1. yoshinori nhận nuôi một chiếc munchkin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- cậu nhân viên đó tên gì vậy?

- cậu ấy là asahi, nhân viên mới của quán ạ

- tôi có thể biết thêm về cậu ấy không?

- thật ngại quá thưa quý khách. ngoài tên ra chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của nhân viên

- vậy sao? thật tiếc quá

yoshinori - chàng trai thanh lịch nho nhã thu hút ánh nhìn của tất cả các cô gái trong quán từ lúc ngồi xuống ghế chưa từng rời ánh mắt của mình khỏi người cậu nhóc nhân viên kia. asahi? ánh sáng buổi sớm mai sao? nhanh nhẹn chụp một tấm ảnh gửi cho người bạn của mình với vỏn vẹn hai chữ: 'thông tin?'
khoảng nửa tiếng sau, một chàng trai với vẻ ngoài thời thượng cùng mái tóc tím nổi bật bước vào quán, nhìn quanh một lượt rồi nhanh chân bước đến ngồi xuống đối diện với chàng trai nho nhã thanh lịch kia

- là cậu nhóc đó sao?

- ừ

- đáng yêu đấy nhỉ?

- cũng khá đáng yêu

- tìm được rồi

- việc gì phải đến tận đây?

- vì thú vị

- thú vị?

- cậu có nhiều gì nhất?

- tiền?

- chuẩn rồi. cậu nhóc này là cô nhi. sống khá chật vật. đang vừa học vừa làm để kiếm tiền vào đại học

- chưa thành niên à?

- ừ. cũng không có người giám hộ hợp pháp

- đáng thương vậy sao?

- không đâu. thiếu thốn thật, nhưng sống rất có cá tính

- ừ. rất đặc biệt

- có muốn bao nuôi cậu nhóc này không, yoshi?

- nuôi cả đời

- vậy?

- đừng làm gì cả, hyunsuk. tớ lo được

- được thôi. tớ không có gì phải lo về doanh nhân thành đạt đâu

- không hyunsuk. cậu bé này không phải là món đồ, cũng không phải là một cuộc giao dịch

- vậy ý cậu là?

- ừ. là tình yêu. bạn cậu hình như yêu rồi

———

yoshinori lui tới quán cà phê này cũng đã được một tháng rồi. không làm gì nhiều, chỉ uống cà phê, làm việc và...ngắm bé con của anh. người bạn thân hyunsuk của anh có vẻ còn vội hơn cả anh. dù yoshi chưa từng yêu đương nhưng tán tỉnh kiểu này hình như không phải là phong cách của yoshinori mà hyunsuk biết. có tiền, có quyền lại còn đẹp trai. một chàng trai hoàn hảo như vậy còn thiếu người theo đuổi sao? cậu bé này, có lẽ rất khác biệt trong mắt yoshi

- này

- gì thế?

- bé con này, chắc là phải nhờ cậu rồi

- cậu không tự tin sao?

- ừ, em ấy mong manh quá, tớ sợ sẽ làm đau em ấy mất

- được rồi. cậu thật sự yêu rồi, yoshi

- có lẽ vậy

khoảng 3 ngày sau, hyunsuk đến gặp yoshi tại phòng làm việc của anh ấy

- cậu bé đó bị đuổi việc rồi

- cậu làm à?

- không. tớ còn chưa kịp làm gì

- thế thì tại sao?

- hành hung khách hàng

- ồ

- lão khách đó là một tên mập dê xồm. sờ mó bé con của cậu. tớ định đến giúp thì cậu bé đó đã phang thẳng chiếc khay vào mặt tên mập luôn

- chà, thú vị đấy

- ừ, ngầu phết

- sau đó thì sao?

- đưa nhau lên đồn. tất nhiên là cậu ấy không có tiền bồi thường, nên tớ đã trả và bảo lãnh cậu ấy về. bên phía cảnh sát tớ cũng lo rồi, không lưu lại tên đâu

- ừ, cảm ơn

- chưa đến đoạn cậu cần cảm ơn đâu

- còn gì nữa à?

