𝟚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Con người khi chẳng còn gì để mất, việc khủng khiếp thế nào cũng có thể làm. Aldoza nghe những lời này đến không biết bao nhiêu lần, nhưng đến hôm nay mới có thể tận mắt nhìn thấy.

Với phong cách của bọn người Mangi, không tru di thì nhẹ nhất cũng đày ra biên giới. Nói hắn không biết lượng sức mình là còn nhẹ. Tội lỗi bản thân gây ra, hại mình thì thôi đi, lại còn kéo cả dòng tộc xuống cùng. Aldoza ngẫm vậy mà thở dài, nếu việc này mà không thành thì số phận nhà mình có lẽ cũng không khác là bao.

Đến lúc ông lấy lại tinh thần mới nhận ra mình đã nhìn thiếu niên tóc vàng kia không rõ bao lâu rồi. Cậu đứng nghiêng nửa người về phía ông, chiếc cổ thẳng tắp đẹp đẽ rướn lên như đón lấy gió xuân ngoài cửa sổ. Nắng tan trên tóc cậu thành một màu vàng óng, tươi tắn mềm mại.

"Thế ... ông là ai thế?" Cậu bất chợt lên tiếng, cũng không buồn quay lại nhìn một cái.

Dáng vẻ thoát tục nhưng ngây thơ hồn nhiên, gợi cho ông về những tiên nữ trong huyền thoại và truyện cổ xa xưa. Những sinh vật đầy cám dỗ, mê hoặc con người để chiếm hữu họ mãi mãi.

"Thần là Aldoza Romero, sứ thần của Lionesse." Aldoza từ tốn hành lễ, đầu gối trái không chạm đất, tay phải đặt nhẹ trên lồng ngực. "Phụng mệnh Lionesse XVI, thần ở đây thay mặt nhà vua gửi tới người một lời đề nghị."

"Ban nãy ông cũng thấy rồi đó." Cậu thở dài, "Nếu định nói những lời nhạt nhẽo như vậy thì tốt nhất lui xuống đi."

"Vương tử, hắn có gan đó, thần không dám."Ông đáp: "Người Mangi không theo Công giáo, làm sao hiểu được Giáo hội có tầm ảnh hưởng mạnh mẽ đến mức nào. Nếu không sao dám tuỳ tiện xúc phạm đến người."

"Chính vì không hiểu, nên trong mắt chúng người chỉ là một món đồ trang trí xinh đẹp, khiến bất cứ ai sở hữu phải kiêu hãnh vì nó. Thứ cho thần nói thẳng, những ai hiểu được giá trị của người, sẽ không chỉ tranh giành vì có lòng ái mộ cái đẹp, mà còn vì biết người chính là viên ngọc quý trên tay Đức giáo hoàng. Có được người, khác gì bước được một chân vào Toà Thánh."

"Ngài không giống đám người kia." Jeonghan chậm rãi quay lại. Thần sắc không suy chuyển nhiều, chỉ có ánh mắt là ánh lên vẻ cảm thán. "So với loại người chỉ biết nịnh nọt lấy lòng, nói chuyện với người thẳng thắn như ông dễ chịu hơn nhiều."

"Thần chỉ nói sự thật thôi. Đều là việc ai cũng hiểu, chẳng qua dám nói ra hay không lại là chuyện khác." Aldoza trịnh trọng đáp, thấy Jeonghan tâm tình vui vẻ thì lòng cũng nhẹ hơn, biết đây chính là thời cơ tốt để đề cập tới chuyện chính.

"Vương tử, mục đích thần đến đây không khác đám người Mangi kia là mấy, nhưng nói giống thì cũng không phải." Thấy cậu chỉ nhướng mày khó hiểu, ông thuận chiều mà tiếp tục: " Quốc vương của thần đúng là có ý muốn cầu thân người cho một trong số các Hoàng tử, có điều... chọn ai là quyết định ở người. Thậm chí không vừa lòng thì có thể từ chối. Tất nhiên Bệ hạ đảm bảo sẽ không tạo sức ép hay gây bất kì mâu thuẫn nào giữa hai xứ sở."

"Cầu thân kiểu gì kỳ quặc vậy, trước nay chưa nghe bao giờ." Cậu nhóc có mái tóc như màu vỏ quả hồ đào lên tiếng, thanh kiếm trên tay đã dắt sang một bên hông. "Giả dụ Vương tử mà từ chối thì không phải các ngươi rất mất mặt sao? Quân vương xem trọng danh dự, đời nào các ông lại chịu rước nhục về mình như thế."

"Tất nhiên chúng tôi không thể không có dự tính." Aldoza tự tin đáp, "hai tháng sau chính là lễ trưởng thành của Công chúa chúng tôi. Bệ hạ thương yêu Công chúa nhất, vũ hội lần này ít nhất cũng phải kéo dài một tháng. Tất nhiên thư mời đều đến tay hoàng tộc của các quốc gia lân cận. Việc người xuất hiện ở đó, chẳng có gì là không hợp lí cả."

Jeonghan nghe xong liền che miệng cười. Dù sao cậu vẫn là thiếu niên mười tám, cử chỉ có khéo léo đến đâu vẫn lộ ra nét tinh nghịch:

"Suy tính cũng cặn kẽ thật. Quả nhiên làm sao các người dám chịu thiệt như vậy chứ."

"Nhưng ngài cũng biết mà..." Cậu vươn tay lấy một quả táo trên bàn trà, áp lên môi. Sắc đỏ của trái táo cũng chẳng bì được sắc hồng môi cậu: "ta thật sự là một kẻ rất cứng đầu đó. Cứ cho là ta chấp nhận lời mời vũ hội kia đi, ông tự tin Vương tử của các người có thể lay động ta sao?"

"Thần nghĩ là có đấy", Aldoza cởi mở đáp, "bởi những ai từng gặp Đại vương tử đều tha thiết muốn gặp lại ngài."

Jeonghan hơi cúi đầu, thất thần một hồi như đang suy tính điều gì đó. Lát sau cậu bước ngang qua căn phòng đến trước Aldoza, nghiêng đầu nhìn hắn:

"Ngài đến đây gấp như vậy, có phải vẫn chưa kịp ăn gì đúng không?"

Dứt lời, cậu đưa lên trước mắt Aldoza quả táo vẫn luôn cầm trong tay từ nãy, thích thú nhìn tầng nếp nhăn trên trán ông giãn ra vì ngạc nhiên. Jeonghan cúi gập người, kéo lấy tay ông đặt trái táo lên đó.

"Trái cây ở phương Bắc Avalon là ngon nhất đấy. Mấy nơi khí hậu thất thường như chỗ các ông không trồng được thứ thế này đâu."

"Đúng là chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon miệng," Aldoza điềm đạm đáp, giọng có chút tiếc nuối: "Chỉ sợ sau này trở về lành ít dữ nhiều, cũng khó mà được ăn nữa."

"Ông chưa chết được đâu." Jeonghan nói, tựa vào trường kỉ gặm gặm quả táo khác lấy được trong khay.

"Ý người là..." Aldoza đưa mắt dò xét. Jeonghan nhún vai, khoé môi cong lên bật ra tiếng cười lanh lảnh. Nghe vui tai như tiếng chùm lục lạc lạo xạo mà các thiếu nữ người Hồi hay đeo.

"Ý ta là..."

"Ông mà chết rồi thì còn ai đưa ta đến Lionesse đây."

...

Avalon tuy cũng là nước lớn, sau khi thống nhất trở lại càng là mối kiêng dè của các vương quốc trong khu vực. Nhưng hai mươi năm không phải khoảng thời gian đủ dài để bình ổn đại cục. Quốc vương hiện tại tuy rằng có thể coi là xuất chúng hơn người, nhưng so với người tiền nhiệm vẫn khó mà bì kịp. Hắn mới lên ngôi vài năm, kinh nghiệm lẫn thực lực đều không hề thiếu. Nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là tân đế, khó tránh khỏi mưu đồ chuyên quyền từ những lão thần cao tuổi, những kẻ đã phụng sự từ thời cha hắn còn tại vị.

"Bệ hạ, thần nghe nói sáng nay sứ giả của Mangi có đến cầu thân Vương tử. Nhưng Vương tử không những từ chối, lại gây náo loạn khiến họ mất mặt một phen. Dám hỏi Bệ hạ không biết chuyện này có phải là thật không?"

"Bệ hạ, Mangi là nước lớn, đối với chúng ta vẫn chỉ có lợi. Trái lại đắc tội với họ lại càng không nên. Vương tử tính tình kiêu ngạo, nhưng thân sinh trong hoàng gia, nên hiểu rõ trách nhiệm của mình mới phải."

"Ta biết các khanh lo lắng điều gì," Quốc vương nói, giọng có chút bất đắc dĩ "có điều Jeonghan... nó vẫn chỉ là đứa trẻ, lại được cha ta lúc sinh thời nâng niu chiều chuộng nên không tránh khỏi cư xử có lúc vượt quá giới hạn."

"Bệ hạ, Vương tử ba tháng sau là mười tám, so với độ tuổi gả đi của con cháu trong hoàng thất trước đây không phải là thấp. Nếu còn trì hoãn, e là sẽ lỡ dở đại sự của cậu ấy thôi."

"Xin Bệ hạ hãy nghĩ cho tương lai của Vương tử, cũng như của quốc gia sau này. Vương hậu đã qua đời, người cũng trì hoãn việc lập kế hậu. Nếu đến cả mối hôn sự tốt như thế này người cũng gạt bỏ, sau này sợ là muốn tìm nơi tốt hơn cũng chẳng có."

"Dựa vào đâu khanh bảo Mangi là tốt nhất", Quốc vương cau mày, bị chạm đến điều bực tức luôn đay nghiến trong lòng liền nổi lên cơn giận, dù trước đây hắn hiếm khi tỏ ra như vậy. "Avalon chưa đến nỗi phải dựa dẫm vào đám Mangi đó để tồn tại. Chúng ta chưa thể coi là cường quốc, nhưng vẫn trước giờ luôn bình ổn hưng thịnh. Hơn nữa, lũ người đó là hạng dị giáo, theo thứ phong tục man di lạc hậu. Một người nam nhân lại có đến hàng chục thiếp thất, trái ngược với tập tục đơn hôn của Công giáo chúng ta. Jeonghan dù gì cũng là Vương tử, còn có sự bảo hộ của Giáo hội, lẽ nào lại phải chịu cảnh đến nơi xa xôi đó làm bạn với trâu bò gia súc chắc?"

Quốc vương dừng lại, sầu não thở hắt ra một hơi, "Ta thấy các khanh là quan tâm hôn sự của Jeonghan sẽ mang đến lợi lộc gì cho bản thân, chứ có chút nào lo lắng cho nó."

"Bệ hạ, chúng thần cũng là lo nghĩ cho sự tồn vong của Avalon, chứ không hề có tâm tư không yên phận như người nói. Hiện tại có biết bao nhiêu thế lực bên ngoài đang dòm ngó, chỉ đợi thời cơ mà lao vào cắn xé chúng ta. Qua hôn sự của Vương tử mà có thêm thế lực hậu thuẫn từ bên ngoài thì có gì không ổn. Mong người vì quốc gia mà khuyên nhủ Vương tử hãy chấp nhận hoà thân đi ạ."

"Được rồi, chuyện này chỉ nói đến đây thôi." Quốc vương phất tay, ra lệnh cho đám triều thần ra ngoài, dù họ bất bình, nhìn sắc mặt nhà vua không tốt cũng chỉ có thể lặng lẽ lui xuống. Chỉ trong chốc lát, thư phòng rộng lớn liền chìm vào tĩnh lặng.

Quốc vương mệt mỏi tựa vào trường kỉ. Trong đầu vẫn luẩn quẩn những lời nói của đám triều thần. Trong đáy lòng hắn hiểu rõ, việc này tuy trái với ý hắn nhưng không phải không có lý. Liên hôn luôn là sợi dây ràng buộc chặt chẽ và ít hiểm hoạ nhất giữa hai quốc gia. Trước giờ có biết bao nhiêu Hoàng tử Công chúa phải gả đi xa chỉ để đổi lẩy bình yên cho đất nước. Ngay cả cha mẹ hắn cũng vì vậy mới kết hôn với nhau. Mà chính hắn đây, đối với người vợ đã mất cũng chỉ vì lợi ích mới bị trói buộc. Tuy hắn thương tiếc nàng vì tình nghĩa vợ chồng nhiều năm, nhưng cũng không phải thứ tình cảm rung động xuất phát từ đôi bên mà hợp thành. Hắn là Quân vương, đứng trên vạn người, nắm trong tay vận mệnh của tất thảy, vậy mà có những việc cũng chẳng do bản thân quyết định, mặc cho người khác tuỳ ý sắp đặt.

Đến hắn còn phải chịu việc uỷ khuất như vậy. Em trai của hắn tuyệt nhiên sẽ chẳng khấm khá hơn là bao.

Cả hai cùng nhau lớn lên, hắn nhìn Jeonghan từ một đứa trẻ nhỏ nhắn ngây thơ trở thành thiếu niên xinh đẹp khiến lòng người điên đảo. Nhưng trong mắt hắn, cái vẻ non nớt trong trẻo ngày ấu thơ nơi cậu chưa từng biến mất. Khiến hắn càng luyến tiếc, không nỡ để em mình rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ như bản thân.

"Anh!"

Tiếng gọi cao vút từ hướng cửa ra vào, cùng với tiếng sột soạt của vải vóc khiến hắn quay đầu nhìn lại. Jeonghan kéo cửa bước vào, gương mặt rạng rỡ tươi sáng, như tuyết đầu mùa khiến lòng người khoan khoái mát lạnh.

"Cũng sắp mười tám rồi, sao vẫn còn chạy nhảy nghịch ngợm như trẻ con vậy? Lại đây ngồi xuống đi." Quốc vương ôn hoà nói, nở nụ cười hiền che đậy tâm tư trong lòng.

"Sáng nay gây chuyện ầm ĩ cả lên, bây giờ đến đây có phải lại muốn nhận lỗi đúng không?"

"Em đúng là có chỗ không đúng..." Jeonghan bĩu môi, kéo lấy tay anh trai mà dụi đầu vào. "Nhưng nếu không phải tại lão hói ấy ăn nói quá đáng thì em cũng chẳng đến mức làm căng lên như thế. Anh nói xem, lão ta gọi em là thứ cống phẩm đó. Nếu phải gả cho tên vua già đến răng cũng chẳng còn đó thì thà bảo em chết đi còn hơn."

"Mở miệng ra là nói những chuyện không may." Quốc vương quát nhẹ, vỗ về khuôn mặt đầy vẻ oan ức của cậu, "Có điều tên đó đúng là đã có hành động quá phận. Dù không phải em khiến cho hắn bẽ mặt đến mức phải bỏ về, anh cũng không chấp nhận gả em đến nơi hoang vu cằn cỗi đấy."

Jeonghan ngẩng lên nhìn anh trai mình, khuôn mặt dần vui vẻ trở lại. "Anh," cậu gọi, "còn chuyện này em muốn hỏi ý anh."

"Là chuyện gì?"

"Sứ giả của Lionesse có đến, nói là muốn mời em tham dự vũ hội của họ bên đó. Có lẽ... sẽ phải kéo dài mất một hai tháng gì đó."

"Lionesse?" Quốc vương ngẫm nghĩ một hồi mới nói tiếp, "Họ chỉ mời đến đó chơi thôi hả? Không có nói thêm gì sao?"

"Không... không có. Chỉ mỗi vậy thôi." Jeonghan liếm môi, lựa lời đáp lại. "Sao anh hỏi vậy, có phải nghĩ họ cũng muốn cầu thân sao? Muốn gả em đi rồi sao?"

"Có ai đến tuổi mà không phải kết hôn. Em cũng biết sinh ra trong nhà đế vương, không kết hôn thì sẽ có kết cục bị đưa đến tu viện. Anh có không nỡ cũng đến lúc phải gả em đi thôi." Quốc vương ôn tồn đáp, tay vuốt nhẹ mái tóc mềm như tơ của Jeonghan.

"Dù sao đằng nào cũng phải gả, anh vẫn muốn tìm cho em một nơi có thể nương tựa, ít ra cũng không phải chịu thiệt thòi. Như Lionesse thì thực sự quá tốt, đó là nước lớn, tập tục cũng không khác chúng ta là bao."

Jeonghan nhìn anh mình, nhận ra trên khuôn mặt anh tuấn của hắn đã bao lâu chưa thực sự một lần thoải mái an nhàn. Cậu chỉ mỉm cười, buồn rầu đáp: "Dù chúng ta có ý này, cũng phải để bên họ mở lời trước mới được. Vậy chuyện thư mời đó... anh tính thế nào?"

"Trong cung bí bách, thỉnh thoảng ra ngoài một chút cũng tốt." Quốc vương đáp, trong mắt ẩn chứa nhiều suy nghĩ sâu xa, "Có điều em trước giờ không thích chỗ đông đúc, đến đó rồi khó tránh phải việc tiếp xúc với nhiều người. Hành xử tuyệt đối không được tuỳ hứng như lúc ở nhà nữa, nhẫn nhịn một chút vẫn hơn. Ngoài Jisoo, đưa theo cả Minghao nữa. Thằng bé đó thông minh nhanh nhẹn, kiếm pháp không tệ. Có nó đi cùng anh cũng yên tâm hơn."

Jeonghan bị hắn làm cảm động, một nỗi lo lắng mơ hồ chợt nảy lên trong lòng. Nhưng cậu cũng chỉ cười mà không nói, im lặng một lát mới đáp:

"Cảm ơn anh đã lo lắng cho em."

...

Jeonghan rời khỏi thư phòng cũng là lúc mặt trời xuống tới chân núi, bầu trời chuyển dần sang màu tím nhạt. Cậu cùng Jisoo bước trên hành lang, cung nhân đi qua cúi chào cậu cũng chỉ gật đầu, còn lại cũng chẳng nói gì thêm. Hai người cứ im lặng như vậy cho đến khi Jisoo không nhịn được mà mở miệng hỏi:

"Hiếm khi thấy cậu trầm lặng như vậy, trong lòng có tâm sự sao?"

"Không biết nữa." Jeonghan đáp, mắt nhìn theo bóng chiều tà tan dần rồi hoà vào màu đen đặc của cách rừng phía xa.

"Chỉ là... nghĩ đến mấy lời nói ban nãy của anh, cảm thấy bản thân đúng là bị anh ấy chiều đến hư mất rồi."

"Quốc vương chỉ có một người em là cậu. Yêu thương hơn một chút cũng đâu có sao." Jisoo mỉm cười, bước nhanh hơn một chút để mở của cho Jeonghan, chờ cậu đi vào thì liền đóng lại.

"Bởi vậy nên mình mới thấy có lỗi. Anh ấy chuyện gì cũng nghĩ cho mình trước tiên, biết bao lần phải ra quyết định trái với triều thần. Như chuyện ban nãy, không phải cậu cũng nghe họ nói rồi sao."

Jisoo nhất thời không biết đáp lại thế nào, cũng chỉ đành giữ yên lặng. Rồi chợt giật mình khi Jeonghan tự nhiên lên tiếng.

"Jisoo, có phải mình rất xinh đẹp không?" Cậu hỏi, tay ôm lấy khuôn mặt mình.

Jisoo hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu đáp: "Đấy không phải chuyện quá rõ ràng hay sao?"

"Vậy cậu nghĩ họ có thích mình không?" Jeonghan khẩn thiết hỏi, nắm chặt lấy hai tay Jisoo. "Mình phải làm cho họ thích mình, có vậy mình sẽ giúp được anh."

"Ý cậu là Lionesse? Họ có đương nhiên phải ưng thì mới cầu thân chứ. Cậu vẫn chưa nói chuyện đó cho Quốc vương biết sao?"

"Mình chỉ nói là họ mời mình sang chơi thôi. Họ cũng chưa công khai là muốn cầu thân, nói ra ngoài lỡ xảy ra chuyện gì thì phiền phức lắm." Jeonghan nói, giọng cậu rõ ràng nhưng hoảng hốt, "Đến khi chắc chắn rằng họ thực sự có thành ý, mình tuyệt đối chưa thể chấp nhận. Dù sao ở thế chủ động vẫn có lợi hơn."

"Cậu nói vậy là thực sự muốn gả cho bên đó?"

"Mình muốn hay không chẳng còn quan trọng nữa. Chỉ cần được gả cho nơi tốt như Lionesse đó. Anh trai mình trên tiền triều cũng không phải rơi vào tình huống khó xử nữa."

"Nhưng điều kiện của họ thực sự rất đáng ngờ," Jisoo nói, đôi mắt ánh lên nỗi lo vô tận, "Tại sao không nói là gả đích danh cho một vị Vương tử nào đó mà lại cho cậu chọn một trong số họ? Chuyện này e là..."

"Bất kể cậu đang nghĩ cái gì thì cũng mau nói đi!" Jeonghan hối hả giục, Jisoo mím môi, nhìn xung quanh đảm bảo không có ai ở gần rồi mới nói tiếp:

"Mình chỉ đoán thôi, nhưng mình nghĩ có liên quan đến việc cậu được Giáo hội bảo hộ đó. Ai mà chẳng muốn thiết lập quan hệ với Giáo hội chứ, chỉ cần cậu được gả cho bên đó, có là vị Vương tử nào đối với họ mà nói cũng chẳng quan trọng."

"Không quan trọng với họ, nhưng mình thì có." Jeonghan suy tính, "Người mình sẽ kết hôn, phải do chính mình lựa chọn. Đâu thể để họ gán với một tên Vương tử ất ơ vô dụng nào đó được. Mình không tin, như mình lại không có được người phu quân xuất chúng nhất ." Cậu nắm chặt đôi tay, hít sâu một hơi như để nhắc nhở chính mình phải nhớ kĩ điều này.

"Có mối hôn sự tốt, ắt sẽ có chỗ dựa vững chắc."


...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC