|29|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi Wonwoo sẽ không nhịn được mà tự hỏi, cái con người này rốt cuộc là ngây thơ thật hay là giờ vờ không biết nữa.

Mỗi khi nói chuyện với anh, đứa nhỏ này lại trưng ra khuôn mặt vô cùng thuần khiết mà nhìn chằm chằm mình, không có nửa phần chột dạ, lại không giống như giả vờ.

Wonwoo do dự một lúc.

"... Em thật sự không học được?" Wonwoo hỏi.

Soonyoung: "Thật mà."

Soonyoung lại nhìn chằm chằm vào Wonwoo, dường như nhận ra sự do dự của anh, nên thiếu niên thu lại bàn tay đang nắm lấy góc áo của Wonwoo, nhẹ nhàng nói:

"Nếu anh không muốn dạy cũng không sao."

Wonwoo hắng giọng: "...Cũng không hẳn."

Wonwoo luôn cảm thấy khi nói chuyện với Soonyoung, khả năng phán đoán của não bộ của mình dường như chậm hơn bình thường một chút.

Có lẽ là bởi vì gương mặt này có một sức mê hoặc rất lớn, tóm lại Wonwoo chỉ do dự trong giây lát, rồi thong thả ngồi lại bên mép giường lần nữa.

Chủ yếu là bản thân Wonwoo cũng cảm thấy nụ hôn vừa rồi vô cùng thoải mái, cho nên Wonwoo lại cúi đầu xuống, chóp mũi hai người chạm nhau.

Lông mi của Soonyoung khẽ động, cậu ngẩng mặt lên, chủ động hôn một cái lên môi Wonwoo.

Trái tim Wonwoo run lên. Nếu không đáp lại thì đúng là không phải đàn ông chân chính, Wonwoo thở dài rồi hơi cúi xuống.

Thời điểm hai đôi môi sắp chạm vào nhau, điện thoại di động của Wonwoo để trên đầu giường vang lên.

Cả hai người dừng lại.

Wonwoo hít sâu một hơi, anh sợ đứa nhỏ lại nháo với mình nên cuối cùng hôn nhẹ lên chóp mũi của Soonyoung rồi xoay người đi lấy điện thoại. Soonyoung nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Wonwoo một lúc, sau đó đưa tay lên sờ mũi mình.

Không phải người khác gọi, mà là Song Joohee.

Wonwoo đã chơi với cô nhiều năm qua, lúc không diễn hai người cũng là bạn tốt của nhau.

Tính cách của Song Joohee vô cùng sảng khoái, con người cũng rộng lượng. Cô chỉ có một cái tật xấu đó là cuộc sống sinh hoạt lại thích ăn xài phung phí.

Thói quen của Song Joohee là mua một đống túi tote đắt tiền để đựng mỹ phẩm, kính râm cùng các loại đồ ăn vặt.

Cái tên "lễ vật của Song Joohee" cũng là do Wonwoo đặt cho. Mỗi lần Wonwoo nhìn thấy Song Joohee vứt một đống đồ vào túi rồi lúc sau lại lục tung ra để tìm là mỗi lần đau hết cả đầu.

Trợ lí của Song Joohee là một cô gái lùn lùn gầy gầy, mỗi ngày đều thở hổn hển, xách một đống túi to đùng chạy đi chạy lại trên phim trường. Wonwoo nhìn thấy cũng lo lắng giùm cho cô gái nhỏ.

Quăng đồ trên phim trường là một trong những đặc điểm cá nhân của Song Joohee. Không tìm thấy điện thoại hay bị mất kem chống nắng đều là những cảnh tượng hết sức bình thường.

Nhưng thứ mà Song Joohee đánh mất hôm nay chính là một sợi dây chuyền mới mua. Đó là món đồ có giá trị lớn, cho nên bọn họ đã trực tiếp gặp nhau ở tầng một của khách sạn.

"Đó là một sợi dây chuyền vàng có họa tiết hoa hồng, ở giữa là một giọt nước có đính kim cương. Hôm nay chị tháo nó ra để trang điểm, nhưng vừa rồi tìm trong túi xách vẫn không thấy."

Song Joohee chỉ vào chiếc túi trong tay mình, vẻ mặt đau khổ nói:

"Có ai thấy chị để nó ở đâu không? Hay có ai nhìn thấy không?"

