Chương 4: Tốt hơn là nên... (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi băng qua hồ, họ tiến sâu vào khuôn viên Hogwarts, nơi một vị giáo sư lớn tuổi tiếp quản công việc dẫn đường từ Hagrid.

"Ta là giáo sư McGonagall", bà tự giới thiệu, trước khi nói vài lời sơ lược về các Nhà trong Hogwarts rồi nhanh chóng rời đi. Harry và Neville đứng gần nhau trong thời gian chờ đợi, còn Draco và hai người bạn của cậu cũng quay lại.

"Sẵn sàng chưa, Potter?", Draco hỏi.

"Rồi, còn cậu?", Harry đáp, lờ đi phản ứng của mọi người xung quanh.

Nhiều người đang dán mắt nhìn cậu, trong khi một vài người khác thực sự lùi lại phía sau, trông có vẻ căng thẳng.

"Tất nhiên rồi", Draco trả lời, ngay lúc có ai đó tiến sát bên Neville, nhón chân ghé vào người cậu.

"Này, tớ nghe nói bạn có mang theo một con rắn, tớ xem được không?", một cậu bé có vẻ ngoài bình thường hào hứng hỏi.

Một vài người thét lên hoảng sợ và lùi lại, còn số khác lại ùa về phía trước, buông những câu như "Thật không?", "Ngầu ghê!", "Ôi, tớ cũng muốn xem!".

Harry ôm cánh tay trái vào vùng ngực theo bản năng. "À..."

Neville bỗng nhiên di chuyển sang cạnh Harry, không thực sự suy nghĩ về những gì cậu đang làm, cùng lúc Draco và hai người bạn của mình bước lên, cũng tiến đến giúp Harry giải vây. Rõ ràng cậu không thích bị cả đám người xa lạ này vây quanh và Harry trân trọng sự hỗ trợ của họ.

Coral thò đầu ra khỏi ống tay áo, tò mò muốn biết chuyện gì đang diễn ra.

:Harry, có chuyện gì vậy?: cô hỏi.

Neville đứng bên trái Harry, gần Coral nhất. Draco đứng bên phải và hơi chếch về phía trước, còn Vince và Greg ở phía sau họ. Bốn người tạo thành một lớp phòng vệ ngẫu hứng quanh Harry.

"Ngầu quá! Đó là loại rắn gì vậy?", cậu bé vừa nãy lại lên tiếng, không hề nao núng trước đội hộ vệ của Harry.

"Cô ấy là một con rắn san hô phép thuật. Tên cô ấy là Coral", Harry trả lời.

"Tớ tưởng chỉ có mèo, cú, hoặc cóc mới được phép đem vào trường", một cô gái tóc xoăn bù xù nói, giọng trầm ngâm. "Làm sao cậu được đem theo rắn thế?"

"Tớ được phép rồi", Harry trả lời, hơi khó chịu. Việc đó thì liên quan gì đến họ?

May mắn thay, vào lúc này, giáo sư McGonagall quay trở lại. "Chúng ta đã sẵn sàng rồi. Đi theo ta."

Họ đi theo, Neville bên cạnh Harry, Draco và Vince bọc hậu cùng Goyle ngay phía sau.

O o O o O

Severus thở dài thầm trong bụng. Ông biết chuyện này rồi cũng sẽ đến tai mình thôi, nhưng ngay từ ngày đầu tiên? Thậm chí trước khi thằng bé được phân loại?

Ngay sau khi các học sinh tiến vào Đại Sảnh Đường, một Huynh trưởng Nhà Slytherin đến bên ông và bảo có thông tin quan trọng cần báo cáo. Có một tin đồn lan truyền trên tàu rằng Harry Potter không chỉ đang ở đây, mà cậu ấy còn là một Xà khẩu, và cậu còn – rành rành ra đó – mang theo một con rắn cưng.

Severus thậm chí còn chẳng buồn diễn nét mặt ngạc nhiên, chỉ đơn giản bảo với Huynh trưởng, cậu Terence Higgs, rằng ông đã biết chuyện rồi và chính ông là người cho phép cậu Potter nuôi rắn. Ông nói với Huynh trưởng sẽ trao đổi chuyện này trong Phòng Sinh hoạt chung sau bữa tối và ai có thắc mắc thì cứ nói như vậy với họ. Cậu Huynh trưởng và tầm thủ của Slytherin gật đầu, rồi quay trở lại bàn ăn.

Một lúc sau, các học sinh năm nhất bước vào, và Severus thực sự khá hài lòng với những gì đang thấy. Việc Neville ở ngay bên cạnh Harry hẳn chỉ có lợi cho tương lai, và sự vây quanh của Draco cùng bạn bè có thể cũng mang lại ích lợi tương tự, nếu được dẫn dắt đúng cách. Dù Harry được chọn vào Nhà nào tối nay, ông cũng sẽ cần khuyên Draco cho phù hợp.

Severus mỉm cười, ngay khi nhìn thấy nét mặt Neville, ông chợt nhận ra mình sẽ chẳng cần can thiệp vào mối quan hệ đó chút nào. Harry đã giành được lòng trung thành tuyệt đối của cậu bé ấy rồi. Chuyến đi trên tàu hẳn phải thú vị lắm.

Ông nhìn quét qua lũ nhóc năm nhất đang căng thẳng tụ tập phía trước.

Ron đứng bên cạnh Dean và Seamus, cả ba đều nhìn chằm chằm vào Harry, liên tục liếc về phía ống tay trái của cậu. À, vậy ra chúng đã thoáng bắt gặp Coral rồi... Ông tự hỏi liệu Ron sẽ làm bạn với Harry lần này, nhưng rồi quyết định sẽ để yên mọi thứ. Ông sẽ để Harry và số phận tự xoay xở mà không can thiệp vào.

Hermione đứng một mình lẩm bẩm, chắc hẳn đang điểm lại mọi điều đã đọc về Thế giới Phù Thuỷ, lo lắng về việc sắp được phân loại. Severus tự hỏi liệu cô bé có giúp Neville giải quyết vấn đề cóc ếch hay không. Nhìn tình hình thì chắc là không.

Severus giật mình nhận ra ông đã bỏ lỡ phần mở đầu bài ca của Chiếc Nón Phân Loại. Không sao, đây cũng đâu phải lần đầu nghe thấy.

Cuối cùng, Minerva cũng bước lên và bắt đầu gọi tên các học sinh.

Việc phân loại tiếp diễn, tất cả các học sinh đều được xếp vào nhà như ông nhớ, cho đến lượt Neville.

Cậu bé ngồi im, ngọ nguậy một chút đến khi chiếc nón dường như gật đầu, như đang quyết định điều gì, rồi hô to "HUFFLEPUFF!"

Severus chớp mắt. Chuyến tàu hẳn phải rất đáng nhớ khi khiến chiếc nón phân loại bám vào lòng trung thành của cậu bé thay vì dũng khí tiềm ẩn.

Neville vội vã chạy đến bàn Hufflepuff, đưa cho Harry ánh nhìn đau khổ kéo dài. Harry khích lệ vẫy tay lại, trao cho cậu bé một nụ cười trìu mến. Cử chỉ ấy dường như có tác dụng trấn an, Neville ngồi xuống cạnh các bạn năm nhất Hufflepuff còn lại, cùng xem phần phân loại tiếp theo.

Hermione và Ron đều được xếp vào Gryffindor, còn Draco tất nhiên về với Slytherin.

Cuối cùng đến lượt Harry, và, y như lần trước, những lời thì thầm bùng lên khi tên cậu được gọi.

Cậu cầm chặt cánh tay trái áp vào người khi tiến về phía trước, len lỏi qua đám học sinh năm nhất chưa được phân loại. Minerva đặt chiếc nón lên đầu Harry một khi cậu đã yên vị.

Severus gần như sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để nghe được cuộc đối thoại đang diễn ra trong đầu Harry, nhưng, ôi chao, ông không thể.

O o O o O

'À, cậu Potter.'

'Ơ, vâng?' Harry thầm đáp lại giọng nói. Cậu biết đây là Chiếc Nón Phân Loại, nhưng cảm giác vẫn rất kỳ lạ.

'Hmm. Để ta xem nào, tư tưởng của cậu khá rắc rối. Cậu mang nhiều tính cách chồng chéo lên nhau.'

'Ừm, được ạ. À... nếu có gì thắc mắc về những gì tìm thấy, cứ thoải mái hỏi tôi. Cuối cùng, đây cũng là đầu tôi mà.'

Chiếc Nón cười khúc khích trong tâm trí. 'Đương nhiên rồi, cậu Potter.'

Harry ngồi lặng im, cả Đại Sảnh Đường dõi theo, tự hỏi vì sao lại mất thời gian thế này.

'Hmm. Được rồi, phải nói rằng, lâu lắm rồi ta mới gặp một bộ óc phức tạp đến vậy, cậu Potter,' Chiếc Nón lên tiếng sau một lúc. 'Ta thấy cậu có một trí tuệ tuyệt vời. Nhanh nhạy và ham học hỏi, nhưng ta không nghĩ Ravenclaw phù hợp với cậu. Cậu có những nét cá tính khác trội hơn những thứ Ravenclaw tìm kiếm.'

"Hmm," tiếng Chiếc Nón ngân vang, lần này là thành tiếng, khi nó cử động, vặn vẹo trên đầu Harry.

Dĩ nhiên, điều này khiến tiếng xì xào trỗi dậy một lần nữa. Harry tự hỏi liệu tóc mình có trở nên rối loạn hơn với lần trải nghiệm này.

'Cậu khá xảo quyệt khi cần, nhưng trái tim cậu không có bản chất của một Slytherin; dù trong cậu vẫn mang bản năng của họ. Hmm.'

'Hãy đưa tôi đến nơi có thể phát huy hết tiềm năng của mình. Tiềm năng mà Giáo sư Snape đã nói đến. Xin đấy,' Harry thành khẩn cầu xin, phần lớn trong tim cậu hy vọng được đặt chân vào Nhà của vị Bậc thầy Độc Dược.

'Hmm. Một yêu cầu thú vị đấy. Được rồi, để ta xem... '

Chiếc Nón lại rơi vào im lặng, Harry cảm nhận một sức nặng kỳ lạ trong tâm tưởng, dù ngoài ra chẳng cảm thấy điều gì.

Chiếc Nón Phân Loại đột ngột thốt lên tiếng thở hổn hển. Harry tha thiết hy vọng đó không phải là tiếng nói thành lời, nhưng xét theo tiếng thì thầm tăng vọt trong Đại Sảnh Đường, cậu ngờ vực chẳng lành.

'Bùa Di sản sao, cậu Potter? Là Severus Snape đã niệm chú lên cậu?' Giọng điệu chiếc nón rung động trong đầu cậu, đầy bàng hoàng.

Harry đông cứng. Cậu thực sự không biết phải nói gì. Cậu không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn khiến vị giáo sư gặp rắc rối. 'Ngài sẽ không gây khó dễ cho thầy ấy nếu đúng thầy đã làm vậy, phải không?'

'Không, ta sẽ không làm khó cậu ấy, cậu Potter. Chỉ là ta bất ngờ vì phát hiện thầy ấy đã dùng bùa này,' chiếc nón đáp, giọng dịu lại khi bình tĩnh hơn. 'Ta tự hỏi thầy ấy đã học ở đâu...'

'Sao thế ạ?' Harry hỏi.

'Nó từng là một bùa cấm cổ lâu đời. Nhiều gia đình phù thủy vẫn biết đến nó và kinh hoàng khi nghe nhắc tới trong bất cứ cuộc hội thoại nào, nhưng rất ít người còn biết câu thần chú.'

Harry cau mày, bối rối. Cậu chẳng buồn để tâm đến tiếng xì xào trong Đại Sảnh Đường nữa.

'Nó là một 'điều cấm kị' khác, như cậu bé Malfoy đã nói, vì nó cất chứa một lịch sử đen tối.'

'Chuyện gì đã xảy ra?' Harry hỏi.

Thời gian lúc này trở nên vô nghĩa với Harry và Chiếc Nón. Họ đã chìm quá sâu vào cuộc đối thoại đến mức chẳng bận tâm nữa.

'Hàng thế kỷ trước kia, vào thời đại của những nhà sáng lập, đây là một câu thần chú phổ biến sử dụng trên trẻ sơ sinh. Nó từng là một bùa thuật mang tính cấp thiết. Giúp phụ huynh hiểu được điểm mạnh và điểm yếu của con cái, để nuôi dưỡng và dạy dỗ chúng tốt hơn. Đó từng là một câu thần chú tốt đẹp và hữu ích, được niệm bởi cha mẹ hay người giám hộ với đầy tình yêu và chờ mong.

Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi. Thù địch giữa các gia tộc trồi lên mặt nước, và sức mạnh của huyết thống trở thành trọng tâm của các dòng tộc thuần chủng.'

'Họ đã làm gì?' Harry hỏi, nín thở chờ câu trả lời.

'Nếu đứa trẻ không sở hữu đủ năng lực phép thuật, hoặc không đáp ứng những tiêu chuẩn hay kỳ vọng của dòng tộc, chúng sẽ bị giết hại hoặc bị ruồng bỏ. Một vài đứa trẻ bị trục xuất đã biến mất vào thế giới Muggle, từ bỏ quyền năng và cấm các con cháu của chúng bước chân vào thế giới phù thủy, cảnh báo họ về những tội ác tày trời đang được thực hiện ở đây. Cách sử dụng kinh hoàng của Bùa Di Sản kéo dài cho đến tận thế kỷ 19, chấm dứt vào khoảng thời gian Cụ Hiệu trưởng đây còn là một đứa trẻ.'

Harry nuốt nước bọt, cố nén cơn buồn nôn khi tiêu hóa bài học lịch sử vừa được nghe.

'Cậu Potter, giống như nhiều câu chú khác, bản thân chúng không tốt hay xấu. Chính là phù thủy hay phù thuỷ niệm bùa quyết định tính chất của chúng. Đừng bao giờ quên điều đó,' Chiếc Nón hết sức nghiêm khắc và nghiêm túc nói.

Harry gật đầu, chớp mắt vài lần để xua đi hơi nước đang đọng lại trong mắt.

'Bây giờ, để ta trở lại việc phân loại cậu nào, cứ để quá khứ ở lại quá khứ nhé?' Chiếc Nón đề nghị.

Harry mỉm cười dịu dàng. 'Được ạ.'

Một khoảng im lặng dài khi chiếc nón lần lại mớ suy nghĩ trong đầu cậu, trước khi nó tạm dừng.

'Hãy xuống khỏi cái ghế,' Chiếc Nón Phân Loại đột ngột ra lệnh.

Không có lý do nào để bất tuân, Harry làm đúng như vậy. Đứng cách giáo sư McGonagall vài bước chân, cách cái ghế vừa rồi một bước, cậu chờ đợi hướng dẫn tiếp theo.

Giáo sư McGonagall cùng mọi người trong Đại Sảnh Đường dõi theo, hoang mang và tò mò.

'Vui lòng đi tới lui cho ta, cậu Potter, việc này sẽ cần đến mọi kỹ thuật ta từng phải dùng trong quá khứ, và hơn cả thế nữa,' nó nói. 'Albus lúc nào cũng đi tới đi lui, và việc đó có vẻ giúp ích cho ông ấy.'

Harry dùng tay phải đẩy Chiếc Nón Phân Loại lên cho khỏi che mắt, để cậu có thể nhìn đường. Câu bắt đầu bước tới lui trước bàn giáo viên. Ba thước, tới, rồi lui.

McGonagall nhìn sang Dumbledore xin chỉ dẫn. Bà có nên ngăn Harry lại và hỏi chuyện gì đang xảy ra hay không?

Albus ra hiệu cho bà lùi lại, âm thầm bảo bà cứ để cậu Potter và Chiếc Nón Phân Loại.

'Được rồi, không phải Slytherin, dù chắc chắn cậu sẽ thành công ở đó.' Chiếc Nón Phân Loại gật gù với chính mình, bấp bênh trên đầu Harry khi cậu tiếp tục bước. 'Ổn rồi, ngưng đi đi. Bây giờ chỉ lắc lư thôi... Ta đang tìm kiếm...'

Harry làm theo, lắc lư từ bên này sang bên kia, nhắm chặt mắt. Cậu không muốn nhìn thấy mọi người đang lườm mình. Cậu đã thấy đủ ngớ ngẩn rồi.

'Cậu rất dũng cảm, nhưng... hmm. Không, sẽ chẳng được đâu,' nó tiếp tục, lầm bầm tự nói với bản thân, rồi đột nhiên cứng đờ. 'A-ha!' Rõ ràng chiếc nón đã đưa ra quyết định.

"Được rồi, phải rồi... đúng! Okay..." chiếc nón nói to. "Tốt hơn là... HUFFLEPUFF!"

Harry ngừng lắc, mở choàng mắt.

'Hãy chăm chỉ và luôn làm hết sức mình, cậu Potter, bởi vì Severus đã đúng. Tiềm năng của cậu gần như vô hạn. Giới hạn của nó... chính là cậu,' chiếc nón nói, miễn cưỡng phát biểu kịp trước khi bị McGonagall nhấc ra khỏi đầu Harry, giờ đây đã đẫm mồ hôi.

Harry nhập hội với Neville ở bàn Hufflepuff, các bạn học sinh ở đó gào rú hỗn loạn. Họ mừng đến điên dại khi Harry Potter được xếp vào nhà của mình. Giáo sư Sprout cũng vỗ tay hân hoan, vui mừng có thêm một Hufflepuff nữa.

O o O o O

Severus không chắc mình nên biết ơn hay nên kinh hãi.

Việc này có thể sẽ rất tốt, hoặc cực kỳ tồi tệ. Có quá nhiều ưu điểm và nhược điểm khiến ông biết mình sẽ không bao giờ có cơ hội xác định được khả năng xảy ra trong chuyện này.

Một mặt, Harry có Neville bên cạnh và sẽ không phải đối đầu với toàn bộ cuộc chiến Slytherin - Gryffindor. Điều đó sẽ giúp ông hỗ trợ Harry dễ hơn và đem lại cho cậu bé nguồn hỗ trợ rộng lớn hơn.

Mặt khác, Harry sẽ không thân thiết với Ron và Hermione như lần trước, ít nhất Severus nghĩ vậy. Ông biết Ron là kiểu người sẽ chỉ kết dính với Nhà của mình, và dường như cậu bé vẫn chưa thực sự gặp Harry... Về phía Hermione, cô bé sẽ quá bận rộn với việc học để để tâm đến bất cứ bạn học nào, huống hồ là bạn học không cùng Nhà. Khá buồn, nhưng chuyện đó cũng chẳng thể tránh khỏi.

Hậu quả sẽ là gì đây? Những năm sắp tới sẽ ra sao nếu không có bộ ba vàng nổi tiếng?

Severus nhìn vào đám học sinh trước mặt, nhận thấy Draco đang vẫy tay với Harry từ bàn Slytherin, và Harry cũng đáp lại, dù có chút hờ hững. Cậu bé hiện phải chịu đựng gánh nặng của vô số ánh mắt và những lời thì thào.

Nhìn sang Neville, Severus lại một lần nữa hài lòng với cậu bé nhút nhát, lo lắng. Phớt lờ sự khó chịu của bản thân, Neville đang cố hết sức trở thành nguồn ủng hộ thầm lặng cho Harry.

O o O o O

"Chào mừng đến với Hufflepuff," một cậu con trai lớn tuổi cất lời chào đón, nói với tất cả các học sinh năm nhất. "Anh là Cedric Diggory." Anh chìa tay về phía Harry bởi cậu đang đứng ngay đối diện anh.

"Chào anh, em tên Harry ạ," cậu rụt rè đáp.

"Anh tò mò lắm. Sao lúc nãy khi được phân loại em lại đi qua đi lại thế?" Cedric hỏi, quyết định không đề cập tới những điểm kỳ lạ khác mà chiếc nón đã thể hiện, ví dụ như tiếng thở hổn hển.

"Chiếc nón bảo em làm vậy. Nón bảo việc đó sẽ giúp nó phân loại em," Harry nói, nhún vai.

"Thú vị thật. Anh chưa từng thấy chuyện đó bao giờ, nhưng mà xét thấy việc phân loại của em mất khá nhiều thời gian nên chắc cũng có lý," Cedric nhận xét, vẻ tò mò, trước khi nhìn về phía Neville.

"Neville Longbottom," cậu bé giới thiệu.

Cứ thế, mọi người lần lượt tự giới thiệu trong lúc bắt đầu ăn uống.

"Vậy là đúng cậu thật rồi hả, Harry Potter?" một cậu nhóc ồn ào hỏi. "Tớ là Zacharias Smith."

"Chào cậu," Harry nói, cố gắng tỏ ra thân thiện, nhưng không hiểu vì sao, tự nhiên cậu cảm thấy bực mình với màn giới thiệu thô lỗ của cậu bé này. Nó suýt va vào người bên cạnh khi cố gắng thu hút sự chú ý của Harry.

"Có thật cậu có vết sẹo không?" Smith hỏi, vài đàn anh chị dán mắt vào thái độ táo tợn và bất lịch sự của cậu nhóc.

Harry đặt tay lên trán, che kín vết sẹo. Rõ ràng cậu đang do dự không biết có nên vén tóc hay không, nhưng một cô gái lớn tuổi hơn hầu hết mọi người xung quanh chạm vào khuỷu tay cậu.

"Không cần làm vậy đâu, Harry. Cậu không cần phải cho xem nếu không muốn," chị ấy nói.

Smith thở phì, bực bội, phớt lờ cái lườm sắc lẹm của cô gái.

"Chị là Nữ Huynh Trưởng năm nay. Maggie Tolbert," chị ấy giới thiệu.

Maggie là một cô gái tóc nâu với mái tóc ngắn. Chị rất xinh đẹp, dù không đến mức tuyệt sắc. Chị sở hữu đôi mắt xanh lam nhạt và một chiếc mũi nhỏ nhắn.

Harry mỉm cười ngại ngùng, vô thức vuốt ve Coral đang nghỉ ngơi dưới ống tay trái. Maggie thoáng nhìn chuyển động của cậu, cố gắng – và thất bại – trong việc che giấu sự khó chịu bất ngờ của mình. Harry nhận ra điều đó.

"Chị sợ rắn à?" cậu nhẹ nhàng hỏi.

"À, ừm, đại loại là sợ một chút," sau một lúc chị thừa nhận.

Nhiều thành viên Hufflepuff xung quanh đang lắng nghe, hy vọng có thể nhìn thoáng qua con rắn được đồn đại, và xác nhận xem những gì họ nghe trên chuyến tàu có phải là sự thật không.

"Coral sẽ không làm hại ai hết, trừ khi họ cố gắng làm hại bạn ấy hoặc em," Harry nói. "Chị có muốn nhìn thấy chị ấy không?"

Maggie trông hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn gật đầu. Chị chính là Nữ Huynh Trưởng mà! Sao lại hành xử như một đứa trẻ con chứ!

Harry chậm rãi kéo ống tay áo lên, để lộ hình dáng của Coral đang quấn quanh cổ tay và một đoạn cánh tay cậu.

"Ôi," nhiều người trầm trồ, nghiêng người về phía trước, trong khi một vài người khác thốt lên kinh ngạc.

Coral giữ yên đầu trên cổ tay Harry lúc cậu di chuyển tay qua dĩa ăn, muốn khoe cho các bạn học tò mò xem.

"Đẹp quá!"

"Đáng yêu thật đấy!"

"Ai ngờ một con rắn lại có thể trông vô hại thế chứ?"

"N-nó... có độc không vậy?" Cedric hỏi, hơi nghiêng người tới để nhìn rõ hơn.

Harry mỉm cười, vui mừng thấy anh trai lớn tuổi này tin tưởng cậu đủ để không sợ Coral cắn. "Có, nhưng Giáo sư Snape đã niệm bùa lên chị ấy. Chị ấy không thể đầu độc bất cứ ai trừ khi cần phải làm vậy," cậu giải thích.

"Giáo sư Snape á?" Cedric ngạc nhiên, nhiều học sinh xung quanh cũng bất ngờ không kém.

"Vâng ạ. Chính thầy là người đã cho phép em nuôi một con thú cưng đặc biệt."

"Tốt... bụng quá nhỉ."

Harry gật đầu hào hứng, vuốt ve Coral.

"Nhưng sao thầy lại cho? Chắc hẳn phải có lý do gì đó chứ," Cedric thắc mắc.

"À, tại thầy bảo sẽ tốt cho em khi em có chị ấy, bởi chị ấy sẽ làm cho Xà ngữ phép của em mạnh hơn."

"Xà ngữ phép?" Susan Bones hỏi. Cô đang ngồi bên cạnh Neville.

"Đó là phép thuật chữa lành và bảo vệ. Chỉ có Xà khẩu mới có thể sử dụng chúng."

Hầu hết học sinh Hufflepuff bỗng trở nên im phăng phắc, đôi mắt mở to (trừ Neville) khi nhận ra điều đó có nghĩa là gì. Cậu-Bé-Sống-Sót là một Xà khẩu!

"C-cái gì cơ?" Ernie Macmillan hỏi, giọng run rẩy.

Harry thở dài. "Thực sự chẳng có gì to tát cả. Em không hiểu sao mọi người lại phát hoảng đến vậy khi em nói Xà ngữ. Cũng khó chịu y hệt như nguyên đám 'Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy'..."

Một vài người hoảng loạn hét lên, hai người té lăn khỏi băng ghế, một người gần như ngất xỉu, nửa cái bàn thở hổn hển, và hầu hết số còn lại giật nảy mình.

Thật lố bịch hết chỗ nói.

Harry rên rỉ.

"H-Harry, em thật sự khác xa những gì anh hình dung," Cedric cố nở một nụ cười, lấy lại bình tĩnh trước hầu hết những người khác.

Harry cúi xuống nhìn đĩa thức ăn, bắt đầu vân vê từng thứ. Coral nâng đầu lên, nhìn Harry với biểu cảm mà mọi người ngồi quanh bàn sẽ mô tả là lo lắng.

:Cậu ổn không, Harry?: cô hỏi, dùng đầu khẽ đẩy vào cạnh bàn tay cậu.

:Ừm, tớ ổn:

Câu trả lời của cậu, không may, lại gây ra thêm nhiều phản ứng từ những bạn học ngồi cùng bàn, thậm chí cả một vài người từ Ravenclaw phía sau, những kẻ nãy giờ đang nghe lén.

:Họ sẽ quen với việc đó thôi: Coral nhẹ nhàng xoa dịu.

"Này, nói thật thì, ngầu thật đó," Justin Finch-Fletchley nhận xét. Cậu ta là một cậu nhóc trông khá giàu có, ngồi cạnh Ernie. "Vậy về khoản Xà ngữ phép này, cậu đã sử dụng nó lần nào chưa?"

Là một phù thủy gốc Muggle, Justin là một trong số ít người trên bàn không phiền lòng bởi năng lực của Harry, hay thậm chí là việc cậu nhắc đến tên Voldemort. Trên thực tế, cậu cũng bối rối và khó chịu với phản ứng của mọi người hệt y như Harry.

Harry ngước lên, không còn vân vê đĩa ăn nữa, cậu gật đầu.

"Cậu ấy dùng nó trên người tớ trên tàu đấy!" Neville thốt lên, phấn khởi vô cùng khi kể cho bọn họ chuyện Harry

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net