Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy của nhà hàng, Lâm Duẫn Nhi đã thấy vết dao rạch trên tay Trần Duyệt Nhiên. Hôm ấy, Trần Duyệt Nhiên hẹn cô ra ngoài, phấn khởi tâm sự chuyện hôn lễ giữa hai người. Trong tâm trạng hồ hởi và rạng ngời hạnh phúc, cô nàng thân mật khoác tay cô nói:

"Cảm ơn chị đã chia sẻ hạnh phúc với em."

Niềm vui ăm ắp trên cả khóe mắt đầu mày, đoạn cô tâm sự: "Em thấy vui lắm chị ạ, được ở bên Thế Huân, là niềm hạnh phúc lớn nhất đời em."

Gương mặt cô rạng ngời tươi tắn, niềm hạnh phúc như con chim nhỏ sổ lồng, cất cánh từ chính trái tim. Bỗng nhìn Lâm Duẫn Nhi, cô nàng ra chiều ngượng ngùng, lí nhí hỏi:

"Chị không cười em chứ? Nhưng quả thực em vui lắm, nhất định phải tìm người chia vui với mình. Mà ở trong nước, em chỉ có mình chị là bạn."

Trần Duyệt Nhiên cởi mở kể lại câu chuyện giữa mình và Ngô Thế Huân, sau đó chìa tay cho Lâm Duẫn Nhi xem. Đôi bàn tay chằng chịt sẹo, vậy mà Trần Duyệt Nhiên lại điềm tĩnh nói, đó là minh chứng cho tình yêu của họ. Thu về đôi bàn tay của mình, cô nhìn Lâm Duẫn Nhi, chúm chím cười nói:

"Nói thực, em không lấy làm tiếc, cũng không hề buồn. Em luôn sẵn lòng, nếu được làm điều gì đó vì anh ấy."

Sắc diện cô bình thản, cái nhìn trân trân, tưởng chừng thấu suốt cõi lòng cô. Nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa ngụ ý đe dọa, tựa hồ cô đang gồng mình tự vệ. Song rất nhanh, Trần Duyệt Nhiên đã tươi cười trở lại như mọi khi:

"Tuy bây giờ em không chơi đàn được nữa, nhưng em lại thấy đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời. Bởi không phải người phụ nữ nào cũng có cơ hội được làm điều gì đó cho người đàn ông mình yêu."

Ánh đèn sáng loáng nhảy nhót trên gương mặt căng tràn nhựa sống của Trần Duyệt Nhiên, trong niềm hạnh phúc dạt dào của cô ấy, Lâm Duẫn Nhi nghe lòng mình vụn vỡ tuyệt vọng. Cô nghĩ ngợi những gì Duyệt Nhiên đã từng hy sinh vì anh, còn mình chỉ dành cho anh sự phụ bạc. Trăm mối hy vọng huyễn hoặc vốn tích tụ trong lòng, giờ phút này cũng tắt ngấm, hóa tàn tro. Cô chưa từng hy sinh vì anh, những gì cô mang lại chỉ có khó khăn, khổ sở, và cả bao đắng cay, oán hờn. Cứ miên man nghĩ ngợi, rồi lòng buồn biết mấy, mắt cay xè, ứa lệ mà dạ vẫn man mác bâng khuâng.

Thế là, cô sắp đánh mất Ngô Thế Huân thật rồi. Bất kể có mấy luyến tiếc, có mấy khổ đau, thì chẳng bao lâu nữa, anh sẽ thuộc về một cô gái từng hy sinh tương lai vì anh, từng đổ máu vì anh.

Lâm Duẫn Nhi không ý thức được mình quay về xưởng may bằng cách nào. Khi đẩy cửa bước vào, Phó Nhã Lâm ngẩng đầu nhìn lên. Nhác trông đã giật mình, quýnh quáng nắm bả vai cô, hỏi:

"Duẫn Nhi, cậu làm sao thế này, sao tay lại lạnh như băng thế này?"

Lâm Duẫn Nhi ngơ ngác nhìn bạn, như thể không hề quen biết. Mãi một lúc, cô mới thốt được lên:

"À Nhã Lâm…"

Mặt mày tươi tỉnh hơn chút đỉnh, song lời chưa dứt mà nước mắt đã lã chã tuôn rơi. Cuối cùng, cô ôm chầm lấy Phó Nhã Lâm, bật khóc ngon lành.

"Nhã Lâm ơi, thực ra sau khi gặp lại Thế Huân, mình vẫn ôm hy vọng nhỏ nhoi. Những lúc buồn, mình thường tự an ủi mình, một ngày nào đó anh sẽ hiểu mình từng khổ sở, tủi thân ra sao, anh ấy sẽ hiểu mình thực tình không cố ý tránh mặt anh ấy. Chỉ mong Thế Huân biết, rồi anh ấy sẽ tha thứ cho mình, sẽ thương mình, sẽ như trước kia, lại yêu nhau. Nhưng bây giờ hết rồi, hết thật rồi. Những thứ Trần Duyệt Nhiên hy sinh vì anh ấy, mình không bao giờ bì được."

Vừa khóc vừa kể lể, Lâm Duẫn Nhi ôm chặt Phó Nhã Lâm, nước mắt hoen ướt, đầm đìa trên vai bạn. Có lẽ cô muốn nỗi bi thương trong mình trôi dạt theo dòng nước mắt. Cô khóc đến nỗi tuyệt vọng, dường như khóc là việc duy nhất cô có thể làm.

Không biết bao lâu sau, cô mới nín khóc. Sau màn nước mắt nhạt nhòa ấy, giờ đây mình mẩy cô run lẩy bẩy bởi nghẹt thở, chẳng khác nào đứa trẻ sơ sinh. Đôi mắt tuy đẹp như vừa gột rửa, song chả thấy đâu ánh sáng của hy vọng. Nỗi khổ tâm tưởng chừng đứt ruột đứt gan, lại ở đáy cùng của tuyệt vọng, khiến con tim cô như quặn thắt, không gì ngoại trừ nỗi đau.

Tà dương le lói, rót vào căn phòng làm việc có vẻ bừa bộn, vải vóc xếp chồng ngổn ngang. Bờ tường treo móc vài ba bộ quần áo đã hoàn chỉnh, nắng rọi lên đó lốm đốm ánh vàng. Bóng hình Lâm Duẫn Nhi hắt lên một góc phòng, chập chờn, dường như chiếc bóng đang lặng lẽ tỏa ra một nỗi buồn miên man.

Những thứ cô từng hy vọng, từng mong ngóng, từng coi là niềm tin để gắng gượng trong cuộc sống vốn gian nan, rốt cuộc vào giây phút này, mọi thứ đã sụp đổ hoàn toàn.

Cứ thế, không rõ bao lâu sau, Phó Nhã Lâm mới nhìn cô và bảo:

"Chuyện đã đến nước này, chi bằng cứ nói thẳng với Thế Huân chuyện năm xưa, để xem anh ấy nói gì. Dẫu ngày ấy cậu có chỗ không đúng, nhưng nói gì thì nói, cũng bởi anh ấy nên cậu mới ra nông nỗi này."

Lâm Duẫn Nhi nghe rồi bần thần, hoang mang, không thốt lên lời. Thấy cô im lặng, Phó Nhã Lâm bèn cuống hỏi:

"Cậu có nghe mình nói không đấy?"

Bấy giờ, cô mới ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt long lanh ăm ắp cảm kích, và cả nỗi khổ tâm vô vọng mà Phó Nhã Lâm không tài nào cắt nghĩa được. Hồi lâu, cô mới lên tiếng

"Thôi, chuyện xưa từ mấy năm trước rồi, bây giờ, khó khăn lắm, anh ấy mới hạ quyết tâm sống trong thanh thản. Bao năm qua, anh ấy cũng đủ khổ sở rồi, mình không muốn làm anh ấy thêm rối lòng."

"Thế cậu thì tính sao? Cứ giương mắt nhìn anh ta và ả khác cao chạy xa bay à?"

"Vì Thế Huân mà Duyệt Nhiên dám hy sinh đôi tay chơi đàn. Cứ cho Thế Huân biết chuyện năm xưa đi chăng nữa thì đã sao?"

Phải, kể cho anh nghe thì sẽ sao? Trời cao không vì bọn họ mà đảo dòng thời gian. Cô và anh không thể nào quay về như ngày xưa. Lâm Duẫn Nhi ngưng một thoáng, đoạn tiếp lời:

"Anh ấy có quyết định của đời mình, mình không muốn hủy hoại cuộc sống của anh ấy thêm một lần nữa."

Phó Nhã Lâm nhìn bạn, rồi bất giác thở dài, mãi sau mới mở lời: "Vậy cậu thì tính sao? Tình yêu của cậu, rồi còn đời cậu nữa?"

Nghe Phó Nhã Lâm hỏi, cô đăm chiêu. Ừ nhỉ, cô và anh thế là đã xong, nhưng còn cuộc đời cô, còn tình yêu của cô, tình yêu của cô thì phải làm sao đây?

"Nhã Lâm, cậu đừng lo cho mình, mình sẽ sống sao cho ổn nhất."

Lâm Duẫn Nhi đáp lời, trên mặt vương vấn nét cười, nhưng vẫn thoáng nỗi âu sầu. Cô như một cánh chim di trú lìa đàn đến từ ngàn dặm xa xôi trong ngày đông tháng giá. Tuy miệt mài sải cánh, song bóng chim ấy luôn canh cánh trong mình nỗi đau tuyệt vọng.

Khoảng thời gian này, Trần Duyệt Nhiên tỏ ra hứng khởi khác thường, cứ cách mấy hôm lại rủ Lâm Duẫn Nhi đi mua quần áo. Lúc nào cô cũng rạng ngời, tươi tắn với nụ cười thường trực luôn đọng trên khóe môi. Bữa ấy, Lâm Duẫn Nhi đưa cô đi thử áo cưới, không ngờ sẽ chạm mặt Ngô Thế Huân ở đó. Xem vẻ anh cũng bất ngờ, thoạt nhìn nhau mà không khỏi sững sờ.

Trần Duyệt Nhiên khoác tay anh, bảo: "Em muốn nhờ Duẫn Nhi giúp em chọn váy cưới. Mắt thẩm mỹ của chị ấy vốn độc đáo, chỉ cần chị ấy khen đẹp, em mặc lên người cũng thêm phần tự tin. Với cả…"

Trần Duyệt Nhiên bỗng bỏ lửng giữa chừng, vẻ cúi đầu e ấp một lát mới ngẩng lên nhìn hai người, ra chiều bẽn lẽn tiếp lời:

"Với cả, còn bởi đôi chút hư vinh nhỏ nhoi của em. Em mừng quá, lại nóng lòng muốn khoe với tất cả mọi người niềm hạnh phúc của mình, cũng mong nhận được nhiều lời chúc phúc. Nhưng em chỉ quen có mình Duẫn Nhi, còn Tô Nguyên Khải lại chẳng màng đếm xỉa, thôi thì em đành mặt dày kéo chị ấy đi suốt ngày vậy."

Nói đến đó, đôi gò má ửng hồng vì hạnh phúc, một thứ màu chỉ có ở những người thực sự hạnh phúc. Nhìn cô, Ngô Thế Huân cũng phớt nhẹ nụ cười, vươn tay vuốt bằng nếp nhăn nơi cổ áo, song ánh mắt không khỏi liếc sang Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi đứng đó, nhìn Ngô Thế Huân và Trần Duyệt Nhiên, lòng bứt rứt cảm giác thừa thãi. Nhân viên cửa hàng ra ngoài từ lúc nào không rõ, để lại căn phòng lặng ngắt như tờ. Không gian rộng rãi chỉ còn lại ba người, nắng trời lặng lẽ tràn qua cửa sổ, đậu trên tà váy cưới dài miên man của Trần Duyệt Nhiên. Tấm gương phản chiếu bóng hình hai người, đầu mắt cuối mắt nồng nàn, đắm say. Nếu bớt đi cái bóng nhỏ nhoi của cô ở góc xa, thì đây quả là bức tranh khắc họa hạnh phúc tuyệt vời.

Qua tấm gương, anh thấy cô lủi thủi trong góc, nơi đó phảng phất nỗi sầu khó lòng giấu giếm. Cô vận trên người chiếc đầm màu xanh sẫm, nom gầy thấy rõ. Anh nhớ, xưa kia, họa hoằn lắm cô mới khoác lên người trang phục tối màu; thế mà giờ đây, hình như cô không ưa mặc những bộ đồ tươi tắn. Nghĩ đến đó, không hiểu vì đâu mà nỗi đắng cay dâng nghẹn trong lòng, nhất thời lấp đầy lồng ngực.

Anh khoác vai Trần Duyệt Nhiên, cười nói dù ánh mắt không hề liếc nhìn cô:

"Anh thấy cô Lâm hình như mệt rồi, hay để cô ấy về trước."

Nghe anh nói vậy, Trần Duyệt Nhiên mới ngoảnh đầu, trông sang Lâm Duẫn Nhi. Kinh ngạc hỏi:

"Chị mệt à?"

Rồi lại tự trách: "Trời ạ, em xin lỗi. Tại em cứ mải vui một mình, nom mặt chị tái mét thế này mà chả nhận ra, chị có mệt lắm không?"

Lâm Duẫn Nhi đáp: "Tôi không sao, nhưng có lẽ phải về trước đây."

Trần Duyệt Nhiên gật gù: "Hay để Thế Huân đưa chị về nhé?"

Lâm Duẫn Nhi lập tức lắc đầu bảo: "Thôi thôi, tôi ra ngoài gọi xe cho nhanh, không làm phiền hai bạn nữa."

Từ biệt Trần Duyệt Nhiên xong, cô lập tức ra về.

Nhìn bóng cô đã khuất xa, Trần Duyệt Nhiên mới xoay mình, ngước nhìn Thế Huân. Anh vẫn đang bần thần theo dõi lối Lâm Duẫn Nhi đi. Cô bèn cười bảo:

"Anh Ngô, người ta đi xa lắm rồi, anh còn trông theo nữa, có cần đuổi theo không?"

Vừa nói, Trần Duyệt Nhiên vừa lườm anh, tuy nghe giọng điệu pha trò dí dỏm nhưng ánh mắt lại sắc sảo thẩy rõ. Nghe cô nói vậy, Ngô Thế Huân mới cúi đầu, nhếch môi cười bảo:

"Hôm nay anh đến thử đồ cưới với em cơ mà."

Bấy giờ, Trần Duyệt Nhiên mới nở nụ cười ngọt lịm. Nhưng chỉ thoáng chốc, cô đã chau mày, nói:

"Anh và chị Duẫn Nhi quen nhau từ trước à? Lần nào gặp nhau, anh cũng oán hờn ra mặt, chị ấy làm gì có lỗi với anh à?"

Ngô Thế Huân thoáng sửng sốt, anh đáp với vẻ bâng quơ: "Thế à?"

"Ừm, nhưng chỉ là cảm giác của em thôi mà."

Trần Duyệt Nhiên gật gù nói: "Bạn gái trước đây của anh trông như thế nào, bây giờ anh hồi hương rồi, có liên lạc lại không?"

"Chuyện ấy xưa lắm rồi, thậm chí anh cũng không nhớ nổi hình dáng cô ấy ra sao."

Khi nói ra câu đó, gương mặt anh thoáng trầm xuống, đoạn xoay sang mở tờ tạp chí trên bàn gần đó.

Trần Duyệt Nhiên nhìn anh nhún vai, rồi nói: "Cũng đúng, chuyện xưa lắm rồi, bây giờ anh có em mới là quan trọng nhất. À mà em thấy Nguyên Khải thích Duẫn Nhi thật lòng đó nhé. Từ nhỏ đến giờ, em chưa thấy anh ấy quan tâm cô nào đến vậy."

Ngô Thế Huân không nói gì, đứng đó nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh nào đó trong tờ tạp chí đến xuất thần. Trần Duyệt Nhiên liếc mắt nhìn anh, không tránh khỏi rướn giọng:

"Em đang nói chuyện của Nguyên Khải và Duẫn Nhi, anh nghe không đó?"

"Anh vẫn đang nghe đây."

"Vậy anh bảo hai người bọn họ yêu nhau thì sẽ thế nào nhỉ? Tuy gia cảnh nhà Duẫn Nhi hơi kém nhưng con người cũng ổn, quan trọng là Nguyên Khải thực lòng mến chị ấy. Giả sử họ lấy nhau thật, chắc cũng ổn, nhỉ?"

Vừa nói, Trần Duyệt Nhiên vừa nhìn anh.

Thấy anh không lên tiếng, Trần Duyệt Nhiên không lấy làm vội, ánh mắt cô vẫn một mực không rời khỏi anh, đợi chờ được nghe ý kiến. Hồi lâu Ngô Thế Huân mới ngẩng đầu, cái nhìn vươn ra ngoài cửa sổ, nơi hai luồng xe hối hả vụt qua, chẳng mấy đã khuất khỏi tầm mắt. Tuy xe cộ như mắc cửi bên ngoài cửa sổ, song nhờ cửa tiệm có khả năng cách âm cao mà căn phòng tịnh không tiếng động, yên tĩnh thấy rõ.

Đút hai tay vào túi quần, anh cất tiếng: "Đó là chuyện của Nguyên Khải, đừng hỏi ý kiến anh."

Ngô Thế Huân đưa Trần Duyệt Nhiên về nhà cũng lúc rất muộn. Cô hạ cửa kính xuống, gọi gió đêm ùa vào. Làn gió hiu hiu mơn man trên da mặt, gợi cảm giác thành thơi, thư thái. Cô mới nhắm mắt, chìa một tay ra cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi nói:

"Gió thổi sảng khoái thật đấy."

Anh ngoảnh sang, gấp gáp nhắc cô:

"Em rụt tay lại ngay, làm thế nguy hiểm lắm."

Trần Duyệt Nhiên ngoái đầu, ném cho anh cái lườm, đoạn hậm hực thu tay về, cáu mình nói: "Cụt cả hứng."

Ngô Thế Huân nhếch môi cười mà không đáp. Anh nâng cửa kính lên ngang tầm, tập trung chạy xe về phía trước. Trần Duyệt Nhiên thở dài bảo:

"Thế Huân này, anh có thể thôi lý trí thế được không? Chẳng lẽ anh không thể chiều theo những việc làm điên rồ của em được à?"

Ánh mắt anh đăm đăm nhìn về phía trước, nghe cô hỏi mà anh có cảm giác con đường phía trước như khuất đi đoạn cuối. Rất lâu sau anh mới hỏi lại:

"Anh như thế, em không thích sao?"

Trần Duyệt Nhiên thoáng ngỡ ngàng, ánh mắt dán lên người anh, chỉ thấy anh chăm chú cầm lái; cái nhìn sâu thẳm, hướng thẳng vào màn đêm, sống mũi thẳng tắp, cương nghị vô cùng, ngay cả mái tóc cũng ưa nhìn đến lạ. Người đàn ông như anh, có dùng tính từ nào để miêu tả cũng không gợi cảm giác quá đà. Đây là người mà cô yêu, người mà cô thương, anh xứng đáng để cô gác lại ước mơ, xứng đáng với dòng máu cô hy sinh. Hồi lâu, Trần Duyệt Nhiên mới nói:

"Ừ, thì em thích anh như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net