|4|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có phải em đắc tội với Jeon Wonwoo không?" Hyelim hỏi.

Đầu tiên, Soonyoung ăn hết thịt heo kho, sau đó dùng thìa múc một ít cơm có dính nước sốt, miễn cưỡng nuốt xuống.

Cuối cùng trong hộp cơm chỉ còn lại cơm trắng và một cọng rau cải. Soonyoung nhìn cọng rau xanh rờn kia một lúc mới chậm rãi gắp lên, để sang mép hộp cơm.

"Nhớ ăn hết rau."

Hyelim nói: "Chú Jo bảo chị phải nhìn chằm chằm em đó. Chú ấy nói là muốn sinh sống trong hình hài con người lâu dài thì phải ăn rau với cơm. Nếu cơ thể con người không tiêu thụ được rau củ thì sẽ chết đó."

"Rõ ràng là món nào cũng ngon lắm mà."

Hyelim buồn bã nhìn Soonyoung: "Chị đặc biệt chọn những món mềm để em ăn đó. Một miếng em cũng không ăn thì làm sao biết ngon hay không?"

Nguyên thân của Hyelim là một con Shiba Inu nặng 9kg. Cô nàng này chay mặn gì cũng ăn hết, có thể ăn toàn bộ một cây bông cải xanh và ba cái bánh bao trong vòng một phút.

Là một trợ lý, công việc hằng ngày của Hyelim là chuẩn bị ba bữa một ngày cho Soonyoung.

Ước mơ của cô là sau khi Soonyoung nổi tiếng rồi thì sẽ đổi nghề đi làm đầu bếp.

Môn thể thao yêu thích của Hyelim là chạy bộ, hạng mục yêu thích là uống nước. Mỗi ngày Hyelim đều phải chuẩn bị năm lít nước suối để có thể bổ sung nước bất cứ lúc nào.

Soonyoung nghĩ Hyelim không thể nào đồng cảm được với mình cho nên cậu phản kháng trong im lặng một lúc. Soonyoung nhìn chằm chằm vào cọng cải xanh một hồi, sau đó cầm hộp cơm lên, đưa ra yêu cầu: "Em muốn ăn thịt."

"Sáng nay em vừa ăn hết một hộp chân giò xông khói rồi."

Hyelim lắc ngón trỏ, nghiêm nghị nói: "Điều quan trọng nhất là chúng ta hiện đang ở trong hình dạng con người. Nếu mỗi bữa cơm chỉ ăn mỗi thịt, sẽ chết."

Soonyoung cụp mắt xuống, dùng ngón tay bẻ mép hộp cơm, không nói gì.

"Em thật sự không đắc tội với anh ta hả?"

Hyelim suy nghĩ lung tung. Cô gãi đầu, bắt đầu lẩm bẩm một mình: "Sao lại thế được nhỉ. Tất cả đều nói tính tình của Wonwoo tốt lắm. Thế mà tại sao chị lại cảm thấy khi cảnh quay vừa kết thúc, ánh mắt anh ta nhìn em không thích hợp..."

Soonyoung nói: "Em không biết."

Soonyoung thật sự không biết buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Suy nghĩ của Soonyoung từ trước đến giờ luôn đơn giản và dễ hiểu: Chính miệng Wonwoo nói rằng anh ta đã biết thân phận của mình là gì, cũng chính miệng Wonwoo nói là muốn mình biểu diễn sở trường cho nên Soonyoung cảm thấy bản thân không cần giấu giếm gì cả.

Soonyoung không giỏi ngâm thơ hay múa hát như Wonwoo đã nói nhưng cậu cũng có sở trường riêng - nguyên thân của Soonyoung là một con mèo bốn chân đạp tuyết, toàn thân đen tuyền rất xinh đẹp.

Hơn nữa, Soonyoung có một chiếc đuôi lông mượt vô cùng mềm mại.

Lúc còn làm việc ở tiệm cà phê mèo, chiếc đuôi này cũng được coi là một trong những đặc điểm cá nhân đáng tự hào của Soonyoung. Đuôi của cậu chuyển dần từ màu đen sang màu xám, cho đến gần cuối cái đuôi lại có một nhúm lông trắng như tuyết giống như vết mực đen trên nền giấy trắng, rất độc đáo và hiếm có. 

Có rất nhiều vị khách đến đây uống cà phê chỉ để ngắm cái đuôi của Soonyoung.

Không phải lần nào Soonyoung cũng cho bọn họ sờ. Khi tâm trạng không vui, cậu sẽ trực tiếp nhảy lên chiếc tủ cao, rất ích kỉ mà nhét đuôi dưới mông rồi bắt đầu nằm ngủ.

Đây là năm thứ ba mà Soonyoung biến thành người.

Soonyoung đã có thể hòa nhập xã hội bình thường như loài người. Cậu cũng nỗ lực để thích nghi với chế độ ăn uống. Thế nhưng các tiêu chuẩn đạo đức và cảm xúc xấu hổ thì Soonyoung lại vô cùng mơ hồ.

Trong mắt Soonyoung, mục đích của con người khi mặc quần áo là để làm đẹp và giữ ấm. Vì vậy đối với cậu, chuyện cởi quần áo không có gì phải che giấu.

Ngoại trừ thỉnh thoảng được yêu cầu mặc váy nhỏ trong những ngày lễ nhất định, hằng ngày ở quán cà phê mèo, Soonyoung và những người bạn của mình đều khỏa thân, thành thành thật thật mà sinh hoạt cho đến bây giờ.

Hơn nữa, hôm đó chính miệng Wonwoo cũng nói là anh ta có nhiều bạn bè giống như mình nên Soonyoung tự động cam chịu, nghĩ là Wonwoo đã biết được sự thật.

Soonyoung cảm thấy Wonwoo thoạt nhìn như một người có học thức lịch sự, cảm giác hẳn là sẽ không trực tiếp mà sờ đuôi của mình đâu, hơn nữa trên người anh ta cũng không có mùi gì kì quái.

Nên cậu cảm thấy rằng mình cũng nên rộng lượng một chút.

Tuy nhiên, khi cậu vừa cởi khóa quần, chuẩn bị để lộ đuôi thì người đàn ông đứng đối diện lập tức thay đổi sắc mặt.

Soonyoung thấy vẻ mặt của Wonwoo chuyển từ bàng hoàng sang giận dữ. Đầu tiên là anh ta có chút chán ghét mà ngăn cản hành động của cậu. Sau đó Wonwoo nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, cuối cùng lắc đầu, trực tiếp quay người rời nhà vệ sinh.

Soonyoung còn chưa kịp thể hiện tài năng của mình, nhưng cậu biết bản thân đã bị ghét bỏ.

Soonyoung không buồn, chỉ hơi hoang mang. Bởi vì cậu không biết mình làm sai ở đâu, cũng hiếm khi gặp được người không thích cái đuôi của mình.

Vẫn là diễn xuất đơn giản hơn. Cứ diễn theo kịch bản sẽ không bao giờ sai.

Soonyoung nghĩ, con người đúng là hay thay đổi mà.

Hyelim biến thành người sớm hơn Soonyoung một năm nhưng kỳ thật, cả hai đều là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai giúp được ai.

"Em... Nếu em bớt được lời nào thì cứ bớt đi."

Hyelim gãi đầu: "Khi em không biết trả lời như thế nào hoặc em không hiểu người khác đang nói gì, chỉ cần dùng lời nói khách sáo vạn năng "hẳn là vậy", "tôi không rõ lắm" "lần sau nói tiếp" để bỏ qua. Nói vậy sẽ không bao giờ sai, hiểu chưa?"

Soonyoung mơ hồ gật đầu.

Hyelim vẫn không yên tâm cho lắm. Cô nàng bắt chước một vài tình huống tương tự như là "Soonyoung-ie, cậu có muốn cùng nhau đi XXX khi tan làm không?" Hay mấy tình huống có thể xảy ra với Soonyoung.

Soonyoung sử dụng những lời nói khách sáo mà Hyelim đã dạy nói từng câu một. Hyelim nghiệm thu xong, vô cùng hài lòng rồi đi ra ngoài múc nước.

Soonyoung lại cúi đầu nhìn lại hộp cơm trong tay, cảm thấy vẫn chưa no, cuối cùng cũng quyết định nuốt cọng rau xanh kia.

Dầu trên rau cải bốc lên một mùi khó chịu. Cậu cau mày, ngậm cọng rau một chút rời từ từ nhét vào miệng.

Quá khó ăn! So với vị ngon ngọt của thịt, mùi vị thô ráp của thực vật thực sự là không thể nào chịu nổi. Soonyoung cố nuốt nhưng cổ họng lại vô thức kháng cự lại.

Vất vả mãi cũng nhét được vào miệng, Soonyoung cảm thấy ngay cả hốc mắt của mình nóng lên một chút.

Ngay khi Soonyoung không thể nuốt được cọng rau, đột nhiên cậu nghe thấy có người gọi mình: "Bạn nhỏ."

Vì thế Wonwoo thấy được một màn trước mắt.

Một thiếu niên ngồi trên băng ghế nhỏ đang phồng má, tay cầm hộp cơm, ướt mắt nhìn mình.

'Kì lạ thật.' Wonwoo nghĩ.

Đây là loại xác suất nào để mỗi khi hai người gặp nhau, đứa nhóc này lại đang ăn một cái gì đó.

Wonwoo theo bản năng liếc về phía tay của Soonyoung. May mà lần này không phải thức ăn cho mèo hay thức ăn cho chó mà là một hộp đầy cơm trắng, có thể thấy được là chưa ăn bao nhiêu.

".... Có chuyện nếu không hỏi cho rõ ràng, trong lòng tôi không thể nào yên được."

Wonwoo nói, "Tôi muốn quay thật tốt bộ phim này. Vì vậy tôi nghĩ tốt hơn hết là hai chúng ta nên giải thích rõ với nhau."

Soonyoung tiếp tục yên lặng nhìn anh.

Wonwoo do dự một chút. Đối diện với đôi mắt trong veo của Soonyoung, Wonwoo vẫn là không nhẫn tâm, câu "Có phải cậu muốn bị tôi bao dưỡng không?" lập tức bị rút về.

"Cậu có phải muốn đi theo tôi không?" Anh thay đổi sang một cách nói thông minh hơn.

Soonyoung ngây người chớp mắt. Cậu không hiểu Wonwoo đang nói cái gì.

Soonyoung cũng không biết cái gọi là "đi theo" trong miệng Wonwoo chỉ có nghĩa đơn giản là đi theo, hay là có nghĩa là giống như vị khách tới tiệm cà phê, bày tỏ lòng yêu thích mà nói với đám mèo "Mày có nguyện ý đi theo tao không?".

Soonyoung cảm thấy hơi may mắn khi vừa rồi trước khi Hyelim rời đi đã kịp dạy cho cậu những câu nói khách sáo vạn năng kia.

Wonwoo vẫn đang kiên nhẫn đợi.

Sau đó, anh thấy thiếu niên hơi quay mặt đi, để yên như vậy một lúc rồi yết hầu của cậu ra hơi di chuyển, như thể cuối cùng Soonyoung cũng nuốt được một thứ gì đó vào bụng vậy.

Một lúc lâu sau, Wonwoo mới nghe thấy Soonyoung nói nhỏ một câu: "Chắc là vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net