Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân đưa Lâm đến trước bệnh viện, hai người cùng nhau xuống xe đi bộ vào trong. Gần đến cửa, Lâm Duẫn Nhi chợt khựng lại, lo lắng nói: "Làm sao đây? Tôi thật sự sợ cái miệng của họ..."

Ngô Thế Huân vuốt tóc cô rồi nhanh nhảu ấn lên môi cô một cái, thoải mái nói: "Vào thôi."

Lâm Duẫn Nhi nhìn bóng lưng anh bỏ đi trước, cô ở phía sau cười đến tít cả mắt, giọng nói vui vẻ nhưng lời nói lại nguy hiểm: "Chẳng qua cậu chưa hiểu họ bằng tôi..."

Ngô Thế Huân đẩy cửa vào, đi ngang qua quầy tiếp tân: "Chào mọi người."

Âu Tử Duy phấn khởi nhìn anh, giọng châm chọc: "Ô, bác sĩ Ngô đã vào rồi này. Chắc hôm qua anh đã phải chịu nhiều mệt mỏi lắm..."

Ngô Thế Huân gãi gãi đầu, xuề xòa nói: "Cũng... cũng không hẳn.."

"Làm sao mà không hẳn, chắc chắn là rất mệt." Lục Hân Hân nhìn Âu Tử Duy, góp lời.

Từ Minh Hạo từ đâu lại xuất hiện, vỗ vai anh: "Đi ăn sáng Thế Huân. Bổ sung đầy đủ để sinh lực tràn đầy trở lại nào!"

Ngô Thế Huân ngại ngùng bị Từ Minh Hạo kéo đi. Lâm Duẫn Nhi vào sau, dặn lòng mình đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để đối phó, nhưng ngay khi họ bắt gặp được cô, Lâm Duẫn Nhi không tự chủ mà lui về sau vài bước.

Yoo Yeo Reum thấy Lâm Duẫn Nhi vào đầu tiên, gọi cô: "Bác sĩ Lâm!"

Âu Tử Duy và Lục Hân Hân mắt sáng lên, nhìn cô như nhìn thấy mồi ngon, lập tức đi tới, giọng giả vờ thương cảm: "Ôi cha, bác sĩ Lâm, chắc đêm qua chị mệt lắm..."

"Tôi có chuẩn bị và sắp xếp lại giường của chị rồi, nếu cảm thấy cơ thể còn đau nhức hay vẫn còn mệt thì hãy vào nằm nghỉ ngơi đi ạ!"

Lâm Duẫn Nhi mím môi, cố hỏi: "Sao... sao mọi người lại nhiệt tình sáng sớm thế?"

Âu Tử Duy nhí nhảnh nói: "Chúng tôi như thế này là nhiệt tình sao? No no no, cái này gọi là chăm sóc sức khỏe bác sĩ Lâm sau một đêm mệt mỏi."

Lục Hân Hân huých vai Âu Tử Duy, giành nói: "Hôm qua chị ở bệnh viện đã chịu đủ tổn thất về thể lực khi chống chọi với cậu B rồi, khi về nhà bác sĩ Ngô, ở đó cả đêm, chắc chị càng mệt hơn, chúng tôi rất đau lòng.."

Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên: "Ai nói cho mọi người tôi ở nhà bác sĩ Ngô đêm qua vậy?"

"Bác sĩ Pi! Chị ấy thật tinh tế khi nói cho chúng tôi biết, để chúng tôi chuẩn bị tốt mọi thứ để chăm lo cho sức khỏe của bác sĩ Lâm."

Lâm Duẫn Nhi ngại ngùng cười cười, xin phép vào trong phòng thay quần áo.

Lục Hân Hân và Âu Tử Duy nhìn cách tháo chạy của Lâm Duẫn Nhi liền dính lại, thì thầm to nhỏ:

"Cậu cũng nghĩ giống tôi đúng chứ?"

"Chắc chắn là đã làm rồi.."

"..."

Lâm Duẫn Nhi mặc áo blouse vào, đi đến phòng làm việc của Pi. Lâm Duẫn Nhi vui vẻ mở cửa ra, vô tư gọi: "Bác sĩ Pi?"

Nhưng bên trong lại không có ai, cả hơi ấm ở đây không có. Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ, chị ấy chưa bao giờ đi trễ, Hàn Thiên Đức đã đến rồi cơ mà.

Lâm Duẫn Nhi khó hiểu đóng cửa phòng Pi lại, bước chân nhanh qua phòng làm việc của Hàn Thiên Đức. Lâm Duẫn Nhi lịch sự gõ vào cửa hai lần rồi mới mở cửa đi vào.

Hàn Thiên Đức hai tay chắp lại để trên bàn, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Lâm Duẫn Nhi lại gần bàn làm việc của anh, hỏi: "Bác sĩ Pi.. chưa đến sao?"

Hàn Thiên Đức ngẩng mặt lên nhìn Lâm Duẫn Nhi rồi gắng gượng cười: "Bác sĩ Lâm, cô ngồi xuống đi!"

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy hai vợ chồng này có điều chẳng lành, ngoan ngoãn đi lại ghế ngồi. Hàn Thiên Đức lát sau ngồi trước mặt cô, phân vân một lúc liền nói: "Tôi... quyết định ly hôn với Pi!"

Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc thốt lên: "Hả? Tại sao?"

Hàn Thiên Đức đau khổ, gục mặt xuống đất nén nước mắt, giọng yếu ớt: "Tôi không muốn thấy Pi đau khổ.."

"..."

"Tôi bị... thiếu máu cục bộ tim."

Lâm Duẫn Nhi hoảng hốt che miệng lại, nghe Hàn Thiên Đức nói tiếp: "Tôi vì bệnh tình nên mới dẫn đến quyết định ly hôn. Tôi không muốn Pi phải chịu đau khổ từ việc từ bỏ ước mơ đi du học mà ở lại bên tôi, lại càng không thể nhìn cô ấy ngày ngày chăm sóc một bệnh nhân mắc bệnh tim với tỉ lệ tử vong rất cao..."

Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc, lắp bắp nói: "Nhưng dù sao cũng không nên quyết định ly hôn chứ, chị Pi sẽ đau khổ rất nhiều."

"Tôi đã nộp đơn lên toà, tháng sau chúng tôi sẽ chính thức ly hôn. Từ bây giờ, cô ấy có thể dần tập quen với cách sống không có tôi..."

Lâm Duẫn Nhi tức giận nói: "Vì bệnh tình mà anh che dấu chị ấy dẫn đến hôn nhân đổ vỡ, anh có cảm thấy bản thân mình quá ấu trĩ không?"

Hàn Thiên Đức cười khổ: "Tôi cũng đã tự trách bản thân mình ấu trĩ, nhưng tôi lại không thể làm gì khác..."

Lâm Duẫn Nhi vẫn còn đang rối rắm nghĩ ngợi. Hàn Thiên Đức đưa ra một yêu cầu với Lâm Duẫn Nhi: "Trước một tuần khi ly hôn, tôi muốn điều trị tại bệnh viện này. Có thể để Ngô Thế Huân và Từ Minh Hạo phẫu thuật cho tôi không?"

Lâm Duẫn Nhi nhìn anh, lo lắng dâng trào: "Với tỉ lệ tử vong rất cao, anh vẫn muốn phẫu thuật sao?"

"Biết đâu lại có phép màu!"

Lâm Duẫn Nhi đứng lên, toan rời đi thì Hàn Thiên Đức gọi cô trở lại: "Cô có thể đến nhà Pi và xem tình hình cô ấy có sao được không? Nếu tôi đến, cô ấy sẽ nổi điên mất..." 

Hàn Thiên Đức đưa địa chỉ nhà Pi cho cô, Lâm Duẫn Nhi gật đầu, giọng chắc chắn: "Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy và sẽ giữ bí mất theo lời anh. Tôi sẽ nói với các y tá và bác sĩ khác chăm sóc chu đáo cho anh."

Hàn Thiên Đức cười yếu ớt: "Cảm ơn cô, bác sĩ Lâm..."

Lâm Duẫn Nhi rời khỏi phòng Hàn Thiên Đức, nhìn mảnh giấy trên tay, khó chịu mà ngẩng đầu lên thở dài. Lâm Duẫn Nhi từng bước đi đến quầy tiếp tân, thấy mọi người đang vui vẻ trò chuyện. Lâm Duẫn Nhi lạnh giọng, nói với Âu Tử Duy: "Gọi bác sĩ Ngô và bác sĩ Từ đến đây!"

Y tá đang cười đùa bỗng dừng lại, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Duẫn Nhi, tự khắc họ biết là có rắc rối. Âu Tử Duy ngừng cười, nhảy khỏi ghế, nhanh chóng đi tìm Ngô Thế Huân và Từ Minh Hạo.

Lâm Duẫn Nhi đứng giữa phòng nhân viên, mọi người ngồi xung quanh cô, gần như nín thở nghe Lâm Duẫn Nhi thông báo.

"Bác sĩ Hàn và bác sĩ Pi, tháng sau sẽ ly hôn!"

Mọi người không kiềm được mà ngạc nhiên, mọi người đều hỏi lí do, Lâm Duẫn Nhi không còn tâm trạng trả lời từng người, cô nói tiếp

"Ngoài ra bác sĩ Hàn còn bị thiếu máu cục bộ tim, vì anh ấy không muốn bác sĩ Pi biết nên mới dẫn đến kết cục ly hôn. Bác sĩ Hàn có yêu cầu, một tuần trước khi ly hôn, anh ấy muốn được điều trị tại bệnh viện và Ngô Thế Huân cùng Từ Minh Hạo sẽ làm bác sĩ chính trong cuộc phẫu thuật của anh ấy."

"Đề nghị mọi người giữ bí mật chuyện này tuyệt đối. Đặc biệt là bác sĩ Pi!"

Ngô Thế Huân nói với cô: "Thiếu máu cục bộ tim có tỉ lệ tử vong rất cao, bác sĩ Hàn vẫn chấp nhận sao?"

Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi trở nên kiên định hơn: "Tôi tin mọi người làm được, anh ấy chọn điều trị ở đây cũng vì tin mọi người cứu được anh ấy. Với lại, tôi không muốn bệnh viện ta mất đi bất kì ai, từ bệnh nhân đến bác sĩ."

Âu Tử Duy đập bàn đứng dậy, khuyến khích mọi người: "Vì bác sĩ Hàn, chúng ta nhất định phải cứu sống anh ấy!"

Từ Minh Hạo cũng đứng dậy, hét lớn: "Vì cuộc hôn nhân của hai người, nhất định phải cứu sống anh ấy!"

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Vì nụ cười của bác sĩ Pi, mọi người nhất định phải cứu anh ấy."

Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Âu Tử Duy cùng Lục Hân Hân tìm một phòng, kêu người dọn dẹp và mang đầy đủ dụng cụ hỗ trợ bệnh nhân đến, từ bây giờ cho đến ngày anh ấy điều trị, nhất định không cho bất kì bệnh nhân nào ra vào căn phòng đó. Bác sĩ Ngô và bác sĩ Từ, hai cậu sẽ làm mổ chính cho bác sĩ Hàn nên hai người tự trao đổi với nhau. Y tá Yoo, cô đi theo tôi!"

Lâm Duẫn Nhi nói xong mọi người liền tuân lệnh đi sắp xếp mọi thứ. Lâm Duẫn Nhi bận rộn cởi áo blouse ra, bảo Ngô Thế Huân: "Bác sĩ Ngô, có thể cho tôi mượn xe không?"

Ngô Thế Huân đưa chìa khoá cho cô, lo lắng hỏi: "Chị đi đâu?"

"Tôi đi xem bác sĩ Pi!"

Ngô Thế Huân nắm tay cô lại, kiên định nói: "Phải cẩn thận! Nhất định!"

Lâm Duẫn Nhi cười như không cười, vuốt ve mặt anh: "Tôi không sao, tôi đi cùng y tá Yoo."

"Có chuyện gì gọi cho tôi!"

Lâm Duẫn Nhi cùng Yoo Yeo Reum rời khỏi bệnh viện, lái xe đến nhà Pi.

Lâm Duẫn Nhi lái xe quay sang nhìn Yoo Yeo Reum, bất ngờ hỏi: "Cô không có ý định lập gia đình sao?"

"Chẳng qua tôi chưa tìm được đối tượng. Sao chị hỏi vậy?"

Lâm Duẫn Nhi cười cười: "Thấy cô theo tôi cũng lâu rồi."

Lâm Duẫn Nhi nói thêm: "Tôi thấy mối quan hệ của cô với bác sĩ Từ tốt lắm mà?"

Yoo Yeo Reum không trả lời, gục mặt nhìn xuống chân, mặt dần đỏ lên. Lâm Duẫn Nhi nghi hoặc nhìn Yoo Yeo Reum, thấy tai cô đỏ bừng liền bật cười: "Sao đây? Thật sự có tình cảm sao?"

Yoo Yeo Reum e thẹn nói: "Thật ra, bác sĩ Từ là hình mẫu của tôi... Chuyện này chỉ có chị biết thôi đấy nhé!"

Lâm Duẫn Nhi hừ cười: "Nhìn tôi giống mấy người thích kể chuyện đời tư lắm của người khác lắm sao?"

"..."

"Cùng lắm tôi chỉ kể cho y tá Âu thôi..."

Yoo Yeo Reum nắm lấy cánh tay cô, mắt cầu xin. Lâm Duẫn Nhi cười cười, nói tiếp: "Có muốn tôi tác hợp cho hai người không?"

Yoo Yeo Reum không trả lời ngay, cô suy nghĩ gì đó rồi nói: "Để bác sĩ Từ chăm sóc cho bệnh tình của bác sĩ Hàn đi ạ!"

Lâm Duẫn Nhi mím môi không nói nữa, nhanh chóng lái xe đến nhà Pi.

Lâm Duẫn Nhi cùng Yoo Yeo Reum đứng trước cửa nhà Pi, ấn chuông nhiều lần nhưng vẫn không thấy người mở cửa, đẩy cửa thì mới phát hiện cửa không khoá.

Hai người lần đầu tiên được chiêm ngưỡng căn nhà của Pi. Bên ngoài bố trí đơn giản với tông màu xám, kệ dép trông cũ kĩ nhưng vẫn rất chắc chắn.

Lâm Duẫn Nhi ngó vào bên trong, cất tiếng gọi: "Bác sĩ Pi? Chị có ở đây không?"

Không có người trả lời. Yoo Yeo Reum lo sợ nhìn cô, Lâm Duẫn Nhi hất cằm ra hiệu hai người nên tiến vào trong. Yoo Yeo Reum nép sát vào người Lâm Duẫn Nhi, cẩn trọng từng bước đi.

Đi đến gian nhà chính, Yoo Yeo Reum thấy Pi nằm trên sofa, dáng vẻ tiền tụy và mệt mỏi. Lâm Duẫn Nhi đi lại, lay người cô dậy, phát hiện dưới chân ghế có đến hai, ba chai rượu và một hũ thuốc. Lâm Duẫn Nhi cầm hũ thuốc lên, nhìn tên bìa ở bên ngoài, rồi mở ra, cẩn thận nhìn vào bên trong.

"Chị ấy uống tổng cộng 18 viên thuốc an thần..."

Yoo Yeo Reum lí nhí nói: "Uống 18 viên trong một đêm? Cùng với rượu?"

Lâm Duẫn Nhi bắt đầu lo sợ, lay người Pi mạnh hơn. Pi dần mở mắt, nhìn Lâm Duẫn Nhi rồi đến Yoo Yeo Reum, lập tức bật khóc.

Lâm Duẫn Nhi ôm cô vào lòng, sụt sùi cùng Pi. Lát sau Lâm Duẫn Nhi buông Pi ra, quan sát cô rồi hỏi: "Chị có cảm thấy khó chịu không?"

"Lòng tôi... khó chịu..."

Yoo Yeo Reum rơm rớm nước mắt, lén lau đi. Lâm Duẫn Nhi an ủi: "Chị bây giờ phải chăm lo cho sức khỏe mình nhiều hơn, đừng để đổ bệnh gì ngay lúc này." Vì Lâm Duẫn Nhi không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người lần lượt nhập viện vì đối phương.

Pi đột nhiên đứng dậy, đi đến cửa sổ rồi mở toang rèm ra, ánh sáng chiếu vào chói chang. Pi ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm bẩm gì đó. Lâm Duẫn Nhi và Yoo Yeo Reum không hẹn mà tự động nhìn nhau.

Từ trong túi, Pi lấy ra một vật gì đó. Lâm Duẫn Nhi tiến đến gần để xem, Pi bất ngờ giơ vật đó lên cao, Yoo Yeo Reum hét lên: "Bác sĩ Lâm!"

Lâm Duẫn Nhi nhảy đến, chụp lấy cánh tay Pi, giằng co với cô. Pi chống cự quyết liệt, liên tục khóc lóc: "Chị không nhất thiết phải sống nữa, các em hãy buông ra cho chị..."

"Không được!"

Trong lúc vô tình, Pi vung tay quá mạnh khiến con dao sượt qua mặt Lâm Duẫn Nhi. Cô đau đớn lùi lại, Pi nghe tiếng Lâm Duẫn Nhi rên la thì ngừng lại, nhìn Lâm Duẫn Nhi, con dao trên tay Pi rơi xuống, Pi chạy lại chỗ cô, nấc nghẹn: "Duẫn Nhi, chị xin lỗi, chị xin lỗi..."

Yoo Yeo Reum xem qua vết thương trên mặt cô, Lâm Duẫn Nhi nhìn Pi, hỏi: "Chị có sao không?"

"Chị xin lỗi, chị xin lỗi, Duẫn Nhi..."

"Không, không..."

Yoo Yeo Reum lên tiếng ngắt lời: "Chúng ta quay lại bệnh viện đi!"

Pi như biến thành con người khác,  đứng lên khoát thêm áo vào, cùng Yoo Yeo Reum dìu Lâm Duẫn Nhi lên xe rồi đưa hai người đến bệnh viện.

Âu Tử Duy ngồi trong quầy tiếp tân đang chán nản thì thấy hình ảnh ba người vào, lập tức hét lên: "Họ... họ về rồi!"

Ngô Thế Huân cùng Từ Minh Hạo chạy ra. Ngô Thế Huân thấy một bên mặt cô không ngừng chảy máu, anh lập tức chạy đến. Đến trước mặt họ liền nghe Yoo Yeo Reum báo cáo: "Bác sĩ Lâm bị dao sướt qua mặt, không quá dài nhưng có vẻ sâu..."

Ngô Thế Huân nhanh chóng bế cô lên, bước nhanh vào phòng cấp cứu thường, bảo Lục Hân Hân mang bộ sơ cứu đến. Từ Minh Hạo cùng hai người phụ nữ cũng vừa vào đến nơi.

Hàn Thiên Đức thấy mọi người ồn ào liền đi ra, không nghĩ là sẽ gặp Pi ngay lúc này. Anh nhìn trang phục Pi từ trên xuống, thở dài rồi cởi áo khoác, đắp lên hai vai Pi.

Pi tức giận liếc nhìn anh, thẳng tay quăng mạnh áo của Hàn Thiên Đức xuống đất, chằm chằm nhìn anh căm phẫn. Mọi người ở đây đều thấy nhưng lại không dám lên tiếng, dù đau lòng nhưng vẫn không được nói ra.

Hàn Thiên Đức nhìn phản ứng của Pi, lòng liền nhói lên, không chần chờ mà quay bước đi. Vai Pi bắt đầu run lên, những giọt nước mắt cũng rơi xuống đất mỗi lúc một nhiều.

Yoo Yeo Reum nói tình hình của Pi cho y tá Lục và y tá Âu, họ hiểu được liền dẫn Pi đi vào phòng nghỉ ngơi.

Từ Minh Hạo nhìn Yoo Yeo Reum từ trên xuống dưới, hỏi: "Cô có bị thương không?"

Yoo Yeo Reum vén tóc qua tai, mệt nhoài đáp lại: "Tôi không sao."

Từ Minh Hạo vuốt tóc cô: "Mới đi một chút mà đã mệt mỏi thế này..."

Mặt Yoo Yeo Reum đỏ lên, né ánh nhìn của anh. Lâm Duẫn Nhi ngồi trên giường đang được Ngô Thế Huân chăm chút vết thương, nhìn Từ Minh Hạo đăm chiêu rồi nói: "Này, tôi mới là người bị thương đấy..."

"Chị có Thế Huân lo rồi còn gì..."

Lâm Duẫn Nhi cười gian: "Sợ y tá Yoo không ai lo à?"

"Có tôi này! Tôi mới lo cô ấy đấy, không thấy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net