- ừ. cậu bé này có vẻ là người không muốn mang ơn người khác. nhất quyết để lại số điện thoại đòi trả ơn cho tớ. tớ bảo tớ không phải là người giúp cậu ấy, là một người khác không ra mặt. nên là cậu ấy xin số điện thoại và địa chỉ của cậu để trực tiếp cảm ơn và tớ cho rồi. chắc là cậu bé đó sẽ gọi cho cậu và đến đây nhanh thôi

- được rồi. cảm ơn cậu đã giúp, danny

- bao giờ thành công báo đáp tớ cũng chưa muộn. tớ đi đây

———

đúng như lời hyunsuk, khoảng 1 tiếng sau thư ký của yoshi báo có một cậu bé đến tìm anh

- cho em ấy vào

cậu bé với gương mặt kiêu kỳ nhưng lại bước vào văn phòng anh một cách dè dặt

- xin chào. chú có phải là yoshinori không ạ?

khoan!!! từ từ đã nào? chú? bé con của anh gọi anh là chú? bình tĩnh nào yoshi, 32 tuổi thì cũng không còn trẻ trung gì nữa rồi

- ừ em ngồi đi

- nghe anh tóc tím nói chú là người đã giúp tôi trả tiền bồi thường?

- này bé con. tôi bằng tuổi với cậu ấy, sao em lại gọi tôi là chú trong khi gọi cậu ấy là anh?

- thì...cái đó....thôi không nói chuyện này nữa. tại sao chú lại giúp tôi?

- tôi thấy em đáng yêu nên tiện tay thôi

- tôi nhận ra chú. chú là khách quen trong quán cà phê tôi làm

- nghe hyunsuk nói em bị đuổi rồi?

- vâng...

- có muốn kiếm tiền không?

- tiền tất nhiên muốn kiếm. nhưng tôi không làm chuyện phạm pháp

- em nghĩ tôi làm giàu mờ ám sao?

- ...thì...ai biết được. chú giàu như thế này cơ mà

- yên tâm. tôi là doanh nhân chân chính. tôi có thể cho em việc làm, giúp em vào được đại học và sống thoải mái hơn

- việc gì?

- làm tình nhân của tôi

- nè. chú bảo tôi làm trai bao á?

- không. em quá cao quý để làm nghề đó bé con. tôi muốn em, em cần tiền. tôi có tiền. đây là mối quan hệ cho và nhận

- ...

- em có thể suy nghĩ. gọi cho tôi bất cứ lúc nào

- tôi về trước. chào chú

———

- nè ruto, gặp anh một chút đi

- được thôi, đợi em

haruto ngồi nhìn asahi khuấy khuấy cốc cà phê cũng đã gần 10'

- này, nhóc nghĩ gì về sugar daddy?

- sugar daddy? có chuyện gì sao?

- ừ. chú ấy muốn nuôi anh

- ai?

- cũng là người nhật. nói tên ra có thể nhóc sẽ biết

- là?

- kanemoto yoshinori

- hmm...oh? yoshinori. là vị doanh nhân thành đạt hay xuất hiện trên tv?

- ừ. là chú ấy

- người ta không già đến vậy đâu, sahi. nhưng mà dù sao thì, ở thời đại này mối quan hệ kiểu đấy cũng không phải lạ. anh ấy cho hyung tiền đi học, hyung cũng có thể sống thoải mái hơn bây giờ. chỉ là, phải đánh đổi một chút

- anh biết.

- tại vì hyung không muốn bố mẹ em nhận nuôi, nên...

- anh nợ nhà cậu quá nhiều rồi, ruto

- nhưng mà hình như, hyung đối với anh ấy rất đặc biệt thì phải

- ừ. chú ấy khen anh đáng yêu. hơn hết nữa, chú ấy bảo anh cao quý. chú ấy là người đầu tiên ngoài cậu bảo một đứa mồ côi như anh cao quý. lạ thật phải không?

- không sahi. hyung rất quý giá mà. anh ấy nhìn ra, vậy có thể anh ấy thật lòng với hyung

- anh không biết. anh chưa nghĩ đến tình yêu lúc này. anh chỉ muốn kiếm tiền để vào đại học, để tốt nghiệp và kiếm một công việc rồi trả ơn cho chú

- em luôn ủng hộ hyung mà. hyung phải nhớ em luôn ở đây, vậy nên bất cứ lúc nào hyung cần hãy gọi cho em nhé

- cảm ơn nhóc, ruto

———

2 tuần sau, asahi đến văn phòng tìm yoshi

- tôi...à không, em đồng ý. em muốn làm người tình của chú

- ồ? em đã suy nghĩ kỹ rồi sao bé con?

