Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Thuận Anh mỗi lần nhớ lại chuyện đó trên mũi liền nhức nhối khó chịu. Chờ người ta tỉnh dậy, hảo hảo lưu manh một lần, cho người ta cả đời không thể quên được hắn.

Lý Trì Huân bộ dạng bất mãn bắt đầu thức giấc, mất hết nửa ngày mới chịu nhướn mắt nhìn qua. Y có thể hình dung, đây là lần thức dậy quỷ dị nhất trong đời, khi mà cả gương mặt của Lưu Thuận Anh thiếu chút nữa dính hết vào mặt y.

Lão Tứ dưới nhà nghe trên lầu đánh "Rầm" một tiếng, liền biết có chuyện gì xảy ra, lại đang bận tay thu dọn vài thứ, quyết định không lên cản. Duẫn Trịnh Hàn cũng bận viết thư cho Thôi Thắng Vinh, Điền Vân Vũ cũng đã tìm Kim Mẫn Khuê nói lại mọi chuyện.

Lúc này tâm trạng của Lý Trì Huân rất không tốt đẹp, trước đã đạp Lưu Thuận Anh xuống giường không thương tiếc, sau còn gân cổ mắng hắn lưu manh.

"Ngươi bình tĩnh nghe ta giải thích đi..."

"Ta căn bản không cần nghe, ngươi, tại sao hai năm rồi vẫn không chịu buông tha ta?"

"Ngươi có biết hai năm qua vì chuyện của ngươi ta đã sống như thế nào không?" Lưu Thuận Anh tâm tình cũng bất ổn, điệu bộ khác hẳn trước đây, khiến Lý Trì Huân có chút kiêng dè.

"Ngươi... tại sao phải vì ta mà lao tâm như vậy? Ta... đâu có thích ngươi."

"Ngươi không thích ta không có nghĩa là ta không thể thích ngươi. Lần đó ngươi ném cả cây đàn vào mặt ta, giờ nghĩ tới còn thấy ê ẩm. Ta từ trên núi trở lại đảo, suốt một tháng không thể ăn cơm, nhớ tới ngươi cũng làm ta khó chịu. Ngươi đúng là vô ơn bội nghĩa!"

"Chính ngươi đã nói như vậy, còn không chịu từ bỏ ta!"

"Ta chính là không thể từ bỏ!"

"Ngươi..."

"Ngươi có biết lúc ta nghe tin Mộc An phái các ngươi bị hạ sát, ta đau lòng như thế nào không? Ta còn tưởng ngươi chết rồi, còn tưởng cả đời sẽ không thể gặp lại ngươi. Ngươi có biết lúc ta nghe người báo tin Mộc An vẫn còn người sống sót ta đã hối hả như thế nào không. Lỡ như người đó không phải là ngươi, ta sống trên đời còn nghĩa lý gì nữa!"

"Ta..."

"Hết lần này tới lần khác, ngươi chưa bao giờ đối ta bình thường. Ta hận bản thân yêu ngươi quá nhiều, yêu tới nỗi bất chấp làm lưu manh cả đời để cho ngươi để mắt tới. Ngươi nói xem, ta chính là đại bổn đúng không?"

Lý Trì Huân nhìn thấy hai mắt của Lưu Thuận Anh đã nổi đỏ cả gân, rõ ràng rất đau đớn. Hắn một mình dùng tay đấm xuống sàn, luôn miệng chửi mắng bản thân đần độn. Y đã ngược đãi hắn suốt hai năm trời, vậy mà ngay cả một lời oán hận y hắn cũng không hề nói. Hai năm qua thật sự rất dài, không biết hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu uất ức.

Lý Trì Huân chột dạ thương xót, nhìn người dưới đất đang cắn môi bật máu tới tận cằm, tay không ngừng đấm xuống sàn nhà. Lưu Thuận Anh từ rất lâu nội tâm luôn khép kín, ngoài mặt phong lưu thiên hạ, thật sự trong lòng rất nhiều chuyện không thể nói ra. Lý Trì Huân cảm thấy hắn thật sự tội nghiệp, liền rời giường ngồi xuống giữ tay hắn, dùng tay mình xoa nhẹ qua: "Đừng đánh nữa, sưng hết rồi..."

