|9|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại khái là hai năm trước, cậu ta làm phục vụ trong một quán cà phê mèo bị người chụp lại rồi đăng lên mạng sau đó dựa vào nhan sắc mà nổi tiếng."

Aengdoo nói: "Có một sự bùng nổ nho nhỏ trên Instagram tại thời điểm đó, nhưng sau đó thì không còn gì cả."

"Sau nữa thì..." Aengdoo bổ sung: "... Cứ phát triển bình thường, thuận theo đó thì ra mắt, quay một bộ phim chiếu mạng. Phản hồi nhìn chung cũng rất tốt cho nên tiếp tục làm diễn viên."

Wonwoo ừ một tiếng.

"Công ty chủ quản là ai?"

Aengdoo nói ra một cái tên, vẻ mặt hơi bối rối: "Cái này... Là một công ty nhỏ, không khoa trương lắm. Ông chủ tên là Jo Sangho. Tài nguyên của công ty rất chung chung, hầu hết các hợp đồng đều là ký với các người mẫu nước ngoài, tất cả đều không nổi tiếng, một năm chạy không được bao nhiêu lịch trình. Cảm giác ông chủ của họ không có động lực lắm."

Wonwoo trầm ngâm.

Anh không ngạc nhiên khi thấy Soonyoung xuất thân từ một công ty người mẫu.

Tỷ lệ cơ thể của đứa nhóc này quả thực không tồi, eo thon chân dài, nhìn vô cùng đẹp mắt cho nên bị ký cũng bình thường.

Aengdoo bên cạnh có chút bối rối. Khai máy cũng đã gần một tuần rồi, không hiểu sao bây giờ Wonwoo lại làm ra hành động đột ngột như vậy.

Nhưng Aengdoo không nghĩ nhiều lắm cho đến khi Wonwoo quay xong vào buổi chiều.

Aengdoo chuẩn bị đợi Wonwoo lên xe ra về thì Wonwoo lại làm một cái động tác ngừng, nói: "Chờ một chút."

Aengdoo mờ mịt mà dạ một tiếng.

Rồi một lúc sau Wonwoo không cử động hay lên tiếng gì. Anh chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào phía bên kia của phim trường.

Soonyoung ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ, Hyelim đang dùng khăn ướt lau sạch vết xước trên khuỷu tay, đồng thời cô cũng lén lút nhìn về phía sau.

Sau đó Hyelim vô cùng khiếp sợ.

"Hình như Jeon Wonwoo đang thực sự đợi em kìa."

Hyelim quay đầu lại, bắt đầu ngồi xổm xuống: "Em... Hai người rốt cuộc làm thế nào mà lại quen được thế? Tình bạn của hai người tới nhanh thật đấy. Rõ ràng mấy hôm trước anh ta còn không cho em được sắc mặt tốt nữa. Mà em xác định là Jeon Wonwoo biết nguyên thân của em là..."

"Lúc trước em lén ăn đồ hộp bị anh ta thấy được."

Soonyoung thành thật nói: "Wonwoo nói anh ta có một số người bạn giống em, cũng thích ăn nhãn hiệu đồ hộp như vậy."

Lời nói như vậy đối với loại người như Soonyoung và Hyelim quả thật là có sức thuyết phục rất lớn.

Hyelim ồ ồ hai lần, sau đó nghĩ lại rồi nói: "Anh ta tốt thật đấy."

Soonyoung nhìn Hyelim, dừng một chút, không nói gì.

Soonyoung phát hiện ra rằng đối với Wonwoo, mọi người dường như nhận xét về anh ta vô cùng tốt, chẳng hạn như "Wonwoo tốt lắm", "anh ấy đối xử với đàn em không tệ", hay "có vấn đề gì thì có thể hỏi anh ta".

Soonyoung không biết có phải vì vấn đề từ bản thân mình hay không, ít nhất trong khoảng thời gian ở bên cạnh cậu, Wonwoo dường như ở trong một trạng thái khác.

