Chương I - p1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Vương Thiên Ân nhanh chóng xác nhận mục tiêu, cười một cách đáng sợ rồi lao nhanh như một cơn gió. Nàng cảm thấy thật nhàm chán. Cáo tinh trước mặt nàng từ từ biến thân thành một nam nhân vẻ mĩ miều. Vương Thiên Ân chỉ biết than thở.

"Ôi chao! Đáng tiếc biết bao, nếu ngươi không phải là một con cáo, ta đã sớm ăn ngươi sạch sẽ rồi. Nhưng mà xin lỗi ngươi, giết ngươi...là điều t phải làm."

Tiếng gió bị xé rách, nàng lao vun vút đến nam nhân nàng cho là hấp dẫn kia, nhưng hắn nhanh hơn một bước, né kịp thời chiêu thức của nàng. Vương Thiên Ân từ đầu tới cuối chỉ trưng ra một nụ cười tà mị, gian ác.

"Tiểu thư, đã quá thời gian"

Vương Thiên Ân sắc mặt thay đổi, nhanh chóng moi ra một viên đan từ cáo tinh. Rất nhanh cáo tinh trở về nguyên hình. Vốn sẵn ra tay định giết nó, nhưng chợt nàng nhìn thấy thứ gì đó, liền thả nó đi.

"Đi đi, đừng quay lại đây"

Nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất, tay vân vê viên đan màu đỏ, nhíu mày.

"A Tán, ngươi có dám cá với ta là lát nữa ta sẽ quỳ bao nhiêu ngày không? "
"... (Tui cạn lời ) "

"Đến Tuyết Các quỳ đủ 10 ngày cho ta"

Bên trong không khí có vẻ náo nhiệt, mà có lẽ không phải, chúng thuộc hạ ở ngoài đã run lên hết, A Tán cứ đi qua đi lại không yên. Cứ một lúc thì nghe tiếng ly vỡ, một lúc lại có tiếng đao va vào nhau.

"Họ không phải lại nữa rồi chứ"

A Tán sốt ruột không thôi, lại thêm phần lo vị tiểu thư bướng bỉnh này lại cãi lời sư phụ.

Vương Thiên Ân từ Chính thất đi ra, mặt không cảm xúc, lững thững đi đến Tuyết Các.
A Tán không biết tiểu thư bị phạt như thế nào, vừa muốn mở miệng hỏi thì Vương Thiên Chân đã ra ngoài

"Minh chủ! "
"Các ngươi canh chừng Tiểu Ân cho kĩ. Không được để cho nó tiếp xúc với con thỏ đó trong thời gian nó chịu phạt, các ngươi nghe rõ chưa? "

Y vừa ra đã dặn dò thuộc hạ, y sợ tính khí quỷ quái của đồ đệ ảnh hưởng đến thuộc hạ của y.
A Tán cùng những tên canh gác đều gật đầu tuân mệnh.

_________________
7 ngày sau


Vương Thiên Ân ngán ngẩm nhìn công trình đồ sộ trước mặt. Tuyết Các trông đẹp đẽ nhưng lại nhàm chán. Nàng đã quỳ suốt 7 ngày, chân đã không chịu mỏi, miệng không chịu mệt, nàng cứ lẩm bẩm một mình.

"Tại sao tại sao tại sao hả... Aaaaaaaaa. Sư phụ, người để A Tán hay Tiểu Đan đến chơi với con cũng được mà... "

Đột nhiên, ngực nàng đau nhói. Đau dữ dội, nàng chợt nhận ra bản thân không cẩn thận bị viên đan của cáo tinh hút 1 phần Liên Khí. Cảm giác Liên Hoa trong cơ thể bị nứt 1 cánh. Tuyết Các không có hoa sen, căn bản Tuyết Các được xây trên một tảng đá rất lớn, nơi đây không thể có hồ sen được. Nàng cứ cách 1 đêm trăng tròn phải thiền trên hồ sen, tập trung hút lấy liên khí của hoa sen đưa vào cơ thể. Nếu không, Liên Hoa trong nàng cứ thế bị nứt, cho đến khi cánh hoa cuối cùng vỡ nát.

Cơn đau mỗi lúc càng dữ dội. Vương Thiên Ân đã biến thành một người khác. Hai bên mắt đều có ấn kí kì lạ, nhưng lại khiến cho gương mặt trở nên xinh đẹp tà mị, lạ thường, y phục cũng nhanh chóng bị nhuộm đen.
Phát giác ra gì đó, A Tán chạy nhanh đến Tuyết Các, vội vàng nhét vào miệng Vương Thiên Ân một viên thuốc. Nhanh chóng nàng trở lại bình thường. Nàng thẫn thờ, không ngờ bản thân lại cảm nhận được một nỗi đau khó chịu như vậy.

Vừa ổn định lại tinh thần, thì từ xa có tiếng nam nhân vang đến

"Không hay rồi không hay rồi, Nhị Vương công tử đến rồi! "
"Cái gì! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net