"Buông ra đi, ngươi không thể nắm tay kẻ mà ngươi ghét được!"

Lưu Thuận Anh dùng sức giật lại, Lý Trì Huân quả nhiên giữ không kham, liền hết cách nhào vào lòng hắn ôm chặt cứng, nhỏ giọng nói vào ngực: "Ta xin ngươi... Đừng đánh nữa..."

"Tiểu Huân..."

"Ta biết sai rồi, hai năm qua là ta không tốt, là ta đối xử tệ với ngươi, là ta không xem ngươi ra gì. Ngươi đối với ta chung tình, chỉ trách ta không chịu nghe ngươi nói. Đừng tự trách mình nữa. Ta... ta... ta đau lòng lắm!"

"Tiểu Huân!"

Lưu Thuận Anh trong lòng đã nóng như lửa đốt, không ngờ người ta cũng có lúc vì mình mà hối hả như vậy. Áo của hắn đã ướt tới tận bên trong, chắc chắn Lý Trì Huân đã khóc rất nhiều. Y cứ ôm hắn ngồi như vậy, để hắn vuốt tóc cho mình, để hắn vòng tay qua kéo y vào lòng lau nước mắt.

Y đem hai mắt đỏ hoe ngẩng lên nhìn hắn. Ở gần nhau như thế này, càng thấy hắn không phải lưu manh, gương mặt lúc nào cũng như mỉm cười. Con người hắn thật sự hướng về y, toàn tâm toàn ý quan tâm lo lắng. Vậy mà y hai năm qua rõ ràng luôn cố chấp.

"Môi ngươi đang chảy máu..." Lý Trì Huân lần nữa chột dạ, Lưu Thuận Anh bất giác đưa tay qua, y liền lên tiếng cản: "Đừng lau, ta lau cho ngươi." Dứt lời lập tức nhoài người lên, đem môi mình áp lên môi hắn.

Lưu Thuận Anh kinh ngạc, chuyện này có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới. Nhưng cùng lắm lúc này người chủ động là y, hắn thật sự say mê ngắm nhìn gương mặt y trong ái muội, nhất thời lấy hơi một cái, đem môi cả hai quấn chặt vào nhau. Hắn bên này lòng nóng như lửa, y bên đây bụng dạ không yên, cả hai cứ hôn nhau như vậy, cho tới khi hắn nhẹ nhàng đem y đặt lại giường.

"Ta đã nói với ba người kia, sáng sớm mai tất cả cùng ta lên đường về đảo ở một thời gian, để các ngươi ở đây không yên tâm chút nào!"

"Vậy ngươi từ đảo tới đây, chính là để làm chuyện này?"

"Ban đầu ta đi là để dò la, không ngờ đúng như dự liệu. Lúc nãy dưới nhà thấy mấy người bọn họ, ta mừng muốn chết!"

"Phải, nhưng vì cứu chúng ta, lão Đại đã bị phế võ công, cả nói năng cũng ú ớ không ra tiếng."

"Vậy ta với ngươi phải nhanh chóng thu dọn, ta nghĩ mấy người kia chắc cũng xong chuyện rồi."

Lưu Thuận Anh trở người đứng dậy, định bỏ ra ngoài liền bị Lý Trì Huân giữ lấy, tay dùng lực yếu ớt kéo hắn trở lại giường: "Không cho ngươi đi!"

Lưu Thuận Anh chăm chăm nhìn người trên giường, tâm nói ngươi đáng yêu thế này, đừng nói phải chờ ngươi hai năm, mười năm, hai mươi năm ta cũng chờ. Lưu Thuận Anh ngồi xuống, tay vẫn giữ chặt Lý Trì Huân, nhướn người áp sát mặt y, cười tà hạ giọng: "Muốn ta lưu manh ngươi?"

"Ngươi làm sao thì làm."

Lưu Thuận Anh đã sớm không kìm được, liền dùng tay xoa cằm người ta, giọng trêu chọc: "Vậy... tiểu bạch kiểm xinh đẹp, gia phải trả bao nhiêu cho một lần đây?"

Lý Trì Huân bĩu môi, bộ dạng không thèm để ý, cuối cùng để người ta hôn mình, nhất thời nói vào tai thật nhỏ: "Ngươi muốn bao nhiêu lần tùy thích, ta không lấy tiền."

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net