Hầu hết thời gian, anh ta sẽ nói điều gì đó mà mình không thể hiểu được, cảm xúc chủ yếu cũng là tức giận.

Nhưng trong những thời gian ít ít còn lại, Wonwoo sẽ cho mình ăn thịt bò khô ngũ vị hương rất ngon, nghiêm túc mà giảng kịch bản cho mình, thậm chí hiện tại còn muốn ăn cơm mỗi ngày, làm bạn với mình.

Soonyoung cảm thấy Wonwoo thật sự là một nhân loại phức tạp.

Cậu có một chút không biết làm sao. Nhưng nhớ tới việc sau này sẽ không còn phải ăn cơm của Hyelim nữa, Soonyoung vẫn rất vui vẻ. Cậu cảm thấy tương lai của mình cũng trở nên tươi sáng hơn.

Tuy nhiên, Hyelim cũng thực sự hạnh phúc thay cho Soonyoung.

Soonyoung lúc ở hình mèo làm công, có thể cùng nhân loại thổ lộ tình cảm thật sự rất ít. Nếu có thể kết bạn với con người thì sẽ rất tốt cho cuộc sống của Soonyoung.

Đặc biệt tính cách Soonyoung còn là cái loại có cung phản xạ dài ơi là dài.

Ví dụ như lúc ở quán cà phê, Soonyoung thường một mình ăn hết hai phần thức ăn dành cho mèo, hơn nữa sau khi ăn xong thì mới từ từ chậm rãi ý thức được mình làm cái gì.

Sau đó Soonyoung sẽ từ từ xin lỗi mấy con mèo khác đang khóc lóc kể lể vì bị cướp mất bữa ăn, thoạt nhìn giống như không biết phải làm sao, nhưng lần sau vẫn sẽ tái phạm.

Bất luận là với con người hay với đồng bọn, phương diện xã giao của Soonyoung luôn có vấn đề rất lớn.

Các giống mèo trong quán cà phê, chẳng hạn như mèo Mỹ lông ngắn, mèo Anh lông ngắn, mèo Garfield là những nhân vật ngoan ngoãn và dễ thuần hóa.

Chúng có thể thích nghi tốt với xã hội loài người, có thể tiếp khách ở quán cà phê vào các ngày trong tuần. Khi cà phê mèo không mở cửa, bọn họ có thể làm việc trong công ty của chú Jo với tư cách là người mẫu dưới dạng hình người.

Nhưng Soonyoung thì khác. Soonyoung được chú Jo đón về. Nhóc ấy là chú mèo đi lạc, tính cách giống như trời sinh đã có chút phản nghịch.

Soonyoung là một con mèo đen có màu lông xinh đẹp cùng đôi mắt to tròn. Nó không thích nói chuyện, cũng không thích làm nũng. Thực ra Soonyoung rất nổi tiếng với khách hàng nhưng nó luôn trốn ở những nơi cao, chỉ khi tới giờ ăn mới chịu lòi đầu ra.

Thời gian đầu chú Jo còn nhờ Soonyoung hóa hình người để tiếp khách trong quán cà phê, chủ yếu là để nó học cách đối nhân xử thế, hòa nhập với loài người. Sau này quen rồi, chỉ khi nào quán đông lắm Soonyoung mới biến thành người để giúp bưng bê đồ uống.

Hyelim là con chó duy nhất trong quán cà phê mèo. Nguyên thân của Hyelim là một con Shiba Inu lông đen thật thà chất phác. Hyelim không biết đi catwalk, chỉ biết mỗi phá nhà. Bởi vậy, lúc quán cà phê đóng cửa, khi mọi người đi làm hết, Hyelim chỉ có thể một mình xem ti vi trông quán.

Vì thế, Hyelim cùng Soonyoung, một chó một mèo mỗi ngày cùng nhau xem truyền hình cung đấu.

