Fin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon phải thừa nhận rằng chưa có ngày nào tệ như hôm nay.

Hiện giờ là sáu giờ sáng, và đúng ra cậu phải ngồi trên chiếc xe bảy chỗ của Jeonghan và Jisoo, với Seungkwan,  Soonyoung để tới khu nghỉ dưỡng năm sao cùng công ty. Nhưng thật tuyệt vời và kì diệu làm sao, chuông báo thức không kêu, điện thoại để chế độ im lặng. Jihoon lần đầu tiên trong đời trễ hẹn, và trễ vào một ngày cực kì quan trọng. Khi cậu tỉnh dậy thì đã là 5 rưỡi sáng, cùng với 7 cuộc gọi nhỡ từ Jeonghan từ hơn một tiếng trước. Họ phải khởi hành vào lúc bốn giờ, và lúc này thì Jihoon đã chậm hơn hai tiếng rồi. Chỉ vì cái điện thoại bỗng dưng dở chứng đã khiến cậu phải khổ sở ra đường cao tốc để tìm xe ở đó. Cậu đã cố gắng gọi lại cho Jeonghan nhưng họ đã đi được khá xa và không thể quay lại, Jihoon cũng không muốn họ phải về chỉ để đón mình. Thực ra cậu có thể từ bỏ cả chuyến đi để dành thời gian nằm nhà nghỉ ngơi. Nhưng Jihoon đã nộp tiền cho bên du lịch và nếu cậu không đi, cậu sẽ không thể nhận lại tiền. Cái tình huống éo le hiện tại thật khiến cậu muốn khóc quá mà.

Jihoon xách ba lô lên vai, kéo chiếc va li trên đường cao tốc, đưa tay ra hiệu xin đi nhờ xe, nhưng đứng mãi vẫn chưa thấy ai dừng lại. Tại sao nhỉ? Họ nghĩ gì về cậu? Một tên sát nhân đang nhét xác người trong va li cùng với một đống dao sắc bén và dụng cụ tra tấn trong ba lô à?

Thời gian dần trôi, xe cũng bắt đầu đông hơn, nhưng vẫn chẳng có ai tới chỗ cậu đang đứng cả. Tay ra hiệu cũng đã mỏi rã rời. Jihoon gục đầu xuống, cảm tưởng như cả thế giới đang chống lại mình vậy. Nhưng rồi cậu nghe thấy tiếng động cơ xe đang tiến tới gần. Vội vàng ngẩng lên, hiện giờ trước mặt cậu là một con xe bốn chỗ có khi đã được sản xuất từ hồi cậu mới được sinh ra. Cửa kính của bên lái xe được kéo xuống. Một người con trai trạc tuổi cậu ngó ra, hỏi:

- Cậu muốn đi nhờ xe sao?

- Đúng vậy. – Jihoon thở dài.

Người kia ra hiệu cho cậu lên xe và nhắc cất hành lí ra ghế sau. Jihoon chỉ chờ có thế, cất va li rồi cầm ba lô ngồi vào ghế phụ lái. Xe bắt đầu khởi động, đi thật nhanh trên đường cao tốc.

- Cậu tính đi tới đâu nhỉ?

- Tôi định tới khu nghỉ dưỡng 5 sao mới mở ở bãi biển X ấy.

- Trùng hợp thật, tôi cũng đang trên đường tới đó. – Người kia nói đầy ngạc nhiên.

- May quá, tôi sẽ không cần thay đổi xe. Tôi không muốn mình sẽ lại phải xuống bắt xe vì cậu sẽ đi tới nơi khác.

- Quên mất, tôi chưa giới thiệu. Tôi là Choi Seungcheol. Rất vui được gặp cậu.

- Lee Jihoon. Cảm ơn vì đã cho tôi đi nhờ xe.

- Vậy tại sao cậu lại phải lên đây bắt xe? – Seungcheol hỏi.

- Tôi có kì nghỉ cùng công ty nhưng sáng nay báo thức trong điện thoại không kêu và thế là tôi đã bỏ lỡ chuyến xe.

- Tệ thật. Tôi không biết sẽ phải làm gì nếu gặp phải trường hợp đó đâu.

So với cái lúc nhận ra bản thân đã trễ hẹn thì bây giờ Jihoon đã thấy khá hơn đôi chút. Seungcheol mở radio lên, chỉnh qua một kênh đang phát bản tin buổi sáng.

- Cậu có muốn nghe nhạc gì không? – Người kia quay qua hỏi Jihoon.

- Không cần đâu. Cậu cứ nghe đài đi.

Seungcheol tập trung vào những tin tức trên radio. Jihoon lục tìm điện thoại trong túi, cùng lúc đó nhận được cuộc gọi từ Seungkwan.

(Anh Jihoon! Đi tới đâu rồi?)

- Anh cũng không biết nữa. Nhưng chắc còn lâu mới tới nơi.

(Bọn em sắp đến rồi, còn khoảng 50 cây số nữa.)

