiếc áo ấm hơn ạ. Vì khi nãy lúc mẹ dắt tay con đi trên đường, con thấy tay mẹ lạnh lắm.

Cuối thư cậu bé ghi lại cả địa chỉ nhà, còn cẩn thận dặn ông già Noel rằng nhà nó hơi nhỏ nên sẽ khá khó tìm, nhưng cứ nhìn thấy cây phong đỏ thật to là sẽ tìm ra. Nó còn không quên cảm ơn ông già Noel và hứa từ giờ sẽ ngoan ngoãn hơn, Giáng Sinh năm sau nhất định nó sẽ quay lại đây để viết một bức thư khác dành cho nó.

Đọc đến đây, mắt cậu đã nhoè đi từ lúc nào. Nhìn sang anh, anh vẫn lặng im ngắm bức thư thật lâu, như thể anh muốn đem từng câu chữ kia đặt vào lòng vỗ về. Cậu thương anh nhiều quá. Thương cả mẹ con cậu bé trong bức thư nữa. Quệt tay áo lên mắt, cậu vòng tay qua kéo anh vào một cái ôm thật nhẹ nhưng lại chất chứa biết bao nhiêu điều. Anh lúc này mới dám thở ra một hơi dài, ôn thuận tựa đầu vào vai cậu, bàn tay anh vỗ vỗ theo nhịp trên bàn tay lớn hơn đang bao quanh lấy mình.

"Mình hoá thành ông già Noel một chuyến nha anh?"



Ngay ngày hôm sau, anh và cậu đã khăn gói lên đường tìm tới địa chỉ nhà mà cậu bé ghi trong bức thư. Căn nhà nằm trong một khu dân cư nhỏ, cách quán caffee không quá xa nhưng đường đi rất khó để ghi nhớ. Lối dẫn vào khu dân cư khá hẹp nên tới nơi anh và cậu phải đi bộ vào bên trong. Sau khi leo qua hai con dốc và phải hỏi đường một thím bán rau, cuối cùng hai người cũng tìm thấy chiếc cổng nhỏ màu xanh bên cạnh cây phong to lá đỏ. Cậu lưỡng lự một hồi không biết nên lại đó gọi cửa, hay là thử hỏi thăm hàng xóm xung quanh trước nhỉ? Bỗng cánh cổng như có phép màu, nó chầm chậm mở ra kèm theo tiếng kêu ken két rỉ sét. Jisoo nhanh trí kéo Seokmin nấp vào sau hàng rào cây của căn nhà bên cạnh. Ở ngưỡng cổng bên kia, một cậu bé gầy gò xanh xao đội chiếc mũ len trùm kín tai và khoác đại một chiếc áo to sụ đang vẫy vẫy tay với người mẹ chuẩn bị đi ra ngoài của mình. Bà mẹ cười xoa đầu cậu con trai, nhanh nhanh đẩy cậu đi vào nhà kẻo lạnh, sau đó bà đóng lại cánh cổng, nụ cười khi nãy cũng trôi theo cơn gió lạnh vừa thôi qua.

"Xin hỏi chị có phải mẹ của bé Suho không ạ?"

"À vâng? Hai cậu là ai vậy?"

Jisoo phải ngồi cạnh xoa xoa tấm lưng gầy cho mẹ Suho khi thấy bà cứ khóc nghẹn đi. Jisoo và Seokmin lại được biết thêm câu chuyện về Suho nhỏ bé. Mẹ cậu kể rằng Suho đến với bà một cách vô cùng bất ngờ, nhưng chỉ trách khi ấy bà đã đến ngưỡng bốn mươi tuổi rồi nên sinh Suho vốn đã khó, cậu bé lớn lên một chút lại phát hiện mắc phải căn bệnh hiểm nghèo khó chữa. Bà không có chồng, một mình nuôi Suho khôn lớn. Đáng lẽ cậu bé phải học đến lớp bốn rồi. Nhưng mới học hết lớp hai cậu đã nghỉ vì phải liên tục ở bệnh viên để truyền thuốc duy trì sự sống. Bà phải theo sát bên con mọi lúc mọi nơi nên không thể đi làm, tích cóp được bao nhiêu cũng đổ hết vào chữa trị cho con, thậm chí còn phải vay mượn khắp nơi nữa mới đủ. Nửa năm trở lại đây, bác sĩ nói tình hình của Suho đã xấu đi rất nhiều, có tiếp tục truyền thuốc thì cũng không ăn thua, kể cả phẫu thuật thì tỉ lệ thành công cũng rất thấp, lại tốn rất nhiều tiền để mời bác sĩ nước ngoài về. Tới đây tim bà như bị xé nát thành nhiều mảnh. Suho là lý do sống duy nhất của bà trên cõi đời này. Bà nhiều khi còn nghĩ quẩn hay là cả hai mẹ con cùng đi tìm một cuộc sống khác tốt hơn đi. Nhưng cứ mỗi đêm ngắm nhìn con ngoan ngoãn yên giấc, bà lại không nỡ cướp đi nụ cười ngây thơ này. Trái tim Suho còn mạnh mẽ đập ngày nào, là ngày ấy bà vẫn còn niềm tin vào phép màu sẽ đến với cậu, đứa con nhỏ bé tội nghiệp của bà.

