|18|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo cảm thấy bản thân tức giận muốn hôn mê luôn rồi. Anh cảm thấy vô lý và nực cười kinh khủng khi nhận ra rằng trong mắt đứa trẻ này, mình có thể chỉ là một trong hàng ngàn Keum Euntae mà thôi.

Wonwoo cảm thấy mình chỉ là một vị khách. Mấy ngày nay anh làm mọi việc cho Soonyoung giống như là trả thù lao cho cậu ta, vì vậy đứa nhóc này nghĩ rằng cậu ta cũng nên đền đáp lại mà phục vụ mình.

Anh cảm thấy thảm hại không nói nên lời.

Điều đáng buồn là đứa trẻ này có thể không biết hành vi này có cái gì sai. Trong mắt nó chỉ có một lựa chọn duy nhất, là dùng thân thể để báo đáp người khác mà thôi.

Soonyoung hoang mang nhìn Wonwoo mặt mày tối tăm. Cậu không biết mình lại làm sai điều gì nên sợ hãi muốn rút tay lại.

Nhưng Wonwoo đột nhiên bước thêm một bước, siết chặt cổ tay Soonyoung. Tay Wonwoo khỏe hơn rất nhiều. Bởi vì mới tắm xong nên làn da của anh ấm hơn Soonyoung một ít.

Soonyoung cảm thấy cổ tay mình bị siết có hơi đau. Lúc này bọn họ đang ở rất gần, gần đến nỗi mà chóp mũi của hai người dường như muốn chạm vào nhau. Soonyoung cảm giác được trên người Wonwoo có một loại áp lực khiến cậu vô cùng khó chịu. Thiếu niên chớp mắt, có chút hoảng hốt.

Giây sau Wonwoo thả lỏng tay ra, anh lùi lại một bước, nhìn Soonyoung một lần nữa và thở dài: "Rõ ràng là cậu sợ tới mức này, vì sao còn muốn làm vậy?"

Soonyoung nhận ra Wonwoo lại đang tức giận nhưng cậu không biết vì sao.

"Anh không thích tôi ở bên cạnh sao?" Soonyoung hấp giọng hỏi: "Nhưng anh còn chưa nhìn thấy tôi..."

Cậu muốn nói với Wonwoo rằng bộ lông đen tuyền của mình rất đẹp, chiếc đuôi của mình cũng rất mềm mại. Mặc dù Soonyoung không thích người khác chạm vào đuôi của mình, nhưng nếu Wonwoo muốn sờ thì không phải không được.

"Tôi không thích."

Wonwoo thực sự không chịu nổi. Anh hít một hơi thật sâu rồi thẳng thừng ngắt lời cậu:

"Kwon Soonyoung, hôm nay tôi muốn nói rõ với cậu. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu, nhưng tôi thực sự không thể chấp nhận được những hành vi này."

"Tôi cũng không thích nghe từ miệng của cậu nói những chuyện cậu tiếp khách như thế nào. Cậu và khách của cậu, dù chơi có quá đà cỡ nào tôi cũng không thể quản được."

"Nhưng tôi không giống bọn họ. Tôi không có những nhu cầu này. Tốt hơn hết là cậu đừng bao giờ làm những trò như thế này nữa."

Thiếu niên trước mắt anh được sinh ra với khuôn mặt vô cùng thuần khiết. Chiếc cằm nhọn, đôi mắt tròn, hàng mi cong vút.

Đây quả thực là một người có ngoại hình vô cùng nổi bật.

"Cậu rất đẹp." Wonwoo nói: "Nhưng cậu phải biết rằng cơ thể và ngoại hình của mỗi người không phải là vật phẩm có thể bán được. Cậu không nên dùng nó để đổi chác hay báo đáp ai cả. Tôi biết tôi không quản được cậu, nhưng tôi vẫn hi vọng cậu có thể cố gắng học cách trân trọng bản thân."

Soonyoung ngơ ngác nhìn Wonwoo. Dường như cậu không nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy, ấp úng giải thích: "Tôi chỉ là muốn cùng anh ngủ một giấc thôi mà..."

Wonwoo cảm thấy bản thân tức giận muốn bật cười luôn rồi: "Cậu còn muốn bao nhiêu giấc?"

Soonyoung nói: "Tôi nghĩ chúng ta là bạn, anh lại còn đối xử tốt với tôi, nên tôi..."

"Tôi không biết mấy năm qua công ty của cậu tẩy não cậu như thế nào."

Wonwoo nói: "Nhưng tôi khá chắc việc ép tiếp khách là đang bóc lột quyền tự do và quyền cá nhân của cậu. Tôi nguyện ý giúp cậu, chỉ bởi vì tôi lương thiện, bởi vì kỹ năng đóng phim của cậu rất tốt. Tôi trân trọng tài năng của cậu. Chỉ vậy thôi."

"Ngoại trừ việc đóng phim cho tốt, tôi thực sự không cần bất kì sự báo đáp nào từ cậu cả."

"Tôi không phải là khách của cậu."

Anh lặp lại lần cuối: "Tôi không cần."

Soonyoung hơi hơi mở to hai mắt. Thiếu niên nhìn qua vô cùng mờ mịt.

Wonwoo thở dài trong lòng. Anh biết rằng những gì mình vừa nói có thể hơi nặng nề. Dù sao đứa trẻ này cũng là nạn nhân theo một nghĩa nào đó.

Cổ họng Wonwoo hơi nghẹn lại. Anh vừa định nói gì đó đã thấy Soonyoung lùi lại hai bước, cụp mắt xuống.

"Tôi hiểu rồi." Thiếu niên nhẹ nhàng đáp lại.

*

Hyelim cảm thấy tâm trạng của Soonyoung dường như không được tốt lắm. Soonyoung thực ra không phải kiểu người mà buồn vui gì cũng viết hết lên mặt.

Thế nhưng Hyelim lại biết rõ, khi tâm trạng không vui, mọi động tác của Soonyoung sẽ chậm hơn tốc độ sinh hoạt bình thường.

Vì vậy, Hyelim nhìn Soonyoung từ từ cầm cái ly lên, từ từ uống một ngụm nước. Nắp bình nước rơi xuống đất, Soonyoung ngây người một chút, lại từ từ cúi xuống, rồi chậm rì rì nhặt đồ lên.

"Rốt cuộc là em bị sao thế?" Hyelim vẫn không nhịn được mà hỏi: "Hôm qua là ngày đầu tiên em sống với Jeon Wonwoo, mà sao hôm nay hai người lại càng xa cách hơn thế. Em không làm theo lời chị..."

"Em làm rồi." Soonyoung nói "Nhưng Wonwoo đã từ chối. Anh ấy nói không thích."

Soonyoung nhỏ giọng: "Wonwoo không muốn nhìn nguyên thân của em, không muốn sờ em, cũng không muốn ngủ với em."

Hyelim ngây dại.

Thế nhưng Soonyoung lại không nhìn về Hyelim. Cậu cúi đầu, chậm rãi sơn móng tay màu hồng cho khách hàng trên màn hình di động. Bởi vì tốc độ làm việc quá chậm, một khách hàng đỏ bừng mặt tức giận, cho Soonyoung đánh giá một sao.

"Noona!" Soonyoung đặt điện thoại xuống, nói nhỏ: "Màn này em không qua được. Chị giúp em với."

Hyelim rất dễ bị lừa gạt. Cô nàng vui vẻ ừ ừ hai tiếng, cao hứng cầm điện thoại chơi giúp Soonyoung.

Cho nên Soonyoung lại bắt đầu phát ngốc. Cậu rất hiếm khi cảm thấy buồn.

Lúc Soonyoung còn ở hình mèo lưu lạc đầu đường xó chợ, cậu thường xuyên cảm thấy khó chịu vì đói bụng.

Sau này làm việc ở quán cà phê mèo, nếu không được ăn những món đồ ăn cho mèo mà mình muốn, hoặc vì bị một khách hàng xịt nước hoa cưỡng ép ôm một cái, Soonyoung sẽ cảm thấy không vui, nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy thôi.

Nhưng lúc này, Soonyoung cảm thấy có chút buồn bực, cũng có chút hụt hẫng. Trong lòng cậu vô cùng trống rỗng, giống như ăn phải một hộp cá thiu, khẩu vị cũng bị thay đổi.

Mèo là loại động vật nhỏ có bản tính thận trọng và nhạy cảm. Nếu chúng sẵn sàng chủ động thể hiện tình yêu với con người, thì có nghĩa là chúng thực sự có ấn tượng tốt về người đó.

Nhưng đồng thời, một khi cảm thấy con người kháng cự, chúng sẽ cách bạn vô cùng xa, hoặc thậm chí trốn ở nơi bạn sẽ không bao giờ có thể tìm thấy được.

***

Ban đầu Wonwoo không nhận thấy có gì sai. Anh vô cùng bình tĩnh, cẩn thận nhớ lại lời nói tối hôm qua của mình.

Wonwoo cảm thấy mình đã biểu đạt từ chối vô cùng rõ ràng, xem ra lần này có thể một dao chặt đứt tâm tư không nên có của đứa nhóc kia rồi.

Nhưng anh cũng muốn cho người này một bậc thang bước xuống. Tuy rằng hành vi của Soonyoung có chút sai trái, nhưng cũng là bởi vì tuổi còn nhỏ đã kí với một công ty chẳng ra gì. Wonwoo dù sao cũng không thể nhẫn tâm được.

Anh gửi một tin nhắn cho Aengdoo, nói cô nàng bữa trưa hôm nay nhớ mua một phần cá hấp.

Sau khi hoàn thành cảnh quay của mình, Wonwoo đợi Soonyoung ở chỗ cũ.

Trong lòng anh cũng cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương cho nên không muốn cố tình xa lánh hay làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Anh nghĩ hai người cứ tự nhiên hòa thuận đến khi phim quay xong thì không còn gì tốt hơn.

Song Joohee vừa lúc đi ngang qua, tò mò hỏi: "Hai người quen nhau từ khi nào vậy? Tại sao mấy ngày nay chị luôn thấy một đứa chờ đứa kia?"

Wonwoo tổng kết ngắn gọn: "Em là một cái căn tin biết đi."

Song Joohee nghe xong cũng buồn cười, phất tay xoay người đi tháo trang sức.

Tuy nhiên đợi một lúc lâu, hai con người đang ngồi trong góc kia còn chưa đi ra, Wonwoo có hơi thiếu kiên nhẫn, trực tiếp đi qua hỏi: "Sao cậu còn chưa ra ăn cơm, cứ kéo dài..."

Soonyoung lại cúi đầu.

Một lúc sau, hầu kết của cậu hơi nhúc nhích, nói: "Tôi không đói bụng. Hôm nay tôi... tôi muốn ăn cơm của chị Hyelim."

Vẻ mặt của Hyelim ngây ra một lúc. Cô liếc nhìn Soonyoung, sau đó lại nhìn Wonwoo, rồi lập tức biến thành bộ dạng vô cùng tức giận.

Wonwoo hơi bối rối, dừng một chút, nói được.

Anh quay trở lại xe của mình, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Người này rõ ràng là đang trốn mình.

Aengdoo dọn cơm sẵn cho Wonwoo, nhưng anh không hề động đũa.

Thực ra trạng thái hiện tại của bọn họ không có gì sai cả. Tối hôm qua Wonwoo đã nói rõ, giáo dục tư tưởng và đạo đức cũng dạy luôn rồi. Bây giờ Soonyoung hẳn là cũng biết khoảng cách xã giao bình thường, sẽ không có những hành vi phóng đãng tùy tiện như trước nữa. Những ngày sau của mình sẽ trở nên bình thường.

Đây là kết quả mà Wonwoo luôn mong muốn, đáng lẽ anh phải cảm thấy nhẹ nhàng mới phải.

Nhưng Wonwoo bây giờ chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, anh không thoải mái.

*

Đến bữa tối, Wonwoo rán xúc xích và thêm hai món ăn phụ.

Soonyoung lặng lẽ đứng bên cạnh, từ từ rót coca vào hai ly, trái phải trái phải lặp lại, cuối cùng cũng cẩn thận để cho hai ly bằng nhau.

Nhưng Soonyoung vẫn luôn không nói gì. Wonwoo chủ động mở miệng nói cậu bưng thức ăn, thiếu niên cũng nhẹ nhàng mà ừ một tiếng. Toàn bộ căn phòng so với lúc Wonwoo ở một mình còn muốn yên tĩnh hơn rất nhiều.

Bầu không khí này thực sự khiến Wonwoo đau đầu vô cùng.

Vì vậy, cuối cùng anh lại mang những món ăn đã chuẩn bị sẵn để lên chiếc bàn trong phòng khách, quyết định vừa ăn vừa xem TV để có chủ đề mà nói chuyện.

Thật ra Wonwoo cũng có chút buồn bực. Da mặt đứa nhóc này cũng dày quá rồi đấy. Chính cậu ta mở miệng ngậm miệng đều là muốn ngủ với mình. Kết quả bị từ chối rồi thì lại trốn tránh giả chết, tính tình tùy hứng như mấy đứa con nít tiểu học vậy.

Hiện tại Wonwoo không phải là bắc thang cho Soonyoung xuống nữa mà là trực tiếp xây thang máy cho cậu ta đi luôn rồi. Anh cảm thấy đứa nhóc này mà còn giả vờ ngây ngốc nữa thì đúng là không biết điều.

Trên TV đang chiếu chương trình thẩm định đồ cổ.

Wonwoo dừng một chút, nói một câu: "Cái vòng này nhìn cũng không tồi."

Đây rõ ràng là muốn bắt đầu một chủ đề, thế nhưng Soonyoung chỉ hàm hồ mà trả lời: "Ừ."

Hơn nữa Wonwoo có thể thấy rõ ràng người này thậm chí còn không thèm liếc TV một cái nào, chỉ cầm chén của mình, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ, sau đó gắp cả cây xúc xích lên, bỏ thẳng vào miệng.

Wonwoo hơi tức giận không rõ.

Anh đứng lên, trực tiếp cầm đĩa xúc xích đặt về phía xa hướng của nhóc con, nói: "Cậu ăn nhiều thịt rồi. Hôm nay chỉ ăn thế thôi. Cậu ăn rau đi."

Soonyoung ngước lên nhìn anh. Wonwoo nghiêm nghị nhìn lại, nghĩ rằng đứa nhóc này cuối cùng cũng sắp bắt đầu cãi nhau với mình rồi.

Thế nhưng, Soonyoung vẫn không nói gì. Cậu hơi dừng lại, cụp mắt xuống, từ từ gắp một miếng rau xanh nhét vào miệng, sau đó cúi đầu im lặng nuốt từng chút một.

Soonyoung khó khăn nuốt cọng rau xuống, sau đó cầm chén đũa đứng dậy. Cậu không nhìn Wonwoo, chỉ cúi đầu, vô cùng khách khí mà nói: "Cảm ơn anh, tôi ăn no rồi."

Wonwoo: "..."

Sau khi cho chén đĩa vào máy rửa bát, Soonyoung ngồi xổm nhìn chằm chằm vào lớp bọt đang văng tung tóe bên trong một lúc. Sau đó cậu đứng dậy, trở về phòng ngủ của mình.

Thật ra Soonyoung không có ăn no. Chỉ là cậu không biết mình có thể xin Wonwoo thêm một cây xúc xích hay không.

Bởi vì ngày hôm qua Wonwoo đã nói là không thích một số hành động của cậu, nên mặc dù Soonyoung muốn ăn thêm một cây xúc xích cậu cũng không dám xin, vì sợ Wonwoo sẽ càng không thích mình.

Wonwoo không muốn nhìn nguyên thân của mình, Soonyoung tôn trọng sự lựa chọn đó.

Nhưng Soonyoung vẫn cảm thấy xã giao của con người sao mà khó khăn quá!

Cậu cảm giác mình làm cái gì Wonwoo cũng đều sẽ tức giận, nói chuyện thì Wonwoo tức giận, mà không nói gì Wonwoo cũng tức giận, muốn cho anh ấy xem hình mèo của mình Wonwoo cũng tức giận.

Vì thế Soonyoung lựa chọn im lặng và trốn tránh.

Sau khi trở về phòng, Soonyoung không có việc gì để làm. Cậu đã đọc xong kịch bản cho ngày mai, cửa hàng làm móng thì mãi không qua được, Hyelim lại không có ở đây nên Soonyoung quyết định hôm nay sẽ đi ngủ sớm.

Soonyoung cởi quần áo, biến về lại thành mèo.

Giường trong phòng cho khách rất mềm, rất lớn, nhưng Soonyoung cảm thấy trong phòng quá lớn, cậu không có cảm giác an toàn.

Vì vậy Soonyoung nhảy vào trong tủ quần áo. Cậu chậm rãi chui vào trong đống quần áo, lắc lắc cái đuôi, co mình lại thành quả bóng nhỏ rồi mới bắt đầu ngủ.

Kết quả của việc đi ngủ lúc bảy giờ tối là Soonyoung thức dậy vào lúc một giờ sáng, và sau đó cậu không thể ngủ được nữa.

Soonyoung thử mấy lần trong tủ, gầm giường, trên gối, rồi thấy dù tối hay khuất như thế nào thì mình cũng không ngủ được nữa.

Soonyoung ngây người trong chốc lát. Cậu xuyên qua cửa sổ nhìn thấy hoa viên ở tầng dưới.

Nhà của Wonwoo rất rộng, hoa viên cũng rất to, có đài phun nước, ghế dài và bãi cỏ. Bây giờ vừa vặn đang là đầu xuân, nhiệt độ có hơi ấm lên, bãi cỏ đã lộ ra một chút màu xanh dịu dàng. Bên cạnh con đường lát đá có một ngọn đèn đường nhỏ làm bằng đá. Vì trời đã khuya nên những con côn trùng nhỏ đang bay xung quanh ngọn đèn màu cam ấm áp.

Hai mắt Soonyoung sáng lên.

*

Nửa đêm rồi nhưng Wonwoo không sao ngủ nổi. Ruột gan anh cồn cào, như một người cha già không thể quản được đứa con đang bước vào thời kì nổi loạn của mình.

Wonwoo vừa tức giận vừa lo lắng, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Tất cả những khó khăn từ khi đóng phim, cộng lại cũng chưa bằng những bực bội mà Soonyoung mang đến cho anh từ khi gặp nhau.

Wonwoo cảm thấy khát nước đi xuống nhà bếp, lấy một ly nước. Từ cửa sổ phòng bếp có thể trực tiếp nhìn ra hoa viên. Wonwoo uống hai ngụm hết ly nước vẫn cảm thấy khát, lại quay đi rót thêm một ly nữa.

Anh thản nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi sững người trong giây lát.

Wonwoo nhìn thấy một con mèo.

Đó là một con mèo đen với đôi tai nhọn hoắt, quay người lại với Wonwoo. Nó ngồi thẳng đứng, yên lặng nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đá trên bãi cỏ trong vườn.

Lông đuôi của mèo con xõa tung, hẳn là thuộc loại mèo lông dài. Phía đầu cái đuôi có một nhúm trắng, đang lắc lư quét xuống bãi cỏ.

Mèo hoang sao?

Wonwoo hơi ngạc nhiên. Bởi vì bức tường xung quanh hoa viên của anh khá cao. Nếu vật nhỏ này có thể trèo qua được, hẳn cũng là một con mèo vô cùng xuất sắc.

Vì vậy, Wonwoo do dự, mở cửa sổ, khẽ gọi nó: "Meo meo?"

Mèo con dường như hơi cứng lại.

Wonwoo nhìn thấy đuôi của nó vểnh lên, sau đó có chút cảnh giác quay đầu lại, nên Wonwoo nhìn thấy được khuôn mặt của bé mèo.

Một em mèo rất xinh đẹp với bộ lông đen bóng, mềm mại. Đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp. Cái đầu tròn xoe như quả bóng. Đây là một chú mèo con có vẻ ngoài vô cùng ngọt ngào và sạch sẽ.

Wonwoo cho là những chú mèo con đi lạc như thế này thường sẽ vô cùng cảnh giác. Hầu hết bọn nó sẽ trực tiếp bỏ chạy khi thấy con người.

Nhưng không ngờ, con mèo này vẫn đứng đó, ngơ ngác nhìn anh.

Wonwoo luôn cảm thấy con mèo đen nhỏ này trông rất quen.

Nhưng có lẽ hầu hết mấy con mèo đen con nào cũng giống nhau, cho nên Wonwoo cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi nó: "Mày đói bụng sao?"

Wonwoo nói xong thì muốn cười một chút, có nói thì chắc mèo con cũng không hiểu. Vì thế anh đứng dậy đi về phía tủ lạnh, lấy cây xúc xích còn dư lúc tối ra để vào cái đĩa nhỏ.

Khi Wonwoo cầm cái đĩa quay lại, anh thấy con mèo vẫn đang ngồi chỗ đó. Nó nghiêng đầu. Đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào chiếc đĩa trong tay Wonwoo, chốc chốc lại nhìn vào anh. Cái đuôi của mèo con lắc lư qua lại hai lần.

Dường như nó thực sự đang suy nghĩ.

Wonwoo cảm thấy hơi buồn cười, nói với mèo con: "Ăn đi."

Mèo con không chút cảnh giác mà lặng lẽ nhìn Wonwoo một lúc.

Sau đó, nó từ từ cúi đầu. Như thể mèo con đã biết trước cây xúc xích này ăn rất ngon, thậm chí nó còn không thèm ngửi xem có mùi lạ hay không, trực tiếp cúi xuống vùi đầu gặm cắn.

Mèo con ăn rất ngon.

Wonwoo nhìn chằm chằm vào nó một lúc, giống như nghĩ tới cái gì. Vì thế Wonwoo đột nhiên duỗi tay, cầm gáy của mèo con, nhấc cả người nó lên.

Mèo con giật mình hoảng sợ, mắt tròn xoe như không tin mà nhìn Wonwoo, nhỏ giọng meo một tiếng.

Wonwoo thong thả mà cho nó đứng lên, liếc cái mông của mèo con một cái, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Là con trai à." Wonwoo nói đầy ẩn ý.

Mèo con vùng vẫy, lại nhỏ giọng kêu meo meo. Wonwoo nhìn đồng tử của nó sợ tới mức hơi phóng to một chút, giống như muốn xù lông đến nơi.

Anh buông nó ra, đặt mèo con trở lại trên mặt đất, lại bóp mông mèo con một cái nữa.

Mèo con dường như hơi cứng người một tẹo, nhưng Wonwoo lại không để ý, chỉ xoay người của nó: "Ăn từ từ thôi."

Bình thường loại mèo hoang này sau khi ăn xong sẽ tự rời đi. Ngày mai Wonwoo có một cảnh quay buổi sáng nên không ở lại nữa mà đi thẳng lên lầu.

Khi đi ngang qua phòng ngủ cho khách, Wonwoo nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, suy nghĩ hẳn là Soonyoung vẫn đang ngủ.

Wonwoo trở về phòng ngủ của mình, cảm thấy tâm trạng nhẹ đi rất nhiều. Anh cảm thấy động vật nhỏ thực sự có thể giúp con người cảm thấy thoải mái, so với mấy người trẻ tuổi bốc đồng khó tính, thì đúng là ngoan hơn rất nhiều.

Sau khi quay xong bộ phim nà, hay là mình cũng nuôi một con mèo nhỉ. Wonwoo nghĩ.

Không biết vì sao, Wonwoo vẫn có chút bất an không thể giải thích được. Xuyên qua cửa sổ trong phòng ngủ, anh nhìn xuống hoa viên một lần nữa.

Ngọn đèn trong vườn vẫn sáng, nhưng mèo đen nhỏ đã không còn nữa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net