- Ừ, nhớ giữ phòng cho anh đấy. Anh sợ mình sẽ không đến đúng giờ đâu.

(Vâng, em biết rồi.)

Jihoon cúp máy, nhìn sang Seungcheol, người vẫn đang tập trung lái xe. Giờ cậu mới để ý radio đã tắt. Seungcheol rẽ sang một làn khác mà theo chỉ dẫn là đường tới khu nghỉ dưỡng của cậu, nhưng còn cách 150km.

- Vậy... – Seungcheol lên tiếng. – Cậu là nhân viên văn phòng sao?

- Ừ, thế còn anh?

- Tôi là một nhiếp ảnh gia.

- Thật sao? – Giọng Jihoon chứa đầy sự ngạc nhiên.

- Ừ, tôi để máy ảnh ở ghế sau. Cậu có thể thấy cái ba lô màu đen kia kìa. – Seungcheol chỉ tay xuống dãy ghế dưới. Jihoon nhìn theo và thấy một cái ba lô to được dựng ở góc trái.

- Trước kia tôi có học piano nhưng từ khi đi làm thì tôi cũng không còn chơi đàn nữa. Cậu biết đấy, công việc và mấy bản báo cáo đã là quá đủ với tôi.

- Phải rồi. Tôi không giỏi về số liệu cho lắm nên tôi không thể làm việc văn phòng được.

- Vậy cậu đi du lịch để chụp ảnh sao?

- Ừ, tôi cũng thích đi đây đi đó nữa. Việc đi du lịch cũng rất vui mà.

Họ nói chuyện thêm một lúc nữa. Tới khi Jihoon bắt đầu cảm thấy hơi mệt. Cậu ngả lưng ra ghế, chỉnh lại tư thế cho thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

Jihoon tỉnh dậy với một cái chăn mỏng đang được đắp lên tới vai. Gió điều hoà phả nhè nhẹ lên mặt cậu. Seungcheol vẫn đang ở bên cạnh lái xe, khi thấy Jihoon đã dậy, anh nói:

- Vì trời bắt đầu nắng, nên tôi phải đắp cho cậu chăn. Tôi lo cho da của cậu.

- C-cảm ơn. – Jihoon mấp máy. – Tôi ngủ được bao lâu rồi?

- Hai tiếng. Còn khoảng 30 cây số nữa là ta tới khu nghỉ dưỡng của cậu rồi.

Jihoon lấy điện thoại ra, hiện giờ là chín giờ sáng. Jeonghan đã nhắn tin cho cậu từ hơn hai mươi phút trước.

[Em đi tới chỗ nào rồi?]

"Còn khoảng 30 cây số nữa là em tới nơi. Người lái xe nói vậy."

[Tên của người đó là gì vậy?]

"Choi Seungcheol. Một nhiếp ảnh gia đi cùng đường với em luôn đấy. Cậu ấy sẽ tới bãi biển để chụp ảnh."

[Là trùng hợp hay do em không nghe thời sự vậy Jihoon?]

"Ý anh là sao?"

[Người đó trông như thế nào? Đi xe gì? Em có nhớ biển số không?]

"Tóc đen, cũng có vẻ cao to. Em không nhớ biển số xe, nhưng là xe Toyota màu đen từ thời xa lắc xa lơ nào rồi. Nhìn bên ngoài trông nó cũ lắm."

[Em đang đi tới đâu rồi? Có chắc là còn tầm 30km nữa không? Nhìn ra cột mốc hay biển báo đi!]

"Em vừa qua một cột mốc ghi 25km."

[Chờ một chút, anh đang bảo Jisoo gọi cảnh sát rồi. Em xem có cách nào để thoát khỏi đó không? Hoặc ít nhất hãy thuyết phục hắn ta.]

"Nhưng Choi Seungcheol là ai?"

[Gần đây thời sự đang đưa tin về hắn ta, một kẻ sát nhân hay tìm cách tiếp cận đối tượng lên xe rồi giết hại bằng nhiều cách khác nhau.]

"Cái gì??? Vậy nghĩa là em sẽ chết trước khi tới nơi?"

[Đừng hoảng, hắn ta sẽ phát hiện ra em có biểu hiện lạ. Hãy cố gắng nói chuyện thật bình thường. Thử bắt chuyện xem, hay làm gì đó để hắn cảm thấy em đang rất ổn. Cảnh sát sẽ tới sớm thôi.]

Jihoon cất điện thoại vào trong túi, ngả ra ghế, thả lỏng người một chút, cố gắng đóng giả như mình chưa biết chuyện gì. Chết tiệt, cậu đang ở trên xe của một kẻ sát nhân, một kẻ sát nhân giết người theo rất nhiều cách. Đúng là cậu rất ít khi nghe thời sự, nhưng như thế này thì đúng là chẳng khác gì tự giết chết mình. Cậu đã tin tưởng hắn ta, trong một vài lúc cậu còn nghĩ Seungcheol là một "nhiếp ảnh gia", một anh chàng tốt bụng đã cho cậu đi nhờ xe. Nếu anh ta không phải là nhiếp ảnh gia, vậy thì trong cái ba lô kia chứa những gì? Dao, súng, dụng cụ tra tấn? Hay là bộ phận cơ thể được cắt nhỏ? Jihoon không muốn nghĩ thêm nữa, hiện giờ cậu thực sự hoảng loạn. Jihoon đang hoàn toàn trong thế bị động. Chuyện gì sẽ xảy ra trong vài giây sau? Cậu cũng không biết nữa, hắn ta có thể làm bất cứ thứ gì.