Soonyoung không có ấn tượng gì về sợi dây chuyền mà Song Joohee nói. Nhưng hôm nay Song Joohee lấy từ trong túi ra ba viên thạch trái cây đưa cho mình, cũng như mấy miếng thịt bò khô lúc trước cho nên Soonyoung có ấn tượng rất tốt với cô.

Wonwoo rõ ràng hơi sững người một lúc nhưng anh vẫn bảo Song Joohee ngồi xuống, bình tĩnh nhớ lại tất cả những việc làm trong ngày hôm nay. Soonyoung cảm thấy dường như mình không thể giúp được nhiều, nên cậu ngây người trong chốc lát, rồi nhắn tin cho Hyelim đang chạy trong phòng tập thể dục đến đây giúp đỡ.

Wonwoo giúp Song Joohee nhớ lại những chỗ đã đi qua. Phòng nghỉ, phòng hóa trang, phòng ngủ Song Joohee nói đã tự mình tìm hết rồi.

Chỗ duy nhất chưa kiếm là bãi biển mà đoàn phim đã quay hôm nay. Nếu thật sự rơi trên bãi biển thì sẽ hơi khó khăn.

Thứ nhất là bên ngoài trời cũng đã gần tối rồi. Thứ hai nữa là bãi biển quá rộng, người đến người đi không nói, những thứ như dây chuyền rất dễ bị cát sỏi chôn vùi.

"Chết mất thôi." Vẻ mặt Song Joohee uể oải: "Chị chờ đặt cái này cũng phải nửa năm rồi. Tuy nó không đắt lắm, nhưng lại là phiên bản giới hạn. Nếu mất thì tiếc lắm."

Nghe nói không quá đắt , mọi người có mặt ở đây thở phào nhẹ nhõm cho Song Joohee.

Nhưng Hyeolim vẫn không khỏi tò mò mà hỏi ra: "Khoảng bao nhiêu tiền vậy chị Joohee?"

Song Joohee khẽ thở dài: "Cỡ chừng 15 triệu won." (~ 280.000.000 VNĐ)

Bầu không khí bỗng nhiên im lặng.

"...Chúng ta tìm tiếp đi." Wonwoo thở dài, "Hiện tại bãi biển không dễ tìm, trước tiên chúng ta cứ tìm lại một lượt những chỗ cũ đã rồi tính tiếp."

Mọi người quay về những chỗ mà Song Joohee đã nói lúc nảy tìm một lần nữa. Những món đồ như trang sức, vòng vèo không dễ tìm, hơn nữa cô lại không có ấn tượng đã quăng ở chỗ nào cho nên tìm kiếm như vậy đúng là mò kim đáy bể.

Cuối cùng phát hiện trời đã tối, Song Joohee cũng có chút xấu hổ.

"Thôi quên đi vậy."

Lòng dạ của phú bà sẽ luôn rộng rãi hơn những người bình thường.

Song Joohee cũng nghĩ thoáng hơn:

"Không sao đâu. Cũ không đi thì mới không tới. Tôi đặt cái khác là được. Làm phiền mọi người..."

Soonyoung trầm mặc nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng:

"Mấy viên thạch trái cây hôm nay của chị Joohee rất ngon. Có thể cho tôi thêm một cái không?"

Lời này vừa nghe đúng là có chút đột ngột, Wonwoo tự hỏi sao người này lại bỗng nhiên muốn ăn thạch trái cây vào lúc này.

Song Joohee cũng ngẩn ra một lúc, sau đó phì cười nói được. Lục trong túi tote một hồi lâu, cô lấy ra cả một túi thạch, hào phóng đưa hết cho Soonyoung.

Soonyoung nói cảm ơn.

Song Joohee nói chuyện với Wonwoo thêm vài câu rồi lên lầu quay trở lại phòng.

Wonwoo quay người lại, thấy Soonyoung đang cầm túi thạch nói chuyện với Hyelim. Sau đó Hyelim gật gật đầu.

Soonyoung không ăn túi thạch đó, ngược lại đưa hết cho Hyelim.

Hyelim nhận lấy, đặt túi thạch dưới mũi, ngửi ngửi mấy cái rồi gật đầu.

Sau đó cô nàng như đang lập lời thề son sắt nói gì đó với Soonyoung, rồi ôm túi thạch quay đầu bước đi.