Bà đâu biết rằng Suho của bà không chỉ kiên cường mà còn là đứa trẻ tình cảm đến vậy. Cầm trên tay lá thư Seokmin đưa, bà ôm ngực khóc không thành tiếng. Jisoo nhìn bà xót xa. Anh hiện tại cũng phần nào cảm nhận được nỗi đau thấu trời mà người mẹ này đang mang nặng trong lòng. Cuộc sống khốn khó đã khiến bà già hơn tuổi thật rất nhiều, mái tóc đen búi gọn gàng điểm vài sợi bạc, đôi mắt bà sâu hoắm sau nhiều đêm không ngủ. Anh ước mình có thể làm thật nhiều cho mẹ con họ. Anh ước mình có thể gom chút may mắn rải lên căn nhà nhỏ ấy.

Seokmin đứng tựa lưng vào chiếc cầu trượt phía sau, vẻ mặt vô cùng trầm ngâm. Hiện giờ ba người họ đang ngồi ở công viên nhỏ được đặt cạnh khu dân cư để nói chuyện. Mẹ Suho khi nãy là đang trên đường đi làm. Suho không cần tới bệnh viện thường xuyên nữa nên bà có thời gian để xin một công việc phụ vặt ở ngoài chợ, tiền lương cũng chỉ đủ cho hai mẹ con ăn qua ngày và mỗi tuần truyền ba bữa thuốc cho Suho. Seokmin đợi khi mẹ Suho đã bình tĩnh trở lại, cậu đi tới nhẹ nhàng ngồi thấp xuống đối diện với bà và Jisoo. Chẳng phải đắn đo lâu, cậu quả quyết khẳng định rằng sẽ biến món quà Noel của Suho thành sự thật, đồng thời hứa sẽ giúp mẹ con họ ít nhiều trong việc chạy chữa cho Suho. Người mẹ tiều tuỵ kia quỳ sụp xuống, rối rít cảm ơn anh và cậu.

Jisoo nhìn cậu nở một nụ cười vô cùng tự hào và hạnh phúc.



Công việc đầu tiên mà anh và cậu cần làm đó chính là đi chọn quà cho Suho và mẹ của cậu bé. Bàn tay nhỏ của anh được ủ kín trong bàn tay lớn ấm sực của cậu thế này, dù trung tâm thương mại có đông hơn gấp đôi, gấp ba lần bây giờ thì cậu cũng chẳng thể lạc được anh đâu. Đại sảnh của trung tâm thương mại có đặt một cây thông trắng rất to, những dây đèn nhấp nháy được giăng kín trên các cành thông làm lũ trẻ được ba mẹ dẫn đi chơi đều đứng lại nhìn vô cùng thích thú. Không biết Suho đã bao giờ được trải qua cảm giác vô tư nô đùa như lũ trẻ ở đây như thế này chưa? Nếu chưa thì cứ để anh và cậu đem niềm vui đến tận nhà cho mẹ con Suho nhé!

Tuy trong bức thư Suho không đòi món quà nào cho mình, nhưng Seokmin rất muốn tặng cho cậu bé một chiếc kính thiên văn vì đứa trẻ này rất thích ngắm những ngôi sao thi nhau toả sáng suốt trời đêm kia. Bước vào cửa hàng, những món đồ chơi công nghệ với nhiều kiểu dáng và nhiều màu sắc khác nhau được trưng bày la liệt khiến Jisoo phải choáng ngợp một hồi. Seokmin nhìn biểu cảm của nai nhỏ bên cạnh mình mà không thể không bật cười thành tiếng. Cái đồ chỉ biết đến mùi bánh ngọt và sách truyện dày cui này.

"Xin chào hai anh ạ. Không biết là mình muốn tìm món đồ nào vậy ạ để em tư vấn cho mình anh nhỉ?"

"À phiền cô dẫn chúng tôi tới gian bày kính viễn vọng với."

"Dạ ở ngay bên đây thôi, mời hai anh đi lối này nhé."

Cô nhân viên trẻ đi trước dẫn đường cho hai vị khách của mình qua ba dãy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net