Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bọn tôi?" Jeon Wonwoo nhìn Kwon Soonyoung ngạc nhiên, chỉ tay vào mình "Nhưng tôi chỉ là bác sĩ khoa thần kinh thôi, có biết điều chế thuốc đâu?"

"Cậu yên tâm, việc này Lee Jihoon có thể hỗ trợ cậu. Trong đây chỉ có hai người theo ngành y  nên tôi chỉ có thể tin tưởng hai cậu. Với cả có sẵn công thức anh Jeonghan viết rồi, giờ chỉ điều chế lại thuốc giải thôi."

Jeon Wonwoo sống hai mươi bảy năm cuộc đời chưa bao giờ nghĩ bản thân mình phải làm những chuyện như thế này. Nhưng anh cũng không nỡ từ chối, dù sao họ cũng đã ở cạnh nhau hơn nửa năm rồi, anh không nỡ nhìn những người thân thiết xung quanh mình cứ điên điên khùng khùng mãi được.

Dưới con mắt ngạc nhiên của những người còn lại, Kwon Soonyoung mở ra một chiếc cửa khác từ trong tủ quần áo của mình. Bên trong cánh cửa chính là nơi nghiên cứu mà anh đã bí mật cất giấu.

"Đây là phòng nghiên cứu trước kia của anh Jeonghan, bên trong có đầy đủ dụng cụ cả. Cậu với Jihoon cứ ở trong đây mà điều chế thuốc. Có việc gì thì cứ ấn phím số một trên điện thoại bàn, tôi sẽ tới ngay."

Kwon Soonyoung nói xong bèn kéo những người còn lại ra bên ngoài, mặc kệ thằng nhóc Chwe cứ liên tục bảo "Em muốn vào xem thử ở trỏng có gì màaaaa"

Ngay khi vừa ra ngoài, Kwon Soonyoung đã bị những người còn lại kéo xuống bảo kể chuyện tiếp. Nói là kể chuyện cũng không đúng, bọn họ là muốn tìm hiểu xem Blood Hunter là những kẻ như thế nào. Đương nhiên ngoài Kwon Soonyoung ra thì chẳng ai còn nhớ hay biết gì về bọn chúng cả.

"Anh, anh kể cho em nghe về Blood Hunter đi ạ" Trong đây, Kim Mingyu là người không biết gì cả. Cậu chưa từng tiếp xúc với bọn chúng, cũng như chưa từng nghe đến danh này. Hiển nhiên, đối với cảnh sát mới vào nghề như Mingyu thì việc không biết bọn chúng cũng là điều dễ hiểu.

"Ừm như anh đã nói đó, bọn chúng là những kẻ giết người tàn ác. Đối tượng của bọn chúng chính là những người đã hoặc đang phạm tội."

"Quào, như vậy bọn chúng cũng tốt mà anh nhỉ?"

Kwon Soonyoung nghe xong liền cốc đầu Lee Chan một cái, mắng em nhỏ rằng:

"Giết người mà em xem là tốt hả? Đúng là những kẻ kia độc ác thật nhưng bọn chúng cũng không phải là người tốt. Chuyện gì cũng có pháp luật giải quyết, nếu như theo em nói như vậy thì pháp luật nước ta xem như bỏ à?"

Chan nhỏ giọng xin lỗi anh khiến Soonyoung mềm lòng xoa đầu em rồi nói tiếp:

"Thật ra bọn anh cũng không có quá nhiều thông tin về bọn chúng. Chúng rải rác khắp nơi trên Hàn Quốc nên việc xác định chúng có bao nhiêu người là một điều không dễ. Nhưng theo như Seungkwan tìm hiểu thì có ba tên quyền lực nhất."

Seungkwan nghe đến tên mình liền ngạc nhiên rồi nhớ ra mình làm gì nên cũng không bất ngờ nữa.

"Đội anh bắt được một tên thuộc Blood Hunter, nhưng hắn rất lì lợm và cứng đầu. Mãi đến khi Seungkwan nhắc đến mẹ hắn, nói mẹ của hắn bị giết rồi, lúc này tuyến phòng thủ tâm lý của hắn mới sụp đổ. Nhưng tên đó cũng chỉ là bọn tay sai thôi. Hắn kể nội bộ Blood Hunter được chia làm ba, thấp nhất là những kẻ như hắn, chỉ nhận lệnh và giết những tên tầm thường, ở giữa là những kẻ cấp cao hơn, chuyên giết những tên nổi tiếng hoặc có vệ sĩ riêng. Cấp cao cấp nhất cũng như nguy hiểm nhất gồm tên đứng đầu và hai cánh tay đắc lực của hắn. Hắn kể rằng không ai biết tên thật của ba tên đó cũng như khuôn mặt. Tên đứng đầu có biệt danh là X, là một tên man rợ bậc nhất. Hắn không bao giờ tự mình ra tay mà luôn để con mồi của mình tự tìm đến cái chết. Một trong hai trợ thủ của hắn có biệt danh là Z, là người bảo vệ cho X. Tên còn lại là J nhưng chưa ai tiếp xúc với J bao giờ cả. Nếu như X là tên man rợ, Z là tên giết người không ngơi tay thì J là kẻ thông minh nhất. Đó là những gì anh biết được, còn nếu muốn biết thêm thì phải đợi anh Seungcheol tỉnh thôi."

Kwon Soonyoung nói xong cũng là lúc không khí trong phòng trầm xuống. Bọn họ không ngờ người mà bọn họ đang đối mặt lại nguy hiểm như vậy. Nhất là Lee Chan, cậu chưa từng nghĩ cậu lại liên quan đến việc này.

"Nhưng mọi người không thắc mắc vì sao cả Chan lẫn anh Wonwoo vào đây hay sao ạ?" Seo Myungho bình thường loi nhoi nhất đám tự dưng nay an tĩnh lạ thường. Cậu chàng trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó rồi hỏi "Em biết anh Jihoon và Mingyu vào đây vì điều gì, nhưng tại sao lại có Chan và anh Wonwoo nữa? Liệu họ có liên quan gì đến việc này hay không?"

"Cái này thì tao biết nè cậu ơi." Kim Mingyu nhanh nhảu nói "Nhóc Chan là cảnh sát tập sự của thành phố ấy, hẳn là đã nhìn thấy điều không nên thấy nên mới bị bế vào đây nè"

"Gì? Nhóc này mà là cảnh sát á?" Chwe Hansol không tin, đưa tay chỉ vào mặt Chan làm cậu uất ức lắm nhé

"Chứ cái tên mê cầu vồng như anh cũng làm cảnh sát được đó thôi, mắc gì nói em?"

"Đấy là anh mày bị bọn kia cho chuốc thuốc thôi nhé"

"Hai đứa bây cãi nhau nữa thì ra ngoài mà cãi" Choi Seungcheol rốt cuộc không nhịn được cũng lên tiếng khiến hai đứa em im lặng. Đùa gì chứ? Người ta dù sao cũng là hoàng thượng, à nhầm, là đội trưởng đội cảnh sát, cũng phải có chút uy nghiêm chứ.

"Nhưng em có một thắc mắc, anh Jeonghan cũng là người bình thường, à không ý em là anh ấy không bị điên hay sao?" Lee Seokmin suy nghĩ hỏi

Kwon Soonyoung trầm mặc vài giây rồi nói "Anh Jeonghan không hẳn là điên. Anh ấy vẫn tỉnh nhưng thời gian không lâu, dù sao cũng chịu ảnh hưởng từ thuốc. À lý do anh Jeonghan nửa mơ nửa tỉnh như vậy là do thuốc anh chế tạo, loại thuốc đó chưa hoàn thiện nên mới gây ra việc này. Dù sao trong lúc này, chỉ có Jeonghan đủ thông minh biết được nên làm gì tiếp theo nên anh đã đưa thuốc cho anh ấy. Nhưng chưa kịp làm gì thì anh ấy đã..." Kwon Soonyoung nắm chặt lấy tay của mình, tự nhủ bản thân mình không được mất bình tĩnh.

Những người còn lại sau khi tiếp nhận những thông tin quá lớn như vậy bèn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Trong lúc chờ Wonwoo và Jihoon, hội em nhỏ đã nằm hẳn trên giường Soonyoung ngủ cả rồi. Còn hội anh lớn bình thường hay đùa giỡn nay cũng trầm mặc, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không ai nói với ai câu nào.

Sau năm tiếng, cuối cùng cánh cửa căn phòng kia đã được mở ra. Jeon Wonwoo lần đầu tiên làm việc này, không đợi Moon Junhwi đến hỏi thăm đã ngã thẳng xuống giường khiến cả đám hốt hoảng không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc sau mới nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ mới biết cậu chàng kiệt sức quá nên lăn ra ngủ mất rồi. Bên kia, Lee Jihoon vì đã quen làm việc cường độ cao nhưng cũng không tránh khỏi mệt mỏi, nói ngắn gọn:

"Trong đây tất thảy có chín viên thuốc, đây là lần đầu tiên tôi điều chế nên không biết liệu có gây ra tác dụng phụ gì hay không, nếu đúng như công thức mà Kwon Soonyoung đưa thì có lẽ sau sau khi uống nhẹ nhất là chóng mặt, buồn nôn, nặng nhất là ngất. Nhưng đừng lo lắng, dù có ngất thì ngủ khoảng một ngày là ổn."

Một ngày sao? Đó là thời gian quá dài, sẽ không kịp mất. Kwon Soonyoung toan nói điều gì đó liền bị Kim Mingyu chặn lại:

"Em biết anh lo lắng cho anh Jeonghan nhưng hãy kiên nhẫn anh nhé, dù sao đối thủ của chúng ta là một đám người nguy hiểm. Nhưng anh Jeonghan thông minh như vậy, anh ấy sẽ ổn thôi."

Mặc dù Kim Mingyu tiếp xúc không lâu với Yoon Jeonghan nhưng linh cảm của cậu mách bảo rằng bọn kia tạm thời sẽ không dám làm gì Jeonghan. Hẳn anh ấy đang nắm giữ một bí mật nào đó nên bọn chúng mới bắt cóc anh ấy như vậy.

"Jihoon đi nghỉ ngơi đi, cảm ơn cậu nhiều nhé." Kwon Soonyoung nhìn Lee Jihoon nói, nhận được cái phất tay của người kia bèn nhanh chóng chia thuốc ra cho từng người.

Choi Seungcheol, Moon Junhwi, Seo Myungho, Lee Chan và Chwe Hansol là những người có triệu chứng nhẹ nhất. Sau khi uống thuốc xong, cả năm người chỉ cảm thấy hơi choáng váng đầu óc bèn ngồi nghỉ ngơi một chút rốt cuộc cũng ổn định lại. Lee Seokmin tệ hơn như thế, cậu cảm thấy buồn nôn khủng khiếp nên cứ bám dính vào nhà vệ sinh trong phòng Kwon Soonyoung, dù đã nôn ra hết những thứ ở trong bụng nhưng dạ dày của cậu vẫn cứ cồn cào biểu tình đòi trào ra. Boo Seungkwan và Hong Jisoo là hai người nặng nhất, có lẽ vì bình thường cả hai cũng không phải thực chiến quá nhiều nên sức khỏe so với những người kia kém hơn hẳn. Đến khi trời tờ mờ sáng, Boo Seungkwan mới tỉnh dậy còn Hong Jisoo vẫn cứ nằm im đấy không cử động khiến Lee Jihoon vừa thức dậy sau sáu tiếng ngủ li bì phải canh chừng anh, sợ anh không còn thở nữa.

Việc thức tỉnh cũng không khiến những người kia bất ngờ lắm, chỉ có Jeon Wonwoo vẫn chưa thể chấp nhận được mới vài tiếng trước đây thôi, họ còn là những bệnh nhân "tâm thần" chỉ lo ăn lo ngủ mà hiện tại lại thành cảnh sát vì dân cứu nước. Thật sự cũng quá khác biệt đi!!!

Moon Junwhi vỗ vai Jeon Wonwoo an ủi, bác sĩ Jeon yên tâm đi, tui vẫn vậy, vẫn làm bạn với bác sĩ Jeon được khiến Jeon Wonwoo mới vừa cảm động một chút lại nhớ ra Moon Junhwi là đứa phá bom nguy hiểm bèn cách xa vài mét. Chỉ là anh sợ một ngày nào đó Moon Junhwi nổi điên lên sẽ trói bom lên người anh mất, dù sao phòng ngừa vẫn hơn. Anh họ Moon nào đó đương nhiên không biết suy nghĩ của bác sĩ Jeon về mình, vẫn thâm tình đùa giỡn với bác sĩ Jeon khiến Jeon Wonwoo hoài nghi không biết liệu Moon Junhwi đã khỏi bệnh thật hay chưa?

"Yên tâm đi, bình thường tên đó vẫn hay cà nhây vậy lắm." Kwon Soonyoung như có thần giao cách cảm với bác sĩ Jeon, bèn trấn an bác sĩ.

Lee Seokmin sau khi tuôn ra những thứ còn sót lại trong bụng mình liền mệt lã người. Cậu nhóc mặc dù vẫn còn xanh xao nhưng lại cười rất tươi, hét to với mọi người "Em tỉnh rồi" khiến bác sĩ Lee đánh mạnh vào mu bàn tay kêu cậu nhỏ tiếng lại.

Seo Myungho sau khi tỉnh lại thì không còn nháo như bình thường nữa khiến cho mọi người trừ thành viên SVT ra không quen với hình ảnh này. Cậu không nói gì nhiều, bèn hỏi Kwon Soonyoung có máy tính không rồi đăng nhập vào trang web nào đó. Thấy cậu nghiêm túc như thế, cả đám người còn lại không dám làm phiền đến cậu nữa.

"Anh, em nghĩ em biết vì sao em lại vào đây rồi." Lee Chan nói, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng. "Em nhớ khi đó em đang trên đường viện cảnh sát để báo danh thì nghe có thấy tiếng động lạ trong con hẻm gần đó. Em mới tò mò bước vào thì thấy cảnh hai người đàn ông đang làm gì đó. Rồi một trong hai người kia gục xuống, tên còn lại quay mặt lại liền nhìn thấy em. Sau đó thì em vào đây"

"Vậy em có thấy mặt tên đó không?" Choi Seungcheol hỏi, anh đoán tên kia hẳn thuộc cấp bậc giữa, bởi nếu là Z thì cậu nhóc đã chết ngay từ khi nhìn thấy hắn ta rồi.

"Trời tối quá, em không thấy rõ ạ..." Chan lí nhí trả lời, khí bức tỏa ra Choi Seungcheol khiến cậu nhóc sợ hãi dù anh chỉ hỏi một câu nhẹ nhàng như thế. Cậu đã quen với hình tượng hoàng thượng hay dỗi rồi nên vẫn chưa quen được một Choi Seungcheol quyền lực như thế.

"Không sao, nếu em nhớ được gì thì có thể nói với anh nhé." Choi Seungcheol cười hiền vỗ vai người em khiến Chan nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn dáng vẻ đó của Chan làm Seungcheol suy nghĩ bộ anh dữ lắm hả em ơi?

Đúng như Kwon Soonyoung nói, Chwe Hansol và Boo Seungkwan sau khi tỉnh lại như tráo đổi thân phận cho nhau. Bình thường Seungkwan lúc nào cũng là vẻ sợ sệt, người lạ chớ đụng vào mà bây giờ lại đang ríu rít bên cạnh Moon Junhwi, đi làm quen với Kim Mingyu, lại bắt chuyện với bác sĩ Lee khiến Jeon Wonwoo nghĩ rằng thứ thuốc họ uống vào hẳn nguy hiểm lắm, chứ nếu không một người ít nói như Boo Seungkwan không thể nào biến đổi như vậy được!!! Còn Chwe Hansol nữa, không phải suốt ngày chạy đến chỗ này, nhảy đến chỗ kia, đòi làm cái này, muốn làm cái kia hay sao? Thằng nhóc ngồi im lặng, không cử động kia là đứa nào đấy hả? À điểm giống nhau duy nhất chắc có lẽ là thằng bé vẫn đeo tai nghe, nhưng dây tai nghe đã được gắn vào điện thoại có nhạc rồi nhé.

"Anh Jisoo vẫn chưa tỉnh sao anh?" Lee Chan quay sang hỏi Lee Jihoon đang lau mồ hôi trên trán cho Hong Jisoo, người đã nằm ngủ li bì suốt một ngày nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

"Ừm, vốn dĩ sức khỏe anh Jisoo kém nhất trong hội các em nên anh nghĩ anh ấy cần mất nhiều thời gian để hồi phục hơn." Thật ra Lee Jihoon vẫn không chắc chắn lắm liệu Hong Jisoo có tỉnh lại được hay không. Dù sao anh vẫn chưa biết loại thuốc giải này còn gây ra tác dụng phụ gì nữa không.

"Vậy, chúng ta bàn kế hoạch ra khỏi đây nhé?" Moon Junhwi hướng về phía đội trưởng của mình hỏi.

"Nhưng trước tiên anh muốn hỏi, Mingyu, Jihoon, Wonwoo, Chan, mấy đứa có muốn đi cùng bọn anh không?" Sở dĩ Choi Seungcheol hỏi như thế vì việc này vốn dĩ không liên quan đến bốn người bọn họ, anh sợ họ sẽ gặp nguy hiểm và phải đối mặt với những khó khăn mà trước đây họ chưa từng trải qua.

"Em đi ạ, dù sao em muốn biết tên đứng sau Blood Hunter là ai." Kim Mingyu hăng hái xung phong trả lời mà không cần một giây suy nghĩ.

"Em cũng đi." Lee Jihoon sau mấy tháng làm việc tại thành phố Y, cảm thấy bị cấp trên suốt ngày chèn ép anh với Mingyu quá đáng do hai người họ là người mới, bèn nhân cơ hội này muốn xin chuyển sang thành phố Z. Nếu được thì có khi họ sẽ được vào SVT luôn chăng?

"Em đi, mặc dù em chưa chính thức trở thành một cảnh sát thực thụ như các anh, nhưng em vẫn muốn tham gia ạ. Dù sao anh Jeonghan cũng chính là một người anh mà em yêu quý, em muốn cứu anh ấy." Lee Chan suy nghĩ kĩ rồi nhanh chóng trả lời.

Chỉ còn lại một mình Jeon Wonwoo. Trong đây, mỗi anh là người chưa từng có kinh nghiệm thực chiến nào, cũng chưa từng đương đầu với những kẻ nguy hiểm bậc nhất như vậy nên anh cảm thấy nếu bản thân mình tham gia cùng, có khi chỉ làm vướng chân mọi người.

"Tôi không tham gia, dù sao tôi cũng chỉ là một bác sĩ bình thường thôi. Thật xin lỗi."

Choi Seungcheol không ngạc nhiên lắm khi nghe thấy quyết định của Jeon Wonwoo, chỉ có Kwon Soonyoung hơi thất vọng một chút. Đối với anh, Wonwoo giỏi hơn những gì cậu ấy nghĩ nhiều, với cái trí thông minh đó, anh nghĩ Wonwoo chỉ thua mỗi anh Jeonghan thôi. Nhưng anh tôn trọng quyết định của Wonwoo, dù sao đây quả thật là một việc quá nguy hiểm.

"Em không nghĩ anh có thể từ chối đâu." Seo Myungho sau khi tìm kiếm thứ gì đó trên mạng liền quay sang lạnh lùng nói với Jeon Wonwoo.

"Myungho, không được nói như thế, dù sao Wonwoo cũng không liên quan..."

Đáp lại Moon Junhwi, Seo Myungho đưa ra bài viết mình vừa kiếm được, trên đó là bài báo một bác sĩ đã cứu sống thành công giám đốc ngân hàng thành phố.

"Đây là tên giám đốc ngân hàng đã bị bọn Blood Hunter khử sau khi vừa mới ra khỏi viện. Ông ta phạm tội tham nhũng, dâm ô cấp dưới, hối lộ, những tội danh này đủ để ông ta ngồi tù mọt gông. Nhưng sau khi bị đội chúng ta bắt, ông ta đã thành khẩn khai báo, đồng thời muốn cung cấp thông tin về bọn kia, nhưng lại nhanh chóng bị giết. Ngay chiều sau đó, sở cảnh sát bị tấn công, chúng ta thì vào đây."

"Nhưng như vậy thì liên quan gì đến anh Wonwoo chứ?" Lee Seokmin trầm ngâm hỏi.

"Nhìn xem vị bác sĩ này là ai?" Seo Myungho chỉ vào một người đang đối diện tên giám đốc ngân hàng kia "Ngay sau khi tỉnh lại, em đã thấy anh rất quen vì vậy em đã mượn máy tính anh Soonyoung để tìm bài báo này."

Trong ảnh là Jeon Wonwoo đang kiểm tra bệnh tình cho tên giám đốc ngân hàng kia. Nhìn thấy Jeon Wonwoo, ai cũng ngạc nhiên, quay sang nhìn người đang ngơ ngác kia.

"Tôi biết người này. Nhưng tôi chỉ khám cho ông ta thôi, chứ chưa bao giờ..." Jeon Wonwoo nhìn người trong ảnh, lục lại ký ức của mình bèn thốt lên "Tôi nhớ ông ta đã từng đưa tôi một chiếc ghim cài áo, ông ta bảo là di vật của vợ ông ta, nhờ tôi giữ giúp."

"Vậy anh có nhớ chiếc ghim cài áo ấy ở đâu không?" Boo Seungkwan hỏi

Jeon Wonwoo đắn đo suy nghĩ, rồi nhanh chóng trả lời: "Ở nhà của anh, trong áo khoác vì khi đó anh đã cầm nó lên rồi bỏ vào túi áo của mình."

"Theo em nghĩ, hẳn trong đó chứa bằng chứng của bọn Blood Hunter rồi. Lão kia cũng cáo già thật, biết mình không sống được nên mới đưa cho anh Wonwoo giữ." Seo Myungho suy nghĩ nói.

"Được rồi, đợi Jisoo tỉnh dậy, chúng ta sẽ bàn kế hoạch rõ ràng về việc này. Bây giờ hẳn ai cũng mệt rồi, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi đi. Và nhớ vẫn diễn như mình là kẻ điên, cố gắng hoạt động bình thường, đừng khiến bọn chúng nghi ngờ." Choi Seungcheol sau khi nắm bắt được tất cả nguyện vọng của mọi người bèn nhanh chóng thực hiện cái quyền uy của đội trưởng "Jisoo sẽ ở đây nên Jihoon chăm sóc hộ anh nhé, Soonyoung qua phòng Jihoon nghỉ ngơi tạm một hôm."

"Wonwoo, mình hy vọng cậu suy nghĩ kĩ về việc tham gia cùng bọn mình. Hiện tại có thể cậu đang giữ chứng cứ bắt giữ bọn kia, đồng nghĩa với cậu sẽ luôn gặp nguy hiểm, nhưng nếu cậu tham gia, mình đảm bảo sẽ bảo vệ an toàn cho cậu. Cậu giỏi hơn những gì cậu nghĩ đấy." Trước khi rời đi, Kwon Soonyoung đã nói như thế với Jeon Wonwoo, người đang rối rắm suy nghĩ.

Ngay khi Choi Seungcheol vừa bước ra khỏi phòng Kwon Soonyoung, liền bị một cánh tay kéo vào góc khuất của hành lang. Choi Seungcheol nhanh chóng giữ chặt tay người kia lại, là Lee Seokmin:

"Anh, trong chúng ta, có gián điệp."

(tbc)

Dạo này mình bị dí deadline dữ quá nên đăng chương mới hơi chậm, mong mọi người thông cảm nha~ Mọi người đoán thử xem gián điệp là ai nàooooo ( ̄з ̄)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net