Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Ngô Thế Huân dắt tay Lâm Duẫn Nhi rời nhà về trường. Từ nhà cô đi ra, phải cuốc bộ một đoạn khá dài mới gặp xe buýt. Quãng đường tuy xa song rất yên ả, hai ven đường, hàng cây xanh vươn cánh ngợp trời, sau một mùa đông dài lê thê, cây cối đâm vào độ đâm chồi nảy lộc. Những chiếc lá non mơn mởn đan vào với nhau như tấm lọng xanh, tôn lên màu xanh thăm thẳm của bầu trời, và cả thứ mùi tươi mới lan tỏa trong bầu không khí.

Bỗng đâu tiếng "soạt" vang lên, một chú chim non bụng trắng thân đen, có cái đuổi dài ngoằng vút qua mặt họ, lao đầu vào một bụi cây ven đường và rồi khuất bóng, chỉ còn nghe tiếng chim rộn ràng líu lo vọng về từ chốn xa.

Lâm Duẫn Nhi hớn hở kéo tay anh, trông theo cánh chim hỷ thước vừa vút qua, cô reo lên:

"Chim hỷ Thước, Thế Huân ơi, anh nhìn kìa, chim hỷ thước đó."

Nghe giọng cô có hơi thở của niềm hân hoan phấn khởi, Ngô Thế Huân nhoẻn cười, trông theo hướng cô chỉ. Nắng xiên qua kẽ lá, đan thành từng vạt lấ p lánh màu ánh kim, chênh chao trong gió sớm.

Đi được một đoạn, Lâm Duẫn Nhi bèn khựng lại, nhìn Ngô Thế Huân và hỏi:

"Sao hôm nay anh lề mề thế? Không phải buổi chiều anh còn phải lên lớp à? Cứ chậm chạp thế này, em muộn đấy."

Nghe cô nói, Ngô Thế Huân chỉ đứng đó, lẳng lặng nhìn cô, không hé lời, mặt dần ửng đỏ, nom anh có vẻ là lạ, cô liền hỏi:

"Anh bị sao thế?"

"Anh nghe nói…"

Ngô Thế Huân lí nhí cất tiếng, mặt đỏ tía tai, cô thêm sốt ruột, mới giục anh:

"Anh định nói gì mà cứ ấp a ấp úng thế, nói mau đi chứ."

"Anh nghe nói, sau lần đầu tiên, con gái không nên đi nhanh như thế, không tốt cho cơ thể."

Nghe anh nói mà Lâm Duẫn Nhi thoáng ngây người, cô ngẩng lên, thấy mặt mũi anh đỏ gay như quả cà chua, bấy giờ mới hiểu ý anh muốn nói là gì. Má cô cảm giác nóng bừng như đốt, thế mà lòng lại ngân lên một cảm giác ngọt ngào khó tả. Ngẫm lại chuyện tối qua, cô cũng thấy ngượng ngùng không biết noi sao cho phải. Song cũng chỉ bảo anh:

"Lại còn nghe nói, anh khai mau, anh nghe ai nói mấy chuyện tầm bậy đó hả?"

Chẳng ngờ tự nhiên Lâm Duẫn Nhi hỏi câu đó, mà lại còn ráo riết như thế nhất định phải tra ra nguyên gốc rễ, anh bèn lúng túng đáp:

"Anh nghe Trịnh Chí Quân nói..."

Nghe anh trả lời, Lâm Duẫn Nhi cố ý đanh mặt, rướn giọng nói:

"Thế Huân, anh xem đấy, bọn anh suốt ngày bàn luận những chuyện gì gì thôi. Em cứ tưởng anh ngoan hiền lắm đấy, té ra rặt như nhau cả, chỉ chăm chăm nói mấy chuyện không lành mạnh này."

"Anh có nói đâu, tại mấy đứa nó hay xì xào ở kí túc xá, anh nghe vậy thôi"

Thấy cô nói vậy, anh lập tức giở tính khí trẻ con. Xưa nay anh vốn kiệm lời, ít biểu cảm ra mặt, so với bạn bè đồng trang lứa, anh già dặn hơn họ rất nhiều. Bây giờ lại giận lẫy kiểu trẻ con, khiến Lâm Duẫn Nhi có cảm giác thật khó nói, không hiểu là thương hay là gì nữa. Song cô vẫn giả vờ đanh mặt, đoạn vươn tay nhéo tai anh thật mạnh mấy cái, rồi bảo:

"Bây giờ anh là người của em rồi, sau này cấm qua lại với mấy tên đó nữa, nghe cũng cấm luôn, rõ chưa?"