Wonwoo như đang lọt vào một màn sương mù dày đặc. Anh ngập ngừng đi về phía trước, vừa định hỏi hai người đang làm gì thì đã thấy Soonyoung đưa tay ôm bụng, sau đó giống như suy nghĩ cái gì mà quay người lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Wonwoo.

"Vừa rồi tôi nhìn thấy một tấm poster ở trong thang máy."

Wonwoo còn chưa kịp phản ứng, Soonyoung đã nhanh chóng đưa đề tài nói chuyện đến một nơi xa:

"Ở tầng 3 của khách sạn có một nhà hàng cua."

Wonwoo: "..."

Soonyoung: "Hơn nữa con cua đó trông rất lớn. Tôi thấy trên tấm poster hình như là đã lột sẵn luôn rồi."

Wonwoo: "..."

Soonyoung nhấp nhấp miệng: "Ý tôi không phải là tôi muốn ăn. Ý tôi là nếu anh muốn ăn, tôi sẵn lòng đi với anh."

Wonwoo: "....Tôi vô cùng cảm ơn em."

Những con cua đó đúng là to thật, nhưng không có người phục vụ giúp lột sẵn.

Soonyoung và con cua chín đỏ trước mặt mắt to mắt nhỏ trừng nhau mười giây.

Sau một lúc, thiếu niên do dự đưa tay ra chọc chọc lớp vỏ cứng của loài giáp xác. Sau đó Soonyoung lộ ra biểu tình cực kì không vui.

"Đột nhiên tôi không muốn ăn nữa." Soonyoung nhỏ giọng: "Cho anh hết đó."

Wonwoo nhức đầu: "Cho em ba giây mang đến trước mặt tôi."

Vì thế Soonyoung vô cùng vui vẻ bưng đĩa lại ngồi cạnh Wonwoo.

Dụng cụ lột cua được mang ra khá đầy đủ. Wonwoo ngây người lột cua cả nửa tiếng đồng hồ, thì Soonyoung ngồi bên cạnh vui vẻ cầm những chiếc càng mà Wonwoo đã lột cho mình, nhâm nhi cũng nửa tiếng đồng hồ.

Sau đó, không biết vì đã no hay vì lương tâm bỗng nhiên trỗi dậy, Soonyoung chấm một ít thịt cua vào nước chấm sau đó đưa tới bên miệng của Wonwoo, tha thiết mà nói:

"Anh ăn đi."

Wonwoo dừng một chút, thuận thế cắn một miếng. Soonyoung trầm ngâm nhìn dáng vẻ của Wonwoo một lúc.

Rồi như thể vừa khám phá ra một thế giới mới nào đó, thiếu niên nhanh chóng gắp một miếng rau rồi lại đưa tới bên miệng Wonwoo, nhỏ giọng:

"Anh ăn đi."

Wonwoo quả thật có chút đói bụng, anh tiếp tục lột con cua trong tay, quay đầu lại cắn miếng rau vào miệng.

Đôi mắt Soonyoung như sáng rực lên, cậu gắp thêm vài miếng nữa, Wonwoo đều ăn hết.

Đút Wonwoo ăn khiến Soonyoung cảm thấy tràn đầy phấn khởi.

Cuối cùng, Soonyoung tò mò dùng thìa chọc vào miếng trứng nhím biển hấp, vì cậu chưa từng ăn sinh vật lạ này bao giờ nên Soonyoung cầm cả con đưa tới bên miệng Wonwoo.

Wonwoo: "... Được rồi."

Cả bữa ăn, Wonwoo đều bận rộn không ngừng tay. Mấy miếng thức ăn Soonyoung đút cho anh căn bản không no được, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy trong lòng có chút nóng lên.

Soonyoung ừm một tiếng, từ từ đặt miếng trứng về lại bàn, bắt đầu nghĩ xem nên ăn từ đâu thì điện thoại của Soonyoung vang lên.

Soonyoung trả lời điện thoại, Wonwoo nghe thấy đứa nhỏ ừ ừ vài tiếng.

Sau đó thiếu niên nhanh chóng cúp điện thoại, đứng dậy rồi vui vẻ nói với Wonwoo:

"Hyelim noona nói rằng đã tìm thấy sợi dây chuyền của chị Joohee rồi. Nó ở trên bãi biển. Tôi đi tìm noona trước đây."

Wonwoo nhìn chằm chằm bóng dáng Soonyoung biến mất ở cửa nhà hàng, sửng sốt trong chốc lát.

Người này chiều nay vừa điên cuồng chạy xuống biển lại còn hắt hơi, bây giờ trên người chỉ khoác mỗi cái áo mỏng chạy ra ngoài. Gió biển buổi chiều đã hơi se lạnh, ước chừng nhiệt độ buổi tối còn thấp hơn nhiều.

Wonwoo thở dài, lấy khăn ướt lau tay, đứng dậy tính tiền rồi bước ra khỏi nhà hàng.

Khách sạn này gần biển, nhưng vì màn đêm và ánh đèn lờ mờ nên khung cảnh cũng trở nên mông lung, chỉ có gió biển mằn mặn mát lạnh đọng trên chóp mũi.

Wonwoo bắt đầu tìm người. May mắn là sau khi trời nhá nhem tối, trên bãi biển hầu như không còn khách du lịch, Soonyoung lại tình cờ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cho nên Wonwoo rất nhanh đã nhìn thấy.

Thế nhưng anh đột ngột dừng lại.

Bởi vì Wonwoo nhìn thấy con chó Shiba Inu lông đen đột nhiên biến mất trước mặt mình ngày hôm qua, giờ khắc này đang đứng trước mặt Soonyoung.

Trong miệng Shiba Inu có cái gì đó, Wonwoo không thể nhìn rõ. Anh chỉ nhìn thấy con chó này vui vẻ vẫy đuôi với Soonyoung, giống như đang tranh công lao vậy.

Sau đó Wonwoo lại nhìn thấy Soonyoung đưa tay ra, sờ đầu của con Shiba Inu này một cách rất thân quen và trìu mến.

Trong nháy mắt, Wonwoo cảm thấy đầu óc mình ngừng hoạt động.

Có quá nhiều thông tin hiện lên trong đầu anh, nhưng chúng không thể liên kết được với nhau, Wonwoo bắt đầu cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Đầu tiên, con chó Shiba Inu lông đen này đúng là con chó mà anh nhìn thấy trên bãi biển ngày hôm qua. Chủ yếu là vì ngoại hình và dáng vẻ tròn trịa này của nó nên Wonwoo không hề nhớ sai, chắc chắn là con chó đó.

Nguyên xi câu nói vừa rồi của Soonyoung là "Hyelim noona nói là đã tìm thấy sợi dây chuyền rồi, là ở trên bãi biển".

Nhưng lúc này, không có người thứ ba nào trên bãi biển, ngoại trừ Soonyoung và Wonwoo.

Và con chó đang vô cùng phấn khích này.

Cùng lúc đó, Shiba Inu đang vui vẻ chạy quanh Soonyoung.

Nhờ ánh sáng phản chiếu mà cuối cùng Wonwoo cũng thấy được thứ mà con chó đang ngậm trong miệng là gì: Một sợi dây chuyền vàng có họa tiết hoa hồng, ở giữa có hình giọt nước được đính kim cương.

Wonwoo cảm thấy đầu óc có chút rối bời.

Anh nhớ tới ngày đó, sau khi con chó kia biến mất thì mình lại tình cờ nhìn thấy dưới gốc dừa cách đó không xa, là Hyelim cả người ướt dầm dề như vừa mới bơi xong.

Khả năng duy nhất còn lại để giải thích cho hiện tượng hiện tại là quá vớ vẩn buồn cười, khiến Wonwoo không dám nghĩ đến.

Chắc là giả thôi.

Wonwoo nghĩ thầm.

Từ tận đáy lòng anh bắt đầu thuyết phục chính mình: Có lẽ ngày đó Soonyoung cũng giống như mình, tình cờ gặp được con chó này, sau đó con chó này tình cờ xuất hiện ở đây rồi nhặt được dây chuyền của chị Joohee. Mình tin vào Darwin, tin vào khoa học cho nên đây hoàn toàn chỉ là sự trùng hợp...

Nhưng giây tiếp theo, Wonwoo nhìn thấy Soonyoung cúi đầu, xoa xoa đầu của con chó Shiba Inu.

"Hyelim noona."

Wonwoo nghe Soonyoung nói:

"Nhả ra đi. Em cảm thấy chúng ta cần phải rửa sạch sợi dây chuyền trước khi trả lại đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net