Có thể là do Soonyoung có số mệnh nhất định phải nổi tiếng. Không bao lâu sau Soonyoung bị một vị khách lén chụp ảnh đăng lên mạng lập tức trở nên bạo hồng, hơn nữa cũng thích đóng phim cho nên chú Jo đã giúp Soonyoung ra mắt.

Tuy nhiên, đôi khi Hyelim cũng cảm thấy kì lạ.

Bộ dáng Soonyoung ngày thường lúc nào cũng an tĩnh, ngốc ngốc thế mà mỗi lần đóng phim giống như biến thành một người khác, thần thái lập tức linh động hơn rất nhiều.

Trong bộ phim này, một phần tư thời lượng của phim yêu cầu Soonyoung phải trong trạng thái bị thương cho nên những vết thương trên người cứ tẩy đi tẩy lại cả ngày.

Khăn ướt bình thường không dễ dàng lau được vết sơn dầu, Hyelim có chút xuất thần nghĩ lung tung cho nên tay hơi dùng sức một chút.

Soonyoung cảm thấy chỗ bị Hyelim xoa xoa bắt đầu hơi đau, cũng hơi nóng. Cậu nhìn vào khuỷu tay mình, nhỏ giọng gọi Hyelim.

Sau đó Soonyoung cảm thấy có người vỗ vai mình.

Cậu ngẩng đầu lên.

Là Wonwoo.

Người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào vết thương, nhàn nhạt nói: "Đừng lau nữa, khăn ướt cũng vô dụng thôi. Tới xe tôi lấy nước tẩy trang mà lau."

Soonyoung chớp mắt.

Hyelim sững sờ mất một lúc mới phản ứng được, vui vẻ phất tay với hai người.

Soonyoung phát hiện xe do đoàn phim sắp xếp cho Wonwoo lớn hơn xe của mình rất nhiều.

Aengdoo thành thạo lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ phía sau, bên trong có một số dụng cụ bảo vệ da và cứu thương. Wonwoo thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu nhìn điện thoại, không có ý chào hỏi Soonyoung.

Soonyoung đứng đó suy nghĩ một lúc, cuối cùng chọn ngồi đối diện với Wonwoo.

Aengdoo đưa nước tẩy trang và bông tẩy trang cho Soonyoung, Soonyoung nhận lấy, lễ phép nói cảm ơn.

Tuy nhiên, Wonwoo phía đối diện vẫn không lên tiếng. Ngón tay anh vẫn lướt lướt màn hình, trên mặt không có biểu tình gì.

Aengdoo rất có khả năng quan sát sắc mặt người khác, lặng lẽ chuồn đi.

Wonwoo thực sự đang giả vờ.

Thật ra anh chỉ chờ Soonyoung chủ động tới tìm mình nhưng Soonyoung và trợ lý của cậu ta nhìn quá ngu ngốc.

Wonwoo cảm thấy nếu còn xoa nữa, cánh tay gầy guộc của Soonyoung nhất định có thể chà ra một lớp da.

Wonwoo lại giương mắt lên liếc nhìn đối diện. Bởi vì bị che khuất tầm nhìn, Soonyoung đang rất lúng túng xoay khuỷu tay, từng chút từng chút lau sạch lớp trang điểm trên đó.

Cằm của Soonyoung rất nhọn. Lông mi khẽ rũ xuống, tạo nên một cái bóng hình nan quạt nhỏ trên gương mặt. Soonyoung cầm miếng bông đã ngâm nước tẩy trang, vô cùng vất vả mới có thể chạm đến chỗ vết thương vẽ bằng sơn dầu.

Wonwoo xem người ta đến mức huyết áp muốn tăng cao.

Đầu tiên Soonyoung lau một cách cẩn thận sau đó cậu nhấc miếng bông lên xem, phát hiện mới chỉ lau ra được một chút nhưng quả thật so với khăn ướt đúng là tốt hơn nhiều.

Khi Soonyoung định lau lần thứ hai thì có người nắm lấy cổ tay cậu.

Wonwoo làm cái bộ dáng vô cùng mất kiên nhẫn, ngoài miệng lại nói: "Ngồi sang đây."

Soonyoung chuyển sang ngồi bên cạnh Wonwoo, cuối cùng cũng có thể duỗi thẳng cánh tay. Wonwoo ấn ngón tay vào miếng bông, đè lên vết thương kia trong một chốc.

Không biết là do thành phần trong nước tẩy trang hay nhiệt độ của cơ thể Wonwoo cao hơn mà Soonyoung cảm thấy làn da của mình chỗ bị Wonwoo chạm vào có vẻ hơi nóng lên.

Nước tẩy trang rất tốt, mười giây sau Wonwoo lấy tay ra, phần lớn lớp sơn dầu đã được tẩy sạch.

Soonyoung nhìn Wonwoo nói: "Nhanh thật đấy."

Wonwoo gấp miếng bông lại rồi ném đi, không trả lời Soonyoung mà chỉ hỏi: "Ngày mai cậu quay cảnh nào?"

Soonyoung đưa cho Wonwoo kịch bản của mình.

Wonwoo ậm ừ một tiếng, nói: "Về chỗ đi."

Soonyoung nghe xong cũng chẳng nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy rồi lại ngồi xuống đối diện với Wonwoo.

Wonwoo rất hài lòng với bộ dáng xa cách của mình. Anh hy vọng rằng đứa trẻ này có thể cảm nhận được sự cố tình xa lánh của mình mà đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Nhưng thật ra, lúc này Soonyoung chỉ là vô cùng buồn chán.

Người đàn ông đối diện đang đọc kịch bản và không có ý định nói chuyện với cậu. Soonyoung đặt hai tay lên đầu gối, ngồi thẳng lưng, không biết mình sẽ phải làm gì.

Trong thế giới của Soonyoung, ngoài việc gọi điện và nhắn tin, điện thoại di động chỉ là một cục sắt nho nhỏ lạnh lẽo, là sự lựa chọn cuối cùng khi Soonyoung nhàm chán.

Vì vậy Soonyoung đã lên một kế hoạch rõ ràng: Cậu quyết định quan sát thật kỹ chiếc xe trước, nếu không thấy có côn trùng và muỗi thì sẽ tự mình mở máy lên chơi một lúc. Hyelim vừa mới tải cho cậu một trò chơi chủ đề thời trang trang trí móng tay.

Trong xe rất yên tĩnh. Có lẽ là do đầu xuân, Soonyoung quan sát năm phút đồng hồ nhưng không thấy có côn trùng hay muỗi gì cả. Cậu có chút thất vọng.

Soonyoung cụp mắt định lấy điện thoại ra thì chợt thấy trên bàn có một cái nắp bút.

Wonwoo đọc kịch bản một lúc, phát hiện người đối diện đột nhiên không động đậy nữa, trầm mặc một cách kì quái.

Anh ngước mắt lên, thấy Soonyoung đang nhìn chằm chằm vào cái nắp bút trên bàn.

Nắp bút này là của cây bút ký tên của Wonwoo. Chẳng qua hiện tại thân bút không biết ở chỗ nào, chắc là lúc trước dùng ghi chú kịch bản rồi ném đi.

Wonwoo tiếp tục quan sát từ khóe mắt mình. Anh thấy Soonyoung nhìn chằm chằm vào nắp bút một lúc, đột nhiên giống như lơ đãng mà vươn tay ra, mau lẹ mà khẽ lay cái nắp.

Nắp bút màu đen ngã xuống mặt bàn, lăn hai cái rồi từ từ trượt ra mép bàn.

Wonwoo: "..."

Soonyoung mím miệng.

Sau đó Wonwoo nhìn thấy cậu hơi hạ người, hai mắt mở to, lại nhìn chằm chằm không rời vào cái nắp bút. Rồi Wonwoo thấy Soonyoung lại vươn tay ra, lại nhẹ nhàng đụng vào cái nắp.

Nắp bút lại tiếp tục lăn, rớt xuống đất, an tĩnh đáp cánh trên tấm thảm mềm mại. Nếu lần đầu tiên còn nói là vô tình thì lần này thật sự là cố ý đến mức không thể rõ ràng hơn.

Soonyoung nhìn chằm chằm vào cái nắp bút một hồi lâu, ngay sau đó cậu dừng lại, giả vờ như không có việc gì mà dời tầm mắt, ngoan ngoãn ngồi thẳng, bắt đầu đờ người ra.

Wonwoo thu lại ánh mắt.

Thủ đoạn vụng về.

Trong lòng Wonwoo đầy chế nhạo. Để thu hút ánh mắt của mình, tạo cơ hội nói chuyện mà bày ra cái trò trẻ con này. Đứa nhóc này cho rằng mình không nhìn ra được suy nghĩ của cậu ta sao?

Tuy nhiên, Soonyoung cảm thấy bản thân đang chơi rất vui.

Soonyoung có tâm trạng rất tốt, đang đưa mắt tiếp tục tìm kiếm "nạn nhân" tiếp theo. Ngay sau đó, ánh mắt cậu khóa vào một mục tiêu mới – một hộp các tông rỗng cỡ vừa để chuyển phát nhanh, đặt ngay bên cạnh Soonyoung.

Một số hộp các tông rất thích hợp để mài vuốt.

Ngay khi Wonwoo lật qua một trang mới, anh nghe thấy một tiếng động mới ở phía đối diện.

Anh lắc đầu, nghĩ thầm quả nhiên là thế. Đứa nhỏ này nếu không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không dừng lại. Vì vậy Wonwoo hít một hơi thật sâu rồi ngước mắt lên.

Soonyoung đang cúi đầu, dùng ngón tay véo vào mép hộp các tông. Thiếu niên dùng móng tay chà xát liên tục vào mặt thô ráp của cái thùng tạo ra một âm thanh cọ xát tê hết cả đầu.

Cậu nhóc mím miệng, vẻ mặt rất là tập trung, mài được một lúc có chút hưởng thụ.

"Đủ rồi." Wonwoo nói.

Soonyoung cầm hộp các tông ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn người đối diện.

"Tốt hơn hết là tôi phải nói rõ với cậu. Tôi hy vọng cậu thu lại chút tâm tư đó đi, không cần phải làm mấy trò vô bổ đau mắt thế đâu."

Wonwoo thô lỗ nói: "Mối quan hệ giữa hai chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể giới hạn đến việc tôi giúp cậu đọc kịch bản. Hiểu không? Cậu không cần chờ mong bất luận thứ gì từ tôi đâu."

Sau đó Wonwoo nhìn thấy Soonyoung ngây người một chút, lông mày lập tức nhăn lại. Vẻ mặt của thiếu niên trở nên không vui với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Tôi không hiểu."

Soonyoung có vẻ hơi thất vọng, giọng nói cũng to hơn một chút. Cậu nhìn Wonwoo nói: "Theo những gì anh đã nói lúc trước, quan hệ giữa hai chúng ta không phải chỉ thế này."

Wonwoo sửng sốt trong giây lát.

Nhưng mà vẻ thất vọng trên gương mặt cậu nhóc rất rõ ràng. Thiếu niên thoạt nhìn rất khổ sở, đáy mắt u ám cả đi, giống như không thể tin được là Wonwoo lại trở mặt như vậy.

Ngay cả Wonwoo cũng gần như tin tưởng có phải bản thân mình lúc trước lỡ miệng mà hứa hẹn lung tung gì với người trước mặt hay không.

Thế là Wonwoo chần chừ hỏi Soonyoung: "... Tôi đã nói gì?"

"Ngày hôm qua rõ ràng anh đã nói nếu tôi chọn anh, mỗi ngày anh sẽ cho tôi ăn ngon."

Soonyoung ngẩng mặt lên, tha thiết nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay tôi không chủ động nói chuyện với đạo diễn Keum, buổi trưa cũng không ăn nhiều lắm, vậy khi nào chúng ta có thể ăn tối?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC