|27|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Soonyoung nhìn thấy biển thật.

Trước đây khi ở quán cà phê mèo, Soonyoung thường chen chúc với Hyelim trước chiếc tivi nhỏ đối diện quầy thu ngân để xem phim truyền hình. Hai người bọn họ lần đầu tiên biết đến biển là nhờ một bộ phim thần tượng. Tập cuối của bộ phim là nữ chính nhảy xuống biển tự tử, lúc đấy Hyelim gào khóc suốt một tháng trời.

Trong mắt Soonyoung, bãi biển giống như một cái chậu cát mèo khổng lồ. Toàn bộ đại dương là một cái thùng chứa trong xanh với nhiều loại cá ngon.

Mặc dù mèo hơi sợ nước nhưng thực ra chúng còn sợ nước biển làm ướt lông mình hơn. Vì vậy, khi Soonyoung ở trong hình người thì cậu không sợ gì cả.

Thiếu niên ngồi xổm ở bãi biển, nhìn chằm chằm sỏi cát bị nước biển đánh vào bờ.

Soonyoung phóng tầm mắt ra xa, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi cá ở đây có đủ cho mình ăn cả đời không nhỉ.

Hyelim thì phấn khích hơn Soonyoung một chút, cô nàng hận không thể trực tiếp lao mình xuống nước ngay bây giờ.

Nhưng mà trước mặt người khác thì Hyelim vẫn biết chừng mực. Cô thành thành thật thật ở bên cạnh Soonyoung cả ngày để chăm sóc cậu, mặc dù Soonyoung cảm thấy trái tim của Hyelim đã hoàn toàn bị gió biển cuốn đi xa mất rồi.

Địa điểm giả thiết của bộ phim này thật ra là ở một thị trấn nhỏ ven biển.

Nhân vật cảnh sát do Wonwoo thủ vai và nhân vật cậu học sinh trung học của Soonyoung đang dần mở lòng với nhau ở bãi biển, cùng thảo luận về manh mối của vụ án, cuối cùng cùng nhau phá án.

Cảnh quay hôm nay kết thúc khi trời đã gần chạng vạng. Hôm nay Wonwoo điều khiển xe lăn đi trên bãi biển cả một ngày, cánh tay mỏi nhừ không thể nhấc lên nổi.

Anh đứng dậy hít một hơi không khí ngập tràn gió biển, cảm giác tâm trạng của mình hiếm khi được sảng khoải như thế này.

Wonwoo quay đầu, anh nhìn thấy Soonyoung đang ngoan ngoãn ôm đầu gối, ngồi xổm trên bờ cát, nhìn chằm chằm những con sóng đang xô vào bờ. Soonyoung vẫn đang mặc đồng phục học sinh cấp ba trong phim, cánh tay trắng nõn gầy guộc lộ ra bên ngoài.

Wonwoo nhìn thiếu niên lấy tay vốc một ngụm nước biển, đưa lên trước mũi tò mò ngửi thử.

Trái tim Wonwoo như muốn mềm nhũn, anh dừng lại hỏi:

"Em làm gì vậy?"

"Có cá."

Soonyoung nói với vẻ tiếc nuối: "Có rất nhiều cá, nhưng chúng còn quá nhỏ."

"Anh có thể chụp cho tôi vài tấm hình được không? Tôi muốn gửi cho chú Jo xem."

Soonyoung lại nhìn Wonwoo, đôi mắt lấp lánh:

"Nhớ chụp cả biển và cát nữa nhé, còn có cả cây dừa"

Soonyoung nhắc tới "chú Jo", Wonwoo mới nhớ tới việc hai ngày trước Aengdoo báo cáo lại cho anh, dường như bên kia không ngờ Wonwoo lại sảng khoái mà chuyển khoản ba trăm triệu won nhanh như vậy, lại bắt đầu giả mù sa mưa mà nói không cần chuyển nhiều như vậy, muốn chuyển tiền lại cho Wonwoo.

Mấy cái thủ đoạn này Wonwoo đã thấy nhiều, anh yêu cầu Aengdoo trực tiếp từ chối, nói rằng mình chuyển nhiều như vậy cũng bởi chỉ muốn ở cạnh Soonyoung mà thôi.

Nhưng Wonwoo vẫn có thể cảm nhận được "chú Jo" này không chỉ là ông chủ trong cuộc đời của Soonyoung. Bởi vì thiếu niên chưa bao giờ che giấu sự ỷ lại và quyến luyến đối với người đàn ông này trong mỗi lời nói của mình.

Điều này khiến Wonwoo cảm thấy khó chịu. Vì vậy anh cầm lấy điện thoại của Soonyoung, chụp hai, ba tấm cho có lệ.

Khi trả lại điện thoại cho cậu, Wonwoo đột ngột hỏi: "Em và ông chủ... thân nhau lắm à?"

Soonyoung vừa xem ảnh chụp vừa nói: "Đúng vậy."

"Lúc ấy khi nào tôi cũng đói bụng, mỗi ngày đều rất đói, rất đói."

"Chú Jo cho tôi ăn, cho tôi một gia đình."

Đôi mắt của Soonyoung như chứa đựng làn nước trong veo, lông mi của thiếu niên mềm mại, gương mặt như được ánh hoàng hôn nhuộm lên một lớp đỏ cam ám muội, sườn mặt thiếu niên vô cùng điềm tĩnh, ngay cả vành tai cũng lộ ra một màu hồng nhạt nhu hòa.

"Anh cũng đối xử với tôi rất tốt, cho tôi ăn nhiều món ngon."

Soonyoung ngẩng đầu lên nhìn Wonwoo: "Anh và chú Jo đều là người mà tôi muốn báo đáp."

Wonwoo không nói gì.

"Chẳng qua anh rắc rối hơn chú Jo nhiều lắm." Soonyoung bổ sung.

Wonwoo: "...?"

"Để báo đáp chú Jo, tôi chỉ cần kiếm tiền là được rồi."

Soonyoung nói nghiêm túc: "Nhưng anh lại thật sự phiền phức, lại còn hay bắt bẻ nữa."

Wonwoo: "Không phải là tôi đã nói với em là..."

"Tôi vẫn luôn suy nghĩ. Anh là khách VIP của tôi, nhưng tôi vẫn không thể nào biết được là anh muốn cái gì. Anh không muốn tôi ngủ cùng, cũng không thích đụng vào tôi. Anh đối xử với tôi rất tốt, rồi lại giống như không cần gì cả."

"Anh cũng không phải rất thích tôi hôn anh."

Soonyoung vô cùng buồn rầu: "Cho nên tôi thật sự không có gì khác để cho anh cả."

Wonwoo: "Không phải"

Soonyoung suy nghĩ một hồi, đột nhiên có chút cao hứng:

"Hôm nay tôi tặng anh một món quà trước nhé."

Wonwoo còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy Soonyoung lại cúi đầu xuống, yên lặng chăm chú nhìn vào mặt biển.

"Không phải là tôi bắt bẻ mà là tự tôi có sắp xếp riêng."

Wonwoo hắng giọng, bắt đầu bài giảng kinh điển của mình:

"Tôi thích tình cảm từ từ phát triển, với lại tôi chưa bao giờ nói là tôi ghét"

Mới nói được nửa câu, Wonwoo nhìn thấy Soonyoung chớp mắt, sau đó đột nhiên vươn tay về mặt biển trước mắt, nhanh chóng nắm chặt tay lại thành một nắm đấm.

Sau đó Soonyoung giơ tay lên, từ từ xòe lòng bàn tay ra, Wonwoo thấy trong lòng bàn tay của thiếu niên là một con cá nhỏ, gần như trong suốt.

Động tác vươn tay bắt cá của Soonyoung có thể nói là nước chảy mây trôi, hơn nữa không cần bất kì dụng cụ hay lướt bắt cá nào, cứ như vậy mà dùng tay không tóm lấy con cá nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy kia.

Wonwoo không nói nên lời.

"Lần trước em bắt được con bướm cho chị Joohee cũng thế."

Wonwoo hít sâu một hơi, thật tình cảm thấy buồn bực: "Rốt cuộc là em làm kiểu gì..."

Soonyoung nghi hoặc giương mắt nhìn Wonwoo.

"Cái này lợi hại lắm hả?" Cậu nói, "Thế nhưng chúng tôi ai cũng làm được hết á."

Wonwoo bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem "chúng tôi" trong miệng đứa nhỏ này là đang ám chỉ đến nhóm người nào.

Wonwoo nhìn chằm chằm con cá nhỏ trong lòng bàn tay Soonyoung một lúc, cảm thấy cổ họng hơi ngứa ngáy.

Anh muốn giải thích cho Soonyoung một lần nữa rằng mình không ghét nụ hôn của cậu, nhưng bây giờ lại cảm thấy nói ra thì không hợp không khí cho lắm.

Nhưng nếu không nói ra thì trong lòng Wonwoo lại thấy khó chịu, thế là anh rơi vào một vòng tuần hoàn rối rắm có nên nói hay không.

Soonyoung không biết Wonwoo đang suy nghĩ cái gì.

Cậu nhìn con cá trong lòng bàn tay mình một hồi sau đó hưng phấn thúc giục:

"Anh đưa tay đây."

Vì thế Wonwoo cứ như bị ma xui quỷ khiến mà ngoan ngoãn vươn tay.

Soonyoung hơi nghiêng lòng bàn tay, con cá nhỏ theo vũng nước trong tay cậu chảy về phía lòng bàn tay Wonwoo, khẽ lắc lắc cái đuôi.

Khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại.

Bầu không khí vô cùng tốt.

Soonyoung lại nâng mắt lên, thuận mắt mà nhìn chằm chằm vào Wonwoo trong chốc lát. Cậu nhìn lâu thật lâu, cho đến khi Wonwoo nghĩ rằng đứa trẻ này muốn hôn mình.

Cho nên Wonwoo có chút do dự mà hơi cúi người xuống. Kết quả là ngay khi tới gần, anh nhìn thấy lông mi Soonyoung run lên, rồi đột nhiên quay mặt đi.

Wonwoo: "..."

"Dịch vụ của ngày hôm nay là đi bắt cá nhỏ. Nếu ngày mai anh muốn tôi làm gì cho anh thì có thể nói trước cho tôi biết được không?"

Soonyoung nhẹ nhàng đứng lên, nói với Wonwoo:

"Vậy thì tôi không cần phải suy nghĩ cả một ngày nữa."

"Ngủ ngon."

Wonwoo sửng sốt bất động tại chỗ. Sau đó anh nhìn Soonyoung đang xoa xoa đôi bàn tay có chút đỏ ửng vì nước biển, quay người gọi tên Hyelim đang trò chuyện với chú Jo dưới gốc cây dừa.

"Là biển aaaa!!" Hyelim cúp điện thoại, vọt tới đuổi kịp Soonyoung.

Cô nàng vô cùng phấn khích: "Chúng mình mau biến về nguyên hình đi. Chị muốn chạy bộ, muốn bơi lội. Chị đã nhịn một ngày rồi..."

"Nhưng nước biển lạnh lắm noona."

Soonyoung nhỏ giọng: "Em muốn thay đồ với tẩy trang nữa. Chị tự mình chơi trước đi, ngày mai em đi với chị."

Hyelim hơi thất vọng nhưng sau đó lại lập tức vui vẻ:

"Vậy thì hôm nay chị chơi một mình, ngày mai chúng ta đi ăn dừa nhé..."

Hyelim bắt đầu mô tả cho Soonyoung cách cô có thể chặt dừa bằng tay không.

Soonyoung quay đầu lại, liếc nhìn về phía Wonwoo đang ngồi bên bãi biển.

Không biết có phải là ảo giác của Soonyoung hay không, cậu luôn cảm thấy vừa rồi khi đưa con cá nhỏ cho Wonwoo, vẻ mặt của Wonwoo có vẻ hơi phức tạp.

Cứ như thể anh ấy đang chờ đợi cái gì đó, nhưng cuối cùng điều đó lại không xảy ra.

Là vì cá quá nhỏ sao? Soonyoung nghĩ.

*

Wonwoo ngồi trên bãi biển như một kẻ ngốc, nhìn đôi tay mình đang đựng con cá nhỏ thần người trong chốc lát.

Nhìn thấy nước biển trong lòng bàn tay sắp rỉ ra, cuối cùng Wonwoo cũng buông tay thả con cá xuống biển.

Con cá thực sự rất nhỏ, trở về lòng biển cũng chỉ để lại một gợn sóng nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy được.

Anh nhớ tới bộ dáng nhìn chằm chằm vào mặt biển đầy trông mong của người nọ, nghĩ thầm: Hay là chờ bộ phim đóng máy rồi thì thuê một cái du thuyền hay gì đó, rồi đưa đứa nhỏ ra khơi câu cá được không nhỉ?

Trời càng ngày càng tối, Wonwoo có chút tâm phiền ý loạn mà đứng lên. Anh liếc nhìn xung quanh bãi biển, định đi bộ về lại khách sạn thì đột nhiên đứng lại.

Wonwoo nhìn thấy một con chó. Xem chủng loài thì hẳn là Shiba Inu.

Trông con chó vô cùng tròn trịa, vô cùng ngốc nghếch mà đang chạy điên cuồng quanh bãi biển. Nó hưng phấn đến nỗi bước đi có chút hỗn loạn.

Chắc là của một vị khách nào đó đến đây du lịch.

Nhìn con Shiba Inu vui vẻ ngốc nghếch, Wonwoo có chút buồn cười.

Anh thấy con chó rất thích thú, chạy một hồi thì vẫy đuôi, sau đó trực tiếp chạy xuống biển. Nó chỉ để lộ ra cái đầu đầy lông lá, bơi khá thuần thục.

Wonwoo cảm thấy rất mới lạ. Sau đó, Wonwoo có chút không giải thích được mà nghĩ đến con mèo đen nhỏ ở trong vườn nhà mình.

Đã lâu rồi Wonwoo không gặp tên nhóc đó. Trước khi đi quay phim, anh có để ngoài ban công một ít thịt xông khói nhưng lần này anh đi cũng phải cỡ nửa tháng, không biết nó có đói bụng hay không.

Chờ khi Wonwoo lấy lại tinh thần nhìn về phía bờ biển, con chó đen lúc nãy đã không nhìn thấy đâu nữa.

Nhìn sóng vỗ bờ, Wonwoo sửng sốt một chút. Vừa rồi gió thổi cũng rất lớn, đừng bảo là nó bị sóng biển cuốn đi luôn rồi đấy.

Sau khi Wonwoo suy nghĩ kĩ càng lại cảm thấy không có khả năng.

Hay là chủ của nó đã xách về trong lúc mình thất thần nhỉ. Nếu vậy thì tốc độ cũng thật nhanh...

Wonwoo chần chừ quay đầu nhìn một vòng bãi biển. Nhân viên đoàn phim đã sớm kết thúc công việc về hết, chỉ có rải rác mấy lữ khách, nhưng vẫn không thấy dấu vết của con Shiba Inu đâu.

Một con chó lớn như vậy biến mất trong nháy mắt, Wonwoo cảm thấy có chút mờ mịt.

Nhưng mà chờ đến khi anh quay người lại thì nhìn thấy dưới gốc cây dừa cách mình không xa, không biết từ lúc nào đột nhiên có thêm một người.

Đó là một cô gái có thân hình cao gầy, mái tóc cắt ngắn, toàn thân ướt sũng. Cô nàng vui tươi hớn hở giũ giũ mái tóc, rồi tùy tiện sửa sang lại chiếc áo thun to rộng trên người.

Thời điểm cô gái quay người, Wonwoo lập tức nhận ra.

Đó là Hyelim.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net