Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42
Cảnh báo
Xẹt... đùng
Bầu trời khi trc vx còn cao xanh k 1 gợn mây, thế mà h đây lại có luồng sấm chớp lóe sáng. Ánh chớm hình nhánh cây màu xanh lam xé toạc bầu trời thành 1 mảng lớn
Những đám mây đen khổng lồ, tiếng sấm âm vang từ đằng xa dồn dập kéo đến. Trc mắt chỉ có 1 con đường, sau lưng là đám đông dồn đuổi, cô k còn lựa chọn nào khác lên đành leo lên, leo lên mãi. Cho tới lúc đẩy cánh cửa tầng thượng ra, dùng chốt khóa trái lại, cô ms yên tâm tựa lưng vào cánh cửa thở gấp
Thế nhg khi cô vx chưa kịp trở về nhịp thở BT thì trên trời rạch ngang 1 luồng chớp sáng lóa khiến cô lóa mắt
Ùng... oàng
Đó là luồng chớp, tiếng sấm khủng khiếp nhất mà cô từng biết
"Á!" Cô vội vàng ngồi thụp xuống, lấy 2 tay bịt tai nhắm nghiền mắt lại
"Sao lại đúng vào lúc này cơ chứ?"
Đáp lại tiếng la hét của cô, tiếng sấm ngày càng dữ dội như trêu ngươi, cố tình đùa giỡn vs cô. Lúc này, cánh cửa tầng thượng bị khóa trái kia cx đag rung lắc dữ dội do có ng' đập từ bên trg, chốt cửa rung lên bần bật có khả năng bị rơi xuống bất cứ lúc nào
Có pải nh~g ng' ở dưới sân đã đuổi tới nơi? Cô mở to mắt, len lén nhìn cánh cửa đag rung lên, tim giật thót
Binh. Bộp
Sau tiếng rơi khô gọn của chốt cửa, cánh cửa bật mở ra. Tim cô như ngừng đập
Cô sợ hãi ngẩng lên định nhìn cho rõ nhg đúng lúc đó trên bầu trời lại có 1 luồng chớp cực lớn rạch qua
"Á!" Cô nhắm chặt mắt hét to lên
Vs điệu bộ hùng hổ, ng' vừa tới chụp lấy cổ tay Na, lôi cô đứng dậy khỏi nền gạch bất chợt kéo đi
Đột ngột ôm cô trg vòng tay ấm áp. Bàn tay có hơi ấm nhè nhẹ vỗ lên lưng cô
"Ổn r. Đừng sợ"
Vòng tay này sao ấm áp quá! Bàn tay sao dịu dàng quá! Cả lời ns đó nx, khiến cô cảm thấy thật an lòng

Cô bình tĩnh trở lại, co ro trong vòng tay ấy, dường như nỗi sợ hãi chịu đựng đều tan biến. Cô ngẩng mặt lên nhìn ng' đag ôm mình

"Hun?!"

2 đám đông vốn dĩ đag tranh giành nhau như n'g vs lửa đã bị cơn mưa bất chợt kéo đến xua tan k còn 1 bóng ng'. Khi Hun đưa Na vào 1 lớp học bỏ trống ngay gần đó, bàn tay cô vx còn khẽ run lên, k biết là vì tiếng sấm hay vì nguyên nhân nào nữa

Trg phòng học, 2 ng' đứng lặng im bên nhau, k ns 1 câu nào. Cô bất chợt hắt xì phá tan bầu k khí yên tĩnh. Bàn tay cô, c vốn đag đan vào nhau cx run lên vì âm thanh đó, vội vã buông rời

"Này" Cô day mũi đến đỏ ửng đưa mắt nhìn c

"Việc vừa r cảm ơn c"

"Hoá ra c k khóc à?" Hun nheo mắt nhìn điệu bộ cố tỏ  vẻ cứng cỏi của cô, nhoẻn miệng cười tinh quái

"T còn ngĩ rằng c sợ đến phát khóc nên ms ăn ns nhỏ nhẹ vs t đấy"

"C" Cô tức giận siết nắm đấm định đánh nhg khi nhìn thấy phần tóc mai ướt đẫm mồ hôi của c thì bỗng dừng lại

Lúc mình sợ hãi nhất là lúc Hun đã cứu mình. Bàn tay lạnh giá vì sợ hãi của mình đc Hun sưởi ấm. Có j đó nghẹn lại trg lồng ngực khiến cô k thể ns ra nh~g lời sâu kín trg trái tim

"Sao c lại tới đây?" cô thẹn thùng ngoảnh mặt đi, k dám nhìn thẳng vào mắt c. Tối hôm qua cô bị cuốn sách khống chế đã có nh~g hành động xúc phạm khiến Hun bỏ đi. Thế mà trg lúc cô tuyệt vọng nhất, ng' bất chấp tất cả đến vs cô vx là c

Hun im lặng r mỉm cười

"T cx k biết tại sao. Thật ngốc đúng k?"

"Ngược lại. K đâu" Cô quay lại nhìn c, khẩn khoản

"Xin lỗi về việc tôi hôm qua, sau này t sẽ giải thích vs c. Nhg Hun này, c hãy thành thực ns cho t biết, c vs nhóm lục đại tài tử có quan hệ thế nào? C, t tr'c đây có quan hệ ra sao?"

Chẳng còn muốn trốn chạy nx, cuối cùng cô nhìn thẳng vào c, ánh mắt k hề tỏ ra lo sợ hay nghi ngại, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt vs tất cả mọi thứ

Đôi mắt c chợt ngưng lại, nhiều cảm xúc phức tạp đan xen hồi lâu hội tụ thành 1 luồng ánh sáng, c nhìn đăm đăm cô

"K sai. Đúng là t chấp nhận yêu cầu của Lục đại tài tử chuyển sag trường này học. Thế nhg lí do thật sự lại k pải là"

"Thế còn việc j nx? Hồi nhỏ chúng ta có quen nhau k? Sao t k nhớ j cả" Vẻ mặt cô vô cùng kinh ngạc

"C k nhớ j nhg t lại nhớ rất rõ!" Sắc mặt c bỗng thay đổi, c lấy từ cặp sách ra 1 cuốn manga có tên Hoàng kim giáp

C mag theo bên mình quyển truyện tranh xưa cũ như này ư? Cô nhìn c chăm chú. Đột nhiên, chiếc khoá kí ức bị phủi bụi bỗng bật mở. Cô đột nhiên nhớ ra điều j đó, vội hét lên

"Hoá ra là c!"

11 năm tr'c

1 c bé đứng 1 mình trên hành lang khóc sướt mướt, 1 nữ sinh tóc ngắn vô tình đi qua, trên tay cô đag cẩm cuốn truyện Hoàng kim giáp

Đột nhiên có chú ý tới c bé đag lặng lẽ lau n'c mắt nên bèn tiến lại gần, hích cùi chỏ dỗ dành

"Này, c làm j vậy? Sao lại khóc như thế?"

Nhe thấy giọng ns dịu dàng, c bé nghẹn ngào ns

"Gia đình t bị phá sản r, tất cả trẻ con đều k muốn chơi vs t nx, t k còn bạn bè nx"

"J cơ? Phá xẻng? Xẻng nhà c bị phá ư? Thế đi mua 1 cái khác là xong chứ j Ngây thơ quá c ơi :')))"  Cô bé ngốc nghếch ns

"K pải phá xẻng mà là phá sản, phá sản chính là k có tiền, k có tiền thì k có bạn. Tiền là phép màu để có bạn bè

~하나~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net