Thấy cô làm bộ hất cằm ra lệnh, chẳng khác nào một bà vợ đang quản thúc chồng, Ngô Thế Huân thầm có cảm giá vừa yêu vừa thương, liền cầm tay cô, đặt lên môi, hôn cái chụt. Đoạn chậm rãi bỏ xuống anh nói:

"Duẫn Nhi, anh có quà muốn tặng em!"

Dứt lời, Ngô Thế Huân bèn tháo chiếc khóa bằng ngọc trên cổ xuống:

"Anh luôn tự nhủ, phải tặng em thứ gì đó thật đặc biệt, thật quý giá, nhưng hiện giờ anh chưa đủ sức làm điều đó. Miếng ngọc này là do cha mẹ để lại cho anh, chắc cha mẹ muốn tặng anh nhân ngày tròn một năm. Bấy lâu nay anh luôn đeo bên mình, giờ tặng lại cho em."

Đó là miếng ngọc bích trong ngần, có màu xanh của nước hồ rất đẹp. Bởi vì anh đeo nó rất lâu, nên giờ đây miếng ngọc phát ra ánh sáng long lanh. Lâm Duẫn Nhi ngắm nghía, lòng rung rung vô hạn bèn ngẩng đầu nhìn anh:

"Thế Huân, cái này quý giá quá. Đó là quà mà cha mẹ anh để lại cho anh, anh nên giữ bên mình."

Anh chỉ nhoẻn miệng cười, đoạn vươn tay , giơ miếng ngọc ướm lên cổ cô:

"Duẫn Nhi, anh muốn em biết rằng, trong trái tim anh, em là người quan trọng nhất. Cha mẹ đã rời xa anh, nhưng còn em, em chính là người anh yêu thương, trân trọng nhất trên đời."

Gió xuân lùa tay áo tung bay phần phật, nắng dần lên cao, buông mình trên những ngọn cây rầm rì, màu xanh bỗng trở nên dày dặn, lá cây như bôi lớp sáp, ánh lên loang loáng. Thi thoảng tiếng chim vọng ra từ cánh rừng, líu lo đưa xa, con đường dài chỉ hai bóng người vào lúc này càng trở nên yên tĩnh.

------

Bấy lâu nay Lâm Duẫn Nhi luôn đeo miếng ngọc trên người, dẫu sau đó họ chia tay, núi non cách trở, đại dương ngăn lối, vả cả quãng thời gian dài đằng đẵng phân cách, song cô vẫn không nỡ tháo xuống. Bao lần, trong màn đêm tĩnh mịch, cô không ngăn được mình vuốt ve nó, dường như trên miếng ngọc mang hơi ấm ấy vẫn còn mùi hương của anh. Còn cô, khi đeo nó bên mình, biết đâu cô sẽ kéo gần khoảng cách với anh.

Sau khi thôi việc, Lâm Duẫn Nhi dành mọi tâm sức, chuẩn bị mở cửa hàng thời trang cùng Phó Nhã Lâm. Số tiền mà Phó Nhã Lâm hùn vốn lớn hơn dự kiến của cô rất nhiều, không ngờ số tích cóp của nàng lại nhiều đến vậy. Lúc nhận tiền Lâm Duẫn Nhi cứ kinh ngạc mãi không thôi, dù công ty cũ khá ổn, bản thân Phó Nhã Lâm cũng tận tụy cần mẫn, luôn được cấp trên đánh giá cao, nhưng số năm công tác có hạn, dành dụm được món tiền này quả là không đơn giản, Lâm Duẫn Nhi hiếu kì hỏi:

"Nhiều thế này cơ à?"

Dường như Phó Nhã Lâm đã đoán trước câu hỏi, bèn cười bảo:

"Không ngờ chứ gì, ngày nào cũng bị bọn tư bản bắt làm trâu làm ngựa, mình nhịn ăn nhịn mặc, kiếm thêm bên ngoài, thì cũng phải để dành ra một tí chứ. Cũng bởi chúng mình nghèo, nên cứ nghĩ hai mươi vạn là to, thực ra đối với người muốn mở tiệm mà nói, số tiền này đã thấm vào đâu"

Thấy cô bạn có vẻ ngậm ngùi, cô không nhịn được cười, bèn bảo:

"Được rồi, nhiều tiền thì mở tiệm theo kiểu nhiều tiền, chúng mình ít tiền thì chơi kiểu ít tiền. Bây giờ tư tưởng mình cũng thông suốt rồi. Trong tay mình có ít tiền, tuy chẳng đáng là bao nhưng mình nghĩ, ít nhiều cũng nên góp đủ số. Thêm vào số tiền của cậu, thế là đã vượt xa dự toán của mình, cũng là dư dật lắm rồi."

"Mình chẳng đã nói rồi, cậu bỏ sức, mình chi tiền. Mình không cần tiền của cậu, nếu thiếu, mình sẽ nghĩ cách."

"Nhã Lâm, đến ngày hôm nay mà cậu vẫn nói vậy với mình. Tiền của mình hay tiền của cậu, chẳng phải đều đổ vào mở tiệm đó thôi, cậu phân biệt rạch ròi làm gì?"

Nghe bạn nói, Phó Nhã Lâm bèn giả vờ giận dỗi, trách rằng:

"Mình không rạch ròi, chính cậu mới là người rạch ròi."

"Dẫu sao mình cũng chỉ có một mình, bây giờ chưa cần dùng tiền, chi bằng cứ mở tiệm, để sau này kiếm khoản lớn."

Nghe Lâm Duẫn Nhi tâm sự, Phó Nhã Lâm bèn nhìn cô một thoáng, lòng không diễn tả hết nỗi bang khuâng, chỉ nói một cách chân tình:

"Phải, bao giờ kiếm được tiền, thích làm gì thì làm. Nhà phải to, xe phải mắc, đồ trang sức phải xịn, túi xách phải là hàng số lượng có hạn, áo thì hàng hiệu, mỗi ngày một kiểu."

Nói rồi, đến chính cô và Lâm Duẫn Nhi cũng phải bật cười ngặt nghẽo, như thể họ đã trở thành người giàu có thật sự.

Cười cho đã, cô mới ngắt lời Phó Nhã lâm nói:

"Mọi thứ sao cũng được, nhưng riêng quần áo, chúng mình chỉ mặc đồ do tụi mình sản xuất thôi. Không được mặc của hãng khác đâu đấy."

"Cái đó là lẽ đương nhiên, có cậu tự tay thiết kế, quấn áo của chúng mình trở thành thương hiệu lớn, chỉ là chuyện chẳng chóng thì chày."

Quãng thời gian sau đó, Lâm Duẫn Nhi dốc sức nghiên cứu đợt hàng đầu tiên, nhân dịp khai trương của hàng. Kiểu dáng cần mới mẻ, thực dụng, rồi chất liệu làm nên mỗi bộ, cô còn cân nhắc mức giá mà quần chúng chấp nhận đối với quần áo, để kiểm soát chi phí. Hằng ngày, cô quên ăn quên ngủ, ngẫm nghĩ thâu đêm suốt sáng, ăn uống ngủ nghỉ đều diên ra trong sưởng may, thỉnh thoảng Phó Nhã Lâm đến thăm cô, thường buột miệng trêu cô bị ma ám rồi.

Bữa đó đang mải miết may đồ, bỗng Lâm Duẫn Nhi nghe thấy tiếng gõ cửa. Lòng đinh ninh nhắc chắc Phó Nhã Lâm đến, nên cô vẫn cắm đầu vào làm việc, chẳng màng để ý, vọng ra nói:

"Cửa không khóa, cậu cứ vào đi!"

Dù nghe tiếng mở cửa, Lâm Duẫn Nhi vẫn chăm chú cắt tấm vải đang cầm trên tay, đoạn nói:

"Ơ hôm nay sao cậu đến sớm thế?"

Lời chưa dứt, tiếng gọi đã cất lên bên tai.

"Duẫn Nhi!"

Vọng vào tai cô là giọng nói của người đàn ông. Lâm Duẫn Nhi thoáng sững sờ, đoạn ngẩng đầu trông lên, ra là Tô Nguyên Khải, cạnh bên còn có Ngô Thế Huân và Trần Duyệt Nhiên.

Tay phải cầm kéo trong một chốc bất cẩn đã rạch một đường dài trên ngón trỏ cùng tay. Máu đỏ thắm ứa ra, nhưng phải mất mấy giây cô mới cảm nhận được cái đau nhức ngối. Khi cô chưa kịp trở tay thì Tô Nguyên Khải đã hớt ha hớt hải lao đến, nhấc tay cô lên đặt lên miệng mình, bờ môi anh ta ấm áp, ướt át, khẽ hút giọt máu ứa ra từ vết thương trên tay cô. Lúc sau, Tô Nguyên Khải mới buông tay cô xuống, rút ra chiếc khăn tay băng bó lại cẩn thận.

Động tác của anh hết sức nhẹ nhàng, tỉ mỉ và chăm chút. Lâm Duẫn Nhi không ngăn nổi mình ngước mắt nhìn Ngô Thế Huân. Anh vãn đứng đó, nét mặt nặng nề, không một biểu cảm rõ rệt, bàng quan nhìn Tô Nguyên Khải.

Khoảnh khắc đó, Lâm Duẫn Nhi nghe lòng rối bời, chua chát, đắng cay, tất cả những cảm xúc xô bờ dậy sóng, song không một lời được thốt ra.

Tô Nguyên Khải nhìn cô, chỉ thấy vành mắt cô thâm cuồng, mái tóc dài được giữ hờ trên đỉnh đầu bằng một cái kẹp , cô mặc chiếc áp phông và quần rộng thùng thình, nom người gầy đi rộc hẳn đi. Tô Nguyên Khải nghĩ bụng, cô gầy hơn trước nhiều, gây đến nỗi nằm trọn trong một vòng ôm, gầy khiến người ta xót thương.

"Nguyên Khải."

Trần Duyệt Nhiên cất tiếng gọi, mắt nhìn anh và Lâm Duẫn Nhi, cười tủm tỉm ra chiều thích thú lẫn hiếu kì.

Nghe Trần Duyệt Nhiên gọi, Lâm Duẫn Nhi liền vội vã rụt bàn tay đang nằm trong tay anh, đoạn nói:

"Cám ơn."

Nghe cô nói vậy, Trần Duyệt Nhiên mới lém lỉnh xích lại gần. Cô nàng nhìn Tô Nguyên Khải rồi nói:

"Hôm nay mới phát hiện, thao tác của anh cũng thật nhanh nhẹn!"

Nói đoạn, cô liền nháy mắt với Lâm Duẫn Nhi:

"Chị, chị không biết chứ, con người anh trai em vốn qua loa đại khái, chẳng bao giờ để tâm chuyện gì."

"Thôi đi, Duyệt Nhiên, muốn nói thì đi mà nói với Thế Huân nhà em"

Nói vậy, Trần Duyệt Nhiên liền nhìn xuống tay Lâm Duẫn Nhi, hỏi:

"Đau lắm hả?"

Lâm Duẫn Nhi nhìn anh cùng Trần Duyệt NHiên, lại quay sang nhìn Tô Nguyên Khải, lắc đầu bảo:

"Không sao, chuyện nhỏ ấy mà."

Nói đến đó, cô liền nhìn Trần Duyệt Nhiên, hỏi:

"Mọi người sao lại đến đây?"

Nghe cô hỏi vậy, Trần Duyệt Nhiên giả bộ trừng mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi, quở trách:

"Chị còn nói à, chị nghỉ việc, tắt điện thoại, Nguyên Khải không tìm được chị nên mới rối rít cả lên, mò đến chỗ làm cũ của chị, hỏi thăm đồng nghiệp nơi đó cũng mù tịt. Nguyên Khải nhờ em lấy danh nghĩa khách hàng VIP đến tìm quản lí để hỏi han. Trong hồ sơ cũ của chị, số điện thoại liên lạc lúc cần, ở dòng số ba chị đề tên một chị họ Phó. Nguyên Khải nóng ruột gọi điện hỏi mới ra vấn đề, đúng lúc em cần tìm chị tham mưu hộ em mấy bộ quần áo, nên mới theo anh ấy đến đây."

"Em quen cái cảnh Nguyên Khải tán tỉnh chị em phụ nữ rồi, nhưng tận tâm thế này thì quả là lần đầu. Chị Duẫn Nhi, xem ra, lão anh vẫn hay khoe khoang mình chẳng bao giờ để vướng bụi trần của em, e là sắp rơi vào tay chị rồi."

Nghe Trần Duyệt Nhiên nói đến hăng say, đoạn liếc nhìn Ngô Thế Huân và Tô Nguyên Khải, lòng cô không khỏi ngán ngẩm, bao điều muốn nói mà chẳng thốt được nên lời, đành bần thần nhìn ba người họ.

Nhìn mọi người, Trần Duyệt Nhiên liền đưa ra đề nghị:

"Bây giờ coi như đông đủ rồi, chúng mình đi ăn cơm trước nhé?"

Không để Lâm Duẫn Nhi kịp lên tiếng, Tô Nguyên Khải đã mở lời trước với cô:

"Em không được từ chối đâu đấy, anh tìm em rõ là gian nan, không để em mời cơm đã là tốt bụng lắm rồi, nhưng không đi là không được đâu, vả lại, em xem, em hốc hác tới mức này rồi, mấy ngày qua chắc em ăn uống qua quýt lắm, đúng không?"

Tô Nguyên Khải đã nói đến trước đó, Lâm Duẫn Nhi cũng ngại từ chối, bèn nói:

"Vậy phiền mọi người, đợi em một lát, em vào thay bộ quần áo."

Nghe cô nói vậy, Tô Nguyên Khải vẫn kéo tay cô mà bảo:

"Thôi không cần đâu, em mặc vậy là đẹp lắm rồi, có phong cách của nhà thiết kế đấy."

Lâm Duẫn Nhi nghe mà phát ngượng, chỉ biết đứng đó, cười bối rối, đang lúc không biết phải làm sao, bỗng nghe Ngô Thế Huân nói:

"Vậy thì đi thôi."

Họ đi ăn lẩu cừu non, mùi thơm ngon của nước dùng lan khắp bầu không khí, khiến ai nấy chộn rộn trong bụng. Hơi nước trong nồi cuồn cuộn bốc lên mặt, nhân viên mặc đồng phục thoăn thoắt đi lại như con thoi đến từng bàn. Lâm Duẫn Nhi nghĩ thầm, đám người này khoẻ thật, hai bàn tay mà bưng từng đó đồ ăn.

Tô Nguyên Khải cầm thực đơn xem xét, chốc lại thắc mắc với người phục vụ. Thái độ của người phục vụ khá chu đáo, nhẫn nại giải thích cặn kẽ cho anh, mặt không hề biểu lộ vẻ khó chịu. Ngô Thế Huân ngồi cạnh Trần Duyệt Nhiên, rút thuốc lá từ trong túi áo ra.

Nhìn anh bật lửa, đoạn hơi cúi đầu, kề điếu thuốc lại gần, châm đầu, rít một hơi bằng thao tác thành thục, Lâm Duẫn Nhi không khỏi thắc mắc Ngô Thế Huân bắt đầu hút thuốc từ bao giờ, cô nhớ trước kia anh chưa từng hút một điếu thuốc nào.

Đang mải nghĩ ngợi, những món ăn đã gọi lần lượt xuất hiện, quán lẩu nướng khá ổn, vị đậm đà thơm ngon, màu sắc phong phú. Tô Nguyên Khải cứ gắp đồ ăn cho Lâm Duẫn Nhi, liền thẳng khuyên cô nên ăn nhiều vào, khiến Trần Duyệt Nhiên không cầm lòng, mới nói đùa với Ngô Thế Huân:

"Anh xem , Nguyên Khải chăm sóc Duẫn Nhi chu đáo chưa kìa, anh chả bao giờ thèm gắp đồ ăn cho em."

Ngô Thế Huân chỉ nhếch môi cười, vừa gắp đồ ăn cho vô vừa bảo:

"Về khoản này đương nhiên anh không dám so với Nguyên khải, bằng không, làm sao cô Lâm lại có cảm tình với cậu ấy được."

Vừa nói anh vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Duẫn Nhi. Lúc ấy cô đang cúi đầu, ăn miếng ngó sen. Nghe anh nói vậy, cô thoáng hoang mang, miếng ngó sen tắc nghẹn ở họng. Cô bèn ngẩng đầu lên, song chỉ bắt gặp ánh mắt tủm tỉm của Ngô Thế Huân, nửa châm biếm, nửa chế giễu. Cô nhìn anh, không hé môi lấy nửa lời, đoạn cúi xuống, cố nuốt trôi miếng ngó sen mắc ngang họng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net