- vâng. em thật sự muốn vào đại học. nếu chú có thể giúp em, em sẽ làm tất cả những gì chú muốn

- thành giao. em sẽ không thiệt thòi đâu, bé con

- vậy, em phải làm gì trước?

- bây giờ em đang sống ở đâu?

- nhà trọ. à không, gọi là nhà cũng không đúng. là một căn phòng 20m2 trên tầng gác mái

- chuyển đến ở cùng tôi. tôi sẽ cho người đến nhà em dọn đồ

- chú...không có vợ chứ?

- không có

- còn con riêng?

- vớ vẩn. lại càng không. tôi sống một mình và tôi không thích phụ nữ

- vâng

sau đó asahi không biết phải hỏi thêm gì nữa. trong lúc em đang bối rối thì yoshi đột ngột mở lời

'lại đây, bé con'

- vâng

chú vỗ vỗ vào đùi mình, ra hiệu cho asahi ngồi lên. cậu bé trông có vẻ ngập ngừng. tất nhiên rồi, em chỉ mới 17 tuổi và chưa từng trải qua những chuyện như này trước đây

- sẽ...không có ai vào đây chứ?

'không đâu, tôi không cho phép không ai dám vào'

asahi dè dặt tiến lại gần, rồi từ từ ngồi lên người người đàn ông cao lãnh trước mặt. thật ra, chú trong mắt asahi không già đến thế, ngược lại còn rất trẻ và đẹp trai. chẳng ai nghĩ người đàn ông này đã ngoài 30 đâu. chỉ là, gương mặt chú rất nghiêm nghị và asahi cũng chưa từng thấy chú cười, khác hẳn với anh trai tóc tím lúc nào cũng vui vẻ kia. vậy nên, đó là lí do em gọi anh là chú

'sao em lại đồng ý?'

- em cần tiền, vì chuyên ngành thiết kế của em học phí thật sự rất cao. và còn...em tin chú

'tôi đáng tin vậy sao?'

- em cảm giác...chú là người tốt

'cảm giác của em tốt đấy bé con'

chú nói rồi hôn nhẹ lên trán em. ừm, em phải nói thật, cảm giác rất an toàn, rất ấm áp. asahi tin cảm giác của mình, asahi tin chú

'nắm tay tôi nào. chúng ta về nhà thôi bé con'

chú đưa tay ra trước mặt em. bàn tay chú to và rất ấm, bao trọn lấy bàn tay thanh mảnh nhỏ xíu của em, cùng về nhà

———

'đến rồi'

nhà chú rất lớn, lớn đến mức asahi nghĩ liệu có ổn không nếu gọi đây là nhà? chú sống một mình trong căn biệt phủ rộng lớn này sao? vậy chắc là cô đơn lắm. nhưng em quên mất đây không phải là lúc nghĩ về chuyện đó. em bước chân vào nhà chú rồi. đã bước vào phòng ngủ của chú , có nghĩa là phải làm những gì một 'bé đường' cần phải làm

'sao vậy? không quen sao?'

- không có gì. em...đi tắm trước

'áo quần của em được treo ở trong tủ rồi. đằng kia'

- vâng

asahi đã ở trong phòng tắm hơn 1 tiếng đồng hồ rồi. em biết tất cả đều là do bản thân quyết định, nhưng lo lắng là điều không thể tránh khỏi. cuối cùng, em cũng bước ra thì chú đã nằm trên giường đọc báo, yoshi ngừng đọc báo và đánh mắt về phía em. chà, mái tóc ướt rũ xuống mắt, chiếc quần shorts cùng với t-shirt rộng thùng thình nổi bật trên làn da trắng như men sứ. sao một cậu bé 17 tuổi có thể quyến rũ như thế nhỉ? asahi hạ quyết tâm, một mạch đi thẳng đến giường và nằm xuống, cơ thể cứng đờ, mắt nhắm nghiền và hai tay bấu chặt lấy drap giường

'em làm gì vậy cục cưng'

- thì...làm việc em cần làm

yoshi bật cười, cậu bé này, cũng quá là ngây thơ rồi

'không hối hận chứ?'

- dạ. sẽ không

yoshi để lại trên xương quai xanh của bé con một dấu hôn thật đỏ. bé con bị giật mình kêu lên khe khẽ, đôi mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước. cảm giác rất lạ, nhưng em không thế nói dối, rằng nó rất kích thích. cậu bé này quá đỗi mong manh rồi, yoshi không thể làm đau thiên sứ nhỏ này được

'ngồi dậy đi. tôi sấy tóc cho em. tóc ướt đi ngủ sẽ ốm đấy'

- ơ, chú...

'tôi không làm gì em đâu. em còn quá bé cho việc này'

- ah...dạ, em cảm ơn chú

đúng là chú đã nói rằng em quá bé cho việc kia. nhưng làm ơn đi, chú cũng là đàn ông, và giờ đây một bé mèo con mắt ướt môi sưng áo quần xộc xệch ngồi trước mặt, em bảo chú phải kiềm chế như thế nào đây?

'chết tiệt, cưng thật biết cách làm người khác mất kiểm soát đấy'

ném hẳn chiếc máy sấy qua một bên, chú nhấn em xuống giường và bắt đầu giày vò đôi môi đang có chút sưng đỏ kia. con mẹ nó, cái vị ngọt này là sao đây? hình như, chú nghiện con mèo nhỏ này mất rồi. còn em bị nhấn chìm trong nụ hôn miên man của chú. ừ thì, cái kỹ thuật hôn của chú làm em phát điên lên, nhưng em đã quá mệt đến mức thiếp đi mà không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác nữa. chú vẫn chưa làm gì quá giới hạn với em, khiến em không khỏi khẽ thở phào

———

lúc asahi tỉnh dậy trời đã chạng vạng rồi. em đi theo mùi thơm của đồ ăn, bắt gặp bóng lưng to lớn vững chãi ấy đang nấu nướng trong bếp

- cái đó...em chào chú

'em ngủ ngon chứ? ngồi xuống đi, tôi nấu sắp xong rồi'

- sau này...chú cứ để em nấu ăn nhé..

'cạch'

'không sao. tôi đón em về không phải để em làm những việc này'

'tôi không biết em có dị ứng gì không, nên nấu đơn giản thôi. omurice, mời em'

- em cảm ơn ạ...

asahi tròn mắt quan sát người trước mặt. gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng sao cử chỉ và ánh mắt kia nhìn em lại dịu dàng và ấm áp đến thế, lại còn nấu ăn rất ngon nữa. em là bị người đàn ông giàu có này mua đứt hay là nhặt được của hời vậy?

'em có thể hỏi'

yoshinori bật cười nhìn con mèo munchkin đang tròn mắt ngơ ngác trước mặt. ánh mắt ấy, cứ như đang chứa cả ngàn câu hỏi vậy

asahi giật mình, sau đó dè dặt mở lời

- à thì...ch..chú nấu ăn ngon quá ._.

'xét về phương diện nào đó, chúng ta rất giống nhau'

giống? asahi lại tròn mắt ngơ ngác. một người đẹp trai tài giỏi hoàn hảo như chú, giống một đứa thiếu thốn đủ thứ như em ở chỗ nào chứ?

'tôi cũng là cô nhi'

đây là lần thứ ba trong bữa ăn này asahi phải tròn mắt kinh ngạc. chưa đợi em tiếp thu hết lượng thông tin này, chú lại tiếp lời

'xin lỗi vì đã điều tra em. vì một người như tôi, không có đủ tự tin để có thể đến gần em'

- t..tại sao ạ?

'vì em quá trân quý. cũng quá mong manh. tôi sợ bản thân sẽ làm đau em'

con nai trong lồng ngực em cứ chạy loạn khi nghe những lời đó. dù đã là lần thứ hai nghe chú nói vậy, em vẫn không có cách nào khiến trái tim bình tĩnh được

- s..sao chú lại chọn em? ý em là...với địa vị của chú, có biết bao nhiều người mong được chú để mắt tới...

'chắc em sẽ nghĩ tôi là một tên điên hay tên lừa đảo gì đó, nhưng tôi chưa bao giờ xem em là món đồ bỏ tiền ra mua về. nói cho đơn giản thì, tôi thích em. thích từ cái khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy em ở quán cà phê'

- ...em có thể tin chú không?

'có thể'

———

'asahi thay đồ đi'

yoshinori đưa em đến quán bar lớn nhất thành phố. em chưa từng đến những nơi thế này, tiền ăn còn phải chật vật từng bữa chứ đừng nói là nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi hay ăn chơi. vả lại, em cũng chưa đủ tuổi để đến những nơi dành cho người lớn. nhưng yoshinori là ai chứ, chỉ cần anh muốn, không gì là không thể. yoshinori nắm tay em đi xuyên qua cái không gian ngột ngạt toàn người là người, sau đó bước vào một căn phòng rất lớn, rất đẹp với tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng, khác hẳn với nơi xô bồ ngoài kia. em nhìn thấy bên trong có anh tóc tím, thêm một anh trai ngầu ngầu và một anh trai có gương mặt đáng yêu mà em chưa từng gặp, và còn cả...

- haruto???

- ơ kìa, sahi hyung???

thật bất ngờ, cậu em haruto của em lại là người yêu nhỏ của anh tóc tím kia? haruto cũng trợn tròn mắt kinh ngạc, người yêu em lại là bạn thân của vị doanh nhân thành đạt mà em hay thấy trên tv? trái đất này, cũng thật là quá nhỏ đi

- anh không nghĩ asahi lại quen với haruto nhà anh đấy

- ah...anh tóc tím..xin chào ạ

- em có thể gọi anh là hyunsuk

- v..vâng...anh hyunsuk

- người bạn này là park jihoon, trông mặt láo thế thôi chứ đang là chiến lược gia của tập đoàn gia đình. còn cậu bạn có gương mặt đáng yêu này là kim junkyu, luật sư cấp cao kiêm giám đốc của một công ty luật và là người cố vấn pháp lý đại diện cho công ty của yoshinori nhà em đó. anh thì em biết rồi nhỉ, anh là choi hyunsuk, là một fashion designer, cũng là founder của một brand thời trang. rất vui được gặp em

- ah...dạ, em xin chào tất cả mọi người ạ

những dấu vết màu đỏ nổi bật trên cổ asahi thu hút ánh nhìn của tất cả những người có mặt trong căn phòng, khiến hyunsuk không khỏi tinh nghịch mà muốn trêu chọc một chút

- chà, tảng băng ngàn năm cũng có lúc vô liêm sỉ thế này :))

park jihoon im lặng nãy giờ cũng mở miệng góp vui

- đúng gu thì băng cũng phải tan thôi

'các cậu bớt nói một chút đi'

- em nó còn chưa thành niên đâu đấy, sếp kanemoto

'xem lại tuổi tác của cục cưng nhà cậu trước đi, sếp choi'

haruto nghe 'kim chủ' của người anh xã hội asahi nhắc đến mình, tự nghĩ trong đầu cũng nên chào hỏi một chút

- dạ xin chào anh, em là haruto

'chào em, cảm ơn vì đã chăm sóc con mèo nhà anh nhé'

một lúc sau, ông chủ quán bar đưa rượu vào cho những vị khách vvip, tiện thể chào hỏi một chút. cũng đúng thôi, ai lại không muốn có tí quan hệ với những người ở trên đỉnh cuộc đời như 'f4 thế hệ mới của thành phố' này chứ

'asahi, em rót rượu đi'

- ah...dạ vâng

asahi vụng về rót rượu, hôm nay là lần đầu tiên em được trải nghiệm nhiều thứ 'lần đầu tiên' như thế này. yoshinori một tay cầm ly rượu, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ của bé con nhà mình. mắt mèo lấp lánh của asahi lén lút ngắm nhìn 'kim chủ' uống rượu, yết hầu chuyển động lên xuống nhịp nhàng vô cùng gợi cảm. người đàn ông này, cứ như có hào quang đang toả ra xung quanh vậy

'tôi đang nhờ junkyu làm thủ tục giám hộ cho em. em có ý kiến gì không, mèo con?'

- ơ...dạ không. em nghe theo chú ạ

ý kiến gì chứ, em mong còn không kịp. cuối cùng sau 17 năm cô độc vất vả, em cũng có một người giám hộ của riêng mình, lại còn là yoshinori kanemoto, nhân vật tầm cỡ có số có má của thành phố này. gương mặt yoshinori lộ rõ vẻ hài lòng, sau đó nâng cằm em rồi đặt lên môi em một nụ hôn tựa chuồn chuồn đạp nước

'ừm. em ngọt quá, cục cưng'

người đàn ông của em, kim chủ của em, sẽ dịu dàng chầm chậm làm em yên tâm tin tưởng mà gửi gắm cả cuộc đời mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net