Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi - cái tên nổi danh lẫy lừng trong khắp các bệnh viện lớn nhỏ của thành phố. Nhắc đến tên cô, gợi cho người nghe cảm giác ớn lạnh về một huyền thoại khoa cấp cứu. Các thực tập sinh ra vào từ bàn tay Lâm Duẫn Nhi đều thành tài đỗ đạt, người làm bác sĩ tiêu biểu, người còn phấn đấu dành được trưởng khoa. Có thể nói, sự có mặt của Lâm Duẫn Nhi ở bệnh viện Hồ Bắc, được coi là nhân tài của nhân tài.

Lâm Duẫn Nhi tay cầm bản danh sách, chân rảo bước nhanh về phòng chính sự, mắt đảo liên hồi tên các cô cậu trẻ tuổi mới có đam mê làm bác sĩ, đã mạnh dạn đăng kí vào đây. Xem ra họ đều có lá gan đủ mạnh mẽ.

Lâm Duẫn Nhi mở cửa phòng, các thực tập sinh nhanh chóng đứng lên, chỉnh trang lại. Đến khi cô quay ra, mắt lạnh lùng sắc bén quét từng người. Cuối cùng đóng mạnh cuốn danh sách, tươi cười nói

"Chào mừng mọi người đã qua khỏi kì thi tuyển chọn, chắc mọi người đã vất vả lắm nhỉ? Nhưng đó chỉ là bước khởi đầu, cuộc sống dành cho những ai muốn trở thành bác sĩ thực thụ chuẩn bị bắt đầu."

Lâm Duẫn Nhi mở lại danh sách, miệng không ngừng nói: "Trước khi đến với các điều luật ở đây, chúng ta hãy điểm danh trước nhé!"

Mắt cô nhạy bén nhìn từng tên, đọc rõ từng chữ:

"Đồng Lê Lạc?"

"Có!"

"Diệp Tú?"

"Có!"

"Vương Chiêu Quân?"

"Có!"

"..."

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lâm Duẫn Nhi vừa nói, tay cũng vừa đóng danh sách lại: "Và cuối cùng là Ngô Thế Huân?"

"...em ở đây ạ!"

Lâm Duẫn Nhi quay người về sau, tất cả các học sinh đổ dồn mắt về phía người vừa chạy thục mạng, vẫn còn thở hì hục ở ngay cửa.

Lâm Duẫn Nhi liếm môi, lãnh đạm nhìn Ngô Thế Huân, hai tay khoát lên, cứng nhắc nói: "Ngày đầu tiên mà đã đi trễ, xem như gan cậu đủ lớn!"

Ngô Thế Huân tiến tới, cúi đầu 90°, tạ lỗi với Lâm Duẫn Nhi: "Xin lỗi tiền bối, do bây giờ là cao điểm, nên bắt xe lâu hơn bình thường ạ!"

"Bác sĩ là người không nên nói lời xin lỗi, chỉ nhận chứ không trả!"

"..."

Ngô Thế Huân mồ hôi chảy đầy trên trán, im lặng nghe giáo huấn. Rốt cuộc Lâm Duẫn Nhi đặt danh sách xuống bàn, nói với anh nhưng mắt nhìn mọi người: "Mau về chỗ! Đừng làm mất hứng của tôi!"

Ngô Thế Huân vừa cúi đầu xin lỗi, vừa gấp rút chạy về vị trí.

Lâm Duẫn Nhi nói với y tá bên cạnh: "Thật là kinh khủng!"

Sau khi bình tâm, Lâm Duẫn Nhi bắt đầu nói về điều luật ở đây. Nói rõ từng câu từng chữ cho các sinh viên mới lớn này. Đây luôn là nhiệm vụ đầu năm của cô, vì tất cả những thực sinh ra khỏi đây và gây tiếng vang lớn, đều do một tay cô dạy dỗ nên. Cho nên sau này, việc lựa chọn thực tập sinh, tất cả đều dồn lên người cô.

Sau khi nói xong, các thực tập sinh rời khỏi phòng, vào vị trí làm việc, cùng không quên phải khâm phục khẩu phục Lâm Duẫn Nhi, được Lâm Duẫn Nhi dạy dỗ, đâu phải đời này ai cũng có được.

Ngô Thế Huân đeo ba lô trên vai, ra khỏi phòng liền thở phào nhẹ nhõm. Từ Minh Hạo chạy đến sau lưng, đánh vào vai anh một cái, hỏi: "Cao điểm sao? Có chó mới tin!!"

"Không phải, là do tối qua ăn chơi quá chén, ngủ quên đến tận giờ!"

"Không bị tiền bối mắng là may rồi!"

Trong phòng chính sự, Lâm Duẫn Nhi ngả người ra ghế, Kim Đông Anh ở bên cạnh nhanh nói: "Vậy là qua giai đoạn gian khổ rồi, bây giờ chỉ quan sát thôi!"

"Đúng vậy nhỉ?"

Triệu Phi Yến từ ngoài thò đầu vào, híp mắt nhìn hai người, vui vẻ nói: "Xong rồi thì vào phòng đi!"

Lâm Duẫn Nhi quay ra, nhìn Triệu Phi Yến rồi cười nghiệt ngã: "Sao? Thu thập được gì mới à?"

Triệu Phi Yến không thể chờ đến khi hai người này vào phòng nhân viên, chen chân vào, liên tục hỏi: "Hai người không thấy cậu thực tập sinh kia, quá mức ưu tú sao?"

Kim Đông Anh hỏi lại: "Cậu nói ai?"

"Thực tập sinh đi trễ!"

Người ngồi im nãy giờ, Lâm Duẫn Nhi gác hai chân lên bàn, tìm tư thế thoải mái, nói lại: "Ưu tú thì đã không đi trễ vào ngày đầu tiên!"

"Không phải cậu ta nói là giờ cao điểm sao?"

"Có chó nó tin!"

Triệu Phi Yến tức giận nói lại: "Đi trễ và ưu tú không liên quan đến nhau! Đi trễ không nói lên được học vấn của người khác!"

Lâm Duẫn Nhi đứng dậy, thu dọn đồ đạc, nói tiếp lời: "Nhưng đi trễ có thể nói lên tư cách của một bác sĩ!"

Kim Đông Anh đi theo sau Lâm Duẫn Nhi, lướt ngang qua Triệu Phi Yến, vỗ vai cô nàng, nói: "Bác sĩ cũng không nên mù quáng quá. Đừng để sắc đẹp ảnh hưởng đến công việc!"

Triệu Phi Yến quay người lại, nói: "Thái độ của cậu, sau này không ai chịu nổi mà sẽ nghỉ việc hết đấy!"

Lâm Duẫn Nhi dừng bước, mắt nhìn về nơi xa, sau đó lại nói: "Cảm ơn vì điều đó!" Nói xong liền trực tiếp đi ra.

________

Lâm Duẫn Nhi trên tay cầm bút, gõ gõ vào đống hồ sơ trên bàn, mỉm cười đắc ý. Gần đây, thực tập sinh cô chọn nhận không ít lời khen từ bệnh nhân và bác sĩ cấp trên, đặc biệt là Ngô Thế Huân. Nhanh nhẹn, nhạy bén, thông suốt, những từ ngắn gọn mà mọi người thường ngợi khen. Thú thật là trừ lúc đi trễ hôm đầu tiên ra, Ngô Thế Huân đã làm rất tốt.

Có vài lần cậu nhóc có trao đổi bệnh án với cô. Qua cách nói chuyện, Lâm Duẫn Nhi có thể nhận định rằng, Ngô Thế Huân sinh ra, đúng là để làm bác sĩ. Nhìn xem, điểm thi cũng cao hơn người thường!

Kim Đông Anh từ sau đi tới, ngập ngừng nói cô: "Bác sĩ Lâm, có thể ra đây một chút không?"

Lâm Duẫn Nhi buông bút, tay đút vào áo blouse, vừa ra khỏi phòng vừa hỏi: "Sao thế trợ lí Kim? Có bệnh nhân đặc biệt sao?"

"Cũng không hẳn..."

Kim Đông Anh vừa dứt lời, Lâm Duẫn Nhi liền nghe tiếng Hàn Trí Thành lên tiếng nài nỉ Triệu Phi Yến: "Bác sĩ Triệu, cô cũng có hơi quá đáng..."

"Quá đáng cái gì? Chẳng qua là tôi nhờ có chút xíu thôi sao? Đâu phải bắt lên núi hái hoa hay lên trời hái sao đâu mà lại thái độ với tôi như thế?"

Lâm Duẫn Nhi tiến lại, mặt hoang mang nhìn Triệu Phi Yến, nhưng lời nói lại hướng về Hàn Trí Thành: "Có chuyện gì vậy?"

Hàn Trí Thành nhích lại gần cô, nói nhỏ: "Không biết bác sĩ Triệu có để ý cậu thực tập sinh Ngô Thế Huân hay không, nhưng lúc nào cô ấy đều sai cậu ấy làm việc vặt, kết quả là họ luôn cãi lộn như thế?"

Lâm Duẫn Nhi nhìn anh: "Luôn cãi lộn sao? Sao tôi chả biết gì thế?"

"Do bác sĩ Lâm lúc nào cũng lo các thực tập sinh mới, tin này cả bệnh viện ai cũng biết..."

"Cậu nói sao chứ Ngô Thế Huân cũng là thực tập sinh của tôi mà?"

Kim Đông Anh ở sau lưng, ho nhẹ, nói: "Thay vì hai người ở đây to nhỏ thì nên giải quyết cục bộ này đi!"

Lâm Duẫn Nhi như bừng tỉnh, đi tìm Ngô Thế Huân nói chút chuyện. Phát hiện cậu ấy ngồi cùng Từ Minh Hạo trong phòng nghỉ tập thể.

Lâm Duẫn Nhi mon men lại gần. Cô đứng sau lưng Ngô Thế Huân, nhẹ giọng hỏi: "Cậu là Ngô Thế Huân đúng chứ?"

Ngô Thế Huân buông hộp sữa trên tay xuống, lập tức cùng Từ Minh Hạo đứng lên, cung kính gọi một tiếng: "Tiền bối!"

"Ngồi xuống đi, tôi chỉ muốn nói chút chuyện!"

Lâm Duẫn Nhi vòng lên ghế đối diện hai cậu nhóc này, chuẩn bị nói thì Ngô Thế Huân đã cướp lời trước

"Tiền bối, nếu chị đến vì bác sĩ Triệu thì tôi không muốn nghe!"

"..."

"Về phương diện của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải phục vụ bác sĩ Triệu 24/7, tôi chỉ có nhiệm vụ đi theo bác sĩ Lâm để trao dồi thêm kinh nghiệm và trở thành bác sĩ như tiền bối! Bác sĩ Lâm là một tấm gương mà tôi đang noi theo!"

Lâm Duẫn Nhi lau mồ hôi trên trán, hai tay đan lại, hơi căng thẳng nói: "Cảm ơn tình cảm của cậu đã dành cho tôi, nhưng về phương diện của bác sĩ Triệu thì hiện tại, cậu là thực tập sinh thì nên giúp đỡ các bác sĩ khác nếu muốn có thêm kinh nghiệm, đương nhiên từ tôi là không đủ..."

"Bác sĩ Lâm!"

"..."

"Cái giúp đỡ mà chị nói thế bác sĩ Triệu, là lấy cà phê, ủi đồ, sắp xếp lại mền gối, có thể giúp tôi có thêm kinh nghiệm khám chữa bệnh sao?"

Lâm Duẫn Nhi á khẩu: "Cô ấy... nhờ cậu làm thế ư?"

"..."

Lâm Duẫn Nhi cắn môi nuốt lời, nhưng biết sao được, phóng lao thì phải theo lao thôi: "Nhưng nếu lúc đó cậu rảnh, cậu cũng có thể giúp đỡ nếu bác sĩ Triệu có công việc chứ?"

Ngô Thế Huân hừ cười, trịnh trọng gọi cô: "Tiền bối!"

"Sao? Cái cậu nhóc này, lúc thì bác sĩ Lâm, lúc thì tiền bối..."

"Tôi muốn nhờ chị chuyển lời cho bác sĩ Triệu..."

"..."

"Tôi vào bệnh viện để trở thành một bác sĩ khoa tổng hợp. Nếu nhờ vả tôi các công việc liên quan đến y học thì Ngô Thế Huân tôi đây sẵn sàng giúp đỡ cô ấy bất cứ lúc nào. Còn những chuyện phí phạm thời gian kia thì trời sập tôi cũng sẽ không giúp!"

Lâm Duẫn Nhi thở ra một hơi, mặt không tin được. Một cậu nhóc thực tập sinh lại có thể mạnh mẽ chống lại cấp trên như thế.

Ngô Thế Huân nói xong liền thu dọn đồ đạc rời đi. Từ Minh Hạo cũng đứng lên theo, trước khi đi còn quay lại nhìn cô, nói: "Ngô Thế Huân vốn theo chủ nghĩa một là một, hai là hai. Tiền bối sẽ không trách cậu ấy đúng chứ?"

Lâm Duẫn Nhi mím môi, cố gắng cười: "Tôi sẽ không truy cứu chuyện này, nhưng cậu ấy còn dùng thái độ như thế với tôi, thì tôi không chắc lần sau tôi sẽ bình tĩnh như thế này!"

Từ Minh Hạo sợ hãi gật gật đầu, anh có thể cảm thấy không khí xung quanh Lâm Duẫn Nhi đang từ từ bốc cháy. Từ Minh Hạo nhanh chóng chạy theo sau Ngô Thế Huân, nhắc nhở: "Cậu đừng có như thế nữa! Bác sĩ Triệu và bác sĩ Lâm đang từng bước chú ý đến cậu rồi đấy!"

Ngô Thế Huân trong khi đó lại bâng quơ trả lời lại: "Thế sao? Tớ chỉ cảm thấy làm đúng nghĩa vụ của mình thôi."

_________

Lâm Duẫn Nhi trở về phòng nhân viên, Triệu Phi Yến đã ngồi cùng Kim Đông Anh ở trong phòng. Cô đã không thể trôi nổi cục tức này, từng giây từng phút chờ Lâm Duẫn Nhi về.

Vừa thấy cô, Triệu Phi Yến như hổ đói nhào đến, hỏi cô liên hồi, mong rằng Lâm Duẫn Nhi sẽ cho cô một câu trả lời công bằng.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi lại dùng vẻ mặt chán nản nhìn cô: "Sau này đừng nhờ cậu nhóc đó nữa, nhờ nhiều lần không được thì nên dừng lại, kiếm nhóc nào dễ tính hơn đi nhé!"

Thấy Lâm Duẫn Nhi mệt mỏi quay về ghế, Kim Đông Anh liền hỏi: "Sao thế? Cậu thực tập ấy còn gây khó dễ gì cho cậu sao?"

"Không, nhưng cậu ấy làm tôi tức chết. Đúng là kẻ cứng đầu!"

Kim Đông Anh xếp lại hồ sơ trên bàn Lâm Duẫn Nhi, cảm khái nói: "Cứng đầu nên mới đạt thành tích tốt, à không, rất tốt!"

"Cũng đúng nhỉ..."

Kim Đông Anh nhìn Triệu Phi Yến, khó xử nói: "Phi Yến, cậu cũng dừng cái việc đó lại đi, đừng ảnh hưởng đến cậu ta!"

Triệu Phi Yến thở dài: "Vậy là nhân duyên hết rồi sao? Tôi biết phải tìm ai khác đây..."

Lâm Duẫn Nhi và Kim Đông Anh nhìn nhau, lắc đầu chán nản.

Hết nói nổi với cô gái dễ dàng động lòng thế này!

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net