- Jihoon này, – Tiếng gọi của Seungcheol làm Jihoon giật bắn người. – Cậu có đói không? Tôi nhìn thấy đằng xa có trạm xăng, chắc ở đó cũng có cửa hàng tiện lợi nữa. Ta có thể xuống mua đồ.

- T-tôi không...cần gì đâu. – Cậu thấy giọng nói hiện giờ đang phản bội chính mình. – Cậu có thể...xuống mua n-nếu cần.

Seungcheol rẽ vào trạm xăng, mở cửa bước xuống xe. Jihoon ngồi đó, người run lên cầm cập trong khi điều hoà trong xe đã tắt từ lâu. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Jeonghan.

(Jihoon! Em sao rồi?)

- Em vẫn ổn, hắn ta đang dừng lại ở trạm xăng ven đường.

(Cảnh sát vẫn chưa tới sao? Họ nói họ sẽ đi ngay mà.)

- Jeonghan, làm ơn hãy làm gì đó. Em không muốn...

(Được rồi, bình tĩnh lại nào.)

- Em không bình tĩnh được. Anh có bình tĩnh nổi không nếu anh ngồi trong xe của một kẻ sát nhân??

(Soonyoung gọi điện lại cho cảnh sát rồi. Họ sẽ tới đó trong vòng 5 phút nữa.)

- 5 phút??? Anh nghĩ hắn ta sẽ ở lại chỗ này tới hơn 5 phút sao?

(Bình tĩnh, họ chắc chắn sẽ bắt gặp em trên đường mà.)

- Ồ vậy hãy chờ tới lúc họ bắt gặp cái xe trên đường với xác em ở trong đó nhé.

(Jihoon...)

Jihoon cúp máy, cất điện thoại vào ba lô. Cậu hoàn toàn bất lực trong tình cảnh hiện giờ. Jihoon ước rằng tất cả chỉ là mơ mà thôi, để tới khi tỉnh dậy, cậu có thể lên xe cùng bốn người kia, đặt chân tới khu nghỉ dưỡng, tận hưởng thời gian đầy tuyệt vời tại bãi biển. Nhưng sự thật thì cậu đã dậy muộn, lỡ hẹn và hiện giờ đang ngồi trong xe của một kẻ sát nhân. Jihoon thực sự chỉ muốn bật khóc ngay lúc này, nhưng tiếng mở cửa xe đã khiến cậu phải dừng ý định đó lại. Seungcheol ngồi vào bên ghế lái, với một cái túi giấy to.

- Snack chứ? Hay bánh quy? – Seungcheol lấy từ trong túi ra hai gói đồ ăn mà cậu thấy hay được bày bán ở siêu thị.

- Bánh quy. – Jihoon nói và Seungcheol bóc gói bánh ra.

Chỉ 5 phút thôi làm ơn...

Anh ta đưa cho cậu gói bánh. Jihoon cầm lấy vài cái trên tay, bắt đầu ăn. Nhưng Seungcheol bắt đầu nổ máy, chiếc xe lăn bánh với tốc độ nhanh hơn lúc trước. Điều đó làm Jihoon bắt đầu thấy hơi chóng mặt.

Và buồn ngủ.

- Cậu đã gọi điện cho cảnh sát và giờ thì họ đang trên đường tới đây. – Seungcheol lên tiếng.

- Anh... – Jihoon cố gắng hết sức để nói. Tuy nhiên, cổ họng cậu bỏng rát và nước mắt bắt đầu ứa ra.

- Nhưng cảnh sát chưa bao giờ bắt được tôi. – Seungcheol đưa tay xoa lưng cho Jihoon khi thấy cậu bắt đầu ho, rồi để cậu ngồi với tư thế thoải mái hơn. – Tôi đã tưởng mình sẽ có một kì nghỉ tuyệt vời ở đây sau khi chơi trò giết chóc một chút. Nhưng thật tệ, cậu làm tôi phải thay đổi lộ trình rồi.

Seungcheol đi một đoạn nữa rồi rẽ vào một con đường khác.

- Và cậu biết gì không? – Seungcheol nói với giọng trầm hơn, nhưng Jihoon chẳng thể cử động nổi để trả lời anh. – Đó không phải bánh quy đâu, Jihoon.

Jihoon thấy trước mắt mình mờ dần đi. Và rồi cậu chẳng còn cảm thấy gì nữa.

End.
6/11/2017


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net