|20|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo im lặng một lúc lâu.

Soonyoung cảm thấy hẳn là Wonwoo hiểu ý của mình rồi nên cúi đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Cuối tuần này tôi dọn ra ngoài được không?"

"Không!"

Wonwoo đau đầu giải thích: "Nhóc à, tôi không có ý đó. Thực ra, cậu tiếp tục sống cùng tôi cũng không thành vấn đề. Nhưng tôi thực sự nghĩ chúng ta cần phải thảo luận về vấn đề tiếp khách..."

"Tôi hiểu." Soonyoung nói: "Nhưng chuyện này không cần nói nữa đâu. Tôi cũng không muốn làm phiền anh thêm nữa."

Cậu suy nghĩ một chút, lại nhìn Wonwoo, nghiêm túc nói thêm: "Cảm ơn anh."

Wonwoo thực sự cảm thấy sốt ruột. Đời này của anh, ngoại trừ lúc đối diện với Goo Gunmo ra, Wonwoo chưa bao giờ cảm thấy bất lực giống như bây giờ.

Cho nên tình huống hiện tại, đứa nhỏ này quả thực quyết tâm muốn báo ân mà đi tiếp khách, không thèm để bụng đến thân thể của bản thân. Vậy mình còn ở đây sốt ruột buồn rầu giùm cậu ta thì có ích gì đâu. Người ta còn chưa chắc nhận cái ân tình này.

Wonwoo cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Bữa cơm tối này ăn được một nửa đã xong. Soonyoung ngồi ngốc trong phòng khách xem TV. Wonwoo ăn thêm hai miếng cơm, chỉ cảm thấy vô vị, càng ăn càng bực bội.

Trên đĩa vẫn còn một ít thịt viên, nhưng Wonwoo lại không có thói quen ăn đồ để qua đêm.

Khi còn đang lưỡng lự không biết nên vứt đi hay cất lại vào tủ lạnh, Wonwoo chợt nhớ đến con mèo đen nho nhỏ, ngọt ngào mềm mại mà anh bắt gặp hôm trước.

Soonyoung ôm gối nằm trên ghế sofa trong phòng khách. Cậu lấy tay từ từ mà nắm lấy cái tua rua trên gối, rồi sững sờ nhìn những nhân vật đang thay đổi liên tục trên TV.

Soonyoung nghĩ đến cuối tuần này qua đi mình sẽ không còn cơ hội chơi với cái tua rua này nữa, cho nên thiếu niên âm thầm quyết tâm, quyết định tối nay phải xem TV đủ ba tiếng đồng hồ mới thôi.

TV vẫn đang chiếu chương trình giám định đồ cổ. Người dẫn chương trình đang ngầm gợi ý cho một vị khách mời rằng, giá trị thực của chuỗi hạt trên tay có thể nhỏ hơn ba số không so với số tiền thực mà anh ta bỏ ra.

Soonyoung dừng lại, lấy điện thoại di động ra.

Cậu soạn một tin nhắn muốn nói cho Hyelim là mình đã nói chuyện với Wonwoo xong rồi, nhưng cuộc nói chuyện không thành công, có khả năng cậu phải quay về ở khách sạn.

Đột nhiên có tiếng động "ting ting" truyền ra từ phòng bếp, Soonyoung chớp mắt, quay đầu lại nhìn.

Cậu nhìn thấy Wonwoo đứng trước lò vi sóng, đang hâm nóng lại đĩa thịt viên lúc tối. Hai cục thịt nhanh chóng nóng lên. Sau đó Soonyoung nhìn thấy Wonwoo lấy hai cục thịt ra, đặt chúng trong chiếc đĩa nhỏ quen thuộc.

Soonyoung lại chớp mắt.

Cậu thấy Wonwoo mở cửa sổ nhà bếp, liếc trái nhìn phải trong hoa viên, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi ngay sau đó giống như có hơi thất vọng mà lùi lại.

Wonwoo nhìn chằm chằm vào đĩa thịt viên, thở dài. Anh suy nghĩ những con mèo hoang như thế này thường sẽ rất thông minh. Nếu kiếm được thức ăn ở đâu đó vào ngày đầu tiên, chúng sẽ ghi nhớ lại nơi này và tiếp tục quay trở lại ngày hôm sau nếu đói bụng.

Wonwoo tiếp tục nghĩ một lúc, chắc bây giờ vẫn còn hơi sớm nên anh để lại chiếc đĩa ở ban công ngoài vườn.

Anh quay người lại, vừa vặn bắt gặp Soonyoung đang ngồi trong phòng khách cũng đang nhìn mình.

Bị bắt gặp nhìn lén người khác, Soonyoung có hơi ngốc một chút. Ngay sau đó Wonwoo nhìn thấy thiếu niên hốt hoảng quay đầu, hàng mi rũ xuống.

Wonwoo thầm thở dài trong lòng.

Soonyoung cảm thấy có chút khổ sợ lại bực mình.

Kỳ thật lúc ăn cơm tối, Soonyoung đã ăn rất no rồi. Chủ yếu là bởi vì cậu sợ Wonwoo giật mất đồ ăn của mình cho nên lúc ấy ăn rất nhanh.

Kết quả là cho tới bây giờ bụng vẫn còn một ít trướng trướng.

Nhưng vừa rồi Soonyoung có thể thấy vô cùng rõ ràng, cái dĩa mà Wonwoo đựng thịt viên chính là cái mà Wonwoo dùng để đựng xúc xích mấy hôm trước.

Soonyoung nhận ra thứ mà Wonwoo đang tìm kiếm trong hoa viên vừa rồi có lẽ là chính mình.

Không có con mèo hoang nào cả!

Nếu hôm sau Wonwoo thấy đĩa thịt viên vẫn còn y nguyên hẳn là sẽ thấy thất vọng lắm.

Soonyoung mím miệng.

Cậu chưa có gì để có thể báo đáp Wonwoo. Tương lai sau này cậu và Wonwoo có thể sẽ không còn làm bạn được nữa, Soonyoung hi họng mình có thể làm điều gì đó khiến Wonwoo hạnh phúc trước khi rời đi.

Vì vậy, Soonyoung trở về phòng, mở cửa sổ trong nhà vệ sinh, cởi quần áo rồi biến về hình mèo. Cậu khéo léo nhảy lên bồn rửa mặt, sau đó nhảy từ bồn rửa mặt lên bệ cửa sổ, nhanh chóng nhảy từ bệ cửa sổ sang thùng điều hòa bên ngoài.

Sau nhiều lần xoay người, cuối cùng Soonyoung đã hạ cánh ổn định xuống bãi cỏ trong vườn.

Trên ban công nhỏ bên ngoài phòng bếp, Soonyoung nhìn thấy đĩa nhỏ đựng thịt viên.

Soonyoung lắc đuôi, tiến lại gần cái đĩa, đánh hơi, chộp lấy cục thịt rồi bắt đầu ăn. Thịt viên có hơi nguội nhưng vẫn rất ngon.

Mặc dù luôn tức giận bảo mình ăn nhiều rau, nhưng ít nhất những món mà Wonwoo nấu đều rất ngon. Cứ nghĩ đến sau này, bữa trưa và bữa tối lại hồi phục về lại những cái bánh mì kẹp hành tây và ớt đỏ do Hyelim làm, Soonyoung cảm thấy lưu luyến không thôi.

Vì vậy, cậu cúi đầu, thè lưỡi, từ từ liếm hết nước thịt trong đĩa.

Đèn trong bếp đột ngột bật sáng.

Wonwoo nhìn cái bóng đen nhỏ đầy lông trước mặt, nhướn mày: "Tao biết rồi nhé."

Trái tim của Soonyoung run lên. Trong một khoảnh khắc, cậu còn nghĩ Wonwoo nói câu này là vì đã phát hiện ra điều gì đó.

Thế nhưng vẻ mặt của Wonwoo vẫn luôn bình tĩnh: "Chờ mày nãy giờ đấy."

Wonwoo hơi cúi xuống nhìn chằm chằm vật nhỏ trước mặt: "Tao biết nửa đêm mày mới tới. Cả ngày chưa ăn gì sao? Đói bụng lắm hả?"

Con mèo đen nhỏ nghiêng đầu nhìn anh một cái, không nói gì. Wonwoo cho là đồ không đủ ăn nên lấy hộp cơm ra, thêm một cục thịt cho nó.

Anh thấy mèo con hơi chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ.

Vật nhỏ này khi ăn trông ngoan vô cùng, Wonwoo chỉ có thể nhìn thấy cái đầu bông và đôi tai nhọn hoắt của nó. Không hiểu sao, Wonwoo lại nhớ đến một người.

Một lúc lâu sau, anh mới hoàn hồn thở dài, trong lòng có chút không nói nên lời.

Tuy nhiên, mèo đen nhỏ dường như đã no rồi, bắt đầu nghiêm túc liếm chân của mình. Wonwoo đưa tay ra, bóp lấy tai của mèo con.

Quả bóng nhỏ ngốc nghếch này khẽ ngẩng mặt lên nhìn anh. Vì vậy Wonwoo lại để tay xuống, nhân tiện xoa xoa cái đầu nhỏ tròn tròn của tên nhóc kia.

Sau đó, anh lại trượt tay xuống hai viên bi mịn màng của mèo con, không nặng không nhẹ mà nhéo một cái.

Đôi mắt của mèo con mở to, hai tai co lại vì sợ hãi.

Wonwoo hoàn toàn không biết rằng hành vi của mình thậm chí có thể được xếp vào loại quấy rối tình dục nghiêm trọng. Anh chỉ cảm thấy hai viên bi này rất mềm mại, sờ vô cùng thích tay.

Ngay khi Wonwoo thò tay ra phía sau mông của mèo nhỏ định vuốt chiếc đuôi, mèo con meo một tiếng rất khẽ, như thể không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp cắn vào tay Wonwoo.

Wonwoo hít một hơi lạnh, nhìn bóng đen nhỏ bé nhanh nhẹn nhảy lên, chui vào bụi cây trong vườn, không thấy đâu nữa.

Nó cắn không mạnh, không làm trầy da, nhưng để lại một dấu răng có hơi nông.

Wonwoo buồn cười, anh nghĩ đến bản thân nửa đêm ngồi đây hâm nóng thức ăn cho mèo con, thế mà cuối cùng lại bị nó cắn một phát.

Vật nhỏ này đúng là đồ vong ơn bội nghĩa mà.

Wonwoo rửa tay, đóng cửa sổ, uống thêm hai ngụm nước rồi lên lầu. Khi đi qua hành lang, Wonwoo liếc nhìn sang phòng cho khách bên cạnh.

Anh phát hiện cửa phòng không đóng, đèn trong phòng vẫn sáng.

Wonwoo theo bản năng nhìn qua khe cửa lại phát hiện trên giường không có ai. Anh sửng sốt. Wonwoo ngập ngừng gõ cửa, không có ai trả lời. Anh lại thử gọi tên Soonyoung nhưng vẫn không ai lên tiếng.

Một con người sống sờ sờ ra đó lại như tan biến vào không khí lúc nửa đêm thế này, Wonwoo đẩy cửa phòng ngủ, nhìn chiếc giường trống trải, anh có chút lo sợ cùng bất an.

Trong nhà vệ sinh hình như phát ra tiếng động.

Wonwoo lại gọi tên Soonyoung, nhưng không ai trả lời. Wonwoo sợ có chuyện xảy ra với đứa trẻ này, do dự một lúc sau đó đẩy cửa nhà vệ sinh ra.

Soonyoung đang ngồi trên nắp bồn vệ sinh, hai bên má và tai gần như ửng đỏ.

Cậu mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, nút áo chỉ cài một, hai cái. Trong mắt thiếu niên như đong đầy hơi nước, hơi thở hổn hển như thể vừa hoàn thành xong một bài thể dục nặng nhọc.

Nhìn thấy cánh cửa bị đẩy ra, lông mi của Soonyoung khẽ run lên, sau đó cậu nâng mắt, có chút mờ mịt mà nhìn Wonwoo.

Trong lúc nhất thời, Wonwoo còn chưa có phản ứng kịp.

Anh không hiểu sao đứa nhỏ này nửa đêm không ngủ lại chạy vào nhà vệ sinh làm gì mà quần áo xộc xệch thế này, lại còn thở hổn hển....

Sau đó Wonwoo đột nhiên bừng tỉnh.

Anh gãi tai, ngượng ngùng: "Tôi, tôi thấy không có ai trong phòng ngủ, cho nên có chút lo lắng."

Wonwoo ho khan một tiếng: "Gì nhỉ, cậu đừng cảm thấy có gánh nặng tâm lý. Tôi hiểu được. Tôi... Tôi đi trước..."

Sau đó Wonwoo như bị quỷ ám mà dừng lại.

Bởi vì anh đột nhiên nhìn thấy một cái đuôi mềm mại đang nhô ra phía sau vạt áo ngủ của Soonyoung.

Tầm mắt của Wonwoo dường như cũng khiến Soonyoung ý thức được điều gì đó. Cậu có chút sợ hãi, ngơ ngác lùi lại phía sau, vô thức lấy tay che đi cái đuôi của mình.

Và chỉ trong một khắc thôi, qua khe hở bàn tay của thiếu niên, Wonwoo nhìn thấy cái đuôi nhọn kia dường như khẽ run lên

Cả người Wonwoo choáng váng.

Trong lúc nhất thời, Wonwoo không nghĩ được điều gì cả. Anh chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt có thể nói là vô cùng kỳ quái, chấn động đến cực điểm.

Wonwoo nhìn chằm chằm cái đuôi kia không nói nên lời.

Một lúc sau, anh lại cảm thấy cái đuôi này sao mà quen thuộc thế. Sau đó, Wonwoo liền nhớ ra. Cái đuôi này giống y xì cái đuôi trong bức ảnh mà Soonyoung gửi cho anh lần trước.

Mẹ nó!

Wonwoo hít một hơi thật sâu. Mình thực sự con mẹ nó...

Lần trước thấy tấm hình, Wonwoo chỉ nghĩ đó là một loại đồ chơi tình dục bình thường mà thôi. Nhưng bây giờ khi tận mắt chứng kiến, anh mới nhận ra cái thứ đó còn chạy bằng điện...

Vẻ mặt của Wonwoo rất kì lạ.

Soonyoung nghĩ Wonwoo bây giờ hẳn là cũng cảm thấy giống như lần trước cậu gửi ảnh, chắc là không muốn nhìn thấy cái đuôi của mình.

Soonyoung ngây người, lập tức cúi đầu khổ sở. Cậu cũng không muốn như thế này. Nhưng những điều mà Wonwoo làm với bản thân mình lúc ở dưới lầu, thật sự là quá đáng hơn bất kì vị khách nào từng tới quán cà phê mèo.

Soonyoung nhảy trở lại phòng. Sau khi biến lại thành người, bởi vì chạy quá nhanh nên cậu không ngừng thở dốc. Trong đầu Soonyoung bây giờ đều là nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay của Wonwoo, khuôn mặt dịu dàng của Wonwoo khi vuốt ve cơ thể của cậu.

Sau đó Soonyoung cúi đầu, lại choáng váng phát hiện cái đuôi của mình lại không thể thu vào.

Ngay khi đang bối rối cố gắng thu đuôi lại, Wonwoo đột nhiên mở cửa bước vào.

Soonyoung cảm thấy hai tai của mình nóng vô cùng.

Cậu không biết bây giờ phải nên làm cái gì nữa. Lần trước gửi ảnh cho Wonwoo, Wonwoo đã lạnh lùng với mình lắm rồi. Soonyoung sợ rằng Wonwoo sẽ càng chán ghét mình hơn.

Cho nên thiếu niên chỉ có thể cố gắng che cái đuôi của mình đi, lại theo bản năng mà hơi rụt người về sau, nhỏ giọng nói: "...Hiện tại tôi ở trong phòng của mình cũng không được luôn sao?"

Wonwoo cảm thấy đầu quả tim mình dường như hơi run lên: "Được chứ, được chứ..."

Wonwoo hít một hơi thật sâu, lùi về sau hai bước, lắp bắp không rõ: "Không, không có việc gì đâu. Người trẻ tuổi các cậu, ở tuổi này... Có chút nhu cầu nho nhỏ không có gì sai cả. Cái này... Cái này tôi hiểu mà... Cậu ngủ sớm đi nhé."

Đây rõ ràng là nhà riêng của Wonwoo, nhưng cuối cùng anh lại là người phải chạy trối chết.

Bước qua hành lang, đứng trước cửa phòng ngủ của mình, một giây đó, Wonwoo đã suy nghĩ rất nhiều.

Anh sắp xếp lại những chuyện đã qua trong đầu, bao gồm cả những gì Song Joohee đã nói với mình ở phim trường ngày đó, và những gì đã xảy ra giữa anh và Soonyoung suốt thời gian qua.

Từ việc ăn đồ ăn đóng hộp cho mèo trong nhà vệ sinh khi gặp nhau lần đầu tiên, đến việc cởi quần biểu diễn tài nghệ, rồi chuyện tiếp khách, rồi muốn ngủ cùng anh để trả ơn, cho đến chuyện trong nhà vệ sinh tối nay...

Mọi chuyện xảy ra trên người đứa trẻ này đều vô cùng vô lý mà không thể giải thích được.

Mỗi một ngày của Wonwoo đều vì thiếu niên này mà vô cùng sầu não.

Thế nhưng thái độ của Soonyoung đối với tình yêu lại vô cùng thẳng thắn. Ngày đó lúc đứa trẻ nói muốn ngủ với mình, vẻ mặt tuy có chút thẹn thùng nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng, giống như yên lặng chờ đợi phản ứng của anh.

Wonwoo lúc đó rất tức giận. Nhưng anh biết rằng cơn giận của mình là vì những gì mà cái công ty kia đã làm với Soonyoung trong những năm qua, chứ thật tâm anh chẳng hề ghét đứa trẻ này một chút nào cả.

Đôi mắt của thiếu niên thuần khiết, đẹp đẽ, lại vô cùng chân thành.

Đột nhiên Wonwoo hiểu được vì sao cả đêm nay mình luôn cảm thấy mâu thuẫn, trái tim quặn thắt.

Anh không muốn để Soonyoung đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net