Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau...

Tháng mười lá phong rơi rất nhiều, đường phố cũng trở nên đông đúc, thời tiết cũng lạnh lẽo hơn. Các cặp đôi nắm tay nhau, an ủi và chia sẻ hơi ấm cho nhau. Trên mặt ai nấy đều ửng hồng, thể hiện được sự ấm áp và hạnh phúc...

Tô Đông Pha im lặng nhìn chiếc giường bệnh trống không, nơi này từng có người nằm, nhưng bây giờ lại không thấy...

Anh ngẩng đầu lên thở dài, cảm thấy cuộc đời này thật trắc trở.

Một đôi tay từ đằng sau đánh vào vai anh, tiếp theo là một giọng nói trong trẻo: "Đứng đây nhìn gì thế?"

Tô Đông Pha mím môi, quay lại nhìn cô gái phía sau. Tóc Nhã Tịch vốn đã rất dài, nay còn để xoã trông rất thùy mị, gương mặt tươi tắn hơn đôi chút, nhưng Tô Đông Pha không thể nhìn ngắm kiệt tác này được.

"Anh bảo em ở yên trên giường, anh đi mới một tí mà quay lại đã không thấy em!" Tô Đông Pha trách cô.

"Tại em chán mà..." Nhã Tịch nắm lấy bàn tay rắn chắc của anh, nũng nịu vô cùng.

"Lên giường nằm!"

Nhã Tịch bĩu môi, không cam lòng leo lên giường, lẳng lặng đắp chắn lên. Không thể hiểu nổi người đàn ông này, bác sĩ bảo bởi vì có áo chống đạn nên chỉ bị đạn xước qua da một tí thôi, chỉ cần một tuần là có thể xuất viện. Nhưng người nào đó lại nổi hứng bắt cô ở lại kiểm tra đủ ba tháng mới cho xuất viện.

Ôi trời, cô không muốn đón Tết trong bệnh viện đâu...

Việc Nhã Tịch còn sống vẫn chưa đến tai Nhã Tông. Ông ấy bị giam trong nhà tù thành phố, hàng ngày Nhã Tông đều tự dằn  vặt mình vì đã giết hại con gái. Ngoài ra cũng chả có ai đến thăm ông cả, ngoại trừ Tô Đông Pha, anh thỉnh thoảng đến để kiểm tra tình hình ông, xong lại báo cáo cho Nhã Tịch.

Lâm Duẫn Nhi từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm theo bao trái cây, đặt lên tủ đầu giường. Cô nhìn Tô Đông Pha: "Anh không đi lấy thuốc cho Nhã Tịch à?"

Anh chợt lườm cô: "Tôi đi rồi để hai người mở tiệc trong đây à?"

"Anh thấy em có đem gì ngoài trái cây không?"

Tô Đông Pha hừ cười, hai tay khoát lên nhau: "Đừng tưởng tôi không biết em đem theo nước ngọt và đồ ăn vặt bỏ trong áo khoác và balo."

Lâm Duẫn Nhi bị lật đổ kế hoạch, lấy nước ngọt trong áo khoác ra, phản bác: "Em mua cho Ngô Thế Huân và em!"

"Ừ, cứ cho là thế!"

Lâm Duẫn Nhi hậm hực đi lại ghế ngồi, liếc ngang liếc dọc Tô Đông Pha. Lát sau Ngô Thế Huân đi vào, trên tay cầm thêm hai bịch thuốc, một bịch quẳng lên người Lâm Duẫn Nhi, cầm bịch còn lại lịch sự đưa cho Nhã Tịch.

Ngô Thế Huân đút hai tay túi quần, nhìn Tô Đông Pha: "Bác sĩ bảo em sớm nên xuất viện!"

Nhã Tịch nhướn mày gật đầu, xong lại giễu cợt nhìn Tô Đông Pha, cười thách thức.

Ngô Thế Huân lắc đầu, đi lại ghế ngồi với Lâm Duẫn Nhi. Anh khoát tay qua vai cô, hỏi nhỏ: "Em chưa nói với cậu ấy à?"

"Ồ..."

Lâm Duẫn Nhi bỏ miếng bánh vào miệng, nhìn Nhã Tịch: "Chúng ta đậu đại học rồi đấy!"

"Thiệt hả?" Nhã Tịch phấn khích vô cùng, vốn dĩ làm bác sĩ là ước mơ lớn nhất của cô.

"Ừ, đều đậu."

"Đi ăn tiệc nào!"

"Ai cho phép?" Tô Đông Pha lườm Nhã Tịch, khuôn mặt rất kiên định. Cô không khuất phục: "Chuyện này là chuyện cả đời của em, bây giờ anh không thể cấm em được nữa!"

"..."

________

5 năm sau...

Ngô Thế Huân ngồi cùng Tô Đông Pha trong sân vườn của bệnh viện. Nhã Tịch vừa hạ sinh một bé trai, hôm qua Tô Đông Pha phải chật vật làm đống thủ tục cho con trai đầu lòng của họ, bây giờ mới được nghỉ ngơi nhấp cà phê.

"Tôi cứ nghĩ em ấy sinh con gái nên nghĩ ra hàng loạt cái tên rất hay, ai dè lại sinh con trai."

Ngô Thế Huân phì cười: "Nhã Tịch làm bác sĩ gì kỳ vậy?"

"Tôi đã quá tin tưởng em ấy nên mới sai lầm thế này đây..."

"Vậy tên con vẫn chưa nghĩ ra?"

"Tôi để quyết định đó cho bên nội vậy!"

Tô Đông Pha ngả người ra sau, híp mắt nhìn anh: "Còn Duẫn Nhi sao? Chưa về à?"

Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm ngón tay mình, khẽ gật đầu. Tô Đông Pha tức giận vỗ đùi: "Bảo rằng chỉ đi có một tuần thôi, bây giờ đếm xem bao lâu rồi, năm tháng rồi đấy!"

Anh chỉ có thể cười, quả thật Lâm Duẫn Nhi vừa vào đại học đã trở nên nổi tiếng, nếu không nhờ vào anh thỉnh thoảng đưa đón cô, chắc cũng chả ai biết cô đã có bạn trai và sẽ xếp hàng theo đuổi cô mất...

Khi vẫn học đại học, Lâm Duẫn Nhi đã được mời về làm cho một vài câu lạc bộ nhiếp ảnh nổi tiếng, nên sau khi ra trường, cô như một miếng mồi ngon béo ngậy, công ty báo chí nào cũng ra sức chiêu mộ Lâm Duẫn Nhi.

Ngô Thế Huân thở dài, ngẩng đầu nhìn trời. Anh còn nhớ hôm đám cưới Tô Đông Pha, cô đã nói rằng: "Khi nào em có tiền mua nhà, em sẽ hỏi cưới anh!"

Anh cười: "Chuyện đó không phải để anh sao?"

"Nhưng em thích làm."

"..."

Rời khỏi bệnh viện, Ngô Thế Huân một mình đút tay vào túi quần, đi lang thang trên cầu đi bộ. Anh vẫn còn lưu luyến nơi này, năm năm trước hai người đã tỏ tình lẫn nhau ở đây. Ngô Thế Huân lại chợt thở dài, sắp tới kỉ niệm sáu năm mà cô vẫn chưa về, anh không muốn ăn kỉ niệm trong thời tiết lạnh giá thế này.

Anh dừng chân lại, chống tay lên lan can nhìn dòng người vẫn luôn hối hả bên dưới. Chợt cảm thấy lạnh, Ngô Thế Huân rụt vai lại, quay đầu nhìn về phía chân cầu.

Hình ảnh Lâm Duẫn Nhi trong áo dài tay màu vàng, quần jean dài thời thượng cùng mắt kính đeo trên mặt, tay khiêng một túi vali khệ nệ, cố gắng đi lên cầu xuất hiện trước mắt anh. Ngô Thế Huân thẳng người dậy, chớp mắt nhìn cô.

Lâm Duẫn Nhi đặt được vali xuống đất, liền mệt nhọc thở hắt ra một hơi, yêu kiều đem mắt kính để xuống, nhìn Ngô Thế Huân cô đơn đứng trong thời tiết lạnh giá. Cô nghiêng đầu mỉm cười, Ngô Thế Huân thở ra khói, chậm rãi đi đến chỗ cô.

Anh lẳng lặng nhận xét Lâm Duẫn Nhi từ trên xuống. Cô có vẻ sống rất ổn, ăn uống tốt mặc dù mỗi lần gọi điện đều than mệt và nói nhớ cả anh.

Cô ngồi lên vali: "Em vừa đến bệnh viện thăm Nhã Tịch, Tô Đông Pha bảo anh vừa rời đi. Em phải đưa Tống Ngọc trở về nhà mới có thể đến đây."

Tống Ngọc không giống tụi cô, anh tốt nghiệp cao trung liền thôi, tìm công việc nhẹ nhàng ổn định để sống qua ngày. Dù sao nhà anh cũng khá giả, đủ để sống cả đời. Lâm Duẫn Nhi lại cho anh làm quản lí của mình, cùng cô đi khắp nơi tham dự các buổi triển lãm ảnh, điều đó cũng khiến Ngô Thế Huân yên tâm.

Ngô Thế Huân vuốt tóc cô, không nói gì cả. Lâm Duẫn Nhi nheo mắt, dùng tay tóm gọn phần tóc đã dài ở phía sau lên, gương mặt trắng nõn nói với anh: "Nhìn ngắm thật kỹ!"

Anh phì cười, cúi người xuống khẽ hôn lên đầu cô, xong rồi lại vui vẻ xoa chúng. Anh hỏi: "Có đói không? Chúng ta đi ăn nhé? Anh biết một chỗ đúng chuẩn gu em."

Lâm Duẫn Nhi lại ra yêu cầu khác: "Trước đó, cùng em đi đến một nơi nhé?"

"..."

Ngô Thế Huân xách vali hộ Lâm Duẫn Nhi, cô đi phía trước, nhanh nhẹn đi đến một chiếc xe đậu gần chân cầu. Bàn tay mê hoặc của cô lấy trong túi xách ra một cái chìa khoá xe hơi, cô đung đưa chúng trước mặt anh rồi ấn một cái, xe lập tức chớp nháy đèn.

Ngô Thế Huân không ngậm được miệng, ú ớ hỏi: "Em... em mua chúng... sao?"

"Đương nhiên!"

Ngô Thế Huân chớp mắt, đôi bàn tay khẽ chạm vào thân xe, cảm giác vui sướng lan toả khắp cơ thể anh: "Em kiếm được nhiều tiền như thế sao?"

Lâm Duẫn Nhi chống khuỷu tay lên xe, bàn tay vuốt cằm: "Đủ để mua cho anh thêm một chiếc nữa!"

Ngô Thế Huân không thèm nói chuyện với cô nữa, đem sự chú ý lên thân xe bên ngoài, háo hức muốn lái thử chúng. Lâm Duẫn Nhi huýt sáo một cái, quăng chìa khoá cho anh: "Em chắc rằng anh sẽ biết lái!"

Nói xong cô đi vòng qua bên ghế phụ, Ngô Thế Huân tự giác vào vị trí ghế lái. Anh hưng phấn mở chìa khoá, từ từ đạp chân ga, đưa hai người đến địa chỉ cô yêu cầu.

Trong lúc lái, tay Ngô Thế Huân nắm chặt lấy tay Lâm Duẫn Nhi, cô cũng không từ chối, dù sao năm tháng không gặp, hai người nên nhận nhiều hơn cái nắm tay này.

Hai người đến nơi, từ xa là đã thấy người đứng đợi sẵn. Lâm Duẫn Nhi tháo mắt kính xuống, người đàn ông đứng chờ chào cô: "Cô hẳn là cô Lâm. Mời hai người theo tôi."

Ông ta cất bước đi trước, Lâm Duẫn Nhi xoay lại nhìn Ngô Thế Huân, cười một cách bí ẩn rồi đi theo ông ta.

Hoá ra Lâm Duẫn Nhi lại muốn đi xem nhà, ông chủ bất động sản này cũng rất nhiệt tình, giới thiệu hết góc này đến ngõ ngách khác, căn nhà một ngàn mét vuông này qua miệng ông ta đã sớm trở thành lâu đài.

"Tôi đã xong nhiệm vụ, còn việc vận chuyển đồ đạc thì tôi sẽ cử người lo liệu sau."

"Làm phiền ông rồi ạ!" Lâm Duẫn Nhi lịch sự chào ông ta.

Ngô Thế Huân nhìn xung quanh, Lâm Duẫn Nhi vội kéo tay đi đến trước cửa sổ, chỉ ra bên ngoài: "Anh thấy ở đây thế nào? Anh nhìn xem, từ đây có thể nhìn ra thành phố, còn cách sở cảnh sát chỉ có mười phút, các trường học cũng ở không quá xa."

"Cũng được, nhưng đừng bảo là em sẽ mua chúng nhé?" Ngô Thế Huân nhìn cô tò mò.

"Em mua rồi!"

"Cái gì?"

"Tống Ngọc và em đã mua chúng trước khi đi dự sự kiện." Lâm Duẫn Nhi vỗ vai anh: "Em biết dù em có lựa nhà ra sao thì anh vẫn chỉ sẽ sống chung với em thôi!"

Ngô Thế Huân á khẩu, quay lại nhìn quanh căn nhà lần nữa, cảm giác thật khó nói nên lời. Lâm Duẫn Nhi đã vì anh làm nhiều như vậy, thật sự cảm động...

Lâm Duẫn Nhi nhìn góc mặt anh, lặng lẽ nắm lấy bàn tay anh, giọng chợt trở nên nhẹ nhàng: "Bây giờ em sẽ chăm lo cho cuộc sống của anh, và chúng ta, sẽ khiến anh sống trong sự thoải mái nhất, không còn phải đắn đo khi trả cái này tính cái kia!"

"..."

"Thế nên, lời hứa lúc đó vẫn còn hiệu lực." Lâm Duẫn Nhi nhìn anh, đồng tử nở to: "Ngô Thế Huân, gả cho em đi!"

Ngô Thế Huân nhìn cô từ trên xuống, cô vẫn chỉ là một đứa nhóc không hơn không kém, nhưng lại khiến cho người đàn ông già dặn này cũng có lúc phải chịu thua thế này.

"Câu nói đó vốn là của anh, nhưng trong trường hợp này thì... anh đồng ý!"

Lâm Duẫn Nhi cũng không biểu hiện ra ngoài nhiều, vì đã biết trước kết quả. Cô lấy trong túi xách ra một cái nhẫn vàng, đeo vào ngón áp út cho anh. Cô lại lấy ra thêm một cái y như vậy, dúi vào tay anh.

Ngô Thế Huân bật cười, cầm bàn tay trắng trẻo của cô, khẽ đưa nhẫn vào ngón áp út, dịu dàng đặt cả một nụ hôn lên.

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, ôm lấy cổ anh, điều khiển cơ thể anh di chuyển theo mình. Cô dẫn anh đến căn phòng khác, chỗ này sạch sẽ hơn, trang trí đầy đủ hơn, và nó giống như phòng ngủ.

Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở Ngô Thế Huân quanh quẩn xung quanh cô, cô hỏi: "Anh không thắc mắc khi em chỉ chuẩn bị mỗi phòng này thôi à?"

"Tại sao?"

Lâm Duẫn Nhi phì cười, tay đưa vào trong áo anh, sờ soạng bừa bãi trên bụng anh, ôm anh ngã xuống giường.

"Em chờ đã năm tháng rồi đấy..."

"..."

...........

Lâm Duẫn Nhi tỉnh dậy cũng là sáng ngày hôm sau. Lúc vừa mở mắt, cô liền thấy Ngô Thế Huân ôm điện thoại trên tay, rất chăm chú xem gì đó. Cô "ưm" một tiếng thật dày, anh chú ý đến, cất điện thoại rồi ôm lấy cô.

"Chào buổi sáng."

Lâm Duẫn Nhi chống tay lên đầu: "Anh vừa xem gì thế?"

"Tổ chức tiệc cưới!"

Lâm Duẫn Nhi nhướn mày, Ngô Thế Huân hớn hở đưa điện thoại cho cô xem: "Em xem, màu chủ đạo của chúng ta nên là màu gì? Và còn cái này nữa, trang phục cô dâu chú rể và còn phụ dâu phụ rể nữa.."

Lâm Duẫn Nhi đảo mắt nhìn anh, mím môi. Cô từ đầu vốn định không muốn tổ chức quá hoành tráng, chỉ cần bạn bè họp mặt là được. Nhưng bây giờ nhìn gương mặt Ngô Thế Huân hào hứng bàn về đám cưới, cô không nỡ...

Ngô Thế Huân thấy cô không tập trung, hỏi cô có làm sao không, Lâm Duẫn Nhi lắc đầu không trả lời. Mặt anh đanh lại, cất điện thoại đi, ôm chặt lấy cô lần nữa, giọng khẽ dỗ dành: "Không tổ chức cũng được, anh không ép.."

"Nếu anh thích thì chúng ta có thể làm!"

"Không, em không thích!" 

Lâm Duẫn Nhi trườn người dậy: "Nhưng em chiều anh."

"Em không thích thì nhất định là không!"

"..."

_________

Rốt cuộc cả hai người, à không, nói đúng nhất là Lâm Duẫn Nhi không thể nào tránh được ý trời. Sau khi cãi lộn với nhau về việc có tổ chức đám cưới hay không thì hàng ngày, Ngô Thế Huân chở cô đi làm luôn chọn đường nào có thật nhiều gian hàng áo cưới xuất hiện, thỉnh thoảng còn mở nhạc lãng mạn trong xe nữa. Lâm Duẫn Nhi cũng không còn cách nào khác là để hai người lựa áo cưới và chọn ngày cưới đúng nghĩa!

Và lí do Lâm Duẫn Nhi không muốn tổ chức đám cưới là gì...

Hôm nay hai người chính thức đám cưới với nhau, từ sớm cả hai đã rất bận rộn, ngoài việc tiếp khách ra, hai người bận rộn tạo dáng chụp ảnh với... phóng viên!

Ngô Thế Huân quên mất điều này, Lâm Duẫn Nhi từ khi đi học đã nổi tiếng, đi làm còn nổi tiếng hơn, vừa rồi bán được nhiều ảnh như thế, phóng viên hẳn sẽ xuất hiện.

Anh nhìn cô, gương mặt xuất hiện một chút hối hận cùng xin lỗi. Lâm Duẫn Nhi lườm anh, xách váy đi tiếp những khách còn lại.

Đám cưới cũng chỉ có một lần, chịu khổ lần này thôi vậy...

_____________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net