|2|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soonyoung thật sự rất đói bụng.

Cậu tưởng rằng mình có thể chịu đựng đến giây phút cuối cùng của bữa tiệc nhưng không may là trong phòng riêng lại có một bể cá lớn. Trong bể là một đàn cá đang tung tăng bơi lội, hơn nữa có một con cá rất béo.

Con cá đó rất là hoạt bát. Vảy của nó có màu đỏ cam, cái đuôi dài và mạnh mẽ như một ngọn lửa đang sôi trong nước. Soonyoung biết, thịt của nó nhất định rất tươi ngon giòn ngọt.

Soonyoung tưởng tượng khoảng khắc lúc hàm răng của mình nhai cái đuôi kia, nước thịt ngon ngọt trào ra là cái bụng của cậu không khống chế được mà quặn thắt.

Soonyoung thật sự rất đói. Cậu muốn bắt cá, càng muốn ăn cá.

Soonyoung đã học được cách hòa nhập xã hội như một con người thực thụ, cũng chỉ muốn ở giới giải trí nơi nhân loại này, tự mình diễn xuất kiếm sống, an phận thủ thường mà làm việc của mình.

Nhưng cho tới bây giờ, việc thích nghi với chế độ ăn của con người luôn là việc khó khăn nhất với cậu.

Soonyoung rất thèm ăn. Nhưng hiện tai cậu chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu mà nuốt hai cọng rau xanh, thậm chí là một miếng khoai tây nấu nhừ, bởi vì không phải đồ ăn không ngon mà là cách con người nêm gia vị.

Ví dụ như, tất cả các món ăn ngày hôm nay đều có ớt.

May mắn là trước bữa ăn, Soonyoung đã kịp chuẩn bị trước cho bản thân. Trong khi mọi người trong bàn đang nói chuyện vui vẻ, Soonyoung lén lút lấy đồ hộp từ trong cái túi mang theo và nhét nó vào túi áo hoodie của mình.

Sau đó cậu cầm cái thìa, chui vào nhà vệ sinh.

Soonyoung trước giờ không quan tâm đến việc ăn ở đâu, miễn là không bị người khác phát hiện. Vì vậy, sau khi vào nhà vệ sinh, cậu đứng bên bồn rửa tay, dùng ngón trỏ vụng về móc chiếc khoen rồi mở hộp ra.

Mép của cái khoen nhôm có hơi sắc, Soonyoung hơi cau mày, cuộn ngón tay lại. Sau đó, cậu dùng thìa xúc một miếng cá nhỏ, cho vào miệng rồi nhai nuốt ngon lành.

Đó là hương vị thơm ngon quen thuộc của cá ngừ.

Soonyoung có hơi vui vẻ. Cậu vùi đầu, xúc liền mấy miếng mà ăn ngấu nghiến. Thịt cá có hơi nguội, nhưng Soonyoung vẫn rất thỏa mãn bởi vì đồ hộp này vừa vặn là vị cá ngừ trộn tôm mà cậu rất thích.

Thỉnh thoảng ăn trúng một miếng tôm hơi dai, Soonyoung hơi nheo mắt lại.

Nhưng mà lúc Soonyoung đang cắn cái thìa, ngẩng đầu lên, nhìn qua gương lập tức bắt gặp một người đàn ông đang đứng phía sau.

Lần này Wonwoo thực sự chết lặng.

Thật ra việc cầm thìa và vào nhà vệ sinh chỉ là hai hành vi bình thường trong cuộc sống hằng ngày. Nếu nhìn nhận một cách riêng lẻ thì dường như cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Nhưng nếu hai thứ này trùng hợp mà cùng xảy ra - cầm thìa đi vào nhà vệ sinh, trong chốc lát Wonwoo nhất thời không nghĩ được khả năng thứ hai là gì.

Anh còn chuẩn bị tâm lí nửa ngày ở nhà vệ sinh.

Cũng may, khi Wonwoo vừa đẩy cửa vào đã thấy ngay bên cạnh bồn rửa tay có bóng người. Anh vừa định thở phào nhẹ nhõm nhưng nhìn kĩ lại, Wonwoo phát hiện mình đã vui mừng quá sớm.

Cậu nhóc vẫn đang ăn, nhưng ăn cái gì...

Ánh mắt Wonwoo rơi trên tay của thiếu niên.

Một hộp nhôm màu vàng nâu có dán một sticker màu trắng xanh. Trên đó có in hình một con mèo trắng như tuyết, dưới con mèo là một hàng chữ nhỏ.

Cá ngừ đóng hộp đặc biệt dành cho thú cưng.

Wonwoo im lặng.

Nghe được động tĩnh phía sau, thiếu niên trước mặt giống như hơi xù lông.

Đầu tiên là cậu ta vội vàng giấu cái hộp trong tay về phía sau, rồi lại đột ngột xoay người, trừng mắt nhìn Wonwoo, ánh mắt không che giấu được vẻ thù địch và phòng bị.

Wonwoo nổi tiếng trong giới là người có EQ cao. Tuy miệng anh độc nhưng luôn vui đùa có chừng mực, đúng chỗ cho nên nhân duyên của Wonwoo rất tốt, mấy việc lớn bé gì cũng đều có thể khéo léo đưa đẩy mà xử lí thỏa đáng.

Nhưng tất cả những điều đó không bao gồm việc phát hiện ra "Diễn viên mà tôi sắp đóng chung đang trốn trong nhà vệ sinh và ăn đồ hộp cho mèo" như thế này.

Hai người đối mặt với nhau trong im lặng một lúc thật lâu.

Wonwoo: "Bên cạnh tôi có không ít bạn bè."

Wonwoo suy nghĩ một lúc, mới nói: "Bọn họ cũng có người giống như cậu, không sao đâu."

Đồng tử của cậu nhóc hơi co lại.

Trong lòng Wonwoo đại khái là cũng có đáp án: Hẳn là chứng rối loạn ăn uống. Wonwoo nghĩ vậy.

Thân là một diễn viên, nhìn bên ngoài ai cũng hào hoa rực rỡ nhưng sau hậu trường, có không ít người trẻ tuổi thân thể đã sớm suy sụp.

Những người nổi tiếng chia sẻ công thức nấu ăn trong vlog mỗi ngày đều điên cuồng ăn mãi mà không thấy béo, thực tế là hầu hết bọn họ thậm chí không dám ăn một miếng cơm nào trên phim trường.

Ăn kiêng quá mức, căng thẳng quá mức hoặc vì các nhân vật trong các bộ phim cần giảm cân mà lựa chọn các phương pháp như thúc nôn hoặc uống thuốc.

Ăn không được hoặc ăn uống quá độ Wonwoo đều đã gặp qua, nhưng trường hợp một miếng cơm cũng không ăn mà lén lút đi ăn thức ăn cho mèo như thế này thật sự là anh không thấy được mấy người.

Chẳng qua, Wonwoo cũng nghe nói về căn bệnh rối loạn ăn uống PICA, chẳng qua loại này giống như là một vấn đề liên quan đến tâm thần hay mấy phương diện liên quan, Wonwoo cũng không rành lắm.

Biết là mỗi người đều có những bí mật khó nói của mình nhưng Wonwoo nhìn dáng vẻ gầy gò của cậu nhóc trước mắt, trong lòng không khỏi thở dài.

Còn quá trẻ, anh nghĩ.

Tuy nhìn thì hung dữ như một con thú nhỏ xù lông nhưng sự rụt rè và ngu ngơ ẩn trong đôi mắt tròn kia vẫn được Wonwoo nhìn rõ.

Tuy nhiên, lời nói của Wonwoo trực tiếp khiến Soonyoung hóa ngốc luôn.

"... Ý anh là gì?"

Mắt Soonyoung mở to: "Anh nói là bạn của anh—"

Cậu rối rắm một hồi, có lẽ là bởi vì nhất thời không biết nên miêu tả tình huống của mình như thế nào, cuối cùng cũng nghẹn được một câu: "Anh thật sự biết tôi là cái gì..."

Đôi mắt của Wonwoo rơi vào tay trái đang cầm đồ hộp của thiếu niên. Đó là một bàn tay trắng trẻo, mảnh khảnh. Nhưng lúc này bàn tay đang vô thức nắm chặt lấy cái hộp giống như giây tiếp theo cạnh kim loại sắc bén kia có thể đâm vào da thịt.

Không khó để nhận ra Soonyoung đang căng thẳng.

"Đúng vậy."

Wonwoo tiến lên hai bước, hơi cúi người xuống, rất tự nhiên lấy cái hộp ra khỏi tay Soonyoung, nhìn nhãn hiệu trên đó một lúc.

"Tôi có một người bạn cũng thích ăn nhãn hiệu này."

Để lời nói của mình trở nên thuyết phục hơn, Wonwoo nhìn thẳng vào mặt Soonyoung rồi bình tĩnh nói thêm: "Ngay cả khẩu vị cũng giống nhau."

Lời vừa nói ra, Wonwoo có chút hối hận.

Bởi vì lúc này anh mới nhớ ra bệnh PICA không phải là thích ăn đồ hộp, mà phải giống như mấy bộ phim mà người bệnh thích nuốt giấy, bụi bẩn hay thậm chí cả đinh vít.

Sơ suất quá.

Wonwoo nghĩ, biết thế đã nói là có một đứa bạn thích ăn giun sống.

Nhưng Soonyoung có vẻ hơi bị thuyết phục.

Cậu sững sờ nhìn Wonwoo một lúc. Thật lâu sau, Soonyoung cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Bởi vì nhãn hiệu này ngon lắm, lại có tôm nữa, rất ngọt. Mấy người chúng tôi... đều rất thích..."

Thiếu niên mô tả mùi vị rất kĩ, nghe có vẻ như còn có một tổ chức nào đó nữa. Wonwoo muốn nói lại thôi. Anh tạm dừng một chút, rồi vẫn ừ một tiếng.

Wonwoo nói: "Mọi người đều không dễ dàng gì. Tôi hiểu."

Soonyoung lại nhìn chằm chằm Wonwoo một lúc.

"Vậy có thể trả hộp lại cho tôi không?"

Cậu nói: "Tôi đói lắm."

Wonwoo im lặng, hít một hơi thật sâu rồi đặt cái hộp lại vào tay Soonyoung.

Soonyoung cầm thìa lên, im lặng bắt đầu ăn tiếp.

Wonwoo nhìn vô cùng lo lắng.

Anh không biết đồ cho mèo đóng hộp có tanh hay không, cũng không biết vì sao mình còn đứng ở đây mà xem, nhưng đôi chân cứ như bị đông cứng.

Wonwoo do dự có nên thuyết phục thiếu niên mới gặp có hai tiếng đồng hồ này không cần sợ thầy mà giấu bệnh hay không. Gặp bác sĩ tâm lý hẳn là sẽ tốt hơn, nhưng nhìn cặp má hơi phồng phồng lên của cậu nhóc, Wonwoo lại đem lời sắp nói nuốt trở vào.

Cuối cùng, khi Wonwoo nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn kia, ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu anh lại là, thứ này thật sự có thể có mùi thơm như thế sao?

Soonyoung ăn vô cùng chăm chú.

Đồ ăn trong hộp sắp bị ăn hết vì thế cậu hơi nghiêng hộp, dùng cái thìa cẩn thận bới mấy con cá ở góc ra, nhét vào miệng, ngửa đầu nhai từng miếng một.

Soonyoung cẩn thận rửa tay một lần nữa, ném hộp đi, cuối cùng lấy một tí khăn giấy cẩn thận đậy lên cái hộp trong thùng rác.

Sau đó Soonyoung xoay người lại.

"Làm thế nào để anh có thể giữ bí mật giúp tôi?" Cậu nhóc hỏi.

Wonwoo nhướng mày.

"Không cần đâu." Anh nói: "Chuyện này tôi sẽ quên đi, hai người chúng ta diễn chung cho tốt là đươc.

"Tôi với anh không quen nhau, cũng không phải bạn bè của anh."

Soonyoung lại nói: "Tôi không tin anh."

Wonwoo thật sự đau đầu.

Anh cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Thật sự không biết bọn trẻ trong giới giải trí bây giờ lại nhiều tật xấu như vậy. Một đám đều là nghĩ sao nói vậy, cứ mở miệng là trực tiếp đắc tội với người khác.

Bộ phim còn chưa bắt đầu quay, Wonwoo cũng không muốn có bất kì mâu thuẫn nào. Anh cân nhắc một chút, vẫn là cho người trước mắt một bậc thang bước xuống.

"Cậu có tài năng độc đáo nào không?"

Wonwoo thở dài mở miệng: "Tùy tiện cho tôi xem một cái cũng được."

Thế nhưng biểu tình của Soonyoung lập tức có chút cứng ngắc.

Wonwoo đứng đó, kiên nhẫn đợi trong hai giây. Chờ cho người đối diện vẫn đứng im lặng không lên tiếng, anh mới nhận ra hình như có gì không ổn.

"Hát, nhảy, đọc thơ..."

Wonwoo do dự: "Hoặc là ứng biến diễn một đoạn ngắn cho tôi cũng được, cậu không giỏi..."

"Có." Soonyoung bất mãn mà ngắt lời Wonwoo.

Cậu nhóc này tính tình còn khá nóng nảy nữa. Wonwoo vui vẻ, anh gật đầu ra hiệu cho người đối diện tiếp tục biểu diễn.

Soonyoung mím môi, sau đó cụp mắt suy nghĩ một hồi.

"Quên đi..."

Cậu liếc Wonwoo, vụng về mà nói chuyện: "Dù sao anh cũng biết rồi."

Trong chốc lát Wonwoo còn chưa phản ứng được ý Soonyoung là sao thì Soonyoung lại như hạ quyết tâm, yên lặng lại ngước mắt nhìn anh một cái.

Sau đó thiếu niên cúi đầu, vươn tay, từ từ mở